Chỉ còn lại một mình lão tướng quân Hoắc, từ trong biển m.á.u đứng lên, giương cao chiến kỳ, xông pha trận mạc, quay trở lại cô thành. Địch quân đều muốn bắt sống vị danh tướng đệ nhất thiên hạ này, mong một trận chiến mà thành danh. Bên trong cô thành, hai bên c.h.é.m g.i.ế.c đến mức m.á.u chảy thành sông. Thế nhưng lão tướng quân Hoắc cũng chỉ là lấy mình làm mồi nhử! Lúc này, bá tánh đã rút lui an toàn, ba vạn quân địch đều đã vào trong thành. Hoắc gia quân phóng hỏa thiêu rụi cô thành.
Binh sĩ mai phục bên ngoài khóa chặt từng cánh cửa thành. Ta cúi xuống hỏi Tĩnh Hư đang run rẩy dưới chân: "Vở kịch này có hay không?"
Tĩnh Hư sắc mặt trắng bệch nhìn ta. Ta khẽ cười: "Các ngươi không phải nói hầu phủ có yêu quái sao? Ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt."
Tĩnh Hư vội vàng nói: "Bọn họ không phải yêu quái! Bọn họ là những anh linh vì nước hy sinh, sớm đã công đức viên mãn..."
Nói xong câu này, nàng ta im bặt. Một lúc lâu sau, nàng ta quỳ xuống đất. "Tổ sư, đệ tử biết sai rồi."
Ta suy nghĩ một chút, rồi thuận tay triệu hồi Khôn Ngọc kiếm. "Đi đi."
Tĩnh Hư cõng kiếm rời đi. Nhìn bóng lưng nàng ta, Đầu Đầu lại chạy ra. "Nàng ta mang bảo vật trấn quốc chạy rồi sao? Vậy còn về Thanh Vân quan nữa không?"
Ta lắc đầu: "Không về nữa."
Thực ra Thanh Vân quan đã sớm không còn như xưa, cấu kết quá sâu với hoàng quyền, đời sau không bằng đời trước, đều là lũ ngu ngốc từ trong trứng nước. Tĩnh Hư là bộ mặt của Thanh Vân quan. Nhưng mà cuộc đời của nàng ta, thật sự không nên chỉ là bộ mặt của người khác. Điều nàng ta cần hiểu là đúng sai, là đúng sai mà chính mắt nàng ta nhìn thấy, chứ không phải là do người khác nói cho nàng ta biết. Đại đạo muốn thành, điều cần thành toàn nhất chính là bản thân mình.
Đạo sĩ lợi hại nhất Thanh Vân quan bỏ đi rồi. "Yêu quái" của hầu phủ cũng đã hiện hình. Khắp đường phố, ngõ hẻm, mọi người đều đang bàn tán chuyện năm xưa nhà họ Hoắc tử trận ở cô thành.
"Chỉ để lại hai nữ nhi, thật đáng thương."
"Nếu Hoắc phu nhân biết được, tiểu nữ nhi mà bà ấy đến c.h.ế.t vẫn còn nhớ thương, lại bị tên Trần Thế Mỹ kia lừa gạt thành thân..."
"Nghe nói mấy ngày trước Hoắc huyện chủ suýt c.h.ế.t ở hầu phủ, chính vì chuyện này, mới chọc giận anh linh nhà họ Hoắc hiện hình, muốn trừng trị tên súc sinh kia."
"Chuyện này là thật, ta tận mắt nhìn thấy xe ngựa từ trong cung đi ra."
Càng nói, chứng cứ càng đầy đủ. Trước đó, hầu phủ vì muốn hủy hoại danh tiếng của họ Hoắc mà đã tung ra không ít lời đồn.
Kể cả việc trước đây sau khi sinh đích trưởng tử, Hoắc thị bị thương thân thể, không thể sinh con được nữa, người ta nói rằng nàng làm lỡ việc con cháu hầu phủ sinh sôi nảy nở. Những chuyện này cũng bị lật lại, trở thành lý do Tôn Bần muốn g.i.ế.c thê tử. Thậm chí, khắp đường phố, ngõ hẻm, đâu đâu cũng bày đầy đồ cúng tế Hoắc gia quân. Hơn nữa còn kéo dài rất lâu, bá tánh đối với Hoắc gia quân càng thêm tưởng nhớ, tiếc thương.
Ta vẫn cứ ở trong hầu phủ đổ nát nửa bên kia. Hoắc thị lại đến gặp ta. "Ta thấy hoàng đế tỷ phu của ta, cũng chẳng bịa ra được lời lẽ nào mê hoặc lòng người nữa rồi.”
Chuyện năm xưa rốt cuộc chứng cứ không đủ, không thể định tội chết, Tôn Bần bị phán đoạt tước tịch thu gia sản. Con đường lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn xin sống qua ngày, hắn ta lại phải trải qua một lần nữa.