1.
Vẫn còn cái nóng giữa hè còn vương lại, nhưng kì nghỉ hè đã kết thúc. Yasuki, mặc chiếc đồng phục lâu lắm mới khoác lên người, đi qua cổng trường.
Khi cậu bước vào lớp, cậu có cảm giác mãnh liệt rằng ‘A, mấy tên này rút lui thật rồi à’ vì kiểu tóc dài của mấy tên cầu thủ bóng rổ.
Một lúc nữa là tiết học bắt đầu, và Kitaoka Ema vẫn như vậy. Trong số những đứa con gái thân thiết với nhau, có một tên đang hẹn hò với một trong số họ và quen biết với nhóm đó. Vì họ không làm mấy việc như là bắt chuyện với Yasuki, xem ra họ không được kể về vụ rắc rối hồi trại hè hay vụ đến nhà cậu trả giày. Trước tiên là, thời điểm Yasuki đi tàu và Kitaoka đi bộ tới trường khác nhau thành rakhông bao giờ có chuyện họ chào hỏi nhau trên đường tới trường. Nhưng nếu phải kể ra một thứ đã thay đổi, đó là-
“Hả? Cậu đổi kiểu tóc à Ema-chan?”
Một tên con trai đi sang lớp mượn vở bắt chuyện với cô. Kiểu tóc của Kitaoka hồi đầu kì nghỉ hè có màu sáng và uốn cong, nhưng giờ nó hơi tối đi và là thẳng. Buổi học đầu tiên sau kì nghỉ, mọi người đều nói ‘Dễ thương ghê’ ‘Dễ thương ghê’, nhưng thật lòng mà nói Yasuki cảm thấy hơi sốc khi lần đầu tiên cậu trông thấy nó.
Đáp lại lời của cậu học sinh nam, Kitaoka chỉ đáp lại “mhmm” cho có để khéo đuổi cậu ta. Yasuki đang đứng ở xa nói chuyện với Katsuya, nhưng những lời của tên kia vẫn vang tới tai cậu.
“Oa... Dễ thương ghê. Tớ cũng thích kiểu này hơn.”
Khoảnh khắc cậu nghe thấy điều đó, không hiểu sao Yasuki cảm thấy mình bị chọc tức. Liếc qua vẻ mặt của Kitaoka, dường như cô không tỏ ra vui vẻ cho lắm và chỉ cắm mắt vào chiếc smartphone trong tay.
Thế là sao? Cậu là người duy nhất khó chịu vì lời lẽ của tên kia? Cậu lại thấy yên tâm một cách kì lạ.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, tên đó rời khỏi lớp và Yasuki quay về chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của Kitaoka ở giữa hàng sát hành lang, hơi xa chỗ cạnh cửa sổ của Yasuki. Ai cũng nghĩ kiểu tóc thẳng mượt này của cô dễ thương, thế nên phản ứng của cậu không khác mọi người là bao.
Sau đó, không lâu trước khi ‘tới cái nóng và lạnh của Higan[note14207] ’, có lẽ những câu này nói ra còn hơi sớm, nhưng buổi sáng và buổi tối vẫn có gió se se lạnh thổi.
Trường dự bị của Yasuki ở trung tâm thương mại gần ga Chiba. Sau những tiết học hè, cậu đến đó bằng tàu hai lần một tuần sau giờ học.
(Trường ở hướng ngược lại với nhà cậu. Dọc theo tuyến đường gọi là Toubousen. Theo thứ tự Ga Chiba → Nhà cậu → Trường Cao trung)
Katsuya đến trường dự bị gần đó cùng ngày và họ thường gặp nhau trước nhà ga tại một quán ăn nhanh sau giờ học mãi rồi mới về nhà.
Sau khi buổi học trên trường dự bị kết thúc, vừa uống cà phê ở một cửatiệm bình thường, cậu đang ôn tập lại các nội động từ của môn văn học cổ điển mà cậu nghe đi nghe lại mà chẳng nhớ nổi.
