Cuối cùng thì mưa cũng không trút xuống.
Nhưng nhiệt độ không khí rõ ràng đã hạ, khi thở ra còn có một làn sương trắng, gió cũng rít lên quét vào mặt đau như dao cắt.
Từ nơi Kiều Giản ở đến quán bar không quá xa, lái xe 20 phút là đến, bằng khoảng cách từ khu đô thị mới đến khu phố cổ.
Vòng qua con đường Thiên Thiện vẫn luôn náo nhiệt, xuyên qua ánh đèn neon cô độc của thành phố, xe vừa rẽ vào ngõ Tân Mai đã nhìn thấy chỗ đỗ xe bị chiếm mất.
Góc chéo trước cửa Thời Luân là một bãi đất trống, sau đó bị Kiều Giản tận dụng làm chỗ đỗ xe, diện tích không lớn, miễn cưỡng có thể đỗ bốn chiếc rưỡi, mặc dù không thể so sánh với những quán lớn ngoài mặt đường, nhưng chí ít cũng hơn những quán bar chỉ có thể đi bộ vào tận ngõ sâu, ít nhất Kiều Giản vừa đến quán bar là có chỗ đỗ xe cố định.
Giờ phút này không những vị trí đỗ xe của cô bị mất, ngay cả ba chỗ trống còn lại cũng bị chiếm mất, dưới ánh đèn đường, bốn chiếc xe con màu đen san sát thể hiện rõ ràng sự trắng trợn của chủ nhân, chỉ để lại nửa chỗ trống cuối cùng.
Kiều Giản nghiến răng kèn kẹt, đành phải lái xe ngược ra ngoài, đỗ ở đầu ngõ.
Vừa bước xuống xe gió liền chui vào cổ áo, sự lạnh lẽo này xông thẳng vào tim.
Kiều Giản kéo chặt áo khoác, nửa gương mặt gần như biến mất trong chiếc khăn quàng to rộng, mặc kệ cho những sợi tóc nhe nanh múa vuốt trên đầu.
Chân trước vừa bước vào Thời Luân, còn chưa kịp tận hưởng hơi ấm trong quán đã bị người ta chặn lại.
Cô liếc mắt nhìn, hai người đàn ông mặc vest đen đứng sững trước mặt cô như thần giữ cửa, đôi mắt như mang theo rada.
Trái tim Kiều Giản đập lỡ một nhịp, đánh mắt liếc vào quán, ánh đèn vẫn u tối, ca sĩ đang dè dặt hát, Đinh Tiểu Long đứng sau quầy bar, sau khi nhìn vào ánh mắt cô thì cũng trở nên hơi kích động, cũng có chút sợ hãi.
Chỗ ngồi ở tầng một đều trống không.
Ngoại trừ mấy vệ sĩ đứng trước cửa sổ và đầu cầu thang.
Thấy tình hình này, dường như Kiều Giản nhìn thấy hình ảnh những đồng tiền chắp cánh bay đi, tự nhiên lòng như dao cắt, cô nhíu này, “Tôi là chủ quán này.”
“Cô Kiều?”
“Phí lời.”
“Mời đi theo tôi.”
Khi đi qua quầy bar Đinh Tiểu Long giữ Kiều Giản lại, thấp giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Có người đưa tiền đến cửa, sợ gì?” Kiều Giản nhìn Đinh Tiểu Long bỗng trong lòng nảy sinh thương xót, cậu ấy gặp phải người chủ không đáng tin như cô quả thật cũng không dễ dàng gì, không nói đến việc suốt ngày phải vắt óc làm công việc mà cô nên làm, thỉnh thoảng lại còn phải đấu trí đấu dũng với chủ nhà, sợ là xây dựng nền tảng tâm lý đã sớm thành công trình đổ nát rồi, bây giờ gặp phải chuyện kiểu này, có lẽ suy nghĩ đầu tiên lóe qua trong lòng cậu chính là: Phá quán.
Đôi mắt sợ sệt của Đinh Tiểu Long ngây ra một lát, “Hả?” Lại sợ cô lạc quan mù quáng nên bồi thêm một câu, “Nhưng em cảm thấy người này… không dễ đối phó.” Vừa nói vừa chu miệng hất lên đỉnh đầu.
Vệ sĩ áo đen dẫn đường quay đầu nhìn cô.
Kiều Giản hắng giọng, lớn tiếng nói với Đinh Tiểu Long, “Người đến đều là khách, pha chế…rượu cho khách.”
