Kính Hoa Thủy Nguyệt - Phi Hắc Tức Bạch

Chương 6




25.

Từ hôm đó, mỗi ngày của Truyền Thừa đều là ba điểm cố định.

Trời sáng, hắn sẽ từ Xuân Huy điện đến Thái Cực điện thỉnh an Bùi Tuân, sau đó theo sư phó đến thư phòng học bài, đọc sách.

Buổi trưa nếu Bùi Tuân có rảnh sẽ cùng hắn ăn cơm, nếu không rảnh hắn sẽ nhanh chóng quay về ăn cơm cùng ta.

Tiểu hài tử lớn nhanh, mau đói, mỗi ngày ta đều chuẩn bị một hộp đồ ăn cho hắn, bên trong là những món điểm tâm do ta làm, đa dạng mà dễ tiêu.

Làm Truyền Thừa vui mừng, nuốt nước miếng: “Tất cả là của con sao?”

Ta lắc đầu: “Ăn nhiều rồi không ăn được cơm, mỗi lần con chỉ được ăn nhiều nhất 3 miếng, không được ăn thêm”

“A nương, thế thì lãng phí quá”

“Lãng phí cũng không được, nhớ là con chỉ được ăn 3 miếng bên trên, ta sẽ sai thái giám theo dõi con”

Hắn nhịn không được, nghi hoặc hỏi ta: “Sao lại chỉ được ăn 3 miếng bên trên mà không phải những miếng bên dưới? Những miếng trên ngon hơn hay sao ạ?”

Ta nạt hắn: “Đúng vậy, con phải nghe lời nương, không lần sau ta không làm điểm tâm cho con nữa”

“Dạ, nghe lời nương”.

26.

Nháy mắt, Truyền Thừa đã năm tuổi.

Hắn ở cùng cha, Tuyết di, Thục di chăm sóc, không phụ sự trông đợi của mọi người, hắn lớn lên trở thành một trái bí tròn vo, trắng trẻo mập mạp, so với bức tranh đứa nhỏ treo trên tường mừng năm mới còn giống hơn.

Vì thế, trong đại lễ tế thiên tế tổ cuối năm, Bùi Tuân dẫn hắn đi cùng, nói rằng muốn cho thần linh, tổ tông nhìn thấy hắn như một biểu tượng của trường thịnh, mang lại tốt lành cho lê dân bá tánh.

Sau khi trở về, Truyền Thừa càng vui vẻ hơn bình thường, hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, đồng thời bắt đầu có ý thức trách nhiệm hơn.

Ta phải thừa nhận, Bùi Tuân dạy trẻ giỏi hơn ta và ta đã quyết định không sai.

Ban đêm, ta ôm thân hình bé nhỏ của Truyền Thừa, tưởng hắn đã ngủ say, đột nhiên hắn ghé sát tai ta, hỏi rất nhỏ: “A nương, vì sao hoàng thượng tốt với con như vậy?’

Ta cứng người, sau đó nói bằng giọng điều bình thường: “Vì hắn thích con, xem con như người thừa kế nên bồi đắp rất nhiều kỳ vọng”

“Dạ”

Hắn trả lời miễn cưỡng, ngữ khí không còn vui vẻ hoạt bát như trước, có vẻ như câu trả lời không như mong đợi nên hắn rầu rĩ không vui.

Có thể hắn đã nghe thấy điều gì đó.

Không vấn đề gì, một ngày nào đó hắn sẽ biết.

27.

Khi Truyền Thừa lên bảy tuổi, mỗi lần về cung, trên người luôn có thoang thoảng mùi thuốc. Ta tưởng hắn bị làm sao, hỏi đi hỏi lại mới biết Bùi Tuân có bệnh nhẹ, gần đây đang phải dùng thuốc điều trị.

Bấm tay tính toán, năm nay hắn mới hai mươi tám tuổi, có vẻ như không đúng?

Lòng ta không khỏi có chút phấn khích, không phải là báo ứng đấy chứ?

Về sau, trên người Truyền Thừa không chỉ có mùi thuốc mà còn thường xuyên mang ít đồ vật nhỏ về, nhìn rất quen thuộc.

Ta cầm lên, cẩn thận xem xét, sắc mặt thay đổi: “Truyền Thừa, con lấy mấy người giấy này ở đâu ra?”

