1.
Danh dự, Đố kỵ, Kính và Đôi Allstars quá cỡ
“Được rồi. Tờ giấy khảo sát nguyện vọng nghề nghiệp các cậu vừa nhận hạn nộp là vào thứ Hai. Điền vào đầy đủ trước hôm đó nhé.”
Lớp trưởng kết thúc tiết sinh hoạt, vừa dứt lời thì cả lớp ồn ào đứng dậy.
Còn cậu thì hướng cặp kính của mình về phía mảnh giấy vàng trong tay. Không khí ẩm ướt cuốn theo tiếng kê ve sầu qua ô cửa sổ.
(Đã đến giờ này rồi sao)
Trước khi cậu nhận ra, hai năm đã trôi qua kể từ khi cậu vào học ngôi trường này, cứ như cậu mới vào trường này năm ngoái.
Cậu nhập học Trường Cao trung Minamisou, gần trung tâm huyện Bousou, nó là một trong những ngôi trường điểm của tỉnh vì từ rất lâu về trước đã có tiếng trong khu vực xung quanh. Tuy nhiên, gần đây vì tỉ lệ sinh đẻ giảm xuống trầm trọng và những ngôi trường tư nổi tiếng mới mọc lên làm độ khó đầu vào của trường giảm đi qua từng năm, đầu ra của trường đã có một thời gian đi xuống. Cho dù là vậy, vẫn có hai hay ba học sinh quyết tâm vượt cạn, còn chỗ học sinh còn lại mặc kệ lực học yếu của mình và coi như thế là đủ.
Tóm lại, đây là một ngôi trường nơi mà lực học giữa các học sinh chênh lệch nhau rõ rệt.
Nếu nói về Ijima Yasuki, ta sẽ nói rằng cậu thuộc nhóm học sinh ít hơn kia, và nhìn chung, điểm số của cậu ấy thuộc nhóm trung bình. Cậu không phải là thành viên câu lạc bộ thể thao và có rất nhiều thời gian rảnh. Miễn là cậu còn chuẩn bị cho tiết học và sau đó ôn lại bài, cậu sẽ không lâm vào con đường cùng.
Giống như lực học, tồn tại một hệ thống cấp bậc vô hình trong khoảng cách giữa “học sinh hưởng thụ tuổi thanh xuân và những kẻ còn lại.” – Thì giống nó như là vẻ bề ngoài được quyết định bởi những thứ như là quần áo mà.
Đám con trai chăm chỉ hoạt động câu lạc bộ thể thao tập thể (như bóng chày hay bóng đá), thành viên ban nhạc trong câu lạc bộ nhạc nhẹ, những người kiểu vậy thường đứng đầu trong hệ thống đó. Tiếp theo là những câu lạc bộ thể thao bình thường. Dưới họ là thành viên câu lạc bộ văn hóa, có thể nói là đứng trên người thường. Xếp thấp nhất là những người còn lại. Những kẻ xếp trên thường hay mặc chiếc áo gi-lê không phải đồng phục và cả quần trễ nữa, vậy nên rất dễ để nhận ra bọn họ.
Yasuki không hiểu ý nghĩa của việc mặc những thứ đó mà không phải là đồng phục do nhà trường chỉ định. Cậu nhất định sẽ không mặc thứ đó trừ khi mặc có chủ đích. Năm đầu tiên, cậu cùng lớp với Katsuya, bạn cùng học trường trung học và biết rất nhiều thứ về anime và những thứ đặc biệt. Về nhà nhiều lần với nhau, không hiểu sao Yasuki cũng bị coi là một tên otaku như Katsuya. Thành ra cậu đã được xếp vào tầng lớp thấp kém nhất trong số những học sinh.
Nhưng cũng đành phải vậy thôi, cậu không quan tâm lắm. Lúc này mà thay đổi ngoại hình hay đấu tranh để có một màn “Debut Trường Cao trung” thì khác nào hành động bất hiếu với cha mẹ cậu, những người đã lăn lộn kiếm tiền nuôi nấng đứa con trai của họ. Vậy nên cái khuôn mẫu lãng mạn hay một tuổi trẻ đắm chìm trong mồ hôi và nước mắt, tính đến bây giờ, chẳng phù hợp với cậu chút nào. Trước một chặng đường dài trở thành người trưởng thành, cậu chỉ có một ước nguyện duy nhất đó là thời gian trôi qua thật yên bình, thế là đủ. Cậu đã nghĩ vậy đó.
“Yassan. Về thôi nào.”
Yasuki ngẩng đầu và trước mặt cậu là Katsuya.
Katsuya có làn da trắng và hơi thấp, đôi môi đỏ không tự nhiên và mái tóc bết vào nhau mặc dù nó đã được gội. Hồi ở trường trung học, tụi con gái kêu cậu ta là “đồ ghê tởm”. Tuy nhiên, chính cậu ta, cũng không hề để ý tới danh tiếng của mình và không hề dừng những sở thích otaku và bận bịu với những chuỗi ngày thu thập thông tin.
Yasuki cũng nghĩ rằng mình có thể nghe thấy Katsuya nói một cách say mê rằng “đó là những con người sùng đạo” hay “Cái đĩa DVD đó bị chỉnh sửa chỗ này đó” mà không đem lại thông tin hữu ích nào, thế mà lại rất thú vị. Thật lòng, cậu luôn ghĩ rằng “Mình ghen tị với lòng say mê đó. (Ngoại trừ lúc cậu ta mở lòng về những bộ manga và game 18+ mặc dù cậu ta chưa đủ tuổi)”
Cậu mau chóng nhét đồ vào trong cặp sách rồi đi cùng với Katsuya. Cậu hơi cao hơn Katsuya, nhưng hai người vẫn xêm xêm nhau. Nhân tiện họ cao tầm 170 cm.
Ở lối ra, khi Yasuki đang thay dép đi trong nhà sang đôi giày, Katsuya đến bắt chuyện.
“À này, chú có định tham gia trại hè không?”
“Hả... tôi đang tính đi, cơ mà”
Trại hè. Nó bắt đầu ngay sau kì nghỉ hè và dồn nhiều tiết học lại trong thời gian ngắn.
Tuần nghỉ hè đầu tiên của học sinh năm ba Trường Cao trung Minamisou, có 3 đêm và 3 ngày tập trung học hành trong một trung tâm ôn luyện nằm sâu trong núi. Giáo viên sẽ dạy nghiêm khắc 5 môn chính trong 8 giờ mỗi ngày.