Ngày trời rét buốt, nếu là một người bình thường đều sẽ làm tổ trong phòng, cho dù Kiều Giản tự cho rằng tầng hai của quán bar được cô trang trí bày biện nghệ thuật, trang nhã và đẳng cấp cao như thế nào, nhưng cái thứ nghệ thuật này một khi làm bạn với gió lạnh, thì chung quy vẫn không thắng nổi một góc thế tục mang theo gió ấm.
Vệ sĩ vẫn cứ đưa cô lên tầng hai.
Vừa bước chân ra ban công ngoài trời, Kiều Giản chỉ cảm thấy đỉnh đầu đang thảm thiết kêu gào lạnh lẽo, dù rằng ban công ngoài trời khi cuối thu thoạt nhìn cũng rất có tính văn nghệ.
Hương hoa phai đi, lá khô của cây dây leo lại góp phần tô điểm, đường chân trời nặng nề, thỉnh thoảng có tia chớp sáng rực lên, người không thưởng thức được thì chỉ thấy u ám, người thưởng thức được lại thấy cảnh đẹp như tranh.
Bốn góc của ban công đều có vệ sĩ chắp tay đứng nghiêm, cửa ban công cũng có hai vệ sĩ đứng hai bên, cộng thêm người anh em dẫn đường cho cô, phút chốc khiến Kiều Giản sinh ra một loại ảo giác, rõ ràng là địa bàn của mình nhưng lại không do mình quyết định, quay phim sao? Cô không cẩn thận bị làm nữ phụ?
Góc phía nam của ban công có một băng ghế lớn nhất, là vị trí tốt nhất để ngắm cảnh, có sức chứa khoảng 8 người.
Nếu như vào mùa hè thì vị trí này bị tranh cướp nhiều nhất.
Giờ phút này nó đang bị một người chiếm giữ.
Anh đưa lưng về phía cô, dường như đang ngắm cảnh.
Những người xung quanh đều mặc đồ đen nghiêm túc và trang trọng, riêng chỉ có anh mặc áo sơ mi trắng, giống như viên ngọc trắng độc lập xa rời thế tục trong gió đêm, thế gian hỗn loạn, phồn hoa vội vã, duy nhất chỉ có anh yên lặng xa cách.
Chiếc áo khoác tối màu tùy tiện vắt bên cạnh tay vịn, ở nơi màn đêm lờ mờ, ánh đèn neon lấp lánh, làm tôn lên bóng dáng cao lớn bờ vai rộng rãi của anh.
Chính sự không ăn khớp như vậy lại thể hiện anh hết sức quan trọng.
Kiều Giản tuyệt đối tin tưởng lời nói của Đinh Tiểu Long có lý do.
Người này chắc chắn không dễ đối phó, người dễ đối phó ai lại chọn gặp mặt ở ban công ngoài trời vào ngày lạnh giá chứ? Gặp mặt thì gặp mặt, nhưng mặc đúng một cái áo sơ mi có phải bị điên không? Nghĩ mà Kiều Giản siết chặt chiếc áo phao dáng dài của mình lại.
Kiều Giản không đợi người vệ sĩ dẫn đường đi lên thông báo đã tự mình tiến lên, không khó cảm giác được ánh mắt vô cùng “chú ý” của những vệ sĩ xung quanh.
Cô ngồi xuống trước mặt anh, người vệ sĩ kia vừa định tiến lến thì anh giơ tay ra hiệu, vệ sĩ liền yên lặng lùi ra xa.
Ở giữa họ cách một quầy rượu bằng gỗ chạm trổ hoa văn dài một mét tám, rộng tám mươi centimet, ngồi đối mặt với nhau ở khoảng cách như vậy là tốt nhất để thưởng thức đối phương.
Không đến mức mơ hồ nhìn không rõ mặt mũi, cũng sẽ không rõ ràng đến mức nhìn thấu bí mật nơi đáy mắt của nhau.
Cho nên Kiều Giản cảm thấy ánh nhìn đầu tiên quả thực rất đẹp, Mày đậm mũi cao, môi hơi mỏng, độ cong của góc môi thuận theo khuôn cằm vuông vức, vừa cương nghị lại vừa quyến rũ.
Có lẽ bởi vì đã loại bỏ tiếng nhạc khe khẽ ở tầng dưới, cộng thêm màn đêm lạnh lẽo tác quái, cho nên mới có sự khác biệt ở ánh nhìn thứ hai.
