Kim Ốc Tàng Phi

Kim Ốc Tàng Phi - Chương 3




Con mèo trắng nhờ Kiều Tâm trông nom mà trở nên vô cùng nhu thuận, mọi người đều nói, ngoài Vương phi có lẽ chỉ có Kiều Tâm mới thu phục được tên vô lại đó (Heo: Thế gia danh môn cũng có 1 tên vô lại đáng yêu là Tiểu Bạch, mình yêu cái tên này rồi). Bản thân Kiều Tâm cũng cho là vậy nhưng không lâu sau nàng mới phát hiện mình sai lầm rồi.

Bởi vì trên đời còn có thứ có thể khiến Tiểu Bạch hoàn toàn không nghe lời nàng, đó là một con mèo khác.

Một con mèo cái màu đen

Con mèo đen kia không biết từ đâu mà tới, có thể là một con mèo hoang.

Hôm đó, Kiều Tâm ôm Tiểu Bạch tản bộ trong hoa viên, con mèo đen xuất hiện ở trên mái nhà, meo meo quyến rũ Tiểu Bạch.

Thân là con mèo anh tuấn, gặp mối tình  đầu, Tiểu Bạch sao chịu được sự dụ dỗ này, nhất thời giãy ra khỏi nàng, chạy lên nóc nhà, đi theo mỹ nhân mèo đen.

–         Trọng sắc khinh bạn, trở về cho ta

Kiều Tâm ở dưới nóng lòng dậm chân quát lớn

Hỏng rồi, nếu Tiểu Bạch bỏ trốn cùng con mèo đen kia, Tây thành Vương phi mất mèo yêu chẳng phải là sẽ trị tội nàng sao?

Cầm tiền công của tú nương lại bị rơi đầu vì chuyện này, Kiều Tâm cảm thấy mình mua bán lỗ nặng rồi.

Nàng ngửa đầu, một tay che đi ánh mặt trời chói mắt, một tay xách váy chạy theo Tiểu Bạch. Nhưng buổi chiều, ánh mặt trời khiến hai mắt nàng bị lóa, bóng dáng hai con mèo dần trở nên mơ hồ

Nàng không biết chạy được bao lâu, cũng không biết đã chạy đến đâu, bỗng nhiên nàng nhìn thấy bóng đại bàng đứng trên nóc nhà

Đại bàng?

Là nàng gặp ảo giác sao? Nhạc Dương là chốn phồn hoa, sao lại có thể xuất hiện đại bàng

Giật mình trong thoáng chốc Kiều Tâm mới phát hiện, thứ nàng nhìn thấy không phải là đại bàng mà là một con người

Chẳng qua người này khinh công rất cao, giống chim chóc có thể bay lên cao, tay áo bay trong gió giống như cánh chim nên nàng mới nhìn nhầm

Nàng chưa bao giờ thấy người có khinh công giỏi như thế, cũng chưa từng thấy người thi triển khinh công khéo léo như thế, trong chốc lát không khỏi nhìn đến ngây người

Nhưng trong lúc nàng ngây ra, một chuyện tàn nhẫn đã xảy ra.

Người nọ một tay ôm lấy Tiểu Bạch, tay kia nhẹ  vung lên, con mèo đen dụ dỗ Tiểu Bạch mất mạng trong chốc lát, kêu một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống đất.

Kiều Tâm chạy tới gần, phát hiện giữa họng mèo đen có một thứ ám khí bằng bạc, như vậy cho dù là người cũng chết chứ đừng nói là mèo.

–         Ngươi… sao lại giết nó

Nàng không khỏi lên tiếng trách hắn. Nàng cảm kích hắn giúp nàng bắt Tiểu Bạch về nhưng cũng không thể vì thế mà tùy tiện làm hại đến tính mạng động vật vô tội

–         Nếu ta không giết nó, có thể nó lại đến, mèo của nàng sẽ chạy loạn theo nó, nàng muốn thế sao?

Người kia cười nhẹ, hơi lắc một cái đã đứng trước mặt nàng

–         Đưa Tiểu Bạch cho ta. Nàng không buồn tranh luận với hắn.

Chỉ bằng câu nói khi nãy là nàng có thể kết luận hắn là một kẻ hung tàn, người như thế không thể nói lý được

Đối phương cũng không nhiều lời, một tay duỗi ra, đưa Tiểu Bạch ra trước mặt nàng.