“Yassan.”
Ngẩng mặt lên khi nghe thấy tên mình, cậu thấy Katsuya đang đứng đó.
Cậu ngay lập tức thu gọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Khoảnh khắc cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và rời khỏi tiệm, Katsuya đột nhiên khựng lại.
Vì thế mà cậu quay lại. Katsuya, với vẻ mặt khó xử, khe khẽ nói.
“Yassan... chú biết đấy, trước giờ anh chưa bao giờ kể cho chú nghe, nhưng mà...”
“Có chuyện gì?”
Chuyện gì vừa xảy ra? Giờ cậu nhớ lại, vài giờ trước cậu ấy có nói “Xin lỗi, anh phải đi có chút chuyện” lúc tiết sinh hoạt kết thúc và phi khỏi lớp như bay.
“Là chuyện gì?” cậu lại gặng hỏi, và từ đằng sau Katsuya đang cúi gằm xuất hiện một cô gái trong bộ áo trắng đồng phục.
“Katsuya-kun, đó là ‘Yassan’ à anh?”
Bị gọi, Katsuya quay lại. Cậu gật đầu mơ hồ và cô gái đứng cạnh cậu cúi đầu.
“Rất vui khi được gặp anh. Em hay nghe Katsuya-kun kể về anh.”
Nói rồi cô khẽ chạm tay Katsuya. Ấn tượng của cậu về cô gái này, giọng nói anime và khuôn mặt đỏ ửng như trái táo.
... cậu đã hiểu quan hệ giữa hai người họ mà không cần hỏi. Hơn nữa, làm sao cậu lại không nhận ra khi cậu gặp Katsuya hàng ngày. Cậu hơi sốc.
“Từ khi nào...”
“Khi anh đến sự kiện mùa hè năm ngoái. Hình như cô ấy luôn ghé qua blog của anh. Và vì cô ấy sống gần đây và tụi anh cũng khá thân thiết...”
Tóm lại là tầm khoảng một tháng trước hử. Cậu không biết chi tiết ‘Sự kiện’ đó là gì, nhưng nó giống như nơi họ bán doujin. Cô gái đang mặc đồng phục trường nữ sinh quanh đây, thế nên chắc cô ấy sống ở khá gần đây, cậu nghĩ.
Cô mỉm cười khi ngước nhìn Katsuya.
Katsuya nhìn lại trìu mến. Xem ra vào lúc này, cậu không khác gì vật cản trở đôi bạn trẻ này.
“Vậy à. Tôi có chút chuyện nên tôi đi về nhà trước nhé.’
Bằng cái miệng biết đọc không khí, cậu liếc nhìn cô gái.
“Ủa... Ồ vậy ạ? Thế thì lần sau chúng ta ăn cùng nhau anh nhé?”
Cô nói vậy là cậu đủ hiểu ẩn ý rồi, nhưng hình như cô ấy cũng không phải người xấu.
Hai người họ vẫy chào bằng cả cánh tay. Khi cậu quay lại sau lưng nhìn, trong một thoáng Yasuki thấy hai người họ nắm tay nhau như thể họ đã quên cậu.
Leo cầu thang và rút vé khỏi chiếc máy, cuối cùng cậu xuống cầu thang và đến nhà ga tuyến Toubousen. Tuy nhiên tàu xuống đã rời đi và người đứng còn lác đác. 20 phút nữa mới tới chuyến tiếp theo. Ngày gì mà xui thế không biết.
Thở dài, cậu nhớ lại cảnh ban nãy. Sự hòa hợp giữa Katsuya và bạn gái cậu ta. Họ chắc hẳn phải mê nhau lắm.
Cậu ta là một người tốt, thế nên Yasuki muốn hai người hạnh phúc, cậu thầm nghĩ. Mặc dù trong đầu nghĩ vậy, ngược lại cậu còn cảm thấy bức bối.
