Kinh Phá Thiên Không

Kinh Phá Thiên Không - Chương 101: Mượn lực




Ngay lúc Cuồng Đồ triệu hoán ra Hắc Thần Khải Giáp thì đám người Kinh Thiên đều cảm nhận được một cỗ nguy hiểm nồng đậm khó diễn tả, Tung Cuồng Đồ đứng phía trước đó, toàn thân hắn được bao bọc bởi hắc khí dày đặc, thiên lực dao động cực kỳ cuồng bạo.

"Ha ha ha, khinh thường ta thì trả giá không nhỏ đâu" Tung Cuồng Đồ cười lớn tiếng khinh bỉ, hắn buộc phải sử dụng tới sát chiêu để giải quyết đám người Kinh Thiên, nếu hôm nay hắn vì nương tay mà bại trước bốn tiểu bối này thì về sau sẽ không còn uy danh trên giang hồ nữa.

Tung Cuồng Đồ vừa nói xong thì bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Nhu Thủy thấy tình hình không ổn thì liền lớn tiếng cảnh báo: "Mọi người mau tản ra"

Nhưng nàng ta cảnh báo đã chậm, tốc độ của Cuồng Đồ quá nhanh, trong nháy mắt hắn đã phóng tới ngay trước mặt mỗi người, hắn tung ra bốn chưởng làm cho đám người Kinh Thiên không kịp chống đỡ.

Ầm ầm ầm ầm!

Bốn tiếng nổ lớn vang lên làm cho không khí xung quanh bị chấn động liên tục, chỉ thấy bốn thân ảnh bị đánh văng ra ngoài, khi rớt xuống dưới đất thì hình thành một cái hố sâu.

Kinh Thiên, Nhu Thủy, Hình Phong và Ảnh Tử đều bị trọng thương phun ra một ngụm máu lớn, bốn người bắt đầu lảo đảo đứng dậy, trong mắt bọn họ đều chứa đựng sự kinh ngạc thật lớn, không ngờ rằng tên Tung Cuồng Đồ này lại có sát chiêu mạnh mẽ như thế.

Khi hắn mặc lên Hắc Thần Khải Giáp thì toàn bộ sức mạnh và tốc độ đều tăng lên một cách đáng kể, cho nên đám người Kinh Thiên không thể nào phản ứng kịp, chỉ trong nháy mắt họ đã bị đánh văng đi.

Huyễn Ảnh Tử và Hình Phong thấy tình hình không ổn thì liền nhìn qua Nhu Thủy nói: "Nhu Thủy, ngươi còn phong ấn sức mạnh tới khi nào nữa, nếu ngươi không ra tay thì hôm nay không ai thoát được đâu"

Kinh Thiên nghe xong thì cũng tỏ ra nghi ngờ, hắn thật sự không nghĩ tới trong người Nhu Thủy lại có phong ấn tu vi, theo lời hai người kia nói thì nếu nàng giải phong ấn ra thì có thể đối kháng lại với Tung Cuồng Đồ, vậy thì tu vi của Nhu Thủy ít nhất cũng là tứ phẩm sơ kỳ đỉnh phong rồi.

Nhu Thủy nhìn qua trận chiến này thì nàng liền cau mày lại: "Kinh Thiên, Hình Phong, Ảnh Tử, các ngươi kéo thời gian dùm ta, chỉ cần vài phút thôi là được rồi"

Cả ba người nghe Nhu Thủy nói thế thì gật đầu, tuy mọi việc nói ra rất dễ dàng nhưng ba người bọn họ lại cảm thấy thật sự rất nguy hiểm, với tình trạng hiền giờ mà muốn chống lại Tung Cuồng Đồ trong vòng vài phút thì phải khó khăn ra sao.

Nhưng đây là cách cuối cùng rồi, nếu không làm vậy thì khó mà bảo toàn tính mạng. Sau khi nói xong thì Nhu Thủy liền ngồi xuống, hai tay nàng liên tục tạo ra những ấn pháp kỳ lạ, một cái trận đồ màu trắng bắt đầu xuất hiện dưới đất, Nhu Thủy thì ngồi ngay trung tâm của trận đồ đó. Tùng gợn sóng thiên lực dao động cực kỳ mạnh mẽ nó quét qua xung quanh, tạo nên sự chấn động không nhỏ.

Tung Cuồng Đồ thấy biểu hiện kỳ lạ của Nhu Thủy thì hắn cũng cảm giác được có gì đó không ổn, hắn cảm thấy nếu như để Nhu Thủy chuẩn bị xong sẽ đem lại nguy hiểm cho hắn.

Tung Cuồng Đồ nhất quyết không để nàng ta thành công, nên hắn định phóng tới giải quyết Nhu Thủy ngay lập tức.

