Dừng lại một hồi “Điều quan trọng nhất là … bạn của em chính là thành viên trong gia đình đã giết em. Anh không muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong gia đình của họ.”
“Giúp em đi mà.”
Mộng quan là một con ma tốt, anh ấy đã làm việc chăm chỉ nhiều năm mới dành dụm đủ tiền, tôi không muốn anh ấy nhận được kết quả như vậy.
Nếu những điều suy đoán là sự thật, thì mộng quan không nên báo mộng.
Thấy người đàn ông này vẫn tỏ vẻ không quan tâm, tôi xông tới “Chồng yêu, em xin anh đó. Không phải anh đã gửi sản phẩm mới cho em sao, hôm nay sao tụi mình không thử luôn ta”.
Sau khi trả rất nhiều tiền cũng như cống hiến hết mình, cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi giấc mơ.
Nhìn khuôn mặt hào phóng khoanh chân ngồi đó ngâm nga một bài hát nhỏ và chơi game của mộng quan, bao nhiêu tức giận của tôi liền ập tới.
“Vì anh mà tôi đã phải hy sinh rất nhiều đó!”
Mộng quan không hiểu đầu cua: “Sao thế, cô lại đụng chạm gì với nhà cung cấp của mình nữa à?”
Hình ảnh nóng bỏng má lại hiện ra, tôi nghiến răng nghiến lợi: “chằng thèm lo cho anh nữa, cẩu nam nhân”
Mộng quan:?
Vài ngày sau, tôi nhận được tin theo dõi được đốt từ Lục Uyên.
Người ngồi ghế phụ chính là mẹ của cậu bé, Lưu Huệ.
Người lái xe gây ra vụ tai nạn là chồng hiện tại của cô ta, Trương Nghị.
Trương Nghị là một tên hoàn toàn thối nát, ăn chơi nhậu nhẹt, mại dâm, cờ bạc, thỉnh thoảng còn đấm đá Lưu Huệ.
Con trai của Mộng quan cũng đang ở tuổi vị thành niên, lúc thấy mẹ mình bị đánh, cậu bé thường chống cự.
Đổi lại, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng, Trương Nghị thực sự có ý định giết người.
Hắn ta đã mua một số tiền bảo hiểm khổng lồ cho con trai của mộng quan, muốn giết thằng bé để gian lận số tiền bảo hiểm.
Lúc đầu Lưu Huệ không đồng ý, nhưng sau đó, ả ta không chịu nổi sự dụ dỗ của Trương Nghị, hắn bảo một khi cần có tiền, họ có thể đến thành phố khác làm lại cuộc đời.
Hắn ta còn hứa sẽ thay đổi.
Vậy nên, Lưu Huệ đã đồng ý.
Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, họ lừa thằng bé ra ngoại ô, sự thay đổi duy nhất là sự có mặt của tôi.
Lời thú nhận của cả hai chi tiết đến mức ngay cả một người ngoài cuộc như tôi cũng phải run sợ.
Hổ dữ không ăn thịt con, ả Lưu Huệ này quá đọc ác nhẫn tâm rồi. (đọc đến đây tự nhiên nhớ đến mấy vụ bạo hành con)
May mắn thay, cả hai người đã bị đưa ra công lý, còn thằng bé hiện đang được nuôi dưỡng tạm thời trong một mái ấm.
Tôi không thể tưởng tượng được mộng quan sẽ buồn như thế nào, người luôn yêu thương vợ con như anh ấy nếu biết được sau khi mình chết đã xảy ra những chuyện như này sẽ thế nào.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là ngăn anh ấy bước vào giấc mơ của con trai.
“mộng quan!”
Tôi chạy đến văn phòng quản lý giấc mơ, nhưng không thấy mộng quan ở đâu cả.
“Anh ấy đi gặp con trai rồi.” Con ma giúp việc quạt một cái, thấy tôi đi vào như kiếm được người tâm tình: “còn mang theo máy chơi game nữa, bảo muốn có trận chiến Tetris với con trai. ”
Cái gì mà tetris chứ?
Tôi chỉ có thể đợi bên ngoài, sau khoảng một tiếng, cánh cửa của giấc mơ mở ra.
“mộng quan.”