*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor & Beta: Yu
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad hongngoc3108
=========================================
Sắp 11 giờ.
Thằng bé điên cuồng suốt một ngày rốt cuộc cũng buồn ngủ mà ngáp lên, trước khi đi ngủ, nó lặp lại câu hỏi mà nó đã hỏi hàng giờ trước: "Khi nào mẹ sẽ tới đón chúng ta? Con muốn mẹ."
"Ba không hề chọc giận cô ấy, hai người cãi nhau thì cũng đừng quấy rầy đến ba chứ, con bị đuổi ra ngoài, ba không có ~ "
Lục Dĩ Thành thực đau đầu.
Sau khi đứa trẻ ngủ thiếp đi, anh mới nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của nó.
Lông mi của đứa bé vừa dài vừa cong, đôi lông mày rất rậm, khuôn mặt múp máp thịt, cánh tay trắng trẻo mập mạp, giống như củ sen vậy.
Mặc kệ chuyện này ly kỳ đến cỡ nào, nhưng nó thật sự đã xảy ra, trừ bỏ đối mặt với nó chứ cũng không có biện pháp nào khác.
Lục Dĩ Thành thở dài một hơi, vươn tay lấy cái điện thoại trên đầu giường.
Cho đến giờ phút này đây Lục Dĩ Thành cũng không thể nào tin được rằng sau này anh sẽ kết hôn với Giang Nhược Kiều, thậm chí còn có một đứa con.
Giang Nhược Kiều là ai?
Trong học kỳ của năm hai, cái tên này đã được nhắc đến trong ký túc xá của bọn họ với tần suất rất cao.
Ký túc xá ở Đại học A là một phòng tiêu chuẩn dành cho bốn người. Từ khi học quân sự hồi năm nhất đến nay, bầu không khí trong ký túc xá của bọn họ rất thân thiện và hoà thuận, bốn người bọn họ thường hay trò chuyện với nhau, đặt biệt là Tưởng Diên, là một người rất nghĩa khí, mặc kệ là ai cần hỗ trợ thì anh đều sẽ giúp đỡ rất nhiệt tình, làm người ta không thể nào từ chối được, cho nên khi mà Tưởng Diên nói rằng anh đang thích một cô gái, mấy đứa bạn cùng phòng đều hứng thú bừng bừng mà giúp anh tính kế, còn tích cực hơn nhiều so với tình yêu của mình.
Giang Nhược Kiều chính là người mà Tưởng Diên thích.
Lục Dĩ Thành còn nhỡ rõ, cái đêm mà Tưởng Diên nhận được đáp án của Giang Nhược Kiều thì anh như phát điên vậy, đem cả một thùng bia vào ký túc xá dưới con mắt của dì quản lý.
Chính là bởi vì biết Tưởng Diên có bao nhiêu thích Giang Nhược Kiều, nên khi nhìn đến cái đồng hồ quả quýt bên trong có đặt một bức ảnh, thậm chí trong đầu Lục Dĩ Thành cũng toát lên một ý niệm đó là -- có lẽ Giang Nhược Kiều có một cô em gái sinh đôi?
Nếu không phải là do trí nhớ của đứa bé này tốt đến kinh người, liền số thẻ căn cước của Giang Nhược Kiều cũng có thể trực tiếp đọc ra được, thì Lục Dĩ Thành thế nào cũng sẽ không tin tưởng vào cái tương lai kia của mình, trong đầu mình đến tột cùng đã chứa bao nhiêu nước mới có thể thích Giang Nhược Kiều?
Giang Nhược Kiều chính là bạn gái của Tưởng Diên.
Bắt đầu từ lúc nhập học, Lục Dĩ Thành đã nổi bật trong đám tân sinh viên với hào quang của Trạng Nguyên [8] khối Tự nhiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Anh có vẻ ngoài gầy gò và sạch sẽ của một thiếu niên, khi đó anh mặc một chiếc áo phông màu xám đã được giặt đến bạc thành màu trắng, cổ áo cũng mất đi độ co giãn, anh nghiêng người để lộ xương quai xanh gầy guộc. Thân hình cao 1m83, vai rộng, eo hẹp, giống như một chú cừu Bạch Dương, hai năm sau, có một số học tỷ đã đặt nickname cho anh là Thực thảo nam nhân và nó vẫn luôn được lưu truyền cho tới bây giờ.
[8] Trạng Nguyên: thủ khoa
Anh là một người nội liễm khiêm tốn, đối xử với mọi người cũng rất thân thiện và nhẹ nhàng như là loài động vật ăn cỏ vậy, cơ hồ không có bất kỳ tính công kích nào.
Cho nên, Lục Dĩ Thành thực sự không thể nào nghĩ ra được.
Hay là ẩn sau trong nội tâm mình ẩn giấu tính tình rất xấu xa?
Trong danh bạ điện thoại của Lục Dĩ Thành chỉ có bốn người phụ nữ.
Một người là giáo viên của anh, hai người còn lại là phụ huynh của các học sinh, và người cô đã kết hôn ở xa.
