Kinh Phá Thiên Không

Kinh Phá Thiên Không - Chương 144: Phá Thiên thế giới tán thành




Linh hồn lực của Kinh Thiên phóng xuất ra ngoài với cường độ cực kỳ dày đặc, nó bao trùm cả đỉnh Băng Linh Sơn làm cho không khí ở đây cũng bị bóp nghẹt, từng trận giao động mãnh liệt tỏa ra ầm ầm làm cho đỉnh núi cũng bắt đầu rung chuyển, ngay cả Băng Linh Thụ cũng bị lung lay dường như sắp đổ.



Bạch Hàn thấy cảnh này thì trợn to mắt, với cường độ linh hồn lực như vậy thì chắc chắn đã vượt qua cả bản thân ông ta luôn rồi, Bạch Hàn cứ nghĩ linh hồn lực của Kinh Thiên chỉ đạt ngưỡng những trận sư bình thường ở thời viễn cổ mà thôi, nhưng không ngờ nó lại mạnh mẽ như thế, nếu nói gấp ba lần thì vẫn còn là ít.



Kinh Thiên từ từ điều khiển linh hồn lực làm cho nó không khuếch tán ra xung quanh nữa mà bắt đầu dung nhập vào hai nắm tay của hắn, thời gian trôi qua những tia linh hồn lực kia bắt đầu hội tụ lại càng ngày càng dày đặc, sau khi linh hồn lực đã tập trung lại hết thì Kinh Thiên đứng dậy hắn nhìn vào Băng Linh Thụ với ánh mắt sắc bén.



Kinh Thiên gầm lên một tiếng rồi phóng về phía trước, hai tay của hắn nắm lại thành quyền rồi oanh kích lên Băng Linh Thụ, mặc dù không có tiếng nổ nào xảy ra nhưng từng đợt chấn động lan ra toàn đỉnh núi làm cho nơi đây sụt lún hơn phân nửa. Bạch Hàn thấy thế bắt buộc phải vỗ một tay xuống đất để ổn định lại đỉnh núi.



Băng Linh Thụ run lên bần bật nhưng vẫn không có một chiếc lá nào rơi xuống, Kinh Thiên thấy thế thì điên cuồng tung ra hàng chục quyền vào thân cây, những tia linh hồn lực kia bắt đầu từ từ thâm nhập vào Băng Linh Thụ làm cho nó sinh ra cảm ứng rồi bỗng nhiên có một chiếc Băng Linh Diệp bị rơi xuống.



Bạch Hàn thấy thế thì nghĩ có điều gì đó không đúng.



“Tại sao linh hồn lực mạnh mẽ như thế mà chỉ có thể đánh rớt xuống một chiếc Băng Linh Diệp là sao”



Ngay cả Kinh Thiên cũng cảm thấy có chỗ không ổn, tại sao linh hồn lực của hắn mạnh mẽ và dày đặc như thế mà lại cho ra kết quả không như mong muốn. Kinh Thiên không cam tâm nên hắn liên tục oanh kích vào Băng Linh Thụ, mặc dù linh hồn lực của hắn ngày càng tiêu hao với tốc độ chóng mặt nhưng hắn vẫn kiên trì không từ bỏ.



Được một lúc sau thì linh hồn lực của Kinh Thiên bắt đầu yếu dần rồi từ từ tan biến, Kinh Thiên thấy vậy thì liền lắc đầu muốn từ bỏ, thật sự hắn đã cố hết sức rồi nhưng sự việc lại không như hắn mong đợi, Kinh Thiên không biết mình đã sai sót ở chỗ nào mà chỉ đánh rớt xuống được một chiếc lá.



Kinh Thiên không biết rằng dưới sự áp chế vô hình của thế giới này nên những người có thể đánh rớt xuống một chiếc lá của Băng Linh Thụ là cực kỳ hiếm thấy rồi. Kinh Thiên vẫn không cam lòng với kết quả như thế, hắn gào thét điên cuồng rồi phóng xuất ra tất cả linh hồn lực của bản thân.



Nhưng một việc bất ngờ đã xảy ra, bỗng nhiền trên bầu trời xuất hiện vô số tia lôi điện đủ màu sắc, trong đó có tia lôi điện màu hoàng kim, màu lam, rồi còn có tia lôi điện màu đỏ sậm xung quanh nó còn được bao bọc bởi những ngọn lửa nóng khủng khiếp, còn có tia lôi điện màu trắng được bao bọc bởi cuồng phong, bọn chúng dần dần tụ lại với nhau thành hình một khuôn mặt.



Khuôn mặt này bị lôi điện bao quanh nên không thể nào nhìn thấy mặt thật của nó được, nhưng khuôn mặt này đưa ánh mắt nhìn về phía Kinh Thiên một hồi thì nó lên tiếng.