Học sinh tham gia phải “làm đơn xin tham gia”, nhưng vì chuyến tham quan của trường gần đây nhất đã diễn ra trong năm hai mất rồi, nên đây sẽ là sự kiện đặc biệt cho lũ năm ba. Vì vậy mà gần nửa số học sinh đã làm đơn.
Thật ra Yasuki đã nghĩ “mệt người thiệt”, nhưng tất cả bạn bè của cậu đều đã làm đơn. Nếu cậu không đi cậu sẽ mất một thời gian để theo kịp chủ đề nói chuyện của bọn họ, chưa kể cậu còn đang bị ghét. Những lúc thế này, cậu biết rằng tốt nhất mình nên làm theo những người xung quanh.
“Nhưng anh đã nói là anh không thể đi ba ngày ba đêm mà không mang theo smartphone hay internet được, chẳng khác nào tra tấn chú biết không? Anh phải làm gì với diễn đàn yêu quý của mình bây giờ? Chắc phải nhờ thằng em mất thôi.”
“Có thế mà cũng gọi là tra tấn sao?”
Trong khi Yasuki đang cố gắng làm Katsuya nguôi giận, từ đằng sau, tiếng cười inh tai vang lên từ một đám con gái.
Khoảnh khắc cậu trông thấy đám con gái, cảm giác ớn lạnh leo lên lưng cậu. Đó là đám con gái ồn ào và lòe loẹt. Và người phía trước là-
(Đó là Kitaoka...)
Cô ấy như người dẫn đoàn tàu và phớt lờ Yasuki và Katsuya. Cô bắt đầu trò chuyện với cô gái đứng cạnh.
“Juuri, cậu nói cậu mua bộ quần áo Pique* đó à. Giá bao nhiêu vậy?”
Thương hiệu quần áo bên Nhật
“Ừm, nó đang trong đợt giảm giá, nên cũng tầm Nanago.”
“Ồ, thích thật đó. Có lẽ mình sẽ mua một bộ.”
“Đừng vậy mà. Nếu không chúng ta sẽ mặc trùng một bộ trong buổi trại hè đó.”
Nói rồi, tụi con gái ồn ào đó quét qua như một cơn bão.
Sau khi tụi con gái đã đi qua mười phút, Katsuya chọn từ ngữ cẩn thận trước khi mở miệng nói.
“... tụi nó cũng định đi trại hè à.”
“Có vẻ là vậy...”
Để giấu đi sự hận thù ngày đó, cậu chỉ đáp lại có vậy. Tuy nhiên, trong tâm trí cậu không bình tĩnh chút nào. Giá mà lúc về không phải bắt gặp bọn họ có phải đỡ hơn không.
Kitaoka – cô gái đã chà đạp lên ý tốt của cậu ngay sau khi họ nhập học.
Lớp trang điểm hoàn hảo, váy ngắn và vẻ ngoài lòe loẹt bắt mắt dù bạn có muốn hay không.
Không phải là cậu ghét những cô gái nổi bật. Nếu không làm ảnh hưởng tới ai, nhìn họ cũng khá vui mắt đó chứ. Cậu có cảm nhận như vậy. Chỉ với mỗi Kitaoka là khác. Mái tóc mượt uốn xoăn vi phạm nội quy, khuyên tai lấp lánh chẳng kiêng nể ai và vòng cổ khiến cậu nhớ lại kí ức cay đắng mỗi lần cậu trông thấy nó.
“... nhắc mới nhớ, tại sao Kitaoka lại trong ban tự nhiên nhể.”
Hồi năm hai có một lần các lớp được tách ra. Ở trường cao trung của Yasuki, học sinh chọn Sử Địa hoặc Toán III trong năm ba được phân loại dựa trên lựa chọn đó.
Những đứa con gái lòe loẹt như Kitaoka thường sẽ chọn ban Sử Địa và tập trung trong những lớp xã hội. Hình như cô cũng không cần phải thi bài kiểm tra môn Toán III. Dù vậy, không hiểu sao cô cùng ban tự nhiên và kỹ thuật với Yasuki và cũng chọn môn Toán III. Cảm giác khó chịu đang len lỏi khi cậu nghĩ về sự ngẫu nhiên khiến cả hai chung lớp, Katsuya xen vào và nói.
“R-Rõ ràng quá rồi còn gì? Vì ‘Kimura-kun’ cũng ở đó.”
Kimura-kun. Lũ con trai đang đồn với nhau rằng tên đó và Kitaoka đã hẹn hò được một thời gian rồi. Với thân hình cao lớn và kiểu tóc đang thịnh hành, trong lễ hội văn hóa năm ngoái, cậu ta hát một bài hát do tự mình sáng tác. Cậu ta cũng chọn Toán III giống Yasuki, nhưng lại ở lớp bên cạnh.
Dạo này không thấy họ đi cùng nhau, nhưng... kệ bọn họ chứ. Dù họ chia tay hay vẫn đang hẹn hò không liên can tới cậu.
“Ồ, vậy sao...”
Yasuki vừa đáp vừa nhấc kính lên chút để lau mồ hôi.
Từ phòng thể dục ta có thể nghe thấy tiếng bóng rổ nảy chèn với tiếng người bám đuổi nhau.
2.
Đột nhiên, cánh cửa trượt mở ra. Quay lại, lớp trưởng lớp bên đang mặc chiếc áo phông quần soóc và khói nước nghi ngút trên đầu.
“Êêê lớp F. Đến lượt các cậu dùng phòng tắm đó.”
Nghe lời thông báo đó, mọi người đang nghỉ ngơi trong phòng đứng dậy cầm theo quần áo thay trong tay.
Chúng tôi đã tới đêm thứ ba của buổi trại hè. Yasuki và nửa đám con trai lớp F đã tham gia trại hè, và ở chung một căn phòng kiểu Nhật khá rộng.
Thật ra, những người đó cậu chưa từng nói chuyện bao giờ. Trại trong núi không có tivi, và máy chơi game và smartphone đều bị tích thu hết. Trong một môi trường như vậy tận ba ngày ba đêm ắt hẳn sẽ sinh ra một cảm giác gắn kết với nhau, trong đó có lũ câu lạc bộ thể thao mồm to và đám yankee cứ mỗi sáng lại than vãn không biết chọn kiểu tóc gì. Trước khi kịp nhận ra, cậu quan hệ không tốt với họ cho lắm.
