Kindaichi Kousuke

Chương 7




Dáng vẻ kỳ lạ của Saburou không thoát khỏi sự chú ý của mọi người.

“Em biết gì về bức thư ban nãy à?”

Ryuuji cau mày hỏi. Saburou thấy tầm mắt mọi người đều tập trung vào mình, có vẻ luống cuống.

“Em… Em…”

Anh ta vừa ấp úng, vừa không ngừng lau mồ hôi trán. Ánh mắt thanh tra trở nên nghiêm nghị.

“Saburou, nếu như anh biết gì, hãy nói thẳng ra. Vì đây là chuyện rất quan trọng.”

Saburou dần cảm giác được sự khiển trách trong giọng nói của thanh tra, anh ta ngắc ngữ kể.

“Tôi… nhớ mấy chữ cuối bức thư ban nãy… Kẻ thù suốt đời… Hình như tôi từng nhìn thấy chữ đó.”

“Từng nhìn thấy…? Từng nhìn thấy ở đâu?”

“Tập ảnh của anh trai tôi. Trong tập ảnh của anh Kenzou, có dán một bức ảnh không có tên, cũng không ghi gì, nhưng có chữ kẻ thù suốt đời. Tôi… Từ đó rất lạ nên đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.”

Itoko Toji và Ryousuke lén nhìn nhau. Ryuuji nhíu mày có vẻ không hiểu gì. Ginzou thì lặng lẽ chăm chú quan sát khuôn mặt ba người đối diện.

“Tập ảnh đó ở đâu?”

“Hẳn là ở thư phòng. Anh tôi là người quyết không cho phép người khác chạm vào đồ của mình, nhưng mà tôi ngẫu nhiên từng nhìn thấy bức ảnh đó.”

“Bà ẩn cư, tìm kiếm thư phòng có được không?”

“Xin mời. Saburou, con dẫn đi đi…”

“Con cũng đi.”

Ryuuji vừa đứng dậy, Ginzou cũng lặng lẽ đứng lên theo.

Thư phòng của Kenzou là một căn phòng kiểu tây nằm bên trái lối vào, tức là góc đông nam nhà chính, tầm mười hai chiếu, nhưng có một bức tường bằng nửa phòng chìa ra từ phía nam ngăn căn phòng thành hai phần. Phần hẹp hơn có vẻ là phòng học của Saburou, cửa nằm ở phía bắc căn phòng học này. Vì thế cuối cùng phần Kenzou chiếm làm thư phòng của mình rộng chừng tám chiếu, nhưng trên tường phía đông và phía bắc bên này, từ sàn nhà đến trần nhà lấp đầy bởi giá sách lèn chặt cơ man sách tây, chỗ cửa sổ phía nam đặt một chiếc bàn lớn, khoảng chính giữa hai bên bày một cái lò sưởi lớn làm bằng sắt.

“Anh Saburou, tập ảnh anh nói ở đâu?”

“Giá sách… bên này…”

Quả thật trên tầng gần nhất của giá sách bên trái bàn, có vẻ đang đặt vật tùy thân trong sinh hoạt thường ngày của Kenzou, như là tập ảnh, sổ nhật ký, sổ xé đều được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy. Saburou định từ giữa rút tập ảnh ra, thanh tra vội đè tay anh ta lại.

“Đừng… Đợi một chút…”

Thanh tra đứng trước giá sách, nhìn chăm chú tầng giá sách đó.

Kenzou có vẻ là một người khá ngăn nắp, anh ta lưu lại toàn bộ nhật ký, bắt đầu từ năm Đại Chính thứ 6 (1917), đến năm Chiêu Hòa thứ 11 (1936), tức là năm ngoái, có hai mươi quyển đều sắp xếp cẩn thận theo năm. Hơn nữa, toàn bộ đều là sổ nhật ký được phát hành bởi một hiệu sách nào đó ở Toukyou, có cùng khổ, cùng gáy, cùng chất lượng giấy, từ điểm này cũng cảm nhận được tính cách của người tên Kenzou này.

Thanh tra nhìn kỹ cuốn nhật ký như thể sắp rúc mặt vào giá sách, nhưng cuối cùng nhíu mày quay đầu lại nhìn mọi người.

