Kinh Phá Thiên Không

Kinh Phá Thiên Không - Chương 124: Kiếm hồn




Kinh Thiên tiếp tục ngồi ở giữa Kiếm Đài cảm ngộ kiếm ý, hắn không bị những tiếng ồn ào ở ngoại giới rung động.



Sau một hồi cảm ngộ kiếm ý thì hắn vẫn thấy chưa đủ, bản thân hắn nhìn ra vẫn còn thiếu sót gì đó, nhưng không hiểu chỗ thiếu sót này ở đâu.



Hắn lại chỉ vào ba thanh kiếm khác, ba thanh kiếm này bay lên rồi lột bỏ lớp ngoài đen xấu xí của bọn chúng, xong phát ra kiếm ý khuếch tán về phía Kinh Thiên.



Kinh Thiên lại tiếp tục nhắm mắt cảm ngộ, từng luồng kiếm ý cứ từ từ tràn vào người của hắn. Hơn nửa tiếng qua đi hắn đã cảm ngộ xong kiếm ý của ba thanh kiếm này, nhưng vẫn không hiểu sao cảm giác thiếu sót đó vẫn quanh quẩn, hắn cắn răng một cái rồi hét lên.



"Toàn bộ lên hết cho ta"



Kinh Thiên điên cuồng ra lệnh cho tất cả thanh kiếm xung quanh toàn bộ phát tán ra hết kiếm ý cho hắn cảm ngộ.



Lệnh của Kinh Thiên vừa ra, tất cả mấy thanh kiếm đó đồng đoạt phóng lên, rủ bỏ hết lớp ngoài, chúng phát ra quang mang chói mắt, từng tiếng kiếm minh oanh động bốn phía, làm cho lỗ tai mọi người như muốn nổ tung.



Đám trưởng lão ở ngoài thấy cảnh này thì đều hít thở không thông.



"Điên rồi, việc này thật sự là điên rồi, không thể nào tin được"



"Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên a, không một người nào ở Kiếm Tông có thể gây ra oanh động lớn như thế này"



Ngay cả Kiếm Si nãy giờ vẫn giữ bình tĩnh cũng hô hấp dồn dập.



"Cái quái gì xảy ra thế này, ta không có hoa mắt chứ"



Nhu Thủy, Ảnh Tử, Hình Phong cùng với Đoạn Không nhìn vào chỗ Kiếm Đài cũng không tin được. Việc này thật sự quá khó tin đối với họ.



Cùng lúc đó ở phía dưới cự kiếm làm bằng đá kia, ở sâu trong lòng đất có một thân ảnh già nua đang ngồi. Bản thân ông ta phát ra khí thế như một thanh thần kiếm vậy, thâm sâu khó dò. Bỗng nhiên người này mở mắt ra, nhìn lên phía trên.



"Hử, ra là kiếm trung đế vương, một nghìn vạn năm nay chưa từng xuất hiện a, có ý tứ. Sau này nếu gặp được ngươi thì ta sẽ truyền thừa một thân kiếm đạo cho ngươi"



Kinh Thiên ngồi ở giữa Kiếm Đài vẫn ngưng thần cảm ngộ kiếm ý, hắn cảm nhận được nếu có thể tìm ra chỗ thiếu sót này thì kiếm đạo của hắn sẽ mở ra một con đường mới.



Thời gian dần trôi qua như Kinh Thiên vẫn tiếp tục ngồi ở đó cảm ngộ kiếm ý. Toàn bộ mọi người bên ngoài thì lăng yên quan sát hắn.



Có một số người còn chờ mong xem khi hắn hoàn toàn cảm ngộ xong kiếm ý ở đây thì chuyện gì sẽ xảy ra.





Thời gian đã qua hơn một ngày, nhưng Kinh Thiên vẫn không có dấu hiệu gì tỉnh lại. Thân ảnh của hắn vẫn tĩnh lặng ngồi ở đó.



Ngay lúc này Kinh Thiên mở mắt, bắn ra hai luồng tinh quang sắc bén. Nhưng không biết tại sao Kinh Thiên lại tức giận gầm lên.



"Vẫn không được, tất cả lên hết cho ta"



Tiếng gầm của Kinh Thiên vang vọng khắp Kiếm Đài, lúc này mấy thanh kiếm đang cắm trên cự kiếm làm bằng đá kia bỗng dưng toàn bộ bay ra, chúng bắt đầu tản mắt ra kiếm ý hướng về chỗ của Kinh Thiên.