Cậu vào phòng tắm và sau khi cậu làm ướt mái tóc khô, đã đến giờ ăn tối. Thực đơn hôm nay là cơm Hayashi. Nhân tiện, ngày đầu tiên là món gyudon. Quan trọng là thực đơn kiểu donburi thật khó khiến người ta có thể phàn nàn.
Khi cậu đang ngồi trên một chiếc ghế cũ kĩ trong căng tin và xúc miếng cơm Hayashi vào miệng, đứa bạn cùng lớp trước mặt Yasuki, Uchida từ câu lạc bộ Kendo, bắt chuyện với cậu một cách đầy bí ẩn.
“Ê Ijima, cậu có định tới phòng đám con gái đêm nay không?”
Hả? Cậu tí thì phụt miếng cơm.
Trong những chuyến tham quan và trại hè, cả ở chỗ trọ tiết học ngoại khóa nữa, di chuyển giữa các phòng về cơ bản đều bị cấm. Nếu là giữa phòng tụi con trai thì còn được, nhưng đẳng này phòng đám con gái nằm ở một khu nhà tách biệt và lối đi giữa hai khu bị một giáo viên đi tuần tra suốt đêm.
“Không, tớ có việc rồi. Cẩn thận nhé.”
“Ể- mặc dù Ema-chan và Miyu-chan đã nói ‘tất cả các bạn nam trong lớp hãy cứ ghé qua’”
Yasuki bỗng nghẹn “Ugh-“ một cái. Chắc chắn cậu không được tính vào chỗ ‘tất cả các bạn nam’. Uchida thân thiện đây không hề nhận ra sao?
Yasuki, bên ngoài giải thích lý do của mình, còn bên trong đang dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
“À thì cậu thấy đấy, tiết hóa hôm nay có chỗ tớ không hiểu. Tớ phải xem lại tiết học ngày hôm nay.”
Lời bào chữa đã được đưa ra, Uchida chỉ nghiêng đầu như muốn nói phí quá, rồi cậu chỉ nói “A, tớ hiểu rồi” và không gặng hỏi nữa.
Cậu bảo Uchida rằng mình sẽ đi ôn tập, vậy nên, Yasuki, cậu không thể cứ ngồi không hoài trong phòng được, sau bữa tối, cậu tới phòng họp, nơi được trưng dụng làm phòng học ban ngày với cuốn vở và sách bài tập trong tay.
Đây được coi như phòng tự học tới “giờ ngủ” lúc 9:30. Trái ngược với dự đoán, phòng đã kín nửa số chỗ. Nhìn những khuôn mặt đó, rất nhiều cái tên hay đứng đầu bảng xếp hạng kết quả. ‘Người thành công luôn sửa soạn theo cách khác người’, cậu lại nghĩ vậy.
Đúng lúc cậu sắp hoàn thành một câu hỏi về axit và bazo của môn hóa, Yasuki thở dài.
Chắc là lúc này --- Uchida và bọn họ chắc đang mò đường sang phòng đám con gái. Nếu cậu nói rằng mình không ghen tị chút nào thì chắc chắn đó là nói dối, nhưng hình ảnh hai đứa con gái đó hiện lên trong đầu, cậu không thể không hối hận về quyết định của mình.
Kitaoka Ema và Mochida Miyu. Trong lớp họ sở hữu vẻ ngoài ưa nhìn và sử dụng đồ trang điểm để tôn lên vẻ đẹp đó, kèm theo mái tóc sáng màu của họ. Họ không chịu mặc tử tế bộ đồng phục quê mùa của Trường Cao trung Minamisou nổi tiếng. Luôn đi đôi tất chân cách đầu gối 20 cen-ti-mét, họ đi quanh trường như thể khoe rằng họ đang mang chúng.
Tồn tại một chiếc tháp xã hội hình thành trong số những học sinh, và khi vị trí cao nhất dành cho lũ con trai hay tham gia câu lạc bộ thể thao, còn mấy đứa con gái đó chắn hẳn sẽ thống trị đám con gái. Đến cả con trai còn thấy rõ sự khác biệt, vậy nên đám con gái cùng lớp sẽ thấy họ như người đến từ vương quốc xa xôi. Chỉ nói chuyện thôi, họ còn không dám nhìn vào mắt đối phương.
Sinh cùng một năm, cùng một khu vực, vào cùng một trường cao trung, ngoài những thứ đó ra họ chẳng còn điểm nào giống nhau. Đến nỗi một người mẫu tạp chí còn cảm thấy gần gũi hơn nhiều.
“Không thể nào, cậu không hiểu câu hỏi này à? Dùng công thức này một phát là xong ngay, đúng không?”
“Ể, thiệt á? A... mình không để ý.”
Ngẩng mặt lên vì giọng nói đó, một nữ sinh trước từng học ở ngoài nước đứng cạnh bên một học sinh cùng lớp và đang trò chuyện thân mật với cậu ta. Bạn không thể ghé qua các phòng, nhưng phòng tự học này nam nữ đều ra vào tự do. Xem ra họ đang hẹn hò, và sẽ “học hành” tới tận “giờ ngủ”. Không biết liệu kiểu hẹn hò bí mật ngắn ngủi này vui đến nhường nào.
Nằm tít dưới đáy đẳng cấp trong trường, tình yêu không phải một thứ khiến cho Yasuki cảm thấy dễ chịu. Nhìn đôi bạn trẻ đang trong giai đoạn tìm hiểu là một việc cậu vẫn chịu được.
(... chắc mình sẽ làm thêm mười bài nữa và rồi về phòng)
Động lực bay mất tiêu, Yasuki lại thở dài.
“Đáng lẽ mình nên mang theo cái nút tai.” cậu thầm hồi hận, nhưng đã quá muộn rồi.
Cậu leo lên cầu thang nhà trọ và hướng tới phòng lớp F.
Cậu cứ tưởng sẽ im ắng và yên tĩnh, nhưng khi cậu định mở cánh cửa, tiếng cười vui và cả tiếng nghe như khóc thút thít dội vào tai Yasuki.
Ở lối ra giày dép quăng bừa bãi. Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa trượt.
Bên trong không chí có lớp F, có cả học sinh của các lớp khác nữa. Tầm 20 đứa con trai đang tụ tập ở đây.
“A. Cậu đã về, Meshi-chan[note13380] .”
Yasuki đứng như trời trồng cạnh cánh cửa trượt, nơi mà Uchida đã chào cậu.
“... Ừm, vụ này là sao đây?”