Con mắt của anh rất sâu, giống như không có dục vọng cũng chẳng có mưu cầu, nhưng lại khiến Kiều Giản nghĩ đến đại dương mênh mông dưới màn đêm đen đặc, dưới lớp vỏ ngoài tĩnh lặng ấn giấu nguy hiểm không lường trước được.
Sự lạnh lẽo của anh được che đậy trong chiếc áo sơ mi màu trắng giống như xương cốt chắn chắn của anh, nhìn rất thân thiện, nhưng thực tế lại xa cách vạn dặm.
Không biết vì sao Kiều Giản bỗng rùng mình.
Không liên quan gì đến giá rét.
Bởi vì mí mắt cô lập tức mất khống chế giật mấy cái.
Nháy mắt phải, điềm dữ.
Có một loại cảm giác áp bức không tên dần nảy sinh, nó bắt nguồn từ người đàn ông trước mắt.
“Cô Kiều?” Anh đang đánh giá cô, ánh mắt thẳng thừng trực tiếp, có thêm chút tìm tòi nghiên cứu.
Nhìn người nhìn mắt.
Người này, có tám phần là quen nhìn từ trên cao xuống.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe.
“Gọi tôi là Kiều Giản là được.” Kiều Giản dựa vào sofa, chân trái khẽ vắt lên trên phải, cánh tay phải đặt lên tay vịn sofa, cô định khiến mình trông tự nhiên thoải mái hơn một chút, “Lần đầu gặp mặt cũng phải có qua có lại, xin hỏi quý tính của anh đây?”
Cô ra ngoài vội vã nên không kịp trang bị đầy đủ cho mình, hoặc là vẽ một lớp trang điểm tinh tế khiến mình nhìn không có sơ hở.
Cô chỉ mặc một chiếc áo len chui đầu dài tay màu trắng phối với chân váy jean bút chì, bên ngoài khoác áo phao màu đen, chân đi một đôi giày lười có đính một nhúm lông.
Mặc dù người đàn ông đối diện ăn mặc mỏng manh, nhưng không biết vì sao cô luôn sợ mình yếu hơn về mặt khí thế.
Người đàn ông lấy bao thuốc trên bàn qua, rút ra một điếu ngậm lên miệng, bên cạnh lập tức có người tiến lên châm lửa cho anh.
Anh hít một hơi rồi khẽ nhả khói, bàn tay kẹp thuốc đặt lên tay vịn sofa, giọng nói nhạt mà trầm, “Là cô muốn gặp tôi.”
Kiều Giản cười, “Con người tôi thường ở bên ngoài, vốn chuyện của giới giải trí tôi cũng không quan tâm lắm, người tôi tìm là người đàn ông sau lưng Mẫn Tiêu Tiêu, nhưng rốt cuộc anh ta là ai tôi cũng không có thời gian điều tra.”
Đinh Tiểu Long đi lên, trải qua kiểm tra đơn giản của các vệ sĩ, cậu bưng khay tiến lên, coi như vừa khéo ngắt ngang màn dạo đầu ngang sức ngang tài của hai người.
Kiều Giản nhân cơ hội điều chỉnh lại bản thân một chút, mặc dù khí chất của người đàn ông này mạnh mẽ nhưng trong lòng cô có tính toán, muốn đạt được mục đích thì không được để lộ điểm yếu.
Liếc mắt nhìn khay rượu, lần dầu tiên cô cảm thấy mình và Đinh Tiểu Long rất ăn ý với nhau.
Tạm không nhắc đến đồ ăn và hoa quả, thứ khiến Kiều Giản vui tai vui mắt chính là loại rượu trước mắt, loại đắt nhất trong cửa hàng, bình thường cô cũng không nỡ uống.
Vẫn là Đinh Tiểu Long hiểu cô.
Người đàn ông này bao vây quán bar nghiêm ngặt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc làm ăn tối nay, vậy nên cô phải vặt được chút lợi ích nào trên người anh thì vặt.
“Chị Giản.” Khi rót rượu cho cô miệng Đinh Tiểu Long cực ngọt.
Nhân lúc này hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, một người có ý muốn đòi thưởng tiền, một người an ủi trẻ nhỏ dễ dạy.
Cho nên ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một chàng thiếu niên vô tội như Đinh Tiểu Long cuối cùng lại bị thùng thuốc nhuộm của cô nhuộm thành một tên vô cùng gian xảo.
Chút tính toán nhỏ của hai người không lọt vào mắt người đàn ông, anh thẳng thắn, “Tôi là Tẩn Khải.”