Tới tận giờ, cậu luôn lấy cớ mình không bạn gái là ‘không có nhiều bạn nữ trong lớp’ hay ‘tôi bị coi là một tên otaku’. Nhưng là otaku hay không, những kẻ chủ động sẽ có một đứa bạn gái. Thực tế, đến cả một kẻ otaku như Katsuya còn có bạn gái. Vấn đề là chính cậu không có sức quyến rũ. Cả ngoại hình lẫn tâm hồn.
Khi cậu nghe Katsuya đến sự kiện dù cậu ấy là một học sinh đang chuẩn bị cho kì thi, cậu đã ngạc nhiên, nhưng không những được làm những việc cậu ấy muốn, cậu còn kiếm được cả bạn gái. Yasuki đã phí hoài một mùa hè chỉ học hành nghiêm túc và để làm gì cơ chứ. Cậu cảm thấy trống rỗng.
Ngoài ra, mặc dù cậu đã cày cuốc tới mức đó, kết quả kì thi thử họ làm cuối kì nghỉ hè, xếp hạng chung của cậu rớt xuống dưới thứ 20. Từ giờ trở đi, những kẻ đã rút lui khỏi câu lạc bộ thể thao sẽ đuổi theo cậu, còn hơn cả lúc trước, cậu không thể lơ là. Nghĩ vậy chỉ tổ làm cậu mất kiên nhẫn.
Cậu lại thở một hơi dài và cắm mắt xuống nền đất. Cái áo sơ mi ngắn tay cao cổ này vẫn khiến cậu hơi lạnh cho dù cậu có mặc một chiếc áo phông bên trong. ‘Ắt xì’, cậu sụt sịt và đúng lúc đó.
“Iiiijimaa!”
Cậu cảm thấy sức nặng đè trên chiếc ba lô đeo sau lưng. Cậu loạng choạng mất 2... 3 bước về phía trước. Ngay trước rìa sân ga cậu mới điều chỉnh được cần bằng.
Nguy hiểm quá, cậu quay lại để chấn chỉnh ngay cho người đã làm chuyện này. Khi nhìn thấy dáng người đang đứng đó, sự giận dữ của cậu được thay thế bằng sự kinh ngạc.
“Có chuyện gì vậy? Mặt cậu trông rầu rĩ lắm đó. Cậu có sao không?”
Nói vậy mà không hề xấu hổ, Kitaoka Ema nhìn mặt Yasuki và bật cười vui vẻ. Vì cậu suýt nữa thì ngã, nhịp tim cậu đập nhanh hơn và không có dấu hiệu ổn định.
“Khi cậu thất thiểu như thế, trông cậu càng giống một tên otaku.”
“Hả...”
“Nếu mình sai thì vui lên xem nào ~”
Kitaoka chỉnh lại túi trên tay và không cứ thế mà rời đi, cô đứng thẳng hàng cạnh Yasuki. Cô mang trên tay một tập clear chứa vở học trường dự bị. Hình như cô cũng quay về từ trường dự bị.
Để làm gì? Có rất nhiều lối đi vào nhà ga, thế nên cô nhất thiết không cần phải đứng chờ tàu ở đây.
Đáp lại sự nghi hoặc của Yasuki, Kitaoka lại lên tiếng.
“Iijima, cậu ở một mình hả? Saitou-kun đâu rồi?”
“... Tụi tôi đâu phải lúc nào cũng phải bám dính với nhau.”
Miệng nói vậy, ban đầu cậu có ý định về nhà cùng với Katsuya. Nhưng bị coi như là một bộ đôi cho dù họ không còn là trẻ con nữa thật khó chịu, thành ra cậu vô thức đáp lại bằng giọng gắt gỏng.
Kitaoka nghiêng đầu như thể còn điều gì uẩn khúc và hỏi:
“Vậy hả? Mình trông thấy ai đó đứng trước Perier[note14208] trông giống cậu ấy lắm. Hai người là bạn mà không về nhà cùng nhau sao?”