“Gần đây có ai đó đã chạm vào những cuốn nhật ký này. Nhìn này. Có ba cuốn, năm Đại Chính thứ 13, 14, 15 (1924, 1925, 1926), chỉ có ba cuốn này không xếp ngay ngắn trên giá sách. Hơn nữa các cuốn khác đều phủ một lớp bụi mỏng, chỉ có ba cuốn này không có. Với cả, còn có một chuyện kỳ lạ hơn nữa.”

Thanh tra cẩn thận rút ba cuốn này xuống, rồi mở từng cuốn ra cho mọi người xem, nhưng Ginzou thấy vậy, bất giác nhìn thẳng. Cả ba cuốn khắp nơi đều có trang bị cắt đi, ví dụ như cuốn năm Đại Chính thứ 14 bị mất một nửa, gáy lỏng đến mức sắp rời ra.

“Hãy nhìn đây. Nhìn vào chỗ mới giữa phần bị cắt này, chắc là bị gần đây thôi. Mà năm Đại Chính thứ mười 13, 14, 15 tương ứng lúc anh Kenzou bao nhiêu tuổi?”

“Anh tôi năm nay bốn mươi tuổi, nên năm Đại Chính thứ 13 là năm hai mươi bảy tuổi.”

Ryuuji vừa bấm đốt ngón tay tính vừa nói.

“Vậy thì đây là nhật ký từ khi hai mươi bảy đến hai mươi chín tuổi nhỉ. Lúc đó anh Kenzou đang làm gì?”

“Anh tôi năm hai mươi lăm tuổi tốt nghiệp đại học ở Kyouto. Sau đó ở lại trường học làm giảng viên hơn hai năm, nhưng lúc đó do mắc bệnh về đường hô hấp nên nghỉ việc ở trường, hình như đi loanh quanh tĩnh dưỡng hơn ba năm. Việc này tôi nghĩ xem nhật ký là biết.”

“Vậy thì đây là nhật ký trước và sau khi nghỉ việc ở trường, và trong khi điều dưỡng nhỉ. Vấn đề là, ai đã cắt nó đi, sau đó đã làm gì với phần bị cắt… Như tôi vừa rồi đã nói, tôi nghĩ đây là việc làm gần đây thôi. Hả? Có gì vậy?”

Thanh tra bất ngờ quay đầu về phía Ginzou. Đó là bởi âm thanh Ginzou vừa ẩn ý ho mấy tiếng, vừa dùng chiếc tẩu thủy thủ đang cầm gõ cốc cốc vào lò sưởi. Thanh tra có vẻ đã lập tức lĩnh hội được ý nghĩa đó, mạnh mẽ đi đến gần lò sưởi, mở toang cánh cửa sắt, lúc ấy ông phát ra tiếng kêu ưm ngắn. Trang nhật ký bị cắt ra rõ ràng đã bị đốt ở đây. Bên trong lò sưởi còn chất cao một đống tro vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu.

“Ai… Khi nào… Không, cái lò sưởi này được quét khi nào?”

“Chiều tối hôm qua còn chưa có thứ này. Tôi đọc sách trong phòng này đến tầm bảy giờ tối. Lúc đó tôi còn thêm than hai, ba lần, là tôi tự bỏ vào lò sưởi đốt nên biết rất rõ. Lúc đấy chắc chắn chưa có thứ này.”

Saburou vừa mơ hồ nhìn vào đống tro trong lò sưởi vừa kể việc này. Ginzou nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Saburou với ánh mắt hờ hững không biểu lộ cảm xúc. Rồi không biết vì sao, má Saburou đỏ bừng.

“Thôi được rồi. Việc này tôi sẽ điều tra kỹ hơn sau. Đừng ai chạm vào đống tro này. À, anh Saburou, tập ảnh anh nói có vấn đề là cái này nhỉ.”

Có tổng cộng năm tập ảnh, phía sau có viết từng niên hiệu bằng bút lông đỏ. Thanh tra từ trong số đó rút ra tập có ghi “Từ năm Đại Chính thứ 12 (1923) tới năm Đại Chính thứ 15 (1926)”, cẩn thận mở trên bàn, nhưng lúc còn chưa lật đến trang sáu, Saburou đã nói chen vào.