Vốn dĩ, muốn liên lạc với Giang Nhược Kiều sẽ có chút phiền phức đối với anh, nhưng đứa trẻ này có thể đọc ra số điện thoại của cô ấy, chỉ là không biết bây giờ Giang Nhược Kiều có đang sử dụng số điện thoại này không.
Các ngón tay Lục Dĩ Thành thon dài, khớp xương rõ ràng dừng một hồi lâu trên màn hình điện thoại, lúc này anh mới trịnh trọng gửi một tin nhắn: 【 Xin chào, xin hỏi cô có phải là Giang Nhược Kiều không? Tôi là Lục Dĩ Thành, tôi có chuyện muốn tìm cô. 】
*****
Cùng lúc này, Thành phố Khê đang có một trận mưa, xua tan đi cái nóng oi bức của mùa hè.
Giang Nhược Kiều trong lúc rảnh rỗi tiện tay lấy cuốn tiểu thuyết mà cô em họ mua cho cô, tiểu thuyết đối với cô mà nói còn có hiệu quả hơn Melatonin [9], và cô đã ngủ thiếp đi khi chỉ mới đọc xong hai ba trang. Đèn nhỏ cạnh giường vẫn sáng, chiếc điều hòa cũ vẫn phát ra tiếng kêu vù vù, Giang Nhược Kiều chìm vào giấc ngủ.
[9] Melatonin: có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.
Trở lại quê nhà, ngủ trên chiếc giường nhỏ này, Giang Nhược Kiều cảm thấy rất an toàn.
Chẳng qua, cô từ trước đến nay đều là một đêm vô mộng, mà hôm nay lại có một giấc mơ.
Và nó là một giấc mơ không mấy tốt đẹp.
Đó là tại một bữa tiệc rượu, cô nhìn thấy một cặp nam nữ ở cách đó không xa. Nam nhân mặc một bộ âu phục chỉnh tề, toát ra khí chất cao lãnh [10] chớ tiến gần, vây quanh có nhiều người nịnh nọt, giữa lông mày anh ta lộ ra một tia không kiên nhẫn, khuôn mặt lạnh lùng ấy chỉ khi nhìn về phía người phụ nữ đang kéo khuỷu tay anh ta thì mới băng tan tuyết rã, với nét mặt nhu tình sủng nhịn thì ai sẽ không nói lời yêu sau khi nhìn thấy nó chứ. Người phụ nữ bên cạnh anh ta thật nhỏ nhắn, xinh xắn đang được anh ta ôm vào lòng, không biết vì cái gì, cô ấy kiễng chân nói một câu vào tai anh ta, rồi nam nhân ấy hôn nhẹ lên trán cô gái.
[10] Cao lãnh: lạnh lùng và xa cách
Trong mộng, Giang Nhược Kiều đã thấy như vậy.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cách sắc bén.
Ngay sau đó khung cảnh thay đổi, bên ngoài trời là những hạt mưa nhỏ rơi xuống tí tách tí tách, Giang Nhược Kiều chật vật khoanh tay ôm ngực bước đi trên con đường nhỏ, váy bẩn, tóc cũng ướt.
Cô run lên vì lạnh, tư thế thì khom người như thể dẫm phải một con dao sắc nhọn.
Đột nhiên, một chiếc xe Bentley** màu đen từ từ dừng lại bên cạnh cô.
**Xe Bentley
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt băng lãnh, cười nhạo nói: "Cầu đi. Cầu tôi, tôi liền bỏ qua cho cô."
......
Giang Nhược Kiều bị đánh thức.
Ông ngoại bà ngoại lớn tuổi, thính giác không còn tốt như trước nữa nhưng vẫn cố ý muốn hạ giọng để nói chuyện, nhưng tiếc là cách âm của căn nhà cũ này quá kém, sau khi tỉnh dậy, cô duỗi người và theo thói quen cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường. Bấm vào màn hình để xem.
Ngoài thông báo quảng cáo trên Weibo và các trang web, còn có một cái của tin nhắn [11] và mấy cái của WeChat.
[11] Tin nhắn: app tin nhắn mặc định của điện thoại.
Tin nhắn là của một số lạ.
WeChat được gửi bởi bạn trai của cô.
Giang Nhược Kiều a một tiếng rồi click mở cái của tin nhắn.
Cô nhíu mày, Lục Dĩ Thành?
Còn nói có việc muốn tìm cô?
Bọn họ rất quen thuộc sao?
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Mở đầu truyện, cầu lưu giữ cầu bình luận, tấu chương đưa 188 cái tiểu hồng bao ~
Nữ chính không phải người lương thiện, lần này ta nghĩ viết về chuyện tình giữa nam nhân tốt cùng tâm cơ nữ = =
Quyển này vẫn sẽ có tình tiết Tu La Tràng (A ta thừa nhận ta là chó đất, nhưng ta hiện tại thật thích việc bạn bè tốt vì nữ chính trở mặt thành thù, cầu vỗ nhẹ)