“Số mệnh của ngươi không thuộc về thế giới này, ngươi là sinh mệnh không được chấp nhận, nhưng trong cơ thể ngươi lại có sức mạnh quen thuộc của nơi đây nên ta tán thành ngươi là một phần của Phá Thiên thế giới”





Sau khi khuôn mặt đó nói xong thì nó phóng ra một tia lôi điện ba màu bay thẳng v ề phía Kinh Thiên, khi hắn nhìn thấy tia lôi điện này thì cảm giác nó rất quen thuộc, hình như tia lôi điện này từng đánh xuống hắn cùng với Trần Vân và Lâm Mạnh.



Ngay lúc tia lôi điện ba màu đánh tới thì từ nó tách ra một tia màu hoang kim đánh thẳng vào người của Kinh Thiên. Khi bị tia lôi điện đó đánh trúng thì người Kinh Thiên run lên bần bật, hoàng kim lôi trong người của hắn giống như bị dẫn dắt mà toàn bộ phóng thích ra ngoài bao phủ cả người của Kinh Thiên lại.



Kinh Thiên bị lôi điện đánh trúng thì toàn thân đau nhức, thất khiếu chảy máu, hắn ta không thể nào chịu đựng được nữa nên đau đớn hét lên.



A a a a!




Tiếng gầm thét của Kinh Thiên làm cho trời đất chấn động, làm cho phong vân cuồng cuộn quét ngang bát phương, hoàng kim lôi bao bọc bên ngoài Kinh Thiên bắt đầu chui ngược vào trong, đi tới từng chỗ trong cơ thể của hắn.



Lôi Đế Luyện Thể của Kinh Thiên mới luyện tới tầng thứ sáu thì bắt đầu có dấu hiệu đột phá, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị hoàng kim lôi chui rèn qua bắt đầu hóa thành màu vàng, duy nhất chỉ có trái tim của hắn là không bị hoàng kim lôi đụng tới.



Một lúc sau khi hoàng kim lôi bắt đầu tiêu tán thì lục phủ ngũ tạng của hắn đã được bao phủ bởi màu hoàng kim lấp lánh, Lôi Đế Luyện Thể từ tầng sáu đã đột phá lên tầng bảy. Sau khi mọi chuyện kết thúc thì Kinh Thiên cảm nhận được có thứ gì đó vừa xảy ra trong cơ thể mình, nhưng hắn không biết đó là gì.



Khuôn mặt do lôi điện hợp thành của bắt đầu mờ đi rồi biến mất vào hư vô, ngay cả Bạch Hàn ngồi chứng kiến nãy giờ cũng không dám tin vào mắt mình, hắn không biết được khuôn mặt đó đại biểu cho cái gì, nhưng từ trước tới nay ở Phá Thiên thế giới chưa từng xuất hiện qua, ngay cả trong thời đại viễn cổ cũng thế.



Kinh Thiên không lập tức xem xét lại cơ thể của hắn mà hắn cảm nhận được linh hồn lực của mình sau khi được khuôn mặt kỳ lạ kia tán thành thì đã có dấu hiệu mạnh mẽ lên rất nhiều lần. Linh hồn lực của Kinh Thiên phóng xuất ra dày đặc tới nỗi làm cho khu vực xung quanh giống như bị chìm sâu xuống đáy biển vậy, nó tạo ra áp lực cực kỳ cường đại như muốn đè ép hết thảy mọi thứ.



Băng Linh Thụ dưới áp lực linh hồn của Kinh Thiên dường như muốn sụp đổ vậy, Kinh Thiên đi tới gần thân cây đưa tay lên chạm vào nó rồi truyền linh hồn lực vào.



Linh hồn lực dũng mãnh tiến vào như trường giang đại hải làm cho thân cây có dấu hiệu bành chướng lên như một quả bóng được bơm đây và có dấu hiệu sắp nổ tung, Kinh Thiên thấy thế thì cười lạnh rồi nói.



“Nếu như ngươi không muốn bị phá hủy dưới tay ta thì cũng phải làm ra hành động gì đó đi”




Bạch Hàn nghe vậy thì trợn mắt hốc mồm, không ngờ thằng này lại có trò uy hiếp cả Băng Linh Thụ, một cái cây mới sinh ra linh tính một xíu thôi vậy mà hắn cũng làm trò này, chẳng khác nào một người lớn đi ăn hiếp một sinh linh bé bỏng a.



Băng Linh Thụ nghe Kinh Thiên muốn tự tay hủy nó đi thì nó lại run lên bần bật, rồi thả xuống cho Kinh Thiên năm chiếc lá. Kinh Thiên cầm năm chiếc lá trên tay thì lắc đầu.