... nếu cô ấy đã nhìn thấu tới mức đó rồi thì không còn cách nào khác. Yasuki cay đắng nghĩ và buột miệng:
“Tên đó đang đi chơi với bạn gái.”
Kitaoka thốt lên “Hả?”
“Thiệt á? Saitou-kun có bạn gái?”
Cái kiểu ngạc nhiên thái quá này có sắc thái khinh miệt kiểu ‘Loại người đó cũng có bạn gái sao’ và cậu đáp lại hơi chút khó chịu.
“Có chứ. Cô ấy là cô gái inajou[note14209] ... chắc vậy”
Cậu vô tình kể cho cô nghe chuỵen và cậu nói như thể đó là một kiến thức thông thường.
Sau khi choáng ngợp một lúc, cô ngước nhìn Yasuki và rồi bật cười thành tiếng.
“Ồ~... Vậy là cậu bị Saitou-kun đá à.”
“Không phải vậy, đá là đá thế nào...”
“Cậu không đủ mạnh mẽ là chuyện bình thường~. Cậu cô đơn vì Saitou-kun bị cô bạn gái cướp mất đúng không?”
Nửa câu đó là chính xác. Yasuki không thể cãi lại và chìm vào im lặng.
Trông Yasuki như vậy, Kitaoka còn ôm bụng cười lớn hơn cả trước.
2.
Tàu đáp sân ga từ cửa ga và cánh cửa mở trước mắt Yasuki.
Khi Yasuki ngồi chỗ ghế mười một người, Kitaoka ngồi xuống cạnh cậu một cách tự nhiên. Đây là toa đầu tiên, thế nên còn rất nhiều chỗ trống mà... Không hiểu sao, hình như cô ấy có ý định ở cùng cậu về tới tận ga cậu xuống.
Cậu đang lo chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ bị học sinh cùng trường bắt gặp, nhưng nhìn quanh toa tàu, tới giờ cậu vẫn chưa thấy ai mặc đồng phục giống họ.
“Cậu luôn tới trường dự bị vào thứ Tư hả?”
“Ừ”
“... Tôicũng đi học vào thứ Bảy”
“Cậu học ở đâu?”
Mặc dù nghĩ rằng đó là một câu hỏi ngẫu hứng, cậu trả lời tên trường dự bị của cậu: “Youshin.”
“À, ra vậy. Thế nên tới tận giờ mình chưa bao giờ thấy cậu cả. Hôm nay mình đi mua sắm và dùng cửa phía Đông, nhưng mọi khi mình hay đi tàu từ cửa Tây từ phía trường luyện thi của mình.”
Đúng là cậu chưa bao giờ thấy Kitaoka trên đường về nhà từ trường dự bị. Nhắc mới nhớ, (chỉ là cậu hơi có thành kiến thôi) ai lại nghĩ một cô gái điệu đà như cô ấy lại học trường dự bị.
Cánh cửa đóng lại và con tàu chầm chậm di chuyển. Khi thành phố lấp lánh đèn nê-ôn tụt lùi ngoài cửa sổ, Yasuki chỉ xen vàomấy câu aidzuchi[note14210] phù hợp.
Khi họ đến gần bến đầu tiên, Kitaoka nhẹ phản ứng “A”. Hình như cô ấy sực nhớ điều gì đó.
“Mà này, cậu có định sắm một chiếc smartphone không?”
Đột ngột tiếp tục cuộc trò chuyện từ hồi cô ghé qua nhà cậu khiến cậu bối rối.
Dựa trên thái độ khi cô ấy ở trường, cậu nghĩ rằng Kitaoka muốn cư xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ không phải vậy rồi.
Cậu không hiểu nổi mục đích của cô ấy, nhưng cậu đáp lại bâng quơ.
“Tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ đột ngột thế đâu”
“Ể, mua đi mà. Nếu cậu muốn, mình sẽ chỉ cho cậu những chỗ cậu không hiểu về phần mềm tin nhắn”
Một lời mời mang tính thúc giục. Dù sao thì nếu cậu có mua nó cũng chẳng để làm gì...
“Kitaoka... Lẽ nào gia đình cậu có người làm trong công ty điện thoại hả?”
“Hả? Không... à thì công ty chị gái mình liên kết với SB. Nhưng mà đâu có liên quan gì nhỉ?”
Ra là vậy à, cậu trút một hơi chán nản. Chắc liên quan tới việc đăng ký thuê bao mới, kèm theo một đống thứ linh tinh kèm theo.
Kitaoka đứng lặng nhìn chằm chằm phía sau cậu. Thấy vẻ mặt đó của cô, cậu quyết định thay đổi chủ đề và nhìn quanh.
“À phải rồi, cậu đổi kiểu tóc từ đợt nghỉ hè à?”
Cậu nghĩ rằng đó là một cách đổi chủ đề khá gượng gạo, nhưng vẻ mặt cô lập tức tươi lên.
“Ồ chuẩn rồi đó! Cậu đã để ý sao?”
Không để ý làm sao được... mặc dù đang tsukkomi[note14211] trong đầu, cậu vẫn đánh liều hỏi:
“Tại sao cậu lại đổi kiểu tóc?”
Mặc dù cô đã giữ kiểu tóc xoăn sáng màu được một thời gian rồi. Khi cậu hỏi lý do cô đổi kiểu tóc, vừa thẹn thùng vừa chạm vào mái tóc nâu thẳng đó, cô đáp lại.
“Không... chỉ là... mình nghĩ mình muốn thu hút sự chú ý”
‘Thế là sao’, cậu lại muốn tsukkomi lần nữa. Chắc chắn là kiểu tóc nhẹ nhàng này sẽ lấy được thiện cảm của một chàng trai. Nhưng kể cả trước kia cô ấy vẫn nổi tiếng với đám con trai, cô còn muốn kiếm thêm sự chú ý nào nữa? Một cô gái tham lam, Yasuki không nổi tiếng thầm ghen tị.
“Không biết kiểu tóc này thế nào nhỉ~?”
Bị hỏi ý kiến, Yasuki có thể trả lời một cách lạnh lùng.
“Nó đẹp mà nhỉ? Mọi người xung quanh ai cũng nói vậy phải không?”
Mặt cô bỗng nhăn lại.
“À... cũng phải...”
Cô thì thầm và rồi chìm vào im lặng. Đến ga chuyển tiếp, một đống người xông vô, gây ồn ào vì họ cố gắng nhét người mình vào, nhưng khi tàu bắt đầu di chuyển, hai người họ trở lại ngồi yên lặng.
Băn khoăn nhỏ này đang nghĩ gì, cậu đánh mắt liếc mặt cô từ phía bên cạnh. Khi đôi lông mày và con ngươi cô lọt vào tầm nhìn của cậu, cậu sực nhớ ra chuyện lần trước cô kể cho cậu.
“Cậu biết đấy,”
Chuyện gì, cô nhìn về phía cậu. Nhìn cậu với khuôn mặt đượmbuồn, cậu xác nhận ‘Đúng như mình nghĩ rồi’.
“Tôi đã tra từ ‘Emmanuelle Béart’ lần trước cậu nhắc đến”
“Ồ, thiệt á?”
Cậu gật đầu. Tên Kitaoka được lấy từ cô diễn viên đó. Không biết cô ấy xinh đẹp nhường nào, cậu quyết định nghiên cứu ngay lập tức.
“Thế nào?”
Kitaoka bất ngờ có hứng thú, thành ra Yasuki hướng ánh nhìn xuống chân và đáp lại trong khi nhớ lại mặt cô ấy.