“À, cậu thấy đó, bữa tiệc chia buồn với Ryou-kun. Vì vừa nãy cậu ấy tỏ tình và rồi bị Miyu-chan từ chối.”
Uchida mặt đỏ quắt trả lời tỉnh bơ. Hơi thở của cậu ta có mùi rượu.
“Khoan-..., các cậu đã...”
“Không sao, không sao. Kệ chuyện đó đi, cậu cứ ngồi lại đây, Meshi-chan.”
Nói đoạn, cậu ta kéo Yasuki vào nhóm. Đồ uống lấy từ tủ lạnh, nơi hiện giờ đang mở toang và chứa đầy các lọ nhôm lấy từ trong ba lô của ai đó.
Ối giồi ôi. Yasuki hoảng loạn. Nghĩ lại, nhiều đứa lớp cậu hình như mang theo rất nhiều hành lý cho một chuyến đi bốn ngày ba đêm vào mùa hè, cậu nghĩ. Xem ra, mấy thứ này được bí mật đem theo. Chà, ních đầy cái ba lô và túi vải đó, nỗ lực rất đáng khen.
Nhưng ngày hôm qua và hôm kia họ đều lên giường nằm ngủ nghiêm chỉnh. Tổ chức một buổi tiệc vào ngày cuối cùng, có lẽ họ nghĩ rằng tổ chức vào những ngày trước sẽ cản trở việc học.
Yasuki ngồi xuống cạnh Katsuya đang ngồi một bên đám con trai, mở nắp nhựa chai nước và hướng mắt về phía người ngồi vị trí trung tâm.
“Tao... đã luôn thích cô ấy, nhưng... cô ấy đã nói ‘Xin lỗi’...”
“Rồi rồi. Ryou-kun là một chàng trai hoàn hảo mà. Chắc chắn mày lại sẽ kiếm được một người con gái tốt thôi.”
Sasaki Ryou, người được gọi là Ryou-kun. Cậu ấy là một thành viên của câu lạc bộ tennis với nước da ngăm và là một chàng trai sôi nổi.
Sasaki vừa tâm sự tình cảm cậu dành cho Mochida Miyu và vừa khóc, nhưng thật lòng mà nói Yasuki chưa từng thấy hai người họ nói chuyện bao giờ. Chưa tiếp xúc lần nào, mà lại có tình cảm đó, Yasuki nghĩ thật lạ.
Nhìn chung, cả căn phòng đang là ‘bữa tiệc chia buồn với Ryou-kun’, nhưng khá nhiều người khác ngoài họ đang lắng nghe câu chuyện của cậu. Ngoài họ ra, những người khác đang bận ăn uống bánh kẹo? Họ đang có một cuộc thảo luận nghiêm túc về chuyện gì đó, chơi bài tiêu khiển hoặc nằm ườn ra.
Yasuki, với Katsuya, nói chuyện với ba đứa con trai lớp kế bên có điểm số khá tốt, nói “Hỏi thật nhé, các cậu định vào trường đại học nào?”. Một cuộc trò chuyện đúng kiểu trại hè bắt đầu.
“Nghĩ tới Cospa, chắc tôi tính vào trường công.” Cuộc trò chuyện kết thúc khi một tên trông đô con la lên bằng giọng lớn.
“Tình hình là chúng ta sắp hết đồ ăn và uống rồi nhỉ?”
Nhắc mới để ý, từ nãy, chồng bim bim và bánh ngọt giảm thấy rõ. Yasuki đã tính tới chuyện ngừng ăn, nhưng hình như những người khác vẫn chưa định dừng lại. Khi 20 đứa học sinh cao trung đang độ tuổi ăn để lớn, nói dạ dày họ không đáy cũng không phải là nói quá.
“Được rồi, thế thì không tính Ryou-kun, chúng ta sẽ chơi Oẳn tù tì nhé. Người cuối cùng không thắng ván nào sẽ đi mua đồ từ cửa hàng tiện lợi.”
Chúng ta ra khỏi nơi này bằng cách nào? Ể, thế cửa sổ tầng một thì sao? Cậu nghe thấy những giọng nói trao đổi với nhau như vậy. Từ cuộc trò chuyện đó, cậu hiểu ra rằng có vài người đã ra ngoài vào trong đêm.
Vụ này sẽ mệt lắm đây, cậu nghĩ. Nhưng miễn là bạn thắng một ván nào đó thì không thành vấn đề. Nếu có 20 người, chắc cậu sẽ không thua hết đâu.
Uchida, đứng dậy, giơ nắm tay của mình lên trời.
“Vậy thì ta triển thôi. Chuẩn bị, sẵn sàng!”
Tất cả cùng đồng loạt, hét lên.
“Bao búa ké-“
3.
“...-ảm ơn ~ lần sau lại tới nhé cháu ~”
Giọng nói của người bán hàng tiệm tạp hóa kéo dài sau lưng cậu. Yasuki bước ra ngoài qua cánh cửa tự động, hai cánh tay đầy đồ và mùi gỗ sộc vào mũi của cậu.
Ngược lại với dự đoán của cậu, người duy nhất thua mọi ván Oẳn tù tì lại chính là Yasuki. Cậu nhập cuộc giữa chừng, thế mà vẫn đen. Khi cậu hỏi Uchida cửa hàng tiện lợi ở đâu, câu trả lời là: “Hả? Trên đường xe buýt đưa ta đến đây mà, phải không?”
Chắc chắn là cậu đã thấy một căn nhà trông giống cửa hàng trước khi họ vào núi... Không thể nào là ngôi nhà đó, vậy nên khi cậu kiểm tra lại, câu trả lời là: “A, ừ, đúng là ngôi nhà đó.” Uchida trả lời dứt khoát.
“Yassan, chú không sao chứ? Muốn anh đi cùng không?”
Là lời đề nghị từ Katsuya, nhưng Yasuki từ chối một cách lịch sự. Cậu luôn đi cùng với ai đó rồi, vậy nên hiếm có dịp cậu được ở một mình, cậu nghĩ vậy.
Cuối cùng, Yasuki thong dong bước xuống con đường tỉnh, dưới những ngọn núi không bóng đèn.
Tại cửa hàng tiện cậu ghé mua, cậu đọc vài cuốn sách đang bán và kết thúc chuyến mua sắm. Giờ thì leo lên nào. Kí túc xá trại hè cách chừng 2km. Cứ đà này đồ uống sẽ hết lạnh mất.