Đinh Tiểu Long đang chuẩn bị rót rượu cho anh bỗng run tay, rượu sánh một chút ra ngoài, đổ lên bao thuốc.
Có vệ sĩ tiến lên.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Đinh Tiểu Long liên tục xin lỗi.
Tần Khải giơ tay ngăn vệ sĩ lại, anh cũng không tức giận vì hành động của Đinh Tiểu Long.
Kiều Giản kín đáo liếc Đinh Tiểu Long một cái, khẽ mắng, “Đi xuống đi, tay chân vụng về.”
Đinh Tiểu Long tiếp nhận lối thoát mà Kiều Giản ném cho, vội vàng lui đi.
“Xem ra lần này tôi đã câu được một con cá sộp rồi.” Kiều Giản giơ tay vuốt mái tóc bị gió thổi tung, cầm một ly rượu lên.
Cho dù cô không sinh ra mang dòng máu kinh doanh, nhưng cũng biết đến tên tuổi của Tần Khải.
Tần Khải, không lâu trước đó vừa ngồi lên chiếc ghế quyền lực lèo lái con thuyền tập đoàn Hoàng Thành.
Tập đoàn Hoàng Thành gầy dựng bằng thủ công nghiệp, người sáng lập Tần Giang Đông là nhân vật truyền kỳ, vào những năm tháng rối ren hỗn loạn ông ấy đã mở cửa hàng làm ăn nhỏ, dần dựa vào những lời truyền miệng cực tốt mà làm ăn ngày càng lớn, đến đời thứ hai của nhà họ Tần, tập đoàn Hoàng Thành đã từ một sản nghiệp khuếch trương thành chuỗi sản nghiệp, từ dân sinh đến bỏ vốn đầu tư, sản nghiệp rắc rối phức tạp, thực lực xí nghiệp hùng hậu.
Tần Khải là đời thứ ba, được bên ngoài gọi là thái tử kín tiếng nhất, cực ít lộ mặt trước giới truyền thông, cho nên tất cả những sở thích của anh người ngoài đều không rõ, chỉ biết người này tính cách lạnh nhạt, nhưng thủ đoạn kinh doanh dứt khoát gọn gàng không hề thua kém đời trước của nhà họ Tần.
Nhưng tất cả đều không liên quan đến Kiều Giản, người khác sợ anh, cô có thể không sợ.
Đôi mắt Tần Khải bình thản, “Mẫn Tiêu Tiêu ở đâu?”
Kiều Giản khẽ nhấp một ngụm rượu, ngước mắt nhìn anh, “Hoặc là anh nên hỏi tôi đi tìm Mẫn Tiêu Tiêu như thế nào trước.”
“Trên tuyến đường Ngao Thái, cái tên Kiều Giản muốn đứng thứ hai thì không ai dám đứng nhất.” Tần Khải nhả một làn khói, một vệ sĩ tiến lên tay cầm gạt tàn, anh giơ tay búng tàn thuốc, ung dung nói, “Nhân vật hàng top của đội leo núi, có kỷ lục ra vào Ngao Thái 18 lần nhưng có thể an toàn rút lui, điều quan trọng hơn là trong quá trình xuyên qua nơi đó đã tìm về sáu người mất tích còn sống, đem về 15 thi thể của người mất tích.
Cho nên, với tư cách là một người nhặt xác trên tuyến đường đó, thì việc đi tìm Mẫn Tiêu Tiêu như thế nào không phải vấn đề tôi lo lắng.”
“Xem ra anh Tần rất có lòng với cô Mẫn, nếu không cũng sẽ không phí công điều tra tôi.” Kiều Giản uống chút rượu nên cảm thấy ôn hòa hơn chút, “Nhưng tôi nghĩ anh Tần đã hiểu lầm rồi, ý của tôi là cách tìm Mẫn Tiêu Tiêu như thế nào được quyết định bởi anh Tần chứ không phải tôi.”
Mẫn Tiêu Tiêu, dựa vào tỉ lệ cơ thể vàng tiêu chuẩn và gương mặt tinh tế đã tạo ra tiếng vang rất lớn trong giới người mẫu Hoa Kiều trên vũ đài thế giới, từ khi vào nghề luôn thuận buồm xuôi gió đạt đến trình độ nhà nhà đều biết, là tình nhân trong mộng của rất nhiều những anh chàng luôn ru rú ở nhà, càng là đối tượng săn đón của giới truyền thông.