“Vẫn chưa đủ a, chỉ có năm chiếc là mà kêu ta tha cho ngươi thì lại không được, chẳng lẽ mạng của ngươi chỉ đáng giá nhiêu đây thôi sao”



Kinh Thiên vừa nói xong thì hắn lại thúc dục linh hồn lực tiếp tục tiến vào thân cây, Băng Linh Thụ đã bành chướng đạt tới giới hạn cuối cùng rồi, nó không thể nào chịu đựng được nữa nên nhanh chóng rớt xuống năm chiếc lá nữa cho Kinh Thiên.



Kinh Thiên đã lấy đủ mười chiếc lá để đổi lấy một Băng Linh Quả nên hắn gật đầu đồng ý rồi bắt đầu thu lại linh hồn lực của mình.



“Coi như vừa đủ, lần này tha cho ngươi, lần sau ta tới sẽ chơi với ngươi tiếp”



Băng Linh Thụ khi nghe Kinh Thiên nói vậy thì người nó run lên bần bật, những nhánh cây cũng rũ xuống như đang chịu ủy khuất.



Bạch Hàn thấy cảnh này thì chỉ đánh lắc đầu cười khổ, hắn không ngờ được Băng Linh Thụ được hắn trồng ở đây là để khảo nghiệm người khác có đủ tư cách nhận truyền thừa của mình hay không, nhưng không ngờ hiện nay nó lại phải cúi đầu trước tên trẻ tuổi này, nếu vậy thì còn khảo nghiệm cái gì nữa, chỉ một câu nói của ngươi thôi thì nó đã thả xuống biết bao Băng Linh Diệp như vậy rồi.




Bạch Hàn đứng lên lấy ra một quả cây màu trắng thô ráp như tảng đá, nhưng từ nó toát ra hàn khí kinh khủng. Bạch Hàn đưa cho Kinh Thiên rồi nói.



“Coi như ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, Băng Linh Quả này giờ thuộc về ngươi, nhưng ta nói trước, Băng Linh Quả ở đây có năng lượng cường đại gấp mười lần những nơi khác, nên ngươi nói cho con bé Linh Loan phải cẩn thận mà dụng”



Kinh Thiên quay qua ôm quyền với Bạch Hàn.



“Đa tạ tiền bối, mong tiền bối thứ tội cho những việc vô lễ của ta”




Bạch Hàn phất phất tay, nói.



“Chuyện đó không tính làm gì”



Bạch Hàn vừa nói xong thì lấy từ không gian trữ vật ra một quyền sách có dáng vẻ rất cổ xưa đưa cho Kinh Thiên.



“Đây chính là Trận Thư mà ta đã dùng tất cả kinh nghiệm của mình để viết ra, trong đó còn cố một số truyền thừa trận pháp từ thời viễn cổ đã bị thất truyền, cuối quyển sách này còn có cách tu luyện một số bí kỹ về linh hồn nữa, bây giờ ta giao nó lại cho ngươi”



Kinh Thiên thấy Bạch Hàn làm vậy thì hắn đơ cả người, hắn không hiểu tại sao Bạch Hàn lại đưa quyển sách cực kỳ quý hiếm này cho mình.



“Tiền bối vật này vãn bối có công đức gì mà dám nhận”



Bạch Hàn thấy vậy thì mới giải thích cho Kinh Thiên nghe là tại sao ông ta lại khảo nghiệm hắn như vậy, khi nghe xong thì Kinh Thiên đã hiểu ra mọi chuyện, hắn không có từ chối nữa mà nhận lấy cuốn sách. Kinh Thiên cáo từ Bạch Hàn rồi rời đi, nhưng trước lúc đi thì hắn đành ngượng ngùng quay lại hỏi.



“Tiền bối... còn mấy chiếc Băng Linh Diệp này thì...”



Bạch Hàn cười khổ rồi phất tay kêu hắn cứ cầm lấy, dù sao đây là do hắn tự tay lấy được nên ông ta cũng chả để tâm làm gì. Kinh Thiên ôm quyền từ biệt Bạch Hàn rồi mực phóng xuống núi, trên đường đi do Bạch Hàn đã khống chế cho hàn khí dạt qua hai bên nên Kinh Thiên xuống núi rất thuận lợi.



Bạch Hàn đứng trên đỉnh núi nhìn thân ảnh Kinh Thiên dần khuất xa thì ánh mắt hắn trở nên thâm thúy.



“Chắc có lẽ sau nghìn vạn năm thì Phá Thiên thế giới lại xuất hiện một Thiên Trận sư, những Thiên Trận sư còn lại hiện nay đa số toàn là từ thời viễn cổ mà thôi, thật đáng mong đợi a”