Vậy là lần này vào cung không có được kết quả mà họ muốn. Hôn sự được hoàng đế đồng ý rồi nhưng lại không được làm rình rang, phải tổ chức thật kín tiếng, lại còn phải tránh tai mắt của kẻ khác. Vì điều này mà Lâm Uyên cảm thấy rất có lỗi với cô. Lúc ngồi trong xe ngựa, chàng ta không dám nói lời nào, chỉ liên tục để ý ánh mắt cô. Mặt cô dửng dưng không tỏ vẻ gì. Thấy chàng ta cứ nhìn mình mãi thì dứt khoát quay đi. Lần này, chàng ta cuống lên, thấp thỏm nắm tay cô: “Sao thế? Không vui à? Không sao hết, đưa nàng về nhà xong tôi lại vào cung chuyến nữa.”
Nhưng điều cô phiền não không phải chuyện này. Cô mím môi, khóe miêng trề xuống. Cô nhịn mãi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát chàng ta: “Chàng cứ giấu tôi mãi, định giấu đến lúc tôi ch3t hả? Lâm Uyên, chàng đã bao giờ thật sự lắng nghe tiếng lòng của tôi chưa? Đã bao giờ để tâm đến cảm nhận của tôi chưa? Chàng luôn tự cho rằng mình đúng, tự cho rằng làm thế để tốt cho tôi, tự cho rằng đúng mà xóa đi kí ức của tôi.”
Chàng ta nghe cô lên án mà ngây người ra. Nhìn cô giàn giụa nước mắt, Lâm Uyên biết cuối cùng thì chuyện đã bại lộ rồi. Chấp niệm của cô rất sâu, bất luận là đối với mẹ cô hay là đối với tình cảm này. Cô vẫn còn sót lại chút kí ức, chỉ cần có sự chỉ dẫn đúng lối thì chút trò vặt của chàng ta hoàn toàn chẳng thể đối phó được cô.
Mặt mày quốc sư đầy vẻ sợ hãi: “Liên Đăng, tôi biết tôi lại sai rồi. Lúc nào tôi cũng mắc sai lầm, sai hết lần này đến lần khác… Nàng chớ nên nổi giận. Bây giờ nàng không thể giận được. Nếu nàng hận thì cứ đánh tôi đi, muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, duy có một điều là không nên tức giận.”
Sao cô có thể không giận chứ? Chàng ta lừa cô hết lần này đến lần khác, lấy cái danh là vì muốn cho cô, thực tế thì lại kiểm soát trí nhớ của cô cứ như điều khiển con rối. Sự phẫn nộ khiến giọng cô trở nên vừa cao vừa chói: “Chàng tưởng đây là quét dọn phòng chắc? Chỉ cần quét hết những thứ xấu xí đi là sẽ lại trở nên đẹp đẽ gọn gàng sao? Tôi vẫn nhớ hết mọi chuyện xấu chàng làm với tôi, đến ch3t cũng không quên. Chàng là đồ tiểu nhân nham hiểm. Tôi ghét chàng. Chàng cút đi cho tôi!”
Xe ngựa chạy chầm chậm, lúc ngoặt vào phường Sùng Đức, nơi đặt phủ công chúa, cửa xe bổng mở ra, quốc sư bị ném xuống. Phu xe giật mình, lúc ghì được cương lại thì đã muộn. May mà quốc sư thân thủ nhanh nhẹn, không đến mức ngã sấp mặt. Giữa đường bị đuổi xuống xe, chàng ta mờ mịt đứng trên đường, không có phương hướng, trông hệt như đứa trẻ bị bỏ rơi
Gã đầy tớ đang định dừng thì lại nghe thấy tiếng Liên Đăng hét lên mắng người đang đứng ngẩn ngơ ngoài xe: “Chàng biến đi. Tôi không cần chàng nữa. Chàng đến từ đâu thì về lại nơi đó đi!” Nói đoạn, cô căm phẫn rụt người vào xe rồi khóc tu tu.
Thật ra cô biết chàng ta làm thế chỉ vì nghĩ cho cô. Bởi vì chàng ta chẳng còn sống được bao lâu nên mới tình nguyện để cô quên chàng ta, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chàng ta đã hỏi ý kiến của cô chưa? Cô đã tỏ rõ là không muốn uống thuốc, tại sao chàng ta lại còn đi cầu xin Đàm Nô giúp đỡ? May mà ông trời ngứa mắt chàng ta, khiến cô mang thai lần nữa. Lần này thì chàng ta coi như tiêu đời, đến lượt cô tra tấn chàng ta rồi.
