Kim Ốc Tàng Phi

Kim Ốc Tàng Phi - Chương 13




Nàng đang phát sốt sao?

Vì sao cả người nóng bừng, hai mắt mơ hồ?

Đêm qua rõ ràng đã đóng cửa sổ sao lại còn nhiễm phong hàn? Không, dường như không phải phong hàn, ngoài những triệu chứng tương tự phong hàn, ngực nàng còn đau đớn, tim đập dồn, dạ dày quay cuồng, co rút…

Nàng mệt mỏi đứng lên, định chải đầu, rửa mặt như bình thường nhưng hai chân lại nhũn ra, ngã gục xuống đất, hồi lâu vẫn không thể đứng dậy

Có cái gì đó ngưa ngứa, chậm rãi chảy từ chóp mũi nàng, lấy tay sờ thử lại nhìn thấy vệt máu tươi đỏ chói

Máu? Sao nàng lại bị chảy máu cam?

Trong lòng có sự buồn phiền dường như không thể nào phát tiết làm cho nàng rất muốn đập phá mọi thứ trong căn phòng này, muốn hét thật lớn.

–          Kiều cô nương, Kiều cô nương, ngươi làm sao vậy?!

Nghe được tiếng động khác lạ trong phòng, Dư ma ma đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Kiều Tâm ngã trên đất thì vô cùng ngạc nhiên, vội tiến lên đỡ nàng

–         Kiều cô nương, cô nương bị bệnh sao? Ta lập tức đi gọi đại phu đến xem

–         Đừng… nàng yếu ớt nắm lấy tay Dư ma ma: – ta … không sao… có lẽ hơi bị sốt

–         Thật không? Dư ma ma hồ nghi nhìn nàng, sờ trán nàng, lắc đầu: – có vẻ như bị sốt nhưng không giống lắm

–         Phiền ma ma giúp ta mua thuốc phong hàn, đừng làm kinh động người khác

Kiều Tâm hơi yên lặng, dường như có điều khó nói:

–         Còn chuyện này, phiền ma ma…

–         Cô nương có việc gì cứ nói.

–         Phiền ma ma đến khách điếm Phong Kì một chuyến giùm ta

–         Khách điếm Phong Kì? Dư ma ma ngẩn ra:- Làm gì?

–         Tỷ tỷ ta ở đó, phiền ngươi đến phòng chữ Thiên ở lầu hai tìm nàng, nói… ta muốn ăn đại đỗ ba, bảo nàng làm cho ta một bát.

–         A! Bà càng thêm kinh ngạc. Kiều cô nương, giờ ngươi sinh bệnh phải uống thuốc mới đúng, sao lại muốn ăn thứ đó?

–         Ta thật sự rất muốn ăn, không ăn còn khó chịu hơn chết… ma ma, van xin ngươi giúp ta.

Đôi môi tái nhợt của nàng run run, không ngừng cầu xin.

–         Được được, để ta đi. Không lay chuyển được nàng, Dư ma ma đành phải gật đầu.

Nhìn bóng bà vội vàng rời đi, Kiều Tâm thở hổn hển, cố gắng khắc chế sự phiền muộn trong lòng, bức bách bản thân trấn tĩnh lại, nằm lên giường…

Qua nửa canh giờ, Dư ma ma đã quay lại nhưng bà không lập tức tới gặp Kiều Tâm mà lại bưng bát đại đỗ ba đến hoa viên

Trong lương đình ở hoa viên, Hoa Đình Phong và Mục Triển đang chơi cờ, Mục Triển thắng được một ván, tâm tình vô cùng thoải mái.

–         Đình Phong, còn nhớ nhiều năm trước kia, ngươi và ta có chơi một ván cờ không? Mục Triển hỏi

–         Ván cờ gì?

–         Chính là ngày Thanh Toàn bị bắt cóc đó, ngươi và ta có chơi một ván cờ.

–         Ha ha, đương nhiên là nhớ. Hoa Đình Phong cười khổ

–         Lúc ấy, ngươi thừa lúc ta tâm phiền ý loạn mà ăn quân của ta, hôm nay ta cũng báo được thù rồi!

–         Kĩ thuật chơi cờ của các ngươi cũng sàn sàn nhau, thua thua thắng thắng chỉ phụ thuộc vào tâm tình mà thôi.

Thanh Toàn ở một bên vừa ngắm hoa vừa cười nói

–         Thần hôm nay quả thực… trong lòng bất an. Hoa Đình Phong thừa nhận

–         Ta thấy mấy ngày nay ngươi đều rất bất an!

Mục Triển cười mắng:

–         Không phải nói rất muốn cho ra xem phát minh của ngươi sao? Ngày đó vô cớ mất tích cũng coi như thôi nhưng sao không thấy nhắc tới chuyện này nữa?

–         Cỗ máy đó không biết ai đã phá hoại, thần đang sửa chữa, xin Hoàng thượng ở lại thêm mấy ngày

–         Ngươi giữ ta lại đây thật sự chỉ vì cỗ máy đó? Mục Triển cười

–         Hẳn là để xem trò hay đi! Thanh Toàn hiểu ý phu quân tiếp lời

Dư ma ma đứng ngoài lương đình, không dám phá vỡ cuộc trò chuyện, đợi bọn họ hơi ngừng lại mời chần chờ khẽ gọi một tiếng:

–         Vương gia.

Lúc này Hoa Đình Phong mới phát hiện có hạ nhân đứng đó, bất an hỏi:

–         Có chuyện gì sao?