Nhưng ba người Kinh Thiên, Hình Phong và Ảnh Tử dễ dàng gì để hắn đột kích Nhu Thủy được.

Cả ba người lao tới vây quanh Cuồng Đồ vào giữa, bọn họ liên tục tấn công liều mạng làm cho Cuồng Đồ cũng phải khốn đốn.

Nhưng ba người bọn họ không thể cầm chân Cuồng Đồ được lâu, chỉ một chốc sau thì Kinh Thiên đã bị đánh văng ra khỏi trận chiến.

Kinh Thiên nằm đó không thể nào nhúc nhích tay chân được nữa, một chưởng kia của Tung Cuồng Đồ quá mạnh mẽ, bây giờ ngay cả thiên lực của hắn cũng không thể nào chống đỡ lại được với hắc khí trên chưởng ấn của Cuồng Đồ.

Hình Phong và Ảnh Tử thấy Kinh Thiên bị hắn khí kia ăn mòn thân thể thì sắc mặt đều ngưng trọng lên, bọn họ muốn qua giúp đỡ hắn nhưng tên Tung Cuồng Đồ kia lại không để yên cho hai người.

Do một phút sơ ý nên Ảnh Tử và Hình Phong bị đánh văng ra xa, cả hai người cũng mất đi sức chiến đấu.

Kinh Thiên thấy hai người bọn họ bị đánh văng đi thì trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, chỉ vị sự yếu kém của bản thân mà đã liên lụy hai người họ.

Tung Cuồng Đồ từ từ bước tới chỗ Kinh Thiên rồi nói: "Hừ, chỉ là một tên yếu kém mà thôi, ta cảm thấy đáng tiếc cho ba tên nhóc kia, nếu không phải ngươi thì bọn chúng đã có thể chạy khỏi đây rồi"

Vừa nói xong thì hắn giơ chân lên, hạ một cước xuống ngay ngực Kinh Thiên, do không còn bao nhiêu thiên lực hộ thể nên sau khi dính một cước đó đã bị gãy mất toàn bộ xương sườn.

Kinh Thiên đau đớn hét lên đánh động tới Nhu Thủy, nhưng nàng ta không thể nào ra tay cứu hắn được, vì trong lúc giải phong ấn mà lập tức cắt ngang sẽ bị phong ấn phản phệ, nhẹ thì mất đi thiên lực, nặng thì chết ngay lập tức.

Tung Cuồng Đồ nhìn Kinh Thiên cười khinh bỉ rồi từ từ bước tới chỗ Nhu Thủy, Kinh Thiên thấy vậy thì cảm giác bất an nổi lên, nếu hắn để Cuồng Đồ ra tay thì Nhu Thủy cầm chắc cái chết.

Kinh Thiên nằm đó rồi nói với Long ca: "Cho ta mượn sức mạnh của ngươi"

Long ca thấy hắn nói vậy thì cũng lưỡng lự: "Việc này cực kỳ nguy hiểm, mặc dù ta bị phong ấn nhưng sức mạnh của ta không phải là thứ mà ngươi chịu được, do ngươi mới luyện Lôi Đế Luyện Thể tới tầng thứ năm nên sức mạnh nhục thể của ngươi còn hơi yếu"

Kinh Thiên ánh mắt kiên quyết nói: "Ta không quan tâm, nếu bây giờ ta còn lo cho an nguy bản thân thì mấy người kia sẽ bị giết hết, họ vì ta mà chết thì ngươi nghĩ ta có thể chấp nhận được hay không"

Long ca đành lắc đầu thở dại, nhưng hắn lại không từ chối Kinh Thiên. Long ca bắt đầu truyền một lượng lớn hoàng kim lôi vào người hắn, từng luồng lôi điện dày đặc như một dòng sông bắt đầu chạy khắp các kinh mạch của Kinh Thiên.

Một sự đau đớn điên cuồng liên tục tàn phá cơ thể của hắn, lúc này nhìn thân ảnh của Kinh Thiên rất đáng sợ, các cơ bắp của hắn đều phồng lên như muốn nứt ra, các kinh mạch đạt tới giới hạn như muốn nổ tung.

Tùng luồng hoàng kim lôi bắt đầu từ người hắn phát tán ra xung quanh, cả cơ thể Kinh Thiên được bao bọc trong lôi điện dày đặc.

Một lúc sau thì Kinh Thiên bắt đầu đứng dậy, Tung Cuồng Đồ thấy vậy thì liền quay người lại nhìn, ánh mắt hắn co rút lại vì kinh ngạc: "Tại sao lại như vậy, đang lẽ ra ngươi không thể cử động được chứ"

Kinh Thiên đứng đó, hai mắt hòa thành màu hoàng kim, từng luồng lôi điện từ người hắn bắn ra tàn phá cả xung quanh.

"Ngươi không được đụng tới nàng"