Tuy nhiên, cậu không có ý định đi vội. Buổi đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng bọ kêu và làn gió tươi mát thổi trên da đánh tan cái nóng ban ngày đều khiến ta cảm thấy dễ chịu.
Sau khi đi được một phần ba chặng đường, tay cậu bắt đầu nặng dần. “Đáng lẽ mình nên kéo theo tên Katsuya.” Đúng lúc cậu đang nghĩ vậy, một bóng người hơi trắng ngay khúc cua con đường lọt vào tầm nhìn cậu.
(Cái gì vậy?)
Trên đường tới đây cậu nhớ mình có gặp phải thứ gì như nó đâu. Nhìn gần thì đó là một con người, và người đó đang cúi mình như thể người đó bị thương.
Bước đi, cậu lại gần người đó. Trước khi cậu định nói “Bạn có sao không,” Yasuki lập tức khựng lại.
Ngọn tóc sáng màu phất phơ và một tấm lưng thon thả. Cậu nhớ kiểu tóc và bầu không khí này. Không còn nghi ngờ gì nữa.
(Đó là Kitaoka)
‘Mình nên làm gì giờ,’ Yasuki lưỡng lự. Nếu cậu giơ tay giúp đỡ, cậu nhất định sẽ bị từ chối bằng câu ‘Đừng để ý tới chuyện đó làm gì.’. Cậu không muốn lời giúp đỡ của mình bị từ chối lạnh lùng một lần nữa bởi cùng một người. Nghĩ kĩ lại, cứ giả vờ như cậu không thấy gì là tốt nhất.
Vờ như không để ý, cậu đi qua khúc cua, về phía Kitaoka đang mặc chiếc áo phông trắng.
... nhưng khi cậu bước một bước về phía Kitaoka, cậu hơi lo một chút, đành liếc về hướng lưng cô.
Và khoảnh khác đó, mắt họ gặp nhau.
(A...)
Kitaoka ngoảnh mắt đi ngay lập tức. Nhưng dù là trong cái tối buổi đêm, cậu hơi có cảm giác rằng chỉ trong một chốc thôi, cậu đã thấy cô đang khóc.
... Mình có nên mặc kệ chuyện này? Nhưng cặp mắt đó có lẽ đang cầu cứu sự giúp đỡ.
Yasuki, quay lại phía Kitaoka, quyết tâm hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Kitaoka gục đầu xuống trả lời bằng giọng yếu ớt, không giống với cô mọi khi:
“Quai dép đứt...”
Trên nền đường nhựa, trong số đồ của Kitaoka có một đôi dép nhỏ. Xem ra kiểu dép đó có quai bằng da, nhưng đường khâu quá tệ và quai bị đứt. Cô cũng đi mua sắm, vì có một túi đồ cửa hàng tiện lợi nằm cạnh bên cô.
Tầm mắt Yasuki tự dưng đổ xuống nhìn ngón chân trần của Kitaoka.
(...Oa, tệ quá)
Nó không vừa với chân cô ấy sao? Khớp ở ngón cái và ngón út đều phồng rộp đến nỗi sắp vỡ ra bất cứ lúc nào. Hơn nữa, đôi dép đó hình như đứt rất nhanh. Đâu cần phải cố đi nó trong khi nó không vừa. Cảm thấy tội nghiệp, Yasuki cúi xuống trước mặt Kitaoka và nhìn vào mặt cô.
“Có đau không? Cô có đi được không?”
Vẫn giữ im lặng, cô lắc đầu.
Lẩm bẩm ‘Hiểu rồi’, Yasuki hít một cái sâu và đứng dậy.
“C-cõng chắc chắn là không được rồi, không thành vấn đề.”
“Hả?”
Cậu không có ý định cõng cô. Trước hết là, vừa leo lên con đồi này vừa cõng theo một người mang đầy đồ đi một quãng đường xa là một việc khó khăn với Yasuki, người chẳng quan tâm mấy với chuyện leo núi.
Cậu tháo dây đôi giày cậu đang mang, cởi giày ra và ném chúng trước mặt Kitaoka.
“Xỏ vào đây.”
‘Hả’, Kitaoka nói, mắt mở to.
“Vì cỡ lớn hơn nên những chỗ phồng rộp sẽ không bị chạm vào phải không? Nếu cô nói mình không cần chúng thì cũng không sao.”
Cậu truyền đạt điều đó bằng một tông giọng hơi giống nhân vật phản diện, còn Kitaoka, thay cho câu trả lời, cô xỏ chân vào đôi giày.
Converse Allstars. Chúng có thiết kế dành cho cả nam lẫn nữ, thành ra Kitaoka đi chúng trông không hề kì lạ chút nào. Cậu cũng đang đi tất, thế nên nếu chỉ là đi về kí túc xá thì với cậu cũng không thành vấn đề.
Cô buộc chặt dây và loạng choạng đứng dậy. Cô hơi kéo lê chân mình khi cô bắt đầu bước đi.
“Đưa cho tôi cả chỗ túi đó nữa.”
Cậu đã mang rất nhiều đồ của mình, nhưng cậu không thể bắt một cô gái, hơn nữa còn là một người bị thương, cầm theo đồ được.
Kitaoka, lại giữ im lặng, tặng cho cậu túi đồ cửa hàng tiện lợi trong tay.
(Một con mắm vô ơn à)
Yasuki vừa nghĩ thầm vừa nhận lấy túi đồ. Đáng ra phải ngoan ngoãn nói gì đó chứ, thân thiện chút đi chứ? Với cả...
... với cả, theo như những gì cô ấy đã nói, cô gái này nghĩ việc nói ‘cảm ơn cậu’ sẽ tốn của cô ấy thứ gì à? Cậu tự hỏi liệu có phải cô gái này đang coi thường cậu không.
Cậu hơi giận dữ bởi ý nghĩ của chính mình, nhưng sau khi hít một hơi sâu, cậu bước đi trên đường núi trong một không khí im lặng như cô.
Thỉnh thoảng cậu vấp phải những hòn đá lớn, và như cậu đã nghĩ, đi bộ chỉ với đôi tất đúng là một cực hình.
5 phút? Hay 10 phút? Cậu không biết, nhưng sau một khoảng thời gian trôi qua, Kitaoka đang đi lặng lẽ sau cậu đột nhiên gọi.
“Này, chờ đã!”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn nói là cậu đi nhanh quá!”