Toàn bộ tất cả những thanh kiếm ở Kiếm Đài đã xuất ra, bọn chúng đều tỏa ra kiếm ý nồng đậm. Toàn bộ kiếm ý tràn tới người Kinh Thiên như vũ bão.



Ngày hôm nay khi Kinh Thiên làm ra hành động này thì toàn bộ Kiếm Tông dậy sóng. Mọi người đều to nhỏ bàn tán về hắn, ai cũng thèm muốn và khao khát nhìn vào đám kiếm tuyệt phẩm đang lơ lửng quanh người Kinh Thiên.



Kiếm ý không ngừng tiến nhập vào người Kinh Thiên, làm cho hắn cảm thấy có gì đó rất vi diệu sắp xảy ra, hắn dồn nén tâm tình kích động lại mà tiếp tục cảm ngộ hết kiếm ý ở đây.



Mọi người ở bên ngoài vẫn lặng im mà nhìn Kinh Thiên, thời gian tiếp tục trôi qua hai ngày.



Tới sáng sớm ngày thứ ba thì Kinh Thiên bỗng nhiên mở mắt ra.



Kinh Thiên phất tay một cái, một luồng kiếm khí sắc bén bay thẳng ra ngoài, đụng vào vách ngăn của kết giới xung quanh Kiếm Đài, làm cho nó bị chấn động vặn vẹo.



Sau đó hắn lại bắn ra thêm một tia kiếm khí, tia kiếm khí này không bay đi nhưng nó giống như có linh tính mà vờn quanh người Kinh Thiên vậy. Kinh Thiên đưa tay chạm vào nó nhưng lại không bị thương, hắn hài lòng mỉm cười một cái thì tia kiếm khí này từ từ tiêu tán.



Kiếm Si đừng ở ngoài xem thì khuôn mặt liên ngừng trọng.



"Hắn vậy mà tiến nhập vào cảnh giới nhân kiếm hợp nhất"



Kiếm Khả Tinh nghe cha mình nói thế thì trợn mắt kinh ngạc.



"Không thể nào, ngay cả cha và đại trưởng lão cùng với đại sư huynh khi đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất cũng không giống như hắn a"



Kiếm Si thấy con gái mình nói thế thì ông giải thích.



"Mỗi người khi đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất đều bất đồng với nhau, giống như ta và đại trưởng lão thì nhân kiếm hợp nhất đạt tới bảy thanh, đại sư huynh của con thì sáu thành, riêng con là bốn thành mà thôi, còn cái tên Kinh Thiên này vậy mà đạt tới nhân kiếm hợp nhất đại viên mãn a. Ngoài ra còn có một người…"




Kiếm Khả Tình nghe cha mình nói thế thì cũng hiểu ra, chẳng trách tại sao mà khi đối đầu với đại sư huynh bản thân nàng đều bị thua kém một bậc. Nhưng nàng không để ý được khi Kiếm Si nói tới câu cuối cùng thì sắc mặt thoáng sa sút xuống. Đúng a, còn có một người là đại ca của con, hắn nhân kiếm hợp nhất vậy mà tới chín thành, một đời thiên tư cao nhất Kiếm Tông hiện nay, nhưng giờ đây hắn lại tung tích không rõ.



Kiếm Si nhìn lại Kinh Thiên rồi tiếc nuối thở dài.



"Tại sao hắn không phải đệ tử Kiếm tông ta, nếu có hắn thì Kiếm tông ta sau này tất hưng thịnh, có thể đề đầu được đám Quyền tông kia."



Kinh Thiên sau khi từ từ hạ xuống thì hắn cảm thấy thỏa mãn, cái cảm giác thiếu sót đã không còn lại nữa, mà hắn đã chân chính tiến vào cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.

Hắn vung tay ra lệnh cho đám kiếm ở xung quanh trở về vị trí cũ.



Khi đám kiếm đó thu về thì bỗng nhiên hắn quay lại nhìn vào thanh cự kiếm ở trung tâm Kiếm Đài, hắn cảm giác được ở trong thanh cự kiếm này đang có ẩn giấu thứ gì đó.



Ngay lúc Kinh Thiên đánh chủ ý lên cự kiếm thì thân ảnh già nua đang ngồi sâu dưới lòng đất trong Kiếm Đài liền giật thót một cái.