Nhưng mà, ngay khi nàng ngẩng đầu hung hăng lườm hắn thì đối phương lại dừng tay lại, cả người như bị sét đánh cứng đờ

Tiểu Bạch bị cánh tay này siết cổ, có lẽ là vì bất ngờ mà hắn mạnh tay hơn nên kêu lên một tiếng thảm thiết, suýt nữa thì tắc thở.

–         Ngươi định giết cả nó sao?

Kiều Tâm vội vàng giật Tiểu Bạch lại, khẽ vuốt đầu mèo, nhỏ giọng an ủi

Con mèo ngốc kia thấy người yêu mất mạng, giờ này đột nhiên lại bị bóp cổ sợ tới hồn lìa khỏi xác

–         Nàng… nàng tên gì?

Một lúc lâu sau, nam tử kia hỏi tên nàng

Lúc này nàng mới bình tĩnh lại, cẩn thận đánh giá hắn, chỉ một lần nhìn, nàng lại không khỏi ngẩn ra.

Khuôn mặt anh tuấn, mặt mày thâm thúy… lần đầu tiên nàng nhìn thấy…

Đời này nàng không gặp nhiều nam tử, cũng không biết cái gì gọi là đẹp tựa Phan An nhưng lúc này nàng nhìn thấy hắn, định nghĩa về mỹ nam mơ hồ được sáng tỏ.

Giống như mọi thiếu nữ khi nhìn thấy mỹ nam, lòng nàng trở nên căng thẳng, thở cũng căng thẳng, mặt bất giác nóng bừng lên.

Nàng có chút ngượng ngùng, hơi quay đi, khóe mắt lại phát hiện đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm

–         Này, ta đẹp như thế sao? Sao ngươi cứ nhìn ta như vậy?

Không nhịn nổi nữa, nàng đỏ mặt khẽ mắng.

–         Nàng tên gì? Đối phương vẫn chỉ chăm chú hỏi câu này

–         Ta chỉ là một tú nương nho nhỏ, tên không đáng nhắc đến.

Người này bụng dạ khó lường, thân phận không rõ, nàng sẽ không thành thật trả lời hắn.

–         Tú nương? Hắn ngẩn ra: – nàng là tú nương mới tới phủ? Vì sao bọn họ lại để nàng tới trông mèo?

–         Bởi vì nó nghe lời ta nhất

Vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, Kiều Tâm đắc ý đáp: – nghe nói ngoài Tây thành Vương phi không ai quản được nó.

Khiến người ta ngạc nhiên là đối phương lại nói một câu rất kì quái:

–         Đúng, thế gian này ngoài Tây thành Vương phi không ai quản được nó… vậy nên, nàng là gì của Vương phi?

–         Hả? Nàng khó hiểu nhíu mày: – ta? Ta nào có phúc khí có quan hệ gì với Vương phi? Nếu nói quan hệ… ta là tú nương được quản sự trong phủ của trượng phu nàng mời đến thì có tính không?

–         Tính? Đối phương bị câu nói đùa của nàng làm cho phì cười

Đều nói mỹ nữ cười khuynh thành nhưng hắn thân là nam tử, nụ cười cũng là khuynh quốc.

–         Cô nương đuổi theo con mèo trắng này nửa ngày chắc cũng mệt rồi? Không bằng vào nhà tại hạ uống chén trà được chứ?

Nam tử bỗng nhiên đề nghị.

–         Vào nhà? Nhà nào?

Hắn chỉ sang sân bên cạnh

–         Tây viện? Kiều Tâm hoảng hốt bưng miệng:  – Ngươi… ngươi quá to gan, không muốn sống sao?

–         Sao vậy? Đối phương khẽ cười

–         Tây viện này là nơi ở của Vương phi, nghe nói Vương gia không cho phép ai vào, ngươi còn dám vào uống trà?

Nàng cảm thấy thật khó tin.

–         Đương nhiên ta biết Tây Thành vương không cho người khác vào nhưng nếu ta dám mời nàng đến thì nàng hẳn là đoán được ta là ai chứ?

Giọng nói của nam nhân như gió nhẹ thổi qua

–         Ngươi… nàng trừng đôi mắt đẹp, đột nhiên hiểu ra: – chẳng lẽ ngươi… ngươi chính là Tây Thành Vương gia?

–         Cô nương, hân hạnh được gặp. Hoa Đình Phong gật gật đầu nhìn nàng.

–         Ngươi đúng là Tây Thành Vương gia? Kiều Tâm khó mà tin được: – thế… ngươi thân là Vương gia, địa vị tôn quý sao phải lên nóc nhà bắt mèo? Tùy tiện gọi một thị vệ chẳng phải là được rồi sao?

