6.
Bùi Hoài nhìn ta vẻ đánh giá: “Nàng có bỏ được không?”
Ta cười, nhấp một ngụm trà: “Sao lại không thể? Chẳng lẽ nữ nhân chỉ được mềm lòng thôi sao?”
Hắn lấy ra lá thư ta viết, đặt trên đầu ngọn nến: “Chỉ cần nàng quyết tâm là được rồi, ta chỉ lo được nửa chừng, nàng không đành lòng lại cho hắn một con đường sống”
“Sẽ không”, ta nói chắc chắn: “Hiện giờ mục đích của chúng ta giống nhau”
“Không giống”, hắn lập tức phản bác, chỉ một ngón tay về phía ta: “Ngoài giang sơn, ta còn muốn nàng. Tâm tư của ta đối với nàng chưa bao giờ thay đổi”.
Hắn hết sức chân thành xúc động, ta cũng bày tỏ thật lòng: “Kỳ thật, ta từng rất hối hận”
“Có lời này của nàng là đủ rồi”
Hắn nhìn ta cười, nét sắc bén trong đôi mắt dịu xuống, dưới ánh nến, trong mắt đều có hình bóng ta.
“A Ngư, có nàng ở bên, đó là điều mà trước đây ta chưa bao giờ dám nghĩ”
Ta im lặng hồi lâu: “Có đáng không?”
Ta đã từng hoài nghi sâu sắc bản thân, quá sức đau khổ khi nghĩ rằng liệu có phải vì ta không xứng đáng mà cả gia đình cùng người thân đều dễ dàng bỏ rơi ta?
Hắn nói: “Với ta, không phải đáng giá, mà là may mắn”
Mắt nóng lên, ta nghiêng đầu tránh đi, khoé mắt nhìn thấy hắn cầm chiếc kéo bạc cắt bấc nến: “Ban đêm khói làm cay mắt, nàng nghỉ sớm đi, ta phải đi rồi”
Hoá ra hắn cũng có thể tinh tế như vậy.
Ta dịu dàng thấp giọng: “Đi đường cẩn thận, ngày sau găp lại”
7.
Chắc hôm đó có suy nghĩ chút ít nên đêm về ta đã nằm mơ.
Hơn một năm trước, long thể tiên đế ngày càng kém, bắt đầu đa nghi và kiêng kị thái tử phân quyền.
Bởi vậy đã đàn áp mạnh mẽ phe cánh của thái tử, đề bạt nhị hoàng tử vốn không được sủng ai lên thế ngang bằng, thái tử rơi vào tình thế khó khăn, buộc phải kiềm chế hành động của mình.
Trong triều bắt đầu có tin đồn về hai bên.
Nghe nói tin tức do chính đám thái giám trong điện Cần Chính truyền ra, ngày đó, nhiều người nghe được đánh giá của thánh thượng về thái tử:
“Bùi Tuân mặc dù tài đức, sáng suốt nhưng quá mức sắc sảo, mưu đồ làm bậy. Trẫm nghe nói trong dân gian, nhà có lão phụ, con cái không dám tự quyết, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải thỉnh ý ông, phụng dưỡng ông, không hề dám làm trái ý. Trẫm vậy mà không bằng một lão phu thôn dã”.
Biến thành chỉ trích hắn bất hiếu bất trung.
Thái tử sợ hãi, ở trước thẩm điện thỉnh tội. Hoàng thượng không gặp, hắn quỳ trước tiền điện một ngày một đêm.
Nửa đêm trời mưa, hắn ngâm nước cả đêm, trời chưa sáng đã sốt cao, té xỉu trên mặt đất.
Hoàng thượng vẫn không quan tâm.
Đại thần bên Đông cung gấp như kiến bò trên chảo nóng. Cha ta là người đứng đầu bên phe thái tử, vô cùng lo lắng sốt ruột.
Tình thế này không ổn, làm thế nào mới lấy lại được sủng ái của thánh thượng?
Rất nhanh, cơ hội đã tới.
Hoàng đế lúc về già lại mắc bệnh mê tín đạo giáo, tin vào mấy phương sách của đám phương sĩ, nếu tu luyện thuật âm dương hoà hợp, song tu cùng nữ tử có bát tự phù hợp sẽ kéo dài được tuổi thọ.
Thật khéo, toàn bộ kinh thành chỉ có bát tự của ta là phù hợp nhất.
Thiên tử vừa động tâm hỏi, cha ta đã dập đầu bán con gái cầu an: “Theo thiên ý, đứa con gái này thuộc về bệ hạ”
Thánh thượng vui mừng hết sức, hạ chỉ tuyên ta vào cung.
Ta trở thành đồ vật thải âm bổ dương của lão hoàng đế.
Mà cha ta rất nhanh chọn một đứa con gái khác gả cho thái tử, đó chính là muội muội của ta, hiện giờ là Đoan phi nương nương.
Trước tất cả những việc này, thái tử đều giữ thái độ trầm mặc.
Ta đi cầu cứu hắn, hắn không thèm gặp ta.
Ngươi có biết cảm giác tuyệt vọng đến muốn chết là như thế nào không?
Ta từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất, có cha mẹ cùng thái tử nuông chiều, vô ưu vô tư.
Nhưng cuối cùng, chỉ là ta tưởng như vậy mà thôi.
Đứng trước lợi ích, ta không đáng một đồng.
8.
Bi thương nồng đậm bao phủ, ta như bị chìm xuống bể sâu lạnh lẽo, đau đến mức không thở được.