Ngoái lại sau lưng, hai người đang cách nhau tầm 20 mét. Người cô đang nói chuyện là người đã cho cô mượn đôi giày và xách túi hộ cô, nhưng thái độ cô thì khá kiêu căng.
Tuy nhiên, người đó lại đang bị thương. Yasuki dừng lại và chờ cô đuổi kịp rồi giảm dần bước chân của mình so với lúc trước.
Đi cùng tốc độ và bước đi song song, Kitaoka đang lê bước tự dưng quay mặt về hướng cậu và nói:
“Nè ~ Nè ~ cậu là chân chạy vặt của Uchida hả?”
Chạy vặt... lời nhận xét khá chung chung. Xem ra cô ấy nghĩ cậu là kiểu người như vậy.
“Không phải thế. Chỉ là tôi thua trò Oẳn tù tì.”
Một sự thật được phát biểu ngắn gọn, Kitaoka gật gù và lẩm nhẩm ‘Hmm’.
“Ra là vậy. Tôi cũng thế.’
“Ồ?”
“Tôi, Miyu và Juri đang nói chuyện, nhưng họ tự dưng nhắc tới một bài kiểm tra can đảm; chơi Oẳn tù tì, tôi thua và tôi bị bắt phải đi.”
Đó là những chuyện đã xảy ra với đám con gái... hay đúng hơn là nếu có chuyện xảy ra thì không được gọi người khác. Bạn bè của nhỏ này...
Khi cậu nhớ lại khuôn mặt của những cái tên mà Kitaoka vừa nhắc đến, Yasuki đột nhiên thốt lên.
“A, đó là...”
“Sao vậy?”
Cậu ngậm cái miệng rắc rối của mình, nhưng Kitaoka không chịu để qua chuyện đó. Như thể ám chỉ ‘Có chuyện gì?’
Lúc này, cô bắt đầu đi cạnh cậu và vừa nhìn vào mặt cậu vừa bật cười.
“A, lẽ nào đó là về chuyện của Sasaki-kun?”
Chuẩn không phải chỉnh. Bữa tiệc ban nãy, Sasaki Ryou đang than khóc vì bị từ chối vởi Mochida Miyu.
Cậu ấy đã bị từ chối thế nào... cậu bắt đầu tò mò về chuyện đó, nhưng hình như Kitaoka có biết về chuyện đó mà. (Mà Kitaoka có mái tóc uốn cong, còn Mochida sở hữu mái tóc mượt thẳng. Nếu cậu phải nói, cậu có cảm giác rằng Mochida nổi tiếng hơn với đám con trai)
Kitaoka khẽ nhún vai và vừa nghịch chân tóc của mình, cô nói:
“Cũng phải thôi. Miyu đang hẹn hò với một sinh viên đại học mà.”
“Ể, thiệt á?”
“Ừ. Một senpai trong thị trấn nơi cô ấy ở, hình như vậy... A, đó là bí mật đó.”
“Thế thì tại sao kể cho tôi?”
“Bởi vì cậu có vẻ là người biết giữ miệng.”
Cô tuyên bố dứt khoát như vậy. Cậu không biết liệu mình có nên vui vì điều đó không, nhưng cậu không hiểu tại sao mình được kể những chuyện không nhất thiết phải biết. Có lẽ là vì sau một quãng đường dài, cô cảm thấy buồn chán.
Cuối cùng, từ chuyện cô không thể ngủ vì tấm futon của cô quá cứng đến chuyện cô không hiểu số mũ/logarit, cô bắt đầu phàn nàn về đủ thứ trên đời. Yasuki cũng đáp lại ngắn gọn, nhưng chẳng mấy chốc cả hai đều mệt lả người, Kitaoka cũng ngưng nói.
Khi họ tiếp tục bước đi trong im lặng, cuối cùng ánh đèn kí túc xá cũng lọt vào tầm nhìn. Thở trút nỗi lo lắng khi về tới cửa sau, trước cánh cửa bếp ló ra một bóng người. Bàn tay của người đó vẫy mạnh về phía họ.
“A, Ema!”
Một cô gái có kiểu tóc ngắn, dáng người nhỏ lao thẳng tới chỗ Kitaoka. Đó là Andou Juri cùng lớp. Hạnh phúc quá, đâm ra cô gái mặc áo phông đen không trông thấy Yasuki.
Andou ôm chầm lấy Kitaoka, và nói bằng giọng quá đỗi xúc động.
“Ema! Mình chờ chờ mãi, nhưng cậu mãi không quay lại. Mình lo lắm!”
“A. Xin lỗi, xin lỗi.”
“Thiệt là! Mình còn không gọi được cậu nữa đó! Mình không biết phải làm gì cả!”
Kitaoka ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Andou và vỗ vai trấn tĩnh cô ấy.
‘Sau 5 phút nữa là tới giờ họp của giáo viên.’ ‘... tha lỗi cho mình.’ Yasuki cũng nghe thấy những lời trao đổi đó.
Andou đang xúc động trong lúc đoàn tụ, kèm theo nguyên nhân Kitaoka về muộn, cậu không thấy cô ấy để ý đến chân đi giày của Kitaoka. Andou nghe chừng như sắp khóc, và chỉ thế thôi cũng đủ hiểu cô ấy đã lo lắng tới mức nào.
(Họ thân với nhau lắm nhỉ)
Yasuki vui vẻ thầm nghĩ và rồi chợt nhớ ra một điều.
... chắc hẳn Kitaoka sẽ không thích việc bạn của cô biết họ đã ở cùng nhau và rồi gặng hỏi đủ điều. Cô ấy trả đôi giày sau cũng được. Ngoài ra, nếu cậu giờ này mà vẫn chưa về, đám bạn của cậu sẽ tự hỏi ‘Thằng này làm cái ếu gì mà lâu thế?’
Yasuki bỏ túi Kitaoka ở một nơi Andou không trông thấy rồi cậu rời đi không nói một lời.
Từ sau lưng, cậu vẫn nghe thấy tiếng the thé của Andou, “Nếu cô ồn ào như thế, giáo viên sẽ nghe thấy đó”, cậu lo lắng nghĩ.
4.
Đi cùng con đường cậu đã đi qua, cậu chui vào khu nhà qua một chiếc cửa sổ cao ngang hông ở tầng một.
Đầu tiên, cậu ném chiếc túi nhựa qua cửa sổ, rồi cậu nhấc người bằng một lực nhẹ để nhảy qua khung cửa sổ.