Cô mếu máo khóc đã một trận rồi lại vén rèm lên ngoái lại nhìn. Chàng ta vẫn đang ngốc nghếch đuổi theo. Cô càng khó chịu hơn, vừa oán hận chàng ta lại vừa đau lòng khôn nguôi. Thì ra cô vẫn không nỡ nhìn chàng ta phải chịu khổ. Chàng ta chán chường, lòng cô còn buồn hơn. Cô đã định phải thật nhẫn tâm mà chẳng kiên trì được bao lâu, cuối cùng vẫn bảo tớ trai dừng xe lại. Liên Đăng nhảy xuống xe, giơ quạt gỗ lên hô chàng ta dừng lại: “Đứng lại!”
Quả nhiên, chàng ta đứng lại cách cô bảy, tám trượng, nhìn cô với vẻ tội nghiệp. Nhân lúc cô không để ý, chàng ta dịch bên nửa bước, kết quả bị cô mắng cho, thế là không dám tiến lên nữa.
“Rốt cuộc chàng muốn thế nào?” Cô giậm chân bình bịch rồi bật khóc. Thật ra cô cũng không biết mình nên làm gì. Đời này của cô đã định là phải ch3t trong tay chàng ta. Chẳng lẽ cô thật sự nợ chàng ta nên phải chịu bao nhiêu cực khổ cũng chưa đủ để trả lại chàng ta sao?
Chàng ta rưng rưng chực khóc, ngập ngừng lên tiếng: “Tôi sai rồi. Nàng tha thứ cho tôi thêm một lần đi!”
Cô đã nghẹn ngào không nói nên lời, mối tình này đã có biết bao nhiêu cảnh tượng tương tự thế này? Cô cũng không đếm xuể nữa. Cô từng nghĩ phải dạy cho chàng ta một bài học, nhưng chàng ta chỉ cần xuống nước cái là cô lại lập tức đầu hàng vô điều kiện, đến mức chính cô cũng muốn phỉ nhổ bản thân. Có lẽ đây chính là tình yêu. Vào những lúc không thể làm gì khác, ngoài thỏa hiệp ra thì cũng chẳng còn cách nào nữa. Huống hồ họ còn có con rồi, đứa bé mất đi rồi có lại, không thể để nó không cha được.
Cô đập mạnh quạt gỗ vào người chàng ta, gọi là chút đấu tranh yếu ớt để thể hiện sự phẫn nộ của cô. Trút giận xong, người cô kiệt sức, ngồi thụp xuống đất.
Chàng ta cuống quýt chạy tới đỡ cô dậy, phủi váy cho cô: “Nàng mệt à? Để tôi bế nàng.”
Liên Đăng đẩy chàng ta ra: “Tôi vẫn chưa tha thứ cho chàng đâu.”
Lâm Uyên ngượng ngùng đứng yên, trên đường phố người đi lại như nêm, ai nấy đều che miệng xì xào bàn tán. Chàng ta đành kéo dải lụa của cô: “Đừng để người ta cười chê. Có chuyện gì về rồi hãy nói được không?”
Lúc này, Liên Đăng mới nhận ra đã có không ít người vây xem, cô lập tức đỏ mặt, nhanh chóng quay lại trong xe rời đi.
Tuy ngồi chung nhưng cô vẫn phớt lờ chàng ta, bức tường cao lớn vô hình trung được dựng lên. Chàng ta bỗng sợ hãi, cất giọng buồn bã: “Nể mặt Bảo Nhi…”
Cô rưng rưng nhìn chàng ta: “Hôm qua tôi còn tưởng chàng là người tốt, còn cảm kích chàng cơ đấy. Kết quả thì sao? Chàng hao tâm tổn trí bịa ra lời giải thích ấy. Toàn nói linh tinh cái gì thế? Đến tôi cũng thấy ngại thay cho chàng.”
Chàng ta nghẹn lời, đè nhỏ giọng nói: “Thật ra chính tôi cũng thấy xấu hổ. Nhưng tôi không nghĩ ra phải giải thích lai lịch của con thế nào… Tôi sợ nàng không giữ con lại. Nghĩ đến đứa con trước là lòng tôi lại tê tái, cứ buột mồm thốt ra như thế thôi.”
Chàng ta ỷ vào tiếng thơm nên mới dám nói hươu nói vượn kiểu đấy. Cô dịch sang bên cạnh, không thèm để ý đến chàng ta nữa.
Xe đến trước cổng phủ công chúa, mấy vu nuôi cùng tiến lên đỡ cô. Chàng ta muốn đỡ mà cô lại chẳng thèm liếc lấy một cái. Sau khi vào nhà, cô nằm xuống rồi lăn ra ngủ luôn. Chàng ta bó tay hết cách, đành ngồi dưới hiên nhà thở dài thở ngắn.