Ngoài công việc cô ấy rất khiêm tốn, cũng rất ít khi xuất đầu lộ mặt ở những sự kiện công chúng, rất nhiều phóng viên nói sở dĩ Mẫn Tiêu Tiêu có thể nổi tiếng nhanh chóng như vậy là có liên quan đến người đàn ông phía sau cô ấy, còn về người đàn ông đó là ai, có người chỉ thái tử của nhà họ Tần, Tần Khải.
Ba tháng trước, Mẫn Tiêu Tiêu mất tích ly kỳ khi đi phượt xuyên qua Ngao Thái, lập tức kéo đến hàng loạt báo cáo của truyền thông, cũng vì thế mà sở thích cá nhân của Mẫn Tiêu Tiêu mới được bên ngoài biết đến, cô ấy rất thích đi qua những nơi không người, sa mạc hoang vu, hoang mạc đen nguy hiểm trùng trùng, hay Lop Nur nơi bị gọi là vùng đất chết cũng đã từng có dấu chân của cô ấy.
Nhưng lần này đi xuyên qua Ngao Thái lại mất liên lạc với bên ngoài, có thể thấy khi đó chắc chắn đã xảy ra nguy hiểm gì đó không thể lường trước, nếu không không thể khiến một người thám hiểm nơi hoang dã dày dặn kinh nghiệm mất tích được.
Tuyến đường Vân Lĩnh Ngao Thái nổi tiếng quái dị, cho nên cũng có người nói cô ấy đắc tội với thần linh, bởi vì thời gian cô ấy vào Vân Lĩnh trùng hợp chính là khoảng mười lăm tháng bảy âm lịch.
Mười lăm tháng bảy âm lịch, tết Trung Nguyên.
Trong thời đại thông tin lan tràn như ngày nay, chuyện Mẫn Tiêu Tiêu mất tích có thể duy trì độ nóng, nguyên nhân căn bản là do có phóng viên nói là có người đầu tư lớn, nhiều lần phái đội tìm kiếm cứu hộ vào phần nội địa Ngao Thái để tìm kiếm, thề rằng quyết tâm phải tìm được Mẫn Tiêu Tiêu từ tuyến đường Ngao Thái ra ngoài, cho nên dư luận hết lần này đến lần khác chuyển hướng, ví như từ chuyện gặp nguy hiểm ở Ngao Thái chuyển thành tình cảm mặn nồng của thương nhân trẻ trung giàu có và người mẫu nổi tiếng Mẫn Tiêu Tiêu。
Từ núi Ngao đến núi Thái Bạch, tuyến đường này là đoạn xương sống có độ cao trên mặt nước biển cao nhất của mạch núi Vân Lĩnh, nó luôn là nơi nguy hiểm khi phượt thám hiểm, cũng là tuyến đường gian nan nhất trong hành trình xuyên qua Vân Lĩnh, không những địa thể hiểm trở, khí hậu có thể thay đổi bất cứ lúc nào cũng là đao phủ “đồ sát” mạng người.
Dù nói Kiều Giản vô cùng quen thuộc cung đường Ngao Thái, nhưng mỗi lần đi qua cô cũng đều dè dặt cẩn thận.
Lời của truyền thông trước giờ Kiều Giản không tin, bảo sao hay vậy, cuối cùng sự thật luôn thay đổi mùi vị, nhưng lần này cô đánh hơi được điều khác biệt, chuyện có thể khiến quần chúng nhớ hơn ba tháng trời, chứng tỏ Mẫn Tiêu Tiêu thực sự có một người phía sau có thể tốn thời gian và công sức cho cô ấy.
Người Kiều Giản muốn gặp chính là người này.
Cho nên, hai ngày trước cô đã tốn chút thời gian liếc qua một lượt thông tin của Mẫn Tiêu Tiêu cùng với sự kiện trước và sau khi cô ấy vào Ngao Thái rồi mất tích thần kỳ, khi đã nắm rõ cô lại tìm một diễn đàn đi phượt nơi hoang dã có ảnh hưởng nhất, dán một bài đăng trên đó.
Bài đăng chỉ có một câu: Tôi biết Mẫn Tiêu Tiêu ở đâu.
Câu nói này có thể nặng cũng có thể nhẹ.
Đối với quần chúng ăn dưa hóng hớt vây xem mà nói thì nó nhẹ, đối với người thực sự muốn tìm Mẫn Tiêu Tiêu mà nói thì nó nặng.
Cho nên sau khi đăng bài cô đã cược hai chuyện, một là xem đối phương có bản lĩnh thông qua tên người dùng của diễn đàn để tìm đến cô hay không, hai là sau khi tìm được cô rồi thì có nghe ngóng cô hay không.