Hắn thành thật nói: “Con theo hoàng thượng vào cung, hoàng thượng thấy con thích nên cho con mang về”

Nói xong sợ hãi nhìn ta: “A nương, con chỉ thấy thích nên cầm về thôi, chứ con không có chơi trên lớp học”

Ta gượng cười: “Người giấy này đã cũ rồi, ố vàng hết cả, để nương cất đi, hôm nào… mua cho con người giấy mới”

Hắn ngoan ngoãn trả lời: “Dạ được”

Ta vung tay ném vào lò lửa, hoá thành tro tàn.

Ta nhớ rõ, lúc trước khi chia tay, ta đã đốt hết những thứ hắn đưa, vì sao còn sót lại cái này?

Đúng rồi, Thôi Tuyết.

Nàng ta hầu hạ ta nhiều năm, đồ đạc của ta đều do nàng ta quản lý.

Ta xiết chặt nắm tay, có ý gì đây? Lấy vật cũ của ta để lấy lòng Bùi Tuân, định trình diễn bài kiếm điệp tình thâm sao?

Thực làm cho người ta ghê tởm.

28.

Khi Truyền Thừa tám tuổi, Bùi Tuân bệnh nặng.

Lúc đầu, tin tức bị phong toả nghiêm ngặt, về sau chắc không chống đỡ được, tổng quản thái giám bên người hắn đến cung của ta, cầu ta đi gặp hắn một lần.

Ta tàn nhẫn cự tuyệt.

Thôi Tuyết, Nhã Thục biết tin lần lượt đến, ở cửa cung của ta khóc không ngừng, nói cái gì đó “Đây là tâm nguyện cuối cùng của hoàng thượng”, “Đừng để người phải chết mà không nhắm được mắt” linh tinh một hồi.

Ta thấy thật phiền, sai người nói lại với các nàng: “Gặp lại không bằng không gặp, chấp niệm quá sâu, kiếp sau vẫn phải dây dưa, ta không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến hắn”

Thôi Tuyết dập đầu kêu khóc: “Cầu nương nương đi gặp hoàng thượng một lần, nô tỳ xin lấy tính mạng ra để đổi…”

Cách một tầng cửa sơn son thếp vàng, ta lạnh lùng trả lời: “Trong mắt ngươi, mạng của ngươi không đáng tiền, đối với ta lại càng không có ý nghĩa”

Nhã Thục bên ngoài lớn giọng mắng, giọng nói vô cùng phẫn hận, không còn tí nào hình ảnh muội muội nhu thuận, đáng yêu của ta:

“Ngươi cầu nàng ta có tác dụng hay không? Nữ nhân máu lạnh ích kỷ này không có trái tim, chỉ nghĩ đến bản thân mình. Lý Nhã Ngư, ngươi hưởng thụ sự sủng ái của phụ thân cùng hoàng thượng suốt mười mấy năm, vì sao không chịu hy sinh một chút vì bọn họ?

“Ngươi ghi hận chừng đó năm mà sao không nghĩ lại, nếu bọn họ bị hạ bệ, ngươi có được cuộc sống giàu sang, thân phận tôn quý này không? Không có quyền thế thì không bằng cả heo chó, đừng nghĩ mình mạnh mẽ. Ngươi một cái cũng không làm, đích thực là sói mắt trắng không có lương tâm”

Những lời nói này như cây gậy quất thẳng vào người ta, làm ta run rẩy, lạnh sống lưng.

Không phải vì những lời nói thức tỉnh ta, mà vì sự căm hận trong giọng nói đó.

“Người thật sự đã nghĩ như vậy từ trước?”

Nhã Thục thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy. Rõ ràng cùng một cha mẹ sinh ra, vì sao cả phụ thân lẫn hoàng thượng đều chỉ nhìn thấy ngươi? Có chuyện gì tốt cũng dành cho ngươi đầu tiên, từ nhỏ đến lớn, quần áo trang sức ta đều được chọn sau ngươi, hôn sự tốt nhất cũng dành cho ngươi, ta kém ngươi ở điểm nào? Dựa vào cái gì mà ta không thể gả cho hoàng thượng làm thái tử phi?”