“Thanh tra, kia kìa. Là bức hình đó.”

Thứ Saburou chỉ là một bức hình dạng như tấm danh thiếp, không chỉ đã bị ố màu, còn có dấu vết bị chà xát, mài mòn, nên khá tả tơi. Bức hình dán phía trước và phía sau là người không chuyên chụp, chắc là do chính Kenzou chụp, ngược lại chỉ có bức hình này có vẻ là từ tay thợ nhiếp ảnh chuyên nghiệp, có lẽ là hình chụp để dán vào đơn đăng ký ví dụ như khi thi đầu vào, là bức hình kiểu như vậy. Hình chụp một chàng trai đầu húi cua hai ba, hai tư tuổi, mặc đồng phục nam kiểu tây với những chiếc cúc bằng vàng.

Phía dưới bức hình viết duy nhất chữ “Kẻ thù suốt đời” không thể nhầm lẫn, quả thật là bút tích của Kenzou, nhưng màu đỏ đã bị ố thành màu đen.

“Mọi người có biết người trong hình không?”

Ryuuji và Saburou đều yên lặng lắc đầu.

“Anh Saburou, anh đã từng thử hỏi anh Kenzou về bức hình này chưa?”

“Sao có thể. Nếu làm thế, không biết sẽ bị anh tôi mắng thế nào đâu. Tôi ngay cả chuyện phát hiện bức hình cũng không dám cho anh ấy biết.”

“Nói về kẻ thủ suốt đời thì từ này quá thật, nhưng mọi người có ai nhớ gì, hay việc gì như vậy phát sinh hay không?”

“Anh tôi là người chuyện gì cũng giấu trong lòng, tuyệt đối không cho ai biết. Dù cho có chuyện như vậy, e rằng anh tôi cũng không kể với ai, giữ bí mật đó cho mình thôi.”

Ryuuji đáp với vẻ mặt băn khoăn.

“Dù gì tôi cũng mượn tạm bức hình này.”

Thanh tra định bóc tấm hình kia ra, nhưng nó được dính bằng hồ rất chắc, nên có vẻ không bóc ra được. Nếu cứ cố bóc, sợ sẽ làm rách bức hình, nên thanh tra dùng kéo cắt cả tấm, cẩn thận kẹp nó vào sổ tay.

Tôi nghĩ thời điểm mở cuộc họp điều tra tại đồn cảnh sát thị trấn chính là tối hôm đó.

Tôi không rõ cuộc họp điều tra tiến hành như thế nào, bản ghi chú của bác sĩ F có vẻ cũng chỉ là nghe lại ở quanh đây, nên chỉ ghi lại khái quát, đại khái có thể phỏng đoán quá trình như sau.

“Nhật ký đã bị thiêu hủy, nhưng chuyện này tôi đã biết.”

Đương nhiên đây là phát ngôn của thanh tra Isokawa.

“Chiều tối hôm qua, ngay trước khi hôn lễ bắt đầu, việc Akiko của chi thứ đi tìm Kenzou và đến nhà ngoài tôi đã kể rồi. Lúc đó Kenzou nhờ Akiko đóng cửa chớp, rồi ra khỏi nhà ngoài trước, nhưng không lâu sau Akiko quay về nhà chính, lại không thấy Kenzou, vốn hẳn đã tới đây. Lúc đó thời gian rất gấp rồi bà ẩn cư Itoko Toji cứ lải nhải mãi. Vì thế Akiko tìm trong nhà, thấy Kenzou đang đốt thứ gì đó trước lò sưởi trong thư phòng.”

“Hóa ra vậy. Nếu thế người đốt nhật ký là chính Kenzou rồi.”

Cảnh sát trưởng nhấn mạnh như vậy.

“Phải rồi. Phải rồi. Trước khi kết hôn có nhiều người sẽ đốt nhật ký hay thư ngày xưa các loại, nhưng mà ngay trước buổi lễ lại làm như vậy theo tôi nghĩ là vì có dụng ý. Nói cách khác lá thư được viết trên tờ giấy xé từ cuốn sổ tay Akiko mang tới nhà ngoài, khiến anh ta lập tức nhớ tới chuyện hồi xưa, nên có lẽ cảm thấy cần phải thiêu hủy ghi chép khi đó.”

