Edit: Cá dễ thương
Liên Đăng giật mình, vô thức sờ lên loan đao bên eo mới chợt nhớ là đã để ở bậc thềm trước nhà rồi. Chàng ta không tiến thêm bước nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Bởi vì cách hơi xa nên không nhìn rõ được sắc mặt, chắc không tới mức mới bị người ta nhìn lén đã thẹn quá hóa giận đâu nhỉ?
Liên Đăng sờ gáy, nhảy xuống khỏi phần móng nện. Cô nghĩ, hình như nên giải thích gì đó nên đành nghĩ vắt óc, cuối cùng nói: "Cây sáo của huynh thổi hay thật đấy."
Chàng ta không nói gì, cây trúc bên dưới chàng ta chịu sức nặng nên tạo thành một độ cong bắt mắt. Chàng ta vẫn đứng ở đó mà nhìn xuống, áo trắng bay trong gió.
Liên Đăng cảm thấy rất vô vị, dù cho chàng ta có đẹp hơn nữa thì bây giờ cô cũng không có hứng thưởng thức. Cô học theo điệu bộ của Vương A Bồ, chắp hai tay lại, ra vẻ bình tĩnh quay về. Trực giác cho biết ánh mắt chàng ta vẫn dõi theo cô. Cô thấp thỏm nhưng không dám quay đầu lại. Kì lạ thay, bình thường cô gan to bằng trời, vậy mà lần này lại có cảm giác sợ hãi. Người kia quả là lợi hại, không cần nói lời nào hết đã khiến cô chạy trối ch3t.
Trở về Lâm Lang giới, nhớ lại chuyện vừa rồi quả thật cứ như nằm mơ. Cũng may mà cô luôn chậm lụt, ngoài nhớ kĩ lời nhắc nhở của Lư Khánh ra, chuyện đó cũng không để lại ám ảnh gì trong lòng cô.
Trời đã tối đen, đến giờ ăn tối, chấn tử mặc áo đỏ quần trắng tới đưa cơm cho cô. Gã mở nắp hộp ra, bày biện bát đũa xong xuôi thì khom lưng nói: "Mời cô nương dùng bữa."
Liên Đăng cảm ơn, sau đó hỏi tình hình của Hổ Phách Ổ. Chấn tử đáp: "Những đồ được cung cấp ở bên đó cũng giống với Lâm Lang Giới. Cô nương không cần lo lắng." Vừa nói, gã vừa bảo người phía sau dâng khay được sơn đỏ lên, bên trong đặt một bộ đồ thẳng thớm. Gã nâng lên cho cô xem, là một chiếc áo ngắn cành vàng lá xanh và một chiếc váy dài màu trắng hoa lê.
"Trưởng sử sợ cô nương không có y phục Trung Nguyên để thay. Đây là trang phục của vu nữ thần cung, mong cô nương tạm chấp nhận." Chấn tử mỉm cười chắp tay nói: "Cô nương dùng bữa sớm rồi nghỉ ngơi đi. Buổi tối sẽ có tuyết lớn, lát nữa tiểu nhân sẽ se mang hai chậu than tới. Ngày mai là Tết Hạ Nguyên*, thần cung sẽ có lễ cúng lập đàn cầu phúc, tiếng động hơi lớn, cô nương cứ nghỉ ngơi, không cần tham gia đâu."
Liên Đăng gật đầu nói được. Nhớ tới người thổi sáo ấy, cô hỏi dò: "Quốc sư bế quan, lễ cúng do ai chủ trì?"
Chấn tử nói: "Hạ Nguyên là ngày lễ của Đạo giáo. Lập đàn cầu phúc thôi, không quá long trọng, do Linh đài lang chủ trì."
Cô c4n môi nghĩ ngợi: "Quốc sư có mấy vị cao đồ? Có ai mặc áo trắng, biết thổi sáo không?"
Chấn tử tỏ vẻ mờ mịt: "Đồ đệ của quốc sư thì rất nhiều, nhưng không có ai thực sự được nhận làm đệ tử của phái. Có phải cô nương đã gặp ai rồi không? Nếu muốn tìm người đó thì trở về tôi sẽ bẩm với trưởng sử, xin ông ấy hỏi thăm cho cô nương."
Liên Đăng lắc đầu: "Tiện mồm hỏi thôi, không cần bẩm lại với trưởng sử đâu."
Chấn tử nghe lời, sau đó khom người thi lễ, rời khỏi Lâm Lang giới.
Đàm Nô và Chuyển Chuyển không ở cùng, một mình cô thấy hơi cô đơn. Cô ăn qua quýt rồi đi rửa mặt, thu dọn ổn thỏa xong thì đi nằm luôn.
Thần Hòa Nguyên có địa thế cao, gió cũng lớn hơn những nơi khác. Gió gào thét quét qua cửa sổ, giấy hoa đào bay phần phật, nếu không phải giấy hoa đào dai bền thì chỉ sợ đã bị gió thổi rách từ lâu rồi. Cô tóm chăn, quấn chặt quanh người, nhưng vừa nhắm mắt, cô lại nhìn thấy người thổi sáo ấy. Cô không có khả năng ghi nhớ chính xác về tướng mạo của người khác, chỉ biết trông chàng ta rất đẹp. Nếu tiểu lang quân của Chuyển Chuyển như châu như ngọc thì người thổi sáo ấy chính là như mây như bông. Dáng vẻ chàng ta đứng trên ngọn trúc thật thần kì. Phải có bản lĩnh tài ba đến mức nào mới có thể đứng vững được ở đó? Liên Đăng cảm thấy mình đi lại trên mái nhà thì không thành vấn đề, nhưng cô không thể làm được đến mức như chàng ta. Tất cả mọi thứ trong Thái Thượng thần cung đều rất rất thần bí. Người đó xuất hiện nửa đêm, có lẽ chàng ta là địa tiên cũng không chừng.