Một giọng nói kéo ta từ đáy biển lên, giống như ánh sáng xua dần bóng tối đang bám xung quanh ta:
“A Ngư, đừng nghĩ nhiều về những chuyện bi thương đó, sau này đã có ta, ta sẽ không bỏ rơi nàng”.
Ta nằm trong lồng ngực hắn, run rẩy hồi lâu trước khi những ảo ảnh của ác mộng tan đi.
Bình tĩnh lại, ta đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao chàng không đi?”
Hắn cười khổ: “Đúng lúc hoàng thượng đi tuần doanh ngoại thành, chọn dừng chân ở gần hành cung. Trên đường giới nghiêm, có rất nhiều trạm kiểm soát, ta tạm thời không đi được.
“A Ngư, nàng phải lưu ta lại rồi”
Trong bóng đêm, hai mắt hắn sáng như sao.
Ta cười nói: “Bùi Hoài, cơ hội của chúng ta đến rồi”
Bùi Tuân định cố ý đến mang đứa nhỏ đi, ta đương nhiên nhất định không cho hắn làm việc đó.
Đi tới bước này, chính hắn tự dẫn đến trước cửa nhà, đừng trách ta tàn nhẫn.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, vẽ thành từng mảng trắng bạc lên đầu giường.
Ta cùng Bùi Hoài bàn bạc, suy tính đến nửa đêm, quyết định kế hoạch động thủ.
Bình minh vừa rạng, Bùi Hoài lấy mặt nạ da người đeo vào, lợi dụng sương mù mờ ảo, ẩn vào trong rừng.
9.
Lúc chiều chạng vạng, hoàng thượng tuần doanh xong, một đoàn người ngựa tiến vào hành cung.
Tổng quản công công đi trước trình báo, chuẩn bị cung nghênh thánh giá, ta bình bĩnh nói: “Bản cung là phi tần của tiên hoàng, để tránh hiềm khích, ta sẽ không đi tiếp giá”
Công công nhìn ta ôm tiểu hoàng tử trong ngực, không dám nói gì, tức giận bỏ đi.
Hành cung từ trước đến nay yên lặng, bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Nhìn thấy cấm quân đứng ngoài tẩm điện, ta biết đêm nay thế nào hắn cũng đến.
Quả nhiên đêm xuống, hắn cầm đèn, trên người đầy sương, một mình tới.
Thấy ta đứng trước bậc thềm, hắn dừng lại trầm giọng nói: “Bên ngoài nhiều gió, sao lại đứng ở đây? Mau đi vào kẻo phong hàn”
Ta không phải chủ định chờ hắn, mà chỉ muốn xác định bên người hắn có bao nhiêu thị vệ.
Không nghĩ là hắn chỉ đi một mình.
Sau khi vào trong phòng, ngồi xuống, Bùi Tuân nhu hoà nhìn ta thật lâu, giọng nói dịu dàng, lộ ra nhiều phần bất đắc dĩ:
“Vốn định sớm đến gặp nàng, nhưng ta biết nàng cơ bản không muốn nhìn thấy ta, chính sự trong triều cũng nhiều, kéo dài cho đến tận bây giờ.
“Nhã Ngư, cùng ta về cung được không?”
Ta không khỏi trào phúng nói: “Hồi cung làm thái phi sao?”
“Ta sẽ an bài hết thảy, nàng hãy tin ta”
“Còn đứa nhỏ thì sao? Danh phận của nó là gì?”
Hắn im lặng.
Hắn đăng cơ đã hơn tám chín tháng, hậu cung vẫn chưa có người nối dõi
Chắc chắn không phải vấn đề ở chỗ hắn, chuyện này ta đã kiểm nghiệm. Mà vì một sự cân bằng nào đó, một hứa hẹn nào đó.
Lúc trước thái tử phi, giờ là hoàng hậu nương nương, xuất thân từ phủ đại tướng quân, nhiều thế hệ trấn giữ biên ải, nắm giữ binh quyền, rất có uy trong dân chúng.
Lúc trước tranh đấu với Bùi Hoài, hắn bị thất thế, vị trí thái tử sắp khó giữ được, phủ tướng quân vẫn nguyện ý gả nữ nhi cho hắn, đó là vì quyền thế.
Bọn họ muốn hoàng hậu có trưởng tử, lập Đông cung, nhưng Bùi Tuân rõ ràng không muốn. Hắn muốn phá vỡ thế cân bằng này, đặt hài tử của ta vào thế hiểm.
“Đó là con của ngươi, ngươi chưa từng nhìn qua một cái đã muốn lợi dụng nó. Bùi Tuân, quả thật ngươi không xứng làm người!”
Âm thanh chói tai của ta vang lên giữa đêm vắng, nước trà văng trên mặt đất.
Ngoài cửa lập tức truyền đến âm thanh khẩn trương của thái giám: “Bệ hạ, có cần thần đến hầu hạ?”
Bùi Tuân thản nhiên trả lời: “Không sao, xuống hết đi”
Hắn quay lại nhìn ta, thở dài một hơi, vẻ bi thương không giải thích được: “Nhã Ngư, nàng thành kiến với ta quá sâu, thôi, sau này nàng sẽ hiểu lòng ta”
Nói xong hắn đứng dậy, quay về cung.
Ta nhìn ra bóng đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ, trong lòng uất hận. Hắn vô tình, đừng trách ta bất nghĩa, xem ra kế hoạch phải được bắt đầu sớm hơn.