Kinh Độ Vong

Chương 46




Edit: Phong Miên

Beta: Người đẹp Cá

Phó úy dẫn đám lính đến trước xe, Đàm Nô bị chúng đuổi xuống. Cô thực sự bất lực, có muốn đánh cũng chỉ như lấy trứng chọi đá. Cả Liên Đăng và Đàm Nô đều căng thẳng, siết chặt tay đến mức rịn mồ hôi.

Phó úy không kiểm tra ngay mà chỉ gõ lên càng xe rồi quay đầu nhìn bọn cô: “Xin hỏi, các cô nương có xuất thân thế nào?”

Liên Đăng hơi ngơ ngác, Đại Lịch có quy định rất nghiêm đối với việc sử dụng xe, ví dụ như nhà sư và thương nhân không được cưỡi ngựa, người già, quan nhỏ chỉ được đi xe lợp mái lau. Bọn cô chỉ cướp bừa một chiếc xe ngựa mái bằng ở Lễ tế xuân, không biết là của cô nương gia thế hiển hách nào, nếu bên trong lại là một người đàn ông đáng tuổi cha chú thì thật không biết giải thích ra sao.

Nhưng quy củ là vật ch3t, người mới là vật sống. Không biết Liên Đăng bỗng đào đâu ra biệt tài nói dối không chớp mắt, cúi người bẩm: “Thưa quan gia, mẹ tôi là vu nuôi cho Lương vương phi, cha thì nhậm chức ở Lan Đài.”

Nói như vậy, vấn đề xe ngựa đã xong, sau đấy là người trong xe, một người trung niên bệnh nặng nào trắng trẻo hồng hào được như quốc sư chứ!

Phó úy mở cửa xe, lòng Liên Đăng và Đàm Nô căng như dây đàn, nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh mỹ nhân kiều diễm đang say ngủ. Liên Đăng cũng hối hận vì mình đã lỡ chém quá tay, chẳng thà cứ nói quách là ông anh trai bất tài đang say rượu còn thực tế hơn. Cô nghĩ bụng lần này gặp phải rắc rối to rồi, không ngờ trong xe lại truyền ra tiếng ho dữ dội, giọng nói yếu ớt vang lên: “Sao còn chưa đi, định lâu la để A Gia ch3t ở đây hả?”

Liên Đăng và Đàm Nô đến gần ngó vào, bên trong có một người đàn ông trung niên lạ lẫm đang nằm, tướng mạo bình thường, chỗ thái dương còn có vết bớt to đùng, da dẻ xám xịt nhưng môi lại căng bóng. Người trong xe mặc áo thiền, đi giày mây giống quốc sư, hẳn là quốc sư đã dịch dung. Nhưng dù đường nét có thay đổi thế nào thì chàng ta vẫn không thể biến không thành có. Tầm tuổi này ở Đại Lịch, gần như chẳng có ai là không nuôi ria mép cả, thế nên trông chàng ta quả thực hơi kì quặc, giống thái giám trưởng sử Lư Khánh trong thần cung.

Đàm Nô che miệng, Liên Đăng lập tức bước tới chỗ Phó úy, cúi người dúi hai mảnh vàng lá vào tay hắn, khẽ thì thầm: “Mong quan gia thu châm chước, chú tôi bệnh rất nặng, nếu chậm trễ chỉ sợ không qua khỏi.” Cô nói xong thì nhận được cái lườm sắc lẹm của quốc sư.

Phó úy thõng tay vuốt v3 miếng vàng, nhất thời không biết xử trí ra sao. Đồ tốt đến mấy cũng phải có mạng mà tiêu. Nhỡ đâu gã để lọt tội phạm, đến khi bị hạch tội thì bao nhiêu vàng bạc cũng không cứu được. Thế là, gã nắm chặt của hối lộ, dứt khoát quay người quát lớn: “Ba người này có vẻ khả nghi, xin tướng quân quyết định.”

Liên Đăng choáng váng nhìn theo: “Cầm tiền rồi mà còn muốn bắt tôi hả?”

Hai toán quân mặc quân trang vội chạy đến từ phía kia đường, tướng quân đi đầu mặc giáp Minh Quang Khải, vai giáp hình Thao Thiết hung dữ, vảy bạc chói lóa. Liên Đăng và Đàm Nô không có kế sách gì, bấn quá thì chỉ có cách bỏ chạy thôi. Hai người lùi đến trước xe, ngoái lại, thấy quốc sư đang nằm ở sau rèm, mặt mày ngán ngẩm, có vẻ rất thất vọng với năng lực ứng biến của bọn cô.