–         Bởi vì đây là mèo của thê tử.

Hắn nhíu mày lại, hơi trầm giọng:

–         Ta không muốn người khác ra tay

Kiều Tâm im lặng, sau đó hiểu ra:

–         Ta biết ngươi hiểu Vương phi nhất… nhưng vừa rồi ngươi giết ý trung nhân của Tiểu Bạch không sợ nó ghét ngươi sao?

–         Đây là mèo của thê tử, chỉ cần nó thích thê tử ta là được, ghét ta hay không cũng chẳng sao cả. Hắn thản nhiên đáp.

–         Dân nữ tham kiến Vương gia.

Kiều Tâm lúc này mới nhớ, lải nhải nửa ngày còn chưa hành lễ, vội vàng quỳ xuống

–         Nàng ôm mèo của thê tử ta, trong mắt nàng ấy, mèo còn tôn quý hơn ta cho nên nàng không cần hành lễ với ta.

Hoa Đình Phong giơ tay đỡ nàng dậy.

–         A. Kiều Tâm bật cười. – Vương gia, ngươi đúng là nam nhân yêu chiều thê tử nhất mà ta từng biết, nói vậy Vương phi hẳn là rất đẹp? Không biết Kiều Tâm có được hạnh ngộ?

–         Kiều Tâm? Hắn như bị chấn động: – nàng tên là Kiều Tâm?

–         Đúng thế

–         Kiều Tâm… Kiều Tâm…

Hắn than nhẹ, hơi lẩm bẩm: “sao lại lấy cái tên này?”

–         Tên tầm thường khiến Vương gia chê cười rồi

Hắn đang nói gì, thật khiến người ta khó hiểu.

–         Vừa rồi nàng nói muốn gặp Vương phi? Hắn chuyển đề tài.

–         Đúng đúng. Kiều Tâm liên tục gật đầu: – đáng tiếc nàng lại không ở trong phủ, mà không lâu sau thêu thùa xong ta cũng sẽ rời phủ rồi

–         Nàng đi theo ta, ta cho nàng gặp nàng ấy

Hoa Đình Phong xoay người, đi về phía Tây viện

–         Sao vậy? Vương phi đã quay về? Nàng lại lắp bắp kinh hãi.

Đối phương không nói, chỉ yên lặng bước vào phòng, đi qua cổng vòm, xuyên qua một hành lang dài quanh co, đi tới một căn phòng xung quanh toàn hoa nở

–         Đây là phòng Vương phi sao? Nàng lắc lắc đầu, tò mò: – thật đẹp… nhưng không như những gì ta tưởng tượng.

–         Nàng tưởng tượng như thế nào?

Ngồi trên trường kỉ, Hoa Đình Phong yên lặng nhìn nàng.

Hắn vừa ngồi xuống, lập tức có thị nữ dâng trà bánh lên, kéo màn trúc bên cửa sổ để cho mặt trời chiếu vào.

–         Ta nghĩ phòng của Vương phi nhất định sẽ rất hoa lệ, giống như hoàng cung vậy nhưng… nơi này tuy xinh đẹp lại rất mộc mạc thanh nhã.

–         Giống trong cung?

Hắn như bắt lỗi ngôn ngữ của nàng:

–         Nàng từng vào cung sao? Nếu không sao biết trong cung là như thế nào?

–         Đương nhiên là ta chưa từng vào cung. Kiều Tâm bật cười: – nhưng ta có thể tưởng tưởng, trong kịch, trong sách điều miêu tả đến cung đình đó thôi

–         Căn phòng này đều bài trí giống mới nhà mẹ đẻ của Vương phi, nàng… nàng thấy sao? Hắn lại hỏi một vấn đề kì quái.

–         Ta cảm thấy thế nào thì có gì quan trọng? Chỉ cần Vương phi thích thì tốt rồi. Nàng cười nhún vai.

Khi nàng cười hắn nhíu chặt mày, thật lâu không nói chuyện, trong lúc nhất thời, không khí trở nên xấu hổ.

–         À… Vương gia… ngươi không phải vừa nói sẽ dẫn ta gặp Vương phi sao? Nàng ở đâu? Hơi hắng giọng, Kiều Tâm hỏi

–         Ở đằng kia…

Nâng tay, hắn chỉ một bức họa trên tường.

Bức hoạ cuộn tròn rất dài, ước chừng dài bằng một người, trong bức vẽ là vẽ một nữ nhân

–         Hả? Sao chưa vẽ hết?