"Tên này vậy mà cảm nhận được thứ ta đặt trong Kiếm Đài, tiểu tổ tông a người đừng có đánh chủ ý lên nó"



Sau khi thân ảnh già nua này vừa nói xong thì Kinh Thiên đặt một tay lên cự kiếm đó. Hắn bắt đầu cảm nhận được trong cự kiếm này đang cất giấu một thứ sắc bén kinh khủng, nhưng lại mờ ảo khi có khi không.



Kinh Thiên hừ lạnh một cái.



"Giả thần giả quỷ, ra đây cho ta"



Kinh Thiên dùng lực lượng muốn bức thứ trong kiếm đài ra, nhưng thứ đó quá cứng đầu không làm theo lời Kinh Thiên.



Hắn ta tức giận lên gầm một tiếng.



"Còn không mau ra đây"



Thứ trong kiếm đài bỗng nhiên run rẩy, bản thân như muốn tự động bay ra nhưng không lâu sau đã bình tĩnh trở lại.



Thân ảnh già nua ngồi trong lòng đất thở ra một hơi.



"Cũng may mà hắn không bức ra được, dù sao nó cũng là kiếm hồn của ta, tuy đang suy yếu nhưng không phải là thứ ngươi có thể cầm tới ta a."



Kinh Thiên nhiều lần ra lệnh cho vật đó bay ra nhưng nó vẫn không nhúc nhích gì, hắn ta thẹn quá hóa giận mà ra lệnh cho Diệt Tuyệt truyền vào một tia kiếm khí. Kiếm khí màu ám kim phóng ra tiến nhập vào cự kiếm đó, nó dò tìm một hồi thì phát hiện trong cự kiếm có một thanh kiếm mờ ảo đang ẩn ở trong.



Tia kiếm khí ám kim liên tục oanh kích vào nó, làm cho nó chịu không nổi mà phóng ra ngoài.



Thân ảnh già nua kia thì lại trợn mắt mà chữi.



"Con mẹ nó, vậy mà hắn cũng bức ra được kiếm hồn của ta, cái đồ trời đánh thánh đâm này, ta không tha cho ngươi"



Mặc dù ông ta nói thế nhưng lại không có cách nào phóng lên tìm Kinh Thiên giáo huấn một phen.



Khi kiếm hồn vừa xuất ra thì Kinh Thiên nhìn nó mỉm cười. Ánh mắt hắn lóe lên sự tham lam khó tả. Khi kiếm hồn chuẩn bị bỏ chạy thì Kinh Thiên vung tay lên chộp tới, một lực hút mạnh mẽ liền kéo thanh kiếm hồn kia vào tay Kinh Thiên không cho nó chạy thoát.



Kinh Thiên cầm kiếm hồn này trên tay rồi nói.



"Còn muốn chạy"



Kiếm hồn nghe tới đây thì phát ra kiếm minh, giống như nó đang ủy khuất không phục vậy.



Ngay lúc đó Diệt Tuyệt không đợi Kinh Thiên điều động thì nó đã tùy ý phát ra kiếm khí đánh thẳng vào kiếm hồn.



Kiếm hồn không dãy dụa nữa mà nằm im trong tay Kinh Thiên. Nó nằm đó một hồi rồi từ từ tiến nhập vào người hắn. Ngay lúc đó ở chính giữa đan điền của Kinh Thiên xuất hiện một thanh kiếm nhỏ liên tục xoay tròn ở đó.



Kinh Thiên thấy thế thì vui mừng, nhưng hắn cảm thấy có điều gì không đúng, mặc dù kiếm hồn đã dung nhập vào người hắn nhưng dường như không làm cho bản thân hắn thấy chiến lực tăng lên chỗ nào.



Kinh Thiên không thèm để ý nữa.



"Thời gian còn dài, ta từ từ sẽ nhìn tới ngươi sau"



Thân ảnh già nữa kia thì khuôn mặt sầu thảm hơn bao giờ hết.



"Hết rồi, thật hết rồi, kiếm hồn của ta a, vậy mà hắn cũng thu, tên hỗn đản chó chết kia, sau khi ta chữa trị xong cho Thiên Khiển sẽ tìm ngươi tính sổ"



Nói xong ông ta lấy tay vuốt ve thanh kiếm đặt ở trên người, thanh kiếm của ông ta nhìn rất bình thường, không có gì đặc biệt. Như khi vuốt ve nó ánh mắt của ông ta rất hoài niệm và trìu mến, giống như thanh kiếm đó là người thân ruột thịt của ông ta vậy.