Có thể đợi người làm được cả hai việc này đến, vậy thì cô đã đợi được người đàn ông chống lưng cho Mẫn Tiêu Tiêu.
Tần Khải nghe vậy cũng không nói gì, nhìn cô như cười như không, đầu thuốc lập lòe giữa những ngón tay anh, sợi thuốc cũng như có hồn.
Ánh nhìn của anh khiến cô hơi mất tự nhiên, nhưng dựa vào men rượu vẫn bấm bụng ngồi thẳng lưng.
Một lát sau Tần Khải rít một hơi thuốc, nhả khói ra rồi mở miệng, “Cô Giản có chút tài năng nên năm năm trước giành được hạng nhất ở giải đấu quyền anh cấp thế giới, giành không ít tiền thưởng, được xem là số tiền lớn đầu tiên cô kiếm được nhỉ, chỉ đáng tiếc trời sinh không có máu kinh doanh, cô đã từng làm thời trang, bán mỹ phẩm còn từng bán đá quý, Thời Luân tôi đang ở đây cũng coi như là sản nghiệp thứ tư của cô Kiều rồi chứ?”
Ngừng một lát, khóe môi anh nhướn cao hơn vừa nãy rất nhiều, câu nói bổ sung thêm lại rất nhói lòng, “Tư tưởng cá nhân quá nặng, xem nhẹ yêu cầu của đại chúng cho nên làm ăn sống dở chết dở cũng là bình thường.”
Kiều Giản siết chặt ly rượu, “Có thể khiến anh Tần phí chút tinh lực tìm hiểu tôi, có phải tôi nên cảm kích rớt nước mắt không?”
“Dám để lại lời nhắn cho người của tôi, tôi cũng phải biết năng lực của đối phương đến đâu chứ.” Sắc mặt của Tần Khải lại khôi phục vẻ nhàn nhạt, “Nói một cái giá đi.”
Kiều Giản cũng không khách sáo, đặt ly rượu lên bàn, “Năm triệu.”
“Quả nhiên dạ dày của cô Kiều không nhỏ.”
“Vừa nãy anh Tần cũng nói rồi, trên tuyến đường Ngao Thái tôi muốn làm thứ hai thì không ai dám đứng nhất.
Người mà người khác không tìm được, tôi chưa chắc đã không tìm được, nhưng người mà nếu ngay cả tôi cũng không tìm được thì người khác có cố gắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng.” Từ sắc mặt bình tĩnh của anh, Kiều Giản không thể phán đoán được cái giá mình đưa ra là cao hay thấp, “Bây giờ là mùa nào? Cái thời tiết quái quỷ này mà đi vào Ngao Thái này đừng nói là người bình thường, cho dù người có kinh nghiệm phong phú cũng sẽ gặp nguy hiểm, giữa mạng sống và tiền bạc, tôi nghĩ không có mấy người dám chọn cái sau.
Ngoài ra, vừa nãy không phải anh Tần cũng cho rằng tài năng làm ăn của tôi kém sao, kiều gì tôi cũng phải kiếm cái bảo hiểm cho quán bar của mình mới được.”
“Xác suất tìm được cô ấy là bao nhiêu?” Tần Khải hỏi.
“Đừng lạc quan quá.” Kiều Giản phân tích cho anh, “Ba tháng trước người yêu anh mất tích ở Ngao Thái, thời tiết khi đó cũng coi như trời trong gió nhẹ, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, muốn đảm bảo cô ấy vẫn còn sống, quá khó.”
Tần Khải rít một hơi thuốc cuối cùng sau đó dụi đầu thuốc vào gạt tàn, “Tiền công không thành vấn đề, nhưng có một điều kiện.”
“Nói.”
Tần Khải nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Si tình, quá si tình!” Mễ Hân Hân nghiêng người, một cánh tay gác lên quầy bar, một tay chống đầu, vẻ mặt đầy hâm mộ, “Người thì đẹp trai không nói, còn có thể đối tốt với một cô gái như vậy.”
Dỗ Vật Nhỏ ngủ xong, Mễ Hân Hân không kiềm nén được sự tò mò trong lòng nên chạy đến quán bar, khi cô ấy chạy đến nơi vừa đúng lúc nhìn thấy đuôi của mấy chiếc xe đó, sau khi thấy Kiều Giản đi từ tầng hai xuống liền khởi động trái tim hóng hớt đêm khuya.