“Còn đây là đống tro của nhật ký đó à?”

“Đúng vậy. Có vẻ nó bị đốt rất cẩn thận, gần như đã bị đốt hết, nhưng trong đó có năm, sáu trang có bộ phận chỉ bị đốt một ít vẫn còn. Tôi nghĩ biết đâu có liên quan tới vụ án này, nên đã chọn ra đây, thứ tự như thế này. Đáng tiếc chỗ ngày đã bị đốt toàn bộ, nhưng tôi nghĩ là khoảng năm Đại Chính thứ 14 (1925).”

Thanh tra Isokawa xếp năm mảnh giấy bị đốt nhưng vẫn còn, các câu này bỏ qua những chỗ đã thành tro vô cùng có tính ám chỉ, bác sĩ F có vẻ thấy hứng thú với điểm này nên đã ghi chú lại để dễ nhớ, tôi cũng sẽ chép lại y nguyên.

Một,… Trên đường đi xuống bãi biển, tôi băng qua con đường mọi khi, hôm nay Fuyu cũng đánh đàn koto. Tôi dạo này cứ nghe thấy tiếng đàn koto là cảm thấy khó chịu…

Hai,… Là gã, là gã đó. Tôi căm ghét gã đàn ông đó. Tôi căm ghét gã đàn ông đó suốt đời…

Ba,… Là tang lễ của Fuyu. Một ngày tịch mịch, một ngày đau thương, trên đảo hôm nay cũng có mưa phùn. Đi cùng đám tang…

Bốn,… Tôi định sẽ thực sự hẹn quyết đấu với gã ta. Sự phẫn nộ không thể diễn tả. Cứ nghĩ tới cảnh người đó tịch mịch mà chết, là tôi hận không thể băm gã thành tám mảnh. Tôi căm hận, căm hận gã đàn ông đó, gã chính là kẻ thù suốt đời…

Năm,… Trước khi rời khỏi hòn đảo, tôi lại tới thăm mộ Fuyu. Khi đang dâng lên đóa hoa cúc và quỳ dập đầu, dường như tôi nghe thấy có tiếng đàn koto từ đâu đó. Tôi bất ngờ…

“Thì ra là thế.”

Cảnh sát trưởng cẩn thận đọc xong năm tờ giấy còn sót lại sau khi bị cháy, nói:

“Theo như cái này, người tên Kenzou thân thiết với một cô gái tên là Fuyu trên một hòn đảo nào đó. Nhưng cô gái tên Fuyu lại có quan hệ thân thiết với một người đàn ông khác, và vì người đàn ông đó mà Fuyu đã chết. Tóm lại người đàn ông đó là kẻ thù suốt đời của Kenzou, gã đó chính là hung thủ của vụ án lần này nhỉ.”

“Có lẽ là vậy. Chắc chắn giữa bọn họ đã có rắc rối gì đó. Nếu như biết được tên gã này, hoặc chí ít là tên đảo thì đã tốt rồi. Nhưng mà dù sao nhật ký đã bị thiêu hủy chỉ còn ngần này nên không thể nào biết được. Theo như niên đại thì năm Đại Chính thứ 14 là năm Kenzou hai mươi tám, khi đó Kenzou bị bệnh viêm phổi nhẹ, đang đi du lịch loanh quanh từ đảo này sang đảo khác thuộc biển nội địa Seto, nhưng việc này xảy ra trên hòn đảo nào thì người nhà Ichiyanagi cũng không biết.”

“Nhưng mà nếu có tấm hình này… À mà chú đã cho bà chủ quán ăn nơi gã đàn ông ba ngón tay xuất hiện đầu tiên xem bức hình đó rồi chứ.”

