Kinh Đô Yêu Sự

Chương 19




Hôm ấy, Đầu Đầu bay xuống báo ta: "Đạo cô vào phủ rồi."

Ta ngẩng đầu lên: "Tĩnh Hư? Vậy ngươi cẩn thận đừng để nàng ta b.ắ.n hạ đấy, đạo hạnh của nàng ta rất cao thâm."

Đầu Đầu vội vàng trốn ra sau ta. "Nàng ta có một thanh kiếm, cương khí bức người, e là bảo vật, ta sợ nó làm ngài bị thương."

Ta cúi đầu mỉm cười. Chốc lát sau, người chưa đến, kiếm đã tới trước. Kim quang chói mắt khiến Đầu Đầu sợ hãi kêu lên rồi vội vàng trốn ra sau ta. Thế nhưng khi thanh kiếm rơi xuống trước mặt ta thì lại không tiến thêm chút nào, cứ đứng im ở đó, rồi run lên một tiếng, rơi xuống đất.

Tĩnh Hư kinh ngạc nói: "Khôn Ngọc kiếm! Ngươi làm sao vậy? Mau diệt yêu đi!"

Nói rồi, nàng ta niệm chú, bước theo cương bộ, quát: "Khởi! Khởi! Khởi!"

Ta xem náo nhiệt một lúc, mới tiện tay vẫy vẫy, thanh kiếm liền bay đến tay ta.

Tĩnh Hư: "..."

Ta thấp giọng nói: "Ta nhớ rằng, sau khi ta chết, Khôn Ngọc kiếm đã được dâng vào cung để trấn yểm long mạch cho hoàng thành."

Tĩnh Hư nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc lâu, đầu tiên là vẻ không thể tin được, sau đó là sợ hãi: "Ngươi, ngươi là..."

Ta lắc đầu, thất vọng nói: "Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, yêu mà ngươi không nhìn ra được thì ngươi không thể trêu vào?"



Tĩnh Hư đại khái cũng biết, hiện tại nàng ta chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Nàng ta cắn răng, nói: "Trước khi chết, ta muốn biết ngươi rốt cuộc là ai."

Ta mỉm cười.

Ta là ai ư? Năm xưa, huyết yêu xuất hiện, gây tai họa cho nhân gian. Chín đệ tử của Thanh Vân tông có tám người đều bị giết. Còn ta, chính là người cuối cùng. Lúc bấy giờ, ta là nữ đạo sĩ duy nhất trong chín người, vì sư phụ thiên vị các sư huynh, đối xử bất công với ta, nên ta đã tu luyện cấm thuật. Vốn dĩ ta đã bị bắt giữ để xử lý. Ai ngờ chưa kịp trừng phạt ta, thì xảy ra họa huyết yêu. Tất cả mọi người trong sư môn đều liều c.h.ế.t chiến đấu, gần như toàn quân bị diệt vong. Trước khi chết, sư phụ đã thả ta ra.

Lão già ấy trước khi c.h.ế.t còn cố giáo huấn ta một phen. Hắn nói ta sinh ra đã mang mệnh cách Kiếm Phong Kim, cả đời sắc bén, hiếu thắng, háo cường.

"Ta c.h.ế.t rồi sẽ không ai quản giáo ngươi nữa! Ngươi nhất định phải làm người tốt!"

Ta khinh bỉ nói: "Dù là nữ đạo sĩ, thì hiếu thắng, háo cường cũng có gì sai! Ta cứ muốn làm người đứng đầu thiên hạ!"

Thế là trong lúc hắn vừa ho ra m.á.u vừa mắng chửi, ta dựa vào Khôn Ngọc kiếm mà rời đi. May nhờ ta đã lén học những cấm thuật kia, nên ta và huyết yêu ác chiến ba ngày ba đêm mà không chết. Vào lúc nó muốn hút cạn m.á.u của ta, ta đã thi triển cấm thuật đoạt lấy hồn phách của nó, dung hợp làm một thể với nó. Từ đó, ta thân xác tuy chết. Nhưng linh hồn lại sống trong thân thể của huyết yêu.

Khôn Ngọc kiếm, bảo vật trấn quốc khiến người ta nghe thấy đã biến sắc, trong tay ta lúc này chẳng khác nào một món đồ chơi nhỏ. Ta nói: "So với truyền thuyết mà ngươi nghe được thì như thế nào?"

Tĩnh Hư: "Ta nghe nói là, Huyền Dật tổ sư đại nghĩa lẫm nhiên, lấy thân mình tuẫn đạo..."

Ta khẽ cười. Tĩnh Hư sắp sửa sụp đổ: "Thanh Vân quan còn thờ phụng kim thân của người, ta ngày nào cũng đến quét dọn cho người, thề rằng sau này sẽ giống như người, trừ yêu vệ đạo. Vậy mà giờ người lại nói với ta, người đã thành yêu?!"