Cô nghĩ m0ng lung một hồi rồi mơ màng ngủ mất. Trong giấc mơ, cô lại trở lại đình viện tĩnh mịch ấy. Thời tiết rất đẹp, cô đứng trên bậc thềm trong viện nhìn hai con bướm bay tới từ bờ tường cao cao, chậm rãi bay qua bóng râm của bụi hoa, bay đến dưới giàn nho. Cô đuổi theo bắt chúng, đôi bướm bay lên theo chân giàn nho, bay rất cao, cô nhón chân lên nhưng cũng không với tới. Sau đó, có tiếng bước chân truyền tới, mấy nô tì cầm giỏ trúc đi tới khoảnh sân nhỏ hái nho. Những quả nho chín mọng không chịu nổi lắc lư, lúc rời khỏi cuống vẫn còn hơi rung rung. Những quả nho rụng xuống, lăn đến bên chân cô. Những nô tì ấy nhìn thấy nhưng không hề để ý. Cô cúi người nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay mà thổi. Lúc này, cô mới phát hiện quả nho to đến đáng kinh ngạc, to như quả trứng gà vậy.
Những tỳ nữ ấy đã cầm giỏ trúc đầy nho rời đi, cô vẫn cầm quả nho mà nhìn ngó xung quanh. Vại nước bên cạnh bậc thềm đựng nước mưa nhỏ xuống từ ống bương chẻ đôi, bên mép vại nước có một chiếc gáo làm từ ống trúc. Cô chạy tới, cúi người định múc nước thì lại trông thấy hình ảnh mình để kiểu tóc song hoàn kế, dáng vẻ vẫn là lúc mười mấy tuổi phản chiếu trong nước. Cô hoài nghi, không biết tại sao mình lại bé lại. Cô xích lại gần để soi mặt mình, chóp mũi gần như dán vào mặt nước.
Cô nhớ mang máng hồi còn nhỏ cô rất béo. Chỉ cần duỗi thẳng tay ra là trên mu bàn tay sẽ có cả đống hõm. Hồi trước mười ba tuổi, mặt cô luôn có hình tròn, mắt mũi bị xô cả lại với nhau, trông vô cùng đáng thương. Bây giờ nhìn cô quả thật cũng đã coi như là mặt mày thanh tú.
Cô chấm một ít nước, bôi lên lông mày, chờ gợn nước lặng đi, cô lại soi xuống, không hiểu sao hình ảnh phản chiếu lại trở thành người thổi sáo với đôi mắt bình tĩnh, mặt không cảm xúc mà nhìn thẳng vào cô.
Cô hoảng hốt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhìn quanh phòng, tất cả vẫn như thường, cô mới thoáng yên tâm. Chỉ là cô rất mệt, cố nhấc mí mắt lên nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền lại. Cô có cảm giác như ai đó đang lơ lửng phía trên, người đó cách rất gần, như dán cả mặt lên mặt cô. Mái tóc dài của người đó buông xuống hai bên má, lướt qua tai cô. Cảm giác này quá chân thật, cô vô cùng hoảng sợ nhưng tay chân lại như bị trói chặt lại, không thể nào động đậy. Trong lúc hỗn loạn, cô bỗng to gan nhìn lên trên. Vẫn là người đó. Lần này, không có cây sao che khuất, cô có thể nhìn rõ tướng mạo của chàng ta. Trông chàng ta hơi xanh xao nhưng đôi mắt tâm thúy, ánh mắt lạnh lùng mà cứng rắn nhìn thẳng vào cô, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
"Cô không hiểu đạo nhập gia tùy tục ư." Giọng chàng ta không nghe ra mừng giận, nhưng từng câu từng chữ đều đanh thép như tiếng búa gõ.
Liên Đăng không đáp lời mà chỉ siết chặt hai tay lại chờ bộc phát. Có điều bởi vì áp quá sát nên cô có thể ngửi thấy mùi giấy mát trong trên người chàng ta. Cô có tâm lí đề phòng rất mạnh, người không quen mà đột phá khoảng cách sẽ khiến cô thấy bất an. Khung cảnh xung quanh mờ mịt, chân đèn trên bàn lại chiếu đến trước mắt hết sức rõ ràng. Mặt chàng ta chỉ cách cô trong gang tấc. Không biết chàng ta là người hay ma mà hơi thở lạnh buốt. Liên Đăng thầm giật mình hoảng sợ. Nhưng trong khoảnh khắc chàng ta lên tiếng, chân tay cô bỗng được thả lỏng, ước chừng đã hoạt động được. Cô âm thầm vận hết sức lực mà đấm một cú về phía chàng ta, không đánh ch3t được thì chắc chắn cũng phải đánh cho chàng ta lệch mặt.
Không ngờ, cú đấm này lại thất bại. Hình bóng của chàng ta bỗng vỡ tan, tán loạn trong không khí. Dường như cú đấm đã lướt qua thứ gì đó khiến nó bắn r4 ra ngoài, va vào chậu than, tạo thành một tiếng coong giòn giã.
Liên Đăng bỗng choàng tỉnh. Lúc này, cô mới phát hiện mình đã nhảy từ giấc mơ này sang một giấc mơ khác. Đầu óc cô rối bời, không phân biệt được thân giả. Cô ngồi dậy vỗ trán, phần lưng quần áo trong đã thấm đẫm mồ hôi, hơi lành lạnh.