Việc lạ mỗi ngày đều có nhưng hôm nay lại đặc biệt nhiều. Kiều Tâm vuốt vuốt bức vẽ

–         Thật đáng tiếc

–         Nàng không ở bên, bảo ta vẽ hết thế nào?

Giọng Hoa Đình Phong có chút nghẹn ngào

–         Thì ra đây là vẽ Vương phi? Nàng chợt hiểu ra: – thì ra Vương phi chưa về, Vương gia bảo ta gặp… chỉ là bức họa của nàng mà thôi?

–         Nàng thật thông minh. Hoa Đình Phong hơi vuốt cằm: – khi đó ta giúp nàng vẽ bức họa này nhưng còn chưa xong… nàng bỏ đi, ta chỉ mong chờ nàng sớm quay về, nếu không thấy nàng, ta không thể vẽ…

–         Vương gia cãi nhau với Vương phi sao? Kiều Tâm đoán.

–         Sao nàng biết

Hắn đột nhiên cứng đờ người, sắc mặt khiến người khác sợ hãi

–         Ngốc cũng nhìn ra được. Kiều Tâm bĩu môi: – nếu không khi nhắc tới Vương phi, Vương gia sẽ không buồn bã như vậy

–         Trông ta rất buồn bã sao? Hắn khẽ cười:- đến ngay cả người ngốc cũng nhìn ra?

–         Yên tâm đi, sớm muộn gì Vương phi cũng sẽ quay về. Nàng vội vàng an ủi.

–         Thật sao? Nàng thực sự cảm thấy nàng ấy sẽ trở về?

Không ngờ, một câu an ủi thuận miệng nói ra lại khiến Hoa Đình Phong vui vẻ vô cùng.

–         Vương gia, ngươi tốt với Vương phi như vậy, nhất định nàng sẽ quay về

–         Sao nàng biết ta đối tốt với nàng ấy?

–         Tuy rằng ta chưa tận mắt nhìn thấy nhưng nhìn gian phòng này là có thể thấy. Căn phòng này bình thường không có người ở nhưng không dính một hại bụi, mà ai cũng không được vào đây… Vương gia có lòng nhữ vậy, nữ tử trong thiên hạ ai chẳng cảm động.

Nàng nhìn quanh, đột nhiên bất ngờ a một tiếng

–         Sao vậy?

Một tiếng kêu vô tình khiến Hoa Đình Phong chú ý

–         Căn phòng này cái gì cũng tốt, chỉ có…

–         Chỉ có cái gì

–         Chỉ có bồn hoa lan kia không tốt lắm.

Nàng nhíu mày chỉ về phía bồn cây xanh rủ xuống cửa sổ.

–         Hoa kia là trước khi đi, thê tử ta trồng… có gì không tốt? Hoa Đình Phong khó hiểu.

–         Lá cây này nhất định đã lâu không có người cắt tỉa? Hoa lan phải thường xuyên chăm sóc mới xinh đẹp?

Lúc nói chuyện, dường như là một thói quen không đổi, bất giác nàng duỗi tay bấm đi mấy chiếc lá thừa

–         Xem này, như thế này chẳng đẹp hơn sao?

Mỉm cười ngoảnh lại đã thấy ánh mắt đáng sợ của Hoa Đình Phong

–         Nàng…

Hắn trừng mắt nhìn nàng khiến đáy lòng Kiều Tâm phát lạnh

–         Dân nữ đáng chết

Lúc này nàng mới ý thức được mình làm sai

–         Dân nữ không nên tự tiện động chạm đến đồ vật của Vương phi.

Hỏng rồi, hỏng rồi, thế này sẽ bị lôi đi chém đầu sao? Cúi xuống, hai mắt khép hờ, nàng vừa sợ lại e ngại chờ đối phương xử lý, hai chân run run.

Vốn tưởng sẽ nghe tiếng ban chết nhưng một hồi lâu sau, nàng lại nghe giọng nói bình tĩnh vô cùng truyền tới từ trên cao”

–         Thêu xong rồi nàng có đồng ý ở lại không?

–         Ơ! Kiều Tâm kinh hãi

–         Nàng đồng ý ở lại phủ làm một tỳ nữ không? Làm tỳ nữ trong phủ so với làm tú nương bên ngoài dù sao cũng tốt hơn một chút, ít nhất không phải lo lắng một ngày ba bữa, huống chi, không phải nàng muốn gặp Vương phi sao? Nếu ở lại, sẽ có thể gặp nàng ấy.

–         Ta…

Giống như khối vàng từ trời cao rơi xuống đầu, lúc này lòng Kiều Tâm không rõ là vui mừng hay bàng hoàng.