“Đương nhiên, đã cho xem rồi. Tôi đã cho bà chủ quán ăn và viên chức văn phòng thôn, với cả người chăn ngựa cũng ở đấy lúc đó xem, nhưng mà cả ba người đều xác nhận là gã không sai. Đương nhiên là so với bức hình thì già hơn, cũng gầy hơn nữa. Ngoài ra chỗ miệng còn có vết thương, diện mạo đã thay đổi khá nhiều, dù vậy cả ba người đều khẳng định là chính là gã.”

“Vậy thì chắc không sai đâu. Mà sau khi gã này đi khỏi quán ăn, không còn ai thấy hắn nữa à?”

“Không, vẫn còn.”

Nói xen vào chính là điều tra viên trẻ tên Kimura.

“Cùng ngày, một người nông dân sống ở gần nhà Ichiyanagi tên là Taguchi Yousuke đã thấy gã này. Hình như gã đứng trước cửa nhà Ichiyanagi, lén lút nhòm vào bên trong. Vì thế người tên Yousuke thấy đáng nghi nên nhìn theo, gã đó dường như phát hiện, nên hỏi xác nhận đi thôn Hisa theo đường này có phải không. Sau đó tha thẩn đi về phía đó, nhưng mà một lát sau Yousuke quay lại nhìn, thì thấy gã đang trèo lên vách đá phía bắc nhà Ichiyanagi. Bây giờ nghĩ lại thì gã đang nhòm tình hình nhà Ichiyanagi từ nơi đó. Về mặt thời gian, từ sau khi rời khỏi quán ăn khoảng năm đến mười phút.”

“Hôm đó là chiều tối ngày hai mươi ba, tức là trước hôn lễ hai ngày nhỉ.”

“Đúng vậy.”

“Sau đó, ngay trước hôn lễ, một lần nữa gã lại xuất hiện ở phòng bếp nhà Ichiyanagi, mọi người ở trong bếp khi đó, à ừm, ai ấy nhỉ, Taguchi Yousuke à? Mấy người đó cũng đã cho xem ảnh rồi nhỉ.”

“Đương nhiên, đã cho xem rồi. Nhưng mà cả hai bên đều không biết. Dù gì thì gã đó cũng trùm mũ sụp dưới mắt, còn đeo một cái khẩu trang to, với cả phòng bếp nhà Ichiyanagi gia rất tối…”

Cảnh sát trưởng thong thả vừa hút thuốc, vừa nghĩ gì đó, cuối cùng, tầm mắt ông lại rơi xuống bàn. Trên đó có bày các vật sau.

Một, cái cốc

Hai, thanh kiếm Nhật

Ba, vỏ của thanh kiếm Nhật

Bốn, ba cái móng đàn

Năm, cái trụ đàn

Sáu, cái liềm

Cảnh sát trưởng nhìn từng thứ nói:

“Cái cốc này là ở quán ăn nhỉ. Còn vân tay thì…?”

“Về việc này thì để tôi trình bày.”

Như chỉ chờ cảnh sát trưởng nói câu này, cậu trai phòng giám định nói chen vào.

“Ở đây có ảnh chụp, trên cốc có hai loại vân tay. Một trong số đó là vân tay của bà chủ quán ăn, loại còn lại chỉ có ba ngón gồm ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa. Nên hẳn là vân tay của gã đàn ông ba ngón đang nghi vấn, trên kiếm Nhật, vỏ kiếm Nhật và trụ đàn cũng phát hiện dấu vân tay tương tự. Đặc biệt là vân tay trên trụ đàn có dính máu. Trên kiếm Nhật và vỏ có lưu lại dấu vân tay mờ mờ của chính Kenzou, nhưng trên trụ đàn không có vân tay của ai khác ngoài hung thủ. Tiếp theo là móng đàn, theo lý thuyết thì mặt trong hẳn là phải có vân tay của hung thủ, nhưng như đã thấy, do dính máu, nên ngược lại không phát hiện vân tay. Còn cái liềm thì như đã thấy cán làm từ gỗ loại này, cũng không thể phát hiện được vân tay rõ ràng.”

“Cái liềm này là…”

“Là cái đó.”

Thanh tra Isokawa duỗi người.