Kiều Giản lạnh chết mất, uống liền hai cốc nước ấm mà vẫn cảm thấy gió lạnh vù vù sau lưng, Đinh Tiểu Long đã mở điều hòa ở mức to nhất, cô khịt mũi, “Cậu nhìn thấy rồi à? Đẹp trai…”
“Tần Khải không đẹp trai à?” Nửa người Mễ Hân Hân đều sáp qua.
Kiều Giản ngẫm nghĩ, nói một câu từ tận đáy lòng, “Anh ta rất đẹp trai.”
“Thấy chưa thấy chưa, ngay cả người mắt mọc trên đỉnh đầu như cậu cũng cảm thấy anh ta đẹp trai, vậy chắc chắn là rất đẹp.” Hai mắt Mễ Hân Hân đều đang phát sáng.
Kiều Giản uống nốt ngụm nước cuối cùng trong ly, siết chặt ly nước, “Đẹp trai hay không không liên quan đến mình, mình chỉ biết anh ta bao cả quán bar, kết quả ngay cả một ly rượu cũng không uống! Bà nó, kiệt sỉ chết mất!”
Hại cô hít gió lạnh uống liền hai ly, lại còn loại đắt đỏ nữa, hai ly cũng không ít tiền.
Mễ Hân Hân phản đối, “Tập đoàn của người ta lớn như vậy còn thèm để ý rượu của cậu à?” Nói rồi lại thở dài một hơi nặng nề, “Mình thấy ấy à, cô Mẫn Tiêu Tiêu này cũng không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành gì, sao có thể khiến một người đàn ông được mọi phụ nữ mê mẩn phải nhớ nhung chứ? Cô ấy cũng tốt số quá đi.”
“Tốt số?” Kiều Giàn rút một tờ giấy ở hộp giấy bên cạnh ra lau nước mũi, “Mạng cũng mất rồi mà còn gọi là tốt à? Một bên là trai đẹp, một bên là mạng sống, cậu chọn cái nào?”
Vừa nghe thấy vậy Mễ Hân Hân càng có tinh thần, “Theo như lời cậu nói thì chắc chắn Mẫn Tiêu Tiêu chết rồi.”
Kiều Giản lau đến đỏ cả mũi, nước mắt lưng tròng, “Một khi mất liên lạc ở nơi quỷ quái này, không cần nhiều, chỉ cần bảy ngày không tìm được là đã lành ít dữ nhiều rồi.”
Thành phố Tứ Xuyên gần sát Vân Lĩnh, là điểm bắt đầu của tuyến đường Ngao Thái, Tứ Xuyên là thành phố thích hợp nhất để tiếp tế vật tư cho người thám hiểm nơi hoang dã, vậy nên rất nhiều người đi phượt trên tuyến đường Ngao Thái đều sẽ dừng chân ở Tứ Xuyên, vì thế cửa hàng đồ chuyên dụng ở đây rất hot, số lượng quán bar như măng mọc sau mưa cũng dễ hiểu.
Người đến Vân Lĩnh đi phượt đều biết, Ngao Thái Nhất Tuyến được gọi là “dài cao nặng”.
Dài, khoảng cách đường chim bay từ núi Ngao đến núi Thái Bạch dài hơn 40km, hành trình thực tế là hơn 150km, quãng đường đi bộ cực dài; Cao, trong toàn bộ quá trình xuyên qua Ngao Thái, độ cao trên mực nước biển từ 740 mét ở huyện Thái Bạch đến 3475 mét ở cột mốc tại núi Ngao, tiếp theo qua sườn Thái Bạch 3523 mét, cuối cùng đến Bạt Tiên Đài – đỉnh chính của núi Thái Bạch cao 3767 mét, cho nên dọc quãng đường đi, số lượng đỉnh núi cao hơn 3400 mét trên mực nước biển là hơn mười ngọn; Nặng, quãng đường dài tốn thời gian hao thể lực, một khi vào núi thì căn bản không có nơi tiếp tế, cho nên mỗi người đi phượt đều cần cõng theo đủ vật tư mới có thể bảo toàn tính mạng.
Dù nói vậy nhưng vẫn có mùa vàng để vào Ngao Thái Nhất Đới, ví như cuối xuân và cuối hè, cũng chính hai khoảng thời gian này thành phố Tứ Xuyên mới vô cùng nhộn nhịp.