“Giờ cô ấy bình thường, nhưng ngày trước cô ấy tuyệt vời lắm. Vai thiên thần của cô ấy là một ví dụ, không thể miêu tả được vẻ dễ thương của cô ấy bằng từ ngữ. Tôi nghĩ vai đó rất hợp với cô ấy.”
Đoạn trailer cho bộ phim do Béart đóng vai chính có trên mạng, thế nên cậu đã xem một chút. Cậu không hiểu nội dung tiếng Anh, nhưng từ diễn xuất đến màn trình diễn sân khấu, phải đạt tới mức không phải nói quá rằng ta còn tự hỏi liệu cô ấy có phải là người trần gian hay không nữa.
“Hmm,” cô đáp lại như thể đang lơ đãng, thì thầm đúng một từ.
“Theo tôi nghĩ, cậu khá giống cô ấy.”
Sau khi nghe câu đó, cậu có thể nói rằng vai Kitaoka đã giật thót ngay cạnh cậu.
“Sao vậy?”
“... cậu có thể nói mấy câu như thế tỉnh bơ nhỉ?”
‘Mấy câu như thế’ là sao?
Hoàn toàn không hiểu gì, Yasuki nghiêng đầu.
“Cậu có hay bị gọi là đồ ngốc hay kì quặc không?”
Kitaoka trách mắng cậu với khuôn mặt đỏ ửng. Nhưng cho dù cô nói vậy, vẫn không hiểu gì, Yasuki chỉ đáp lại ngắn gọn “Chắc là không”.
Sáng thứ bảy. Ema thức dậy sớm hơn bình thường, sau khi rửa mặt và ăn trưa kiêm bữa sáng muộn, cô ngồi trong phòng khách mà vẫn bận chiếc áo mặc ở nhà.
Bật TV, cô dùng điều khiển tìm kiếm nội dung của ổ cứng. Sở thích của chị cô là chương trình phương Tây, thế nên ắt hẳn sẽ có một bộ sưu tập đồ sộ tập phim mà chị ấy đã lưu lại. Nếu chị ấy đã bỏ học để ngồi xem, mọi người khác trong nhà cũng đành chịu.
“A, đây rồi.”
Cô đã tìm thấy thứ cô cần. Khi đến đoạn cuối mở đầu, chưa suy nghĩ Ema đã thốt lên:
“Cái này là?”
Chiếu trên màn hình là bộ phim ‘Hẹn hò với Thiên thần’ do Emmanuelle Béart thủ vai chính. Một trong những kiệt tác của cô ấy, thế nên cô đã biết, nhưng tới tận bây giờ cô vẫn chưa bao giờ coi nó. Cuối cùng cô nghĩ mình sẽ xem vì hôm nọ trên đường trở về nhà từ trường dự bị, cô đã trò chuyện về nó với một cậu trai trong lớp cô.
Nội dung bộ phim là, một câu chuyện tình giữa một tên u ám và một thiên thần rớt từ trên trời xuống. Cô thiên thần đó là một mĩ nhân xinh đẹp tuyệt trần, thế nên mọi người xung quanh đều chết mê chết mệt cô ấy, một nhóm người xuất hiện với âm mưu kiếm tiền, vị hôn thê của người đàn ông là người đàn bà có máu ghen tuông và gây rắc rối... có cảm giác rất giống hài kịch những năm tám mươi, chắc hẳn sẽ không làm bạn lay động hay thay đổi cuộc đời bạn với ý nghĩa sâu xa, nhưng có lẽ bởi vẻ ngoài của Béart khi đóng vai thiên thần hay diễn xuất của cô ấy, đến cả một cô gái như Ema còn bị hấp dẫn bởi nét dễ thương của cô ấy.
Cô mà có nét giống người này sao, hơi nói quá rồi nhỉ?