Trước khi vào, cậu cởi đôi tất lấm bùn ra và ném chúng vào sọt rác. Mà không chỉ mỗi bẩn không đâu, vì sau một quãng đường dài trên đường nhựa, những phần mỏng bắt đầu có dấu hiệu rách và những lỗ rách toạc ra.
Cậu leo lên cầu thang để trở lại với phòng lớp F. Khi cậu mở cửa và vào trong, không khí lười biếng từ lúc cậu rời đi bỗng bay sạch.
Yasuki đặt đồ cậu đã mua vào giữa căn phòng và quay về hướng Katsuya, người đang ngồi trong góc và hí hoáy gì đó vào cuốn vở.
“Tôi về rồi đây…”
Khi Yasuki lại gần cậu ta, Katsuya vội vàng gấp cuốn sổ lại. Có lẽ đó là cuốn sổ nhật kí hay cái gì đó tương tự của cậu ta.
“Yassan, chú đã về. Sao về muộn thế?”
“À? Ừ… thì…”
Bất chợt nhìn vào đồng hồ, cậu đã rời đi gần một tiếng rồi. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ những người từ lớp khác đã quay về phòng riêng của họ. Khoảng nửa số người còn lại đang nằm trên futon, dụi mắt.
Mặc dù cậu gặp rắc rối trong chuyến mua sắm mà chẳng được lợi lộc gì, nhưng mọi chuyện kết thúc mà không ai ca thán rằng ‘Sao lâu dữ! Cậu đã làm gì đó?’ thì cũng đỡ biết mấy. Nếu việc cậu về một mình với Kitaoka mà bị phát hiện, có lẽ sẽ có nhiều tên lắm chuyện nói này nói nọ.
Yasuki chọn hai đồ uống cậu mua cho mình, đưa một cái cho Katsuya và cụng hai chai nước.
Cậu uống ực một tiếng thấy rõ. Có lẽ vì cậu khát khô họng sau khi đi một quãng đường dài, chất lỏng có ga dường như len lỏi vào cơ thể cậu.
-Không phải, đúng hơn là giải tỏa tâm trạng căng thẳng của cậu…
Cậu nhớ lại chuyện đã xảy ra trên đường về nhà.
Khuôn mặt đáng thương ấy hướng về phía cậu; giọng nói hiểu nhầm, lắp bắp nói rằng không cõng; đôi mắt tươi cười lén nhìn cậu.
Cô không nói ‘Cảm ơn’, nhưng mà thế này cũng khá vui đó chứ. Khi họ xuống núi, vẻ mặt đó nhất định cậu sẽ không bao giờ được thấy lại lần nữa, thế nên cậu đắm chìm mình vào những kí ức còn sót lại đó thêm một chút.
Miệng Yasuki tặc một cái, và cậu thì thầm gọi Katsuya.
“Ê Katsuya”
“Chuyện gì?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu có mang theo đôi dép đi biển phải không? Mai cho tôi mượn nhé?”
Ngoài đôi giày đi bên ngoài, Katsuya, người không có thói quen đi bộ, mang theo đôi dép đi biển để đi trong phòng.
Nhớ ra điều đó, cậu đã hỏi cậu ta.
“Được thôi… Mà tại sao?”
Yên tâm vì Katsuya đã đồng ý, Yasuki trả lời:
“Thì vừa nãy, tôi dẵm phải một vũng nước bên cạnh đường. Giày của tôi dính đầy đất và giờ tôi không đi được chúng nữa.”
“Ra vậy. Vấn đề không hề nhỏ nhỉ.”
(Ừa, đúng là vấn đề không hề nhỏ)
Cậu nghĩ vậy khi nhìn vào lòng bàn chân trần của mình.
Vết thương do đá gây ra đã làm rách chiếc tất theo một vệt dài, như báo hiệu một điều gì đó.
Sau khi ghé qua phòng nghỉ, cô bước lên xe buýt. Ở chỗ ngồi phía sau, cô thấy Miyu đang vậy tay gọi “Ema”.
Bởi vì Miyu ngồi cạnh cửa sổ, cô đành ngồi phía lối đi. Phía bên kia lối đi là Juri và Kokona ngồi cạnh nhau, Ema cũng khá thân với họ.
Trong ngày thứ tư của buổi trại hè, ngày cuối cùng, chỉ có tiết học của ba môn thay vì năm môn và sau khi ăn trưa xong mọi người lên chiếc xe buýt sẽ đưa họ về trường hoặc nhà ga.
Giáo viên chủ nhiệm đảm bảo rằng mọi người trong danh sách đều đã có mặt, rồi xe buýt bắt đầu di chuyển với những tiếng động cơ cũ kĩ.
Bất chợt ngẩng mặt lên, hơi cách xa một chút, ở chỗ ngồi chéo về phía trước cô, một chàng trai đeo kính đang ngồi.
Chân cậu bắt chéo và hướng ra phía ngoài lối đi, và trên đôi chân đó không phải giày mà là một đôi dép đi biển rẻ tiền.
-Cô không hề nghĩ rằng ngày hôm qua diễn ra một việc như vậy.
Ema chỉ lơ mơ nhớ về chuyện đêm hôm qua.
Sau khi ăn xong bữa tối, vài đứa con trai đến chơi trong phòng ở trại hè. (Ngày hôm trước, cô đã được hỏi ‘Tụi mình đến chơi có được không?’ và không nghĩ ngợi gì nhiều, cô đáp lại ‘Được thôi’. Cô không nghĩ họ sẽ ở quá giờ đêm thật.
Vì vài lý do gì đó như là đến giờ tỏ tình đã hẹn và mười phút sau đó, bọn con trai bỏ đi. Rồi tụi con gái đã có một buổi nói chuyện rất vui vẻ.
‘Thế thì hôm nay ai sẽ là người đi mua sắm?’
Người đi sẽ được quyết định công bằng bằng trò Oẳn tù tì, nhưng cô đã đen đủi vào đúng ngày thứ ba đó. Bóng tối và con đường núi không phải sở trường của cô, nhưng ngày đầu tiên và cả ngày thứ hai, cô không thể cứ nói rằng mình sẽ không đi và nhờ ai khác đi hộ.
Cuối cùng khi cô đến cửa hàng tiện lợi dưới chân núi, có một chàng trai cô quen biết đang ở đó.
‘Cưng cũng đang đi mua sắm à?’
Tông giọng ấy khiến cô linh cảm chẳng lành. Tên đó là học sinh năm hai, thành viên ủy ban và kể từ lúc đó, cô cảm thấy ánh mắt bất lịch sự chằm chằm vào người cô.