Tuy đang ảo não nhưng thấy chàng ta không làm gì, Liên Đăng cũng sốt ruột gọi: “Chú, bọn họ sắp đến bắt chúng ta rồi.”

Song, Đàm Nô bỗng bước về phía trước, Liên Đăng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, không ngờ vị tướng quân trước mặt bọn cô không phải ai khác mà lại là Tiêu Triều Đô.

Duyên phận đôi khi thật kì lạ. Người không muốn gặp lại luôn xuất hiện vào lúc cô thảm hại nhất. Đàm Nô muốn tránh cũng chẳng được, Liên Đăng chưa từng thấy cô ấy hổ thẹn đến vậy. Rõ ràng là nhớ anh ta da diết, nhưng khi gặp nhau lại muốn né tránh. Nét mặt, hành động của cô ấy đều lúng túng đến khôn tả.

Tiêu Triều Đô dừng bước, dường như cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng dù sao anh ta cũng là người từng trải nên không do dự quá lâu. Tiêu Triều Đô đi đến trước mặt Đàm Nô, chắp tay chào hỏi: “Cô nương vẫn khỏe chứ?”

Đàm Nô cúi người chào lại: “Cảm phiền tướng quân đã lo lắng, không ngờ hôm nay lại gặp tướng quân. Tôi… rất khỏe.”

Bầu không khí có phần ngại ngùng, gặp nhau mà đượm nỗi sầu, cũng chẳng có cơ hội giãi bày tâm tình. Nhưng Tiêu Triều Đô thực sự thích Đàm Nô, có thể thấy rõ sự quyến luyến và không nỡ xa từ ánh mắt anh ta. Nếu Đàm Nô là con gái nhà bình thường, chưa biết chừng họ lại nên duyên. Nhưng hiện giờ, bọn họ như dầu với nước, khó có thể dung hòa lẫn nhau.

Đàm Nô là người tỉnh táo và tự ti, cô không biết liệu Tiêu Triều Đô có vì vài lần gặp gỡ mà tha cho bọn họ hay không. Thế nên, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt như đang cầu xin. Đương nhiên, Tiêu Triều Đô hiểu được, trong lòng cũng đấu tranh. Thậm chí anh ta còn bắt đầu tính nếu bọn họ bị bắt quy án thì sẽ xử tội từng người nặng nhẹ ra sao, liệu Đàm Nô có an toàn thoát thân vì không tham gia hay không. Nhưng kết quả là không, cô không thực sự trong sạch, chỉ e nguồn gốc loại độc trong người cô cũng liên quan đến cái xác được phát hiện ở nơi hoang vu ấy.

Vậy nên hãy đi đi, đi thật xa, đừng bao giờ quay lại nữa. Tiêu Triều Đô liếc nhìn người trong xe, chẳng thèm quan tâm đó là quốc sư giả hay thật, chỉ phất tay khiến áo choàng tung bay: “Đây là chỗ quen biết với bản tướng, không có gì khả nghi. Cho họ qua.”

Đàm Nô đứng đó, cảm thấy dường như máu trong người đang chảy dồn xuống, cơ thể dần lạnh lẽo như sắp đóng băng. Ở đời, phải chăng chưa bắt đầu đã kết thúc là điều bi thảm nhất? Nhưng chẳng còn cách nào cả, đây chính là số mệnh của cô.

Liên Đăng nhảy lên càng xe rồi khẽ gọi. Đàm Nô xốc lại tinh thần, không nấn ná nữa mà quất roi, xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Lúc băng qua cổng gác, cô không nhìn lại, theo cách nói của cô là càng nhìn càng không nỡ, chi bằng chẳng nhìn, có vậy mới quên được.

Liên Đăng thấy buồn thay cho cô ấy, vén rèm xe nhìn lại, Tiêu Triều Đô đứng đó, áo choàng đỏ thẫm nổi bật giữa chốn quan ải lạnh lẽo nghiêm minh dần khuất xa. Cô vẫy tay với Tiêu Triều Đô, anh ta nhấc tay lên rồi buông thõng xuống, nhất định là đang đau lòng đến khôn cùng.

“Đến khi chúng ta quay về Trường An, biết đâu Tiêu Tướng quân vẫn còn chờ tỷ.”

- -----oOo------