Kinh Doanh Nhà Ma

Chương 11: Ký ức của Trang




Chỉ trong nháy mắt mà mọi thứ xung quanh tôi đã thay đổi. Ngôi trường Thất Sát lúc này trong đẹp hơn, sáng hơn, không còn không khí lạnh giá, không còn màn đêm u tối nữa.

"Trang." Một giọng nói của một người con trai từ phía sau tôi. Lạ thay, cơ thể tôi tự chuyển động, khi gặp người ấy, trái tim tôi đập loạn nhịp, mặc dù tôi không biết người này là ai.

"Hình như người này đang gọi mình." Tôi nghĩ.

Tôi lúc này chỉ kiểm soát được trí óc của mình còn cơ thể thì không nghe lời tôi nữa. Hai mắt tôi nhìn lên khuôn mặt người con trai ấy.

Một khuôn mặt điển trai, hoạt bát cùng với nụ cười niềm nở, con ngươi sáng lấp lánh như ánh mặt trời.

"Thật đẹp." Tôi bị ấn tượng bởi khuôn mặt ấy.

"Cậu đang định đi đâu vậy?" Anh ta hỏi tôi.

"Tớ đang định đi mua đồ ăn, cậu đi cùng tớ không Hải?" Miệng tôi tự động nói từng chữ.

"Dựa vào câu nói lúc nãy thì có lẽ anh chàng đang đứng trước mặt tôi tên là Hải."

"Đi chứ." Hải cười rồi đi kế bên tôi, vừa đi vừa nói chuyện, hai chúng tôi nói chuyện với nhau rất thân mật.

"Có lẽ anh chàng tên Hải này là bạn thân của Trang."

"Lúc nãy mình nghe Hải gọi mình là Trang."

"Chẳng lẽ mình đang nhìn thấy ký ức lúc còn sống của Trang sao?"

"Khi tiến vào bí cảnh thì mình không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về người con trai tên là Hải này"

Đi xuống căn tin, tôi và Hải gọi hai phần cơm gà. Tôi gọi món nào, Hải đều gọi theo y chan món tôi chọn.

"Chẳng lẽ sở thích ăn uống của Hải giống Trang?"



Sau khi gọi xong thì dì bán cơm gà mới làm cho hai chúng tôi mỗi người một phần.

Hai tay chúng tôi cầm một hộp cơm gà được bỏ vào trong hộp xốp màu trắng, kèm theo một cái muỗng nhựa và một bịch sốt màu đỏ cam.

Tôi và Hải đi kiếm một cái bàn trống. Khắp nơi đều sắp xếp bàn, ghế dành cho người mua đồ ăn ở căn tin ngồi ăn.

Tôi nghĩ nơi tôi đang ngồi là tầng trệt. Vì ba tầng lầu mà tôi đi qua đều không có căn tin này. Chúng tôi kiếm được một chỗ trống, hai đứa ngồi xuống, Hải ngồi đối diện tôi.

Tôi nhanh tay mở hộp cơm gà ra, Hải xé bịch sốt giùm tôi.

"Cảm ơn cậu." Tôi cười nói.

Hải cũng cười lại, gắp hết gà bỏ qua phần cơm của tôi.

"Cậu lại nữa rồi." Tôi giận hờn nói.

"Chẳng biết sao đứng lâu quá tự nhiên giờ bụng tớ lại thấy ăn không vô." Hải cười nói.

"Tớ sẽ mập lên cho coi."

"Cậu mập lên vẫn xinh mà." Hải nhìn tôi rồi nói.

"Tớ mập lên thì chẳng ai thèm lấy đâu."

"Nếu vậy tớ sẽ lấy cậu." Hải cười híp mắt.

"Cậu.. cậu." Tôi nghẹn ngùng đáp, mặt tôi đỏ lên. Không ngừng múc cơm lên ăn.

"Coi chừng nghẹn đó."

"Kệ tớ!" Tôi đáp.

"Bịch." Lúc này tôi mới ngước lên xem tiếng động đó là gì.

Một cô gái ngồi xuống cùng với một hộp sữa, cô ta ngồi kế Hải.

"Chào cậu tớ tên là Dương Minh Khuê học lớp 12D9."

"Đây chẳng phải là con quỷ đả tường sao, khuôn mặt cô ta trông trẻ hơn tấm hình ¾ mà mình đã xem."

"Khoan đã, cô ta là giáo viên Ngữ Văn lớp 12D4 mà. Còn trong tờ giấy thông tin của Đặng Huyền Trang, cô ta chính là học sinh lớp 12D4 mà?"

"Nhưng giờ đây Trang và Khuê bằng tuổi nhau sao?"

"Chẳng lẽ tờ giấy thông tin đó ghi sai? Hoặc là tờ giấy của Đặng Huyền Trang có trước năm tờ giấy còn lại?"



"Chào cậu, tôi là Trịnh Văn Hải." Giọng nói của Hải có vẻ không vui.

Hải không quan tâm cô ta mà ăn vội phần cơm không của mình.

Lúc này Khuê mới liếc nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc. Ánh mắt cô ta như có mối thù ngàn kiếp đối với tôi, giống như cô ta nguyền rủa tôi vậy khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.

Tôi cũng không thèm nhìn cô ta nữa mà tiếp tục ăn cơm.