–         Kiều cô nương… bị bệnh

–         Bị bệnh?! Hắn lập tức khẩn trương, vội đứng dậy, tay áo dài phất qua làm cả bàn cờ rơi xuống: – Bệnh gì? Đã mời đại phu chưa? Uống thuốc chưa

–         Nhìn qua thì như là nhiễm phong hàn, lão nô đã kêu phòng bếp sắc thuốc… nhưng bệnh này lại rất kì quái.

–         Kì quái thế nào?

–         Tâm tình Kiều cô nương vô cùng mệt mỏi, còn nhờ lão nô làm một việc

–         Việc gì?

Hắn vội bước xuống bậc thang, lo lắng hỏi:

–         Vương gia, ngươi xem đây là cái gì? Dư ma ma dâng bát Đại đỗ ba ra

–         Sao? Ngươi nhờ đầu bếp làm cho nàng ăn?

–         Không, là Kiều cô nương nói muốn ăn, hơn nữa cũng không phải phòng bếp làm

–         Mua ở ngoài?

–         Thực ra là một vị cô nương ở khách điếm Phong Kì làm, Kiều cô nương nói đó là tỷ tỷ của nàng

–         Tỷ tỷ?

Hoa Đình Phong nghe được thì hoảng hốt, ngay cả Mục Triển, Thanh Toàn nghe được hai chữ “tỷ tỷ” cũng lập tức quay lại, ngẩn người nhìn nhau

–         Vương gia, người nói chuyện này có lạ không, Kiều cô nương kia như đứa bé mồ côi nhà nghèo, tỷ tỷ nàng lại cả người mặc đồ sang trọng, đẹp đẽ vô cùng, ở lại khách sạn tốt nhất, ở phòng tốt nhất! Đại đỗ ba này cũng chẳng phải là tỷ tỷ kia tự làm mà sai tỳ nữ khác đến phòng bếp của khách điếm làm, thực là thần bí

Dư ma ma kể rất hưng phấn, lần này, Hoa Đình Phong yên lặng lắng nghe, tựa như mọi thứ hắn đều đã đoán trước được, không chút ngạc nhiên.

–         Vương gia, ngươi có thấy mùi của đại đỗ ba này khác với bình thường không?

–         Để ta xem xem

Hoa Đình Phong nhíu mày định ngửi thì Thanh Toàn ở phía sau đột nhiên nói, chỉ thấy nàng bước lên trước, bưng bát lên, cẩn thận nhìn nước dùng, sau đó lấy thìa thử một ngụm

–         Cái này vạn vạn lần không được để Kiều cô nương ăn. Nàng khẽ thở dài.

–         Vì sao? Hoa Đình Phong nhíu mày

–         Có độc

–         Có độc?!

Một lời vừa nói ra, ai nấy đều kinh ngạc

–         Ai da, Vương gia, lão nô dù có 100 lá gan cũng không dám hạ độc với Kiều cô nương. Dư ma ma vội quỳ xuống kêu oan

–         Ma ma mau đứng lên, ta không nói ngươi hạ độc. Thanh Toàn mỉm cười: – Độc này không phải loại bình thường, ngươi cũng chẳng thể tìm được nó đâu.

–         Rốt cuộc là độc gì? Thanh Toàn, nàng mau giải thích đi, đừng làm Đình Phong sốt ruột. Mục Triển nói

–         Thật ra loại độc dược này thiếp chưa từng gặp, chỉ đọc trong sách, kết hợp với bệnh trạng của Kiều cô nương, với cả mùi lạ này thì có thể khẳng định Kiều cô nương dính độc thuốc phiện

–         Thuốc phiện? Là cái gì?

Ai nấy đều khó hiểu

–         Là một loại thực vật sinh trưởng ở nơi nóng bức, mùa xuân nở hoa, hoa này vô cùng diễm lệ, đỏ, hồng, tím, trắng, rất nhiều màu sắc. Đầu mùa hạ, thuốc phiện bắt đầu kết quả, nửa tháng sau quả sẽ chín. Dùng dao cắt vỏ hoặc thân cây sẽ thấy có chất nhựa trắng như sữa chảy ra. Nhựa này có thể làm thuốc, chữa thổ tả, giảm đau vốn là thứ có ích nhưng nếu thường xuyên dùng thì sẽ thành nghiện… Ta xem thì chắc nước dùng này là từ thuốc phiện nấu ra

–         Nghiện? Hoa Đình Phong vội hỏi: – vậy người nghiện sẽ thế nào?

–         Nhẹ thì tim đập nhanh, co rút, lo lắng, tức giận, chảy máu cam… nặng thì gầy yếu, nông nóng bất an, sinh ảo giác, thở khó khăn… thậm chí là chết

–         Vậy Kiều Tâm… Hoa Đình Phong cảm giác trước mắt như hoa lên: – Nàng sẽ thế nào?

–         Theo Dư ma ma nói, Kiều cô nương đại khái chưa nghiện nặng, nhưng bệnh cũng không nhẹ. Thanh Toàn đoán

–         Nương nương, ngươi có cách chữa cho nàng không? Hoa Đình Phong run rẩy cầu xin: – Thần cầu xin nương nương nhất định phải cứu cho nàng

–         Xin Tây Thành vương yên tâm, chỉ cần từ nay về sau nàng không ăn cái này nữa thì sẽ tốt dần lên, nhưng trong quá trình sẽ phải chịu tra tấn.

Nàng an ủi:

–         Ta biết lúc thuốc phiện tái phát thì có thể châm cứu giảm bớt đau đớn, ta có thể giúp nàng.

–         Thật sao?

Hắn lẩm bẩm, giờ phút này, đôi mắt khôn ngoan trở nên mơ hồ, mờ mịt.