“Cái đó bị cắm trên cây long não ở sân nhà ngoài, tôi đã thử điều tra, thì trong nhà Ichiyanagi khoảng một tuần trước thì có thuê một người làm vườn. Nên tôi đã gọi người làm vườn đó điều tra, nhưng anh ta nói đúng là lúc đó đã để quên, có điều quả quyết là không hề cắm trên cây long não. Nếu là kéo thì còn có thể, chứ mang liềm trèo lên cây long não thì không thể nào tưởng tượng được, nên tôi nghĩ có thể tin được lời của người làm vườn. Nếu như vậy cái này vì sao lại cắm trên cây long não, ngoài ra nó được mài rất sắc, tôi nghĩ nó có ý nghĩa nào đó, nên cũng tịch thu.”

“Xem ra có rất nhiều điểm đáng ngờ. À mà vân tay ở hiện trường thì…?”

“Ở hiện trường phát hiện được dấu vân tay của hung thủ rất rõ từ ba nơi. Một là trong tủ tường gian phòng tám chiếu, cái này không dính máu. Nhưng hai nơi còn lại thì dấu vân tay đều dính máu, một là mặt trong cửa chớp, một cái nữa là ở trụ phía tây nam gian tám chiếu. Dấu vân tay này hẳn là ở nơi dễ nhìn thấy nhất, nhưng lại phát hiện ra sau cùng, là vì căn nhà đó toàn bộ sơn màu nâu đỏ, nên bỏ sót mất.”

“Vậy nghĩa là có hung thủ, chứ không thể là tự sát.”

“Tự sát?”

Thanh tra Isokawa mở to mắt ngạc nhiên.

“Đây không phải là ý kiến của tôi, mà có người cho rằng anh ta tự đâm xuyên qua tim, rồi ném kiếm ra ngoài theo vách thông gió.”

“Ai lại nghĩ điều ngu ngốc như vậy chứ. Cứ nhìn vào hiện trường thì sẽ không thể có nghi vấn đó được. Nhìn từ hiện trường nơi dựng hung khí, sẽ không có khả năng đó ngay từ đầu rồi. Với cả trụ đàn, cái này chắc chắn sau khi tuyết ngừng mới bị vứt ra đó, mà chỗ vốn để nó, kể cả mở cửa chớp ra thì cũng không thể ném được từ bên trong. Nhưng rốt cuộc ai lại có ý nghĩ ngu ngốc như thế vậy?”

“Là Senoo. Anh ta mà tự sát là tốt nhất. Vì sẽ không cần trả tiền bảo hiểm.”

“Tiền bảo hiểm…? A, Senoo là người mở cửa hàng đại lý của công ty bảo hiểm nhỉ. Kenzou rốt cuộc mua bảo hiểm bao nhiêu tiền?”

“Năm vạn yên đấy.”

“Năm vạn yên?”

Thảo nào thanh tra lại kinh ngạc, với nông thôn khi đó thì năm vạn yên quả là một khoản tiền lớn.

“Rốt cuộc mua khi nào?”

“Hình như là năm năm trước.”

“Năm năm trước? Nhưng Kenzou chưa có vợ con, vì sao lại mua bảo hiểm lớn như vậy?”

“Chuyện đó là như thế này. Có một người đàn ông tên là Ryuuji là em trai của Kenzou. Năm năm trước lúc người này kết hôn, thì tài sản đã được chia cho các anh em. Có điều Saburou con trai thứ ba hình như bị họ hàng ghét, nên phần được chia rất ít. Có lẽ vì cảm thấy bất công, lúc đó Kenzou mua bảo hiểm, và nhượng nó cho Saburou.”

“Vậy thì người thụ hưởng là Saburou?”

Thanh tra Isokawa bỗng có một linh cảm nói không nên lời.

Saburou tối hôm lễ kết hôn, đưa ông chú thôn Kawa về, rồi ở lại đó. Nói cách khác, trong số những người có liên quan, chỉ có Saburou có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng nhất, chuyện này biết đâu ngược lại có ý nghĩa nào đó…

Thanh tra Isokawa đột nhiên bắt đầu vặn mạnh chòm râu.

Chương này tự nhiên nó dài quá thể đáng luôn:"(

Chương sau bắt đầu xuất hiện nhân vật thám tử nhé ^^