Trong lúc tôi ăn cơm thì không chỉ có tiếng nhai đồ ăn của tôi mà còn có tiếng nói chuyện của Khuê và Hải.

Đại khái là Khuê hỏi thông tin về Hải ví dụ như học lớp nào, nhà ở đâu.. Hải cũng lâu lâu trả lời cô ta vài cái.

Cô ta cứ hỏi suốt khiến lỗ tai tôi thấy rất phiền nên tôi biết Hải cũng vậy vì lỗ tai cậu ta sát bên người Khuê.

Đột nhiên Hải đứng dậy, nhìn tôi rồi nói:

"Tớ lên lớp trước đây."

"Ừm, tạm biệt cậu." Tôi cũng nhìn Hải trả lời.

Khoảng mười mấy phút sau, tôi cũng ăn xong phần cơm của mình, dù khá no nhưng tôi vẫn cố gắng ăn hết phần đồ ăn mà Hải cho vì tôi sợ bỏ phí thức ăn.

Tôi cũng nhìn xung quanh không còn thấy hình bóng của Khuê đâu nữa.

"Có lẽ cô ta đã đi rồi." Tôi nghĩ.

Tôi nhớ lại ánh mắt lúc cô ta nhìn tôi, ánh mắt ấy rất đáng sợ, có thể Trang đã làm gì đó khiến cô ta như vậy.

Tôi bỏ phần hộp cơm rỗng của mình vô sọt rác, bước lên lớp. Tuy tôi không nhớ đường để đi lên lớp nhưng cơ thể lại tự động di chuyển.

Khi đứng trước cửa vào lớp, cũng có kha khá học sinh đã đến trước tôi, tôi nhìn khắp xung quanh tìm kiếm hình dáng Hải, nhưng không thấy.

"Có lẽ Hải học khác lớp với mình?"

Bước chân tôi tiến vào, ngồi vào một cái bàn trong lớp.

Trên mặt bàn viết đầy những chữ chửi mắng, có lẽ Trang là nạn nhân của việc bị bắt nạt.

"Đây chẳng phải là cái bàn mà tôi đã gặp ở phòng 12D4 khi lần đầu chơi bút tiên đây sao?"

Trông cái bàn lúc này sáng hơn, giờ tôi mới thấy được màu nâu vàng của cái bàn.

"Ting.. ting.." Tiếng chuông của trường reo liên hồi, báo hiệu giờ vào học.

Các học sinh ùa vào lớp, bây giờ lớp học trông có vẻ đông hơn.



Thầy giáo lúc này tiến vào lớp. Người thầy này có khuôn mặt bình thường với cơ thể khá mập mạp, trên đầu còn có vài sợi tóc bạc, trên mặt còn có vài nếp nhăn. Tôi đoán ông thầy này cũng ngoài 50 tuổi.

"Nghiêm." Giọng của một bạn nam vang lên, to hơn tiếng nói chuyện trong lớp, âm thanh rất đầy nội lực.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, tôi cũng vậy. Thầy giáo nhìn chúng tôi rồi lấy tay vẫy xuống như muốn nói rằng chúng tôi có thể ngồi.

"Bịch." Tôi té sập xuống mặt sàn. Tuy tôi không thể điều khiển được cơ thể mình nhưng tôi vẫn cảm giác được cơn đau khi bị té.

Tôi nhìn về phía sau. Một học sinh nữ đã kéo ghế tôi nhích ra sau. Tôi đứng dậy, kéo ghế lại, không nói một lời oán trách nào.

Lúc này tôi mới ngồi xuống, tay tôi cầm cặp, kéo khóa cặp ra. Tôi lấy quyển sách Lịch Sử lớp 12 ra đặt lên bàn.

Tôi đoán ông thầy này dạy môn Lịch Sử, tay tôi lại tiếp tục mò tới cây bút máy và hộp mực ra. Tôi đặt chúng lên bàn, tay mở nắp mực ra.

"Cạch" Tiếng đẩy bàn hướng về phía ghế tôi đang ngồi khiến tay tôi quơ trúng hũ mực. Màu mực đen tuyền rớt xuống dính vào bộ áo dài màu trắng của tôi, một vài giọt thì rớt xuống bàn và trên mặt sàn.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi. Tôi đứng dậy, chạy ra khỏi lớp học.

Không ai kêu tôi lại, ngoại trừ những tiếng cười đùa trêu chọc.

Tôi lao đến nhà vệ sinh nữ. Mỗi tầng ở đây đều có nhà vệ sinh nữ và nam, nhà vệ ở đầu hành lang và cuối hành lang. Mỗi cái nhà vệ sinh đều được chia ra hai bên nữ và nam.

Tôi bước vào nhà vệ sinh nữ. Nhìn khuôn mặt mình trong gương. Một cô gái xinh đẹp, làn da trắng vàng, nhưng trong khóe mắt lại chảy ra vài giọt nước mắt.

Tôi nhận ra đây là khuôn mặt của Trang. Tôi tiến đến buồng số 8 của nhà vệ sinh, tôi ngồi trong đó, khóa cửa lại.

Tôi khóc, hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi từ khóe mắt chảy xuống hai bên má tôi.

Tiếng thút thít của tôi vang khắp phòng vệ sinh.