Khi cô mua sắm xong, đúng như cô nghĩ, tên đó đã bám theo. Vì hắn là bạn cùng lớp hồi trung học với Juri, người quan hệ tốt với cả lớp, cô tiếp tục đi mà không từ chối hắn và trả lời chỉ khi cô được hỏi.
‘Ema-chan, thì ra cưng sẽ trông như vậy khi không trang điểm sao?’
‘Ể?’
‘... Cưng dễ thương thiệt.’
Tự dưng lôi đâu ra chủ đề đó vậy? Thế rồi, chưa kịp đáp lại, cô nhanh chóng bị bàn tay rắn chắc ghì chặt.
‘Không!’
Bởi vì môi hắn đang tới gần, cô lập tức nghiêng đầu né. Ema lấy hết sức bình sinh thoát khỏi tay hắn. Rồi cô trốn vào rừng bên cạnh đường.
‘Này cậu định đi đâu vậy?’
Từ bên đường, hắn đột nhiên la lên bằng một tông giọng khác hẳn. Còn cô ngồi dưới bóng cây và cố gắng giấu tiếng thở của mình, sau một lúc, cô không còn nghe thấy tiếng cỏ xào xạc nữa. Hình như hắn đã bỏ cuộc và về nhà trọ.
Sau khi cơ thể cô ngừng run rẩy, cô bước loạng choạng trở về đường.
(Hắn đúng là đồ tệ hại!)
Cô muốn mau chóng quay về và nằm ngủ. Nếu biết trước chuyện thành ra thế này thì mình đã chẳng cái trò oẳn tù tì. Thầm nghĩ vậy, cô bắt đầu bước đi.
Đúng lúc đó dưới chân cô vang lên một tiếng tách. Quai dép cô đang đi đã đứt.
Ema khốn khổ gục người xuống đường. Tại sao lại thành ra thế này? Chọn đúng vào cái lúc này, dép cô vừa mới mua đã đứt. Và vì ngay từ lúc đầu cô không định đi một quãng đường dài, vì đôi cao gót mà chân cô đã phỏng rộp.
Cô không muốn đi thêm một bước nào nữa. Chúa thật xấu bụng. Liệu còn thứ gì tệ hơn khi bị hắn bám theo chứ?
Ai đó... Ai đó cứu tôi với --- khi cô đang tha thiết cầu khẩn, cậu ấy xuất hiện.
‘Có chuyện gì vậy?’
Ngẩng mặt lên, người đứng đó là Iijima cùng lớp.
Thật ra, khi cậu ta lên tiếng, cô đã nghĩ ‘Tại sao lại là tên này...’ Tên bốn mắt cao kều nhưng gầy nhom này là bạn cùng lớp cô và cô chưa bao giờ nói chuyện với cậu. Xem ra năm nhất họ cũng cùng lớp với nhau, nhưng theo như những gì cô còn nhớ, cô chỉ có thể nói ‘Hình như là vậy?’ Cậu ta chơi với một tên otaku thế nên nhất định cậu ta cũng là một tên otaku nhỉ. Cho dù cậu không thể cõng cô, cô không nghĩ cậu ta là kiểu người vô tâm.
Nhưng lúc đó, cô cảm giác cậu là nguồn hi vọng duy nhất của cô. Nước mắt chực trào ra và cô đã khiến cậu chú ý, và không hề chần chừ, cậu cho cô mượn đôi giày cậu đang đi.
Đúng như cô nghĩ, Iijima vừa im lặng vừa bước đi. Không ném cho cô ánh mắt hiếu kì và chỉ bước đi cùng cô, hành động đó khiến cô rất biết ơn. Ngoài ra, đây là lần đầu tiên cô trông thấy cậu trong bộ quần áo bình thường và ấn tượng đem lại khác hẳn với bộ đồng phục cổ cao lỗi mốt cậu ta hay mặc. Chiếc áo phông và quần soóc hợp với cậu ta không ngờ, khi cậu mặc chúng, cô cảm thấy cậu trông hơi bảnh hơn chút.
Thỉnh thoảng, bên trong đôi giày chạm vào những chỗ sưng, nhưng so với giày cao gót thì chúng dễ đi hơn nhiều. Nếu cô buộc chặt lại, cô sẽ không phải lo lắng về việc kích cỡ quá lớn.
Khi họ quay lại trại hè, Juri đang đứng đợi trước cửa sau. Juri khóc òa lên vì lo lắng và khi Ema cố gắng dỗ dành cô ấy, cô không nhận ra Iijima đã rời đi. Dù cô muốn nói ‘Cám ơn’ và trả lại cậu đôi giày, nhưng cô không thể đi đôi dép đứt đó được và may thay, Iijima đã mượn đôi dép đi biển từ đâu đó trong tiết học sáng nay. Thế nên cậu ta không gặp phải phiền toái gì. Với cả đổi giày trước mặt mọi người thì ngại lắm, thế nên cô đành phải đi đôi giày này thêm một thời gian vậy.
... cô không biết nhìn ngoài sẽ như thế nào, nhưng có một khoảng 3cm giữa đầu ngón chân cô và cuối giày. ‘Mặc dù chiều cao không chênh lệch nhau nhiều, nhưng chân cậu ấy to hơn hẳn nhỉ’ Ema nghĩ vậy khi ngọ ngoạy ngón chân trong giày.
“-Ema, cậu có đang nghe không đây?”
Miyu đưa cô trở về với hiện tại.
“Ể...? À xin lỗi nha. Ta đang nói về chuyện gì vậy?”
“Tớ đã nói rồi mà, Nozawa-sanpai mang theo một người bạn. Hôm nay anh ấy nói chúng mình sẽ đi ngắm pháo hoa mà.”
Nozawa-senpai là chàng trai lớn tuổi hơn mà Miyu đang hẹn hò. Xem ra Miyu bật điện thoại cô ấy vừa được trả để kiểm tra tin nhắn của mình.
Một lễ hội pháo hoa lớn sẽ được tổ chức trong một thành phố cách đây khá xa. Hình như Miyu và bạn trai cô định giới thiệu cô ấy với bạn bè.
“Vậy à...”
Một tiếng thịch vang trong người cô.
“Mình hơi mệt, thế nên chắc mình không đi được đâu”
Miyu buông một tiếng ‘Ểểểể’ rồi bĩu môi hờn dỗi, nhưng Ema không định rút lại lời mình.