Sau khi Kiều Giản hiểu chi tiết chuyện Mẫn Tiêu Tiêu mất tích thì cô vẫn luôn canh cánh một câu hỏi, đó là Mẫn Tiêu Tiêu vào Ngao Thái Nhất Đới trùng vào thời gian đi phượt tốt nhất, cô tra cứu lại thời tiết mấy hôm đó, trời trong gió nhẹ, còn không có cả ngày gió lớn, điều kiện để đi tốt như vậy, đang yên đang lành sao lại mất liên lạc?
“Vậy cậu còn đồng ý đi tìm người? Cậu cũng biết là chín chết một sống mà còn dấn thân vào vũng nước đục này?” Mễ Hân hân vừa nghe đã có chút nôn nóng, một là dù cô ấy chưa đi Ngao Thái Nhất Đới bao giờ nhưng cũng biết vào mùa này nơi đó nguy hiểm trùng trùng, hai là Kiều Giản có kinh nghiệm sinh tồn phong phú, nhưng mạo hiểm như thế thì không đáng.
Kiều Giản thẳng thừng ôm ấm nước nóng vẫn còn nhiệt độ để giữ ấm, câu hỏi của Mẫn Hân Hân chui vào tai có chút hoảng hốt.
Độ ấm nơi đầu ngón tay men theo các nút thần kinh làm ấm dần huyết dịch, giọng nói của Đinh Tiểu Long cũng trở nên rõ ràng bên tai.
“Em luôn cảm thấy…” Cậu thở ra một hơi, muốn nói lại ngừng.
Còn có gì mà Đinh Tiểu Long không nói ra được, Kiều Giản ngoảnh đầu nhìn cậu, nhíu mày, “Có lời thì nói có rắm thì đánh.”
Mễ Hân Hân ở bên cạnh trợn mắt, lắc lắc đầu ngón tay với cô, “Không văn minh.” Sau đó lại nhìn về phía Đinh Tiểu Long, gõ bàn, “Này, đừng có mà ấp ấp úng úng như đàn bà thế.”
“Chị thì văn minh!” Đinh Tiểu Long đốp lại một câu.
“Đúng vậy, bổn cô nương văn minh nhất, chỉ nhìn thấy loại người như cậu là không văn minh nổi.” Mễ Hân Hân cười quái dị.
“Tôi là loại người nào, chị…”
“Này này này.” Kiều Giản bị tiếng cãi nhau của họ làm cho nhức đầu, cô đập bàn, “Có thể nói chuyện vui vẻ không? Còn cãi nữa là ném một đứa ra ngoài!”
Hai người dừng tranh chấp, Đinh Tiểu Long lườm Mễ Hân Hân một cái sắc lẹm, rồi lại lướt qua nói với Kiều Giản, “Nói chủ đề chính, em cảm thấy con người Tần Khải này không đơn giản.”
Lần này đến lượt Kiều Giản mắng cậu, “Em có phí lời không? Người sống trong hoàn cảnh như Tần Khải mà còn gọi là bình thường, thì em bảo đám cỏ dại chúng ta sống như thế nào?”
“Không đơn giản mà em nói không phải là không đơn giản mà chị hiểu, ý của em là anh ta….” Đinh Tiểu Long vắt cạn chất xám thử nghĩ một từ thích hợp để hình dung, cuối cùng, “Không đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Đợi cả nửa ngày vẫn lại quay về từ này, Kiều Giản trợn mắt, Mễ Hân Hân lầm bầm, “Này Đinh Tiểu Long, ai bảo cậu không học hành tử tế, bây giờ từ ngữ nghèo nàn quá.”
“Từ ngữ nghèo nàn cái gì, ý của tôi biểu đạt rõ ràng biết mấy, không đơn giản chính là không đơn giản!” Đối mặt với Mễ Hân Hân, Đinh Tiểu Long không có thái độ tốt, cậu phản bác, “Có vài người chị cho rằng anh ta là người bình thường, nhưng sau lưng thì sao? Sao chị biết anh ta có điểm nào khác với người bình thường không? Sao chị biết anh ta có giấu diếm bí mật nào không?”
“Cậu đang cãi chày cãi cối.”
“Tôi thấy năng lực lý giải của chị có vấn đề!”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau om tỏi.
Nhưng lần này Kiều Giản không ngăn lại, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào câu nói của Đinh Tiểu Long vừa nãy “Sao chị biết anh ta có giấu diếm bí mật nào không”.
Không biết vì sao trong lòng lóe lên một suy nghĩ.
Đúng vậy, Ngao Thái là nơi nào mọi người đều biết rất rõ, người đàn ông Tần Khải này thật sự chỉ đơn giản là tìm kiếm Mẫn Tiêu Tiêu thôi sao?