Những lời của cậu ấy (Iijima) mở đầu bằng từ “khá” mà. Kể cả thế thì cũng hơi quá rồi. Mắt cậu ấy tệ quá. Không biết đơn đo kính của cậu có chính xác không đó? Cô nghi ngờ khả năng nhận dạng khuôn mặt người khác của cậu.
Hơn nữa, cậu ấy còn ca tụng hết lời như là ‘không thể miêu tả được vẻ dễ thương của cô ấy’ hay ‘vai đó rất hợp với cô ấy.’ Và sau đó là-
Nhớ lại chuyện đó khiến cô xấu hổ chết đi được, vậy nên cô trút cơn giận lên chiếc gối trên đùi. Hạt cườm trên chiếc đệm kêu tanh tách. Nhưng dù cô có thụi vô chiếc đệm bao nhiêu lần thì má cô vẫn không hết ửng đỏ, và rồi cô vùi mặt vào đệm.
“... cái tên ngốc đó bị sao vậy”
Cô nhớ lại bạn nam cùng lớp cô và thầm trách tên đó. Bình thường cậu ta có vẻ không hứng thú với bạn khác giới, vậy cậu ta thốt ra những lời như thế là có mục đích gì?
Tên đó thậm chí còn thờ ơ trước kiểu tóc mới của cô. ‘Nó đẹp mà nhỉ? Mọi người xung quanh ai cũng nói vậy phải không?’ Cô không hỏi chuyện đó. Tới giờ cô chưa từng nghĩ về việc thu hút sự chú ý của một đứa con trai, nhưng cô đã nghĩ ‘Có lẽ tóc thẳng là gu của Iijima sẽ hấp dẫn cậu ấy hơn’, thành ra cô đã thử đổi kiểu tóc. Cho dù cậu ấy đã nhận ra sự thay đổi, nhưng cái thái độ hờ hững đó là sao. Cô thật sự không hiểu gu thẩm mỹ của con người này.
Và về vụ smartphone nữa, chuyện công việc của chị cô hoàn toàn chẳng liên quan. Chỉ đơn giản là vì nó tiện, có phải không. Tại sao cậu ấy lại có vẻ mặt đó? Lẽ nào là vì cậu ấy không thích cô luôn miệng nói “mua đi mua đi?”
“Thiệt tình, thật kì quặc...”
Cô thì thầm và cắn chuỗi hạt cườm. Trong kì nghỉ hè, vừa đẩy chiếc xe đạp cậu đã nói ‘Tôi không hấp dẫn như cậu’ và lần này là ‘cậu khá giống cô ấy’. Trong đầu cậu ta cô chỉ mới đạt mức ‘Dễ thương’... chứ còn một chặng đường dài để hiểu được cậu ấy. Cô luôn là người lo nghĩ vì vài chuyện cỏn con, cái tật ấy khiến cô chút bực mình.
Vẫn đang vùi mặt vào đệm, cô lăn lộn trên ghế đệm. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi cô rơi xuống sàn nhà.
Cô vội vàng nhặt nó lên và vuốt màn hình. Cô có thể tìm được những điều cô không biết trên internet, nhưng thứ cô muốn biết nhất ngay bây giờ lại không thể tìm thấy ở trên này.
... những thứ mà ta không thể nhập vào bằng bàn phím ảo. Nhưng nếu có cách để hai người có thể nói chuyện thì đã tốt.
Nếu tồn tại nơi đó thì con người chẳng cần phải than phiền. Nó có lẽ gần giống như ‘Hẹn hò’.
Liếc mắt về phía TV, hồi kết của bộ phim ‘Hẹn hò với Thiên thần’ sắp tới. Người đàn ông trở lại từ cõi chết và thiên thần đầu thai làm người. Hai người họ tái ngộ. Đó là một cái kết đẹp đến nỗi khiến bạn muốn bật cười. Một câu chuyện khá lố bịch, nhưng thỉnh thoảng kiểu đó cũng đâu có tệ (... một cảm xúc đồng cảm[note14212] ).