Nàng càng nói, âm thanh càng giá lạnh: “Năm đó, khi ngươi được lựa chọn dâng cho lão hoàng đế, lòng ta thập phần vui mừng! Đáng tiếc, ta không thể biểu hiện ra ngoài, bằng không ta thật muốn bắn pháo chúc mừng, cuối cùng cơ hội của ta cũng đã đến rồi! Ánh mắt của phụ thân cuối cùng cũng đã nhìn đến ta!

“Nhưng cũng bởi vì ngươi, vị trí chính phi bị hoàng thượng xoá bỏ, hắn nói tỷ bị đổi thành muội, chung quy không tốt, không cần phải quá để ý. Nhưng ta biết, kỳ thật là hắn để ý đến cảm thụ của ngươi, sợ ngươi biết sẽ đau lòng! Cũng bởi vì ngươi, cho đến giờ hoàng thượng chưa từng chạm vào ta, không cho phép ta mang thai! Cả đời ta đã bị huỷ trong tay ngươi!”

29.

Ta hoảng sợ ngây người, thật lâu không thể hoàn hồn.

Những ân oán đó tích tụ không phải một sớm một chiều, trước đây, ta vẫn chỉ thấy một muội muội giản dị vui vẻ, hiền lành thân thiết, thường cùng nhau tâm tình, không ngờ chỉ là một mặt nạ giả bộ tỷ muội tình thâm.

Ta vẫn nghĩ tình cảm của chúng ta luôn tốt.

Nhã Thục phát tiết xong, Thôi Tuyết lại tiếp tục khuyên nhủ: “Nương nương, người cũng nên vì đại hoàng tử liếc mắt một cái, đại hoàng tử vì chăm sóc hoàng thượng đã một ngày một đêm không chợp mắt”

Nàng vừa dứt lời, tiếng Truyền Thừa từ xa truyền tới, nghe hồng hộc như vừa vội vàng chạy lại: “A nương, Truyền Thừa cầu xin người đến Thái cực điện một chuyến, hoàng thượng không xong rồi”

Ta không thể không đi.

Trên long sàng, Bùi Tuân gương mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, có chút không nhận ra.

Nghe truyền báo, hắn mở đôi mắt đã mất hết sinh khí, như được tiếp thêm nguồn năng lượng: “Nhã Ngư, nàng đến rồi”

Hắn liếc nhìn phía sau, mọi người đều lui ra, trong đại sảnh chỉ còn lại hai chúng ta.

“Thật tốt, nàng cuối cùng cũng sẵn lòng đến gặp ta”

Ta mở miệng định nói, nhưng rồi cũng không nói được gì.

Bùi Tuân cố sức nâng tay lên, cầm lấy tay ta nói: “Như nàng mong muốn, hôm nay ta để hết lại cho nàng”

Hắn thở hổn hển, cố gắng nói tiếp:

“Trong triều ta đã an bài mọi chuyện, người nào nên dùng, dùng như thế nào, ta đều viết trong mật chỉ. Ta còn chuẩn bị cho Thận nhi ba cố mệnh đại thần phụ tá triều chính, nhược điểm của bọn họ đều trong tay ta, chứng cứ để trong ngăn bí mật, nàng yên tâm sử dụng bọn họ. Nếu không dùng được thì đưa chứng cứ ra, giết bọn chúng.

“Di chiếu kế vị ta cũng đã làm xong, đặt ở…”

Ta không nghe tiếp được nữa: “Ngươi sắp chết rồi, đừng mất nhiều công sức như vậy”

Hắn bỗng nở nụ cười: “Ta chết, nàng có vui không?”

Ta đặt tay lên ngực tự hỏi, hình như không có.

“Thận nhi còn nhỏ như vậy, ta thật sự lo lắng, nhưng không thể chống đỡ được nữa”

Hắn chậm chạp nói: “Ta sợ nàng chờ không được, dù sao, các điểm tâm đó cũng thật ngon”

Lòng ta rúng động. Hắn biết điểm tâm ta làm hàng ngày cho Truyền Thừa có vấn đề, vậy mà vẫn ăn?

Đúng vậy, ta dặn đi dặn lại, bắt thái giám coi chừng chỉ cho Truyền Thừa ăn ba miếng trên cùng, bởi ta đã hạ độc các miếng khác.

Là độc dược mãn tính, dùng lâu dài sẽ khiến phủ tạng suy kiệt, sau khi phát bệnh, đến cả ngự y cũng không chẩn ra.

Nhưng liều lượng ta cho rất nhỏ, chưa thể phát tác vào lúc này được?