Kim Ốc Tàng Miêu

Chương 18: Luận không biết xấu hổ (2)




"Nói hươu nói vượn!"

Quản gia lạnh giọng quát lớn, người hầu vội vàng ngậm miệng không dám nói gì, cúi đầu thối lui sang một bên.

Lão đại nhà hắn sẽ không bao dưỡng tiểu minh minh, mặc kệ là Lâm ca trên màn ảnh hay là Diêu lão đại, đều không phải người tùy tiện, điểm này Bố Nghiêu vô cùng có tin tưởng.

"Vị đại thúc này, chúng ta lại gặp mặt."

Âm thanh này Bố Nghiêu cảm thấy có chút quen tai, chờ thấy rõ Bố Nghiêu bỗng nhiên đặc biệt muốn mắng người.

Đây không phải là tên cặn bã ở bệnh viện sao, cậu ta sao lại tìm được đây? Không phải tới cửa muốn đòi cậu lại chứ?



"Hóa ra là cậu." Quản gia cố ý ngăn trở tầm mắt cậu nhìn Bố Nghiêu, lễ phép cười nói, "Ta tưởng lần trước chúng ta đã đem hiểu lầm nói rõ ràng, đây thật sự không phải là mèo nhà cậu."

"Đại thúc, ông đừng mở to mắt nói dối, nó tuyệt đối là con mèo ta ném."

Nam sinh không thuận theo không buông tha, ồn ào muốn gặp chủ nhân biệt thự, quản gia nhẫn nại trả lời "Tiên sinh chúng tôi không tiếp khách lạ."

Nam sinh bởi vì đây là biệt thự đã thu liễm khí thế, nếu là người bình thường, thái độ cậu ta có thể kiêu ngạo hơn gấp mười lần. "Đây đâu được xem là tiếp đãi khách?"

"Cậu muốn được tiếp đãi theo như thế nào?"

Tàm mắt mọi người nhìn về phía càu thang, chỉ thấy Diêu Vũ Lâm từ trên lầu đi xuống, cho dù mặc quần áo ở nhà cũng có thể lộ ra khí chất bất phàm. Càng không nói tới gương mặt làm người chú ý, trong giới không ai là không quen biết gương mặt này.

"Diêu, Diêu tiên sinh?" Nam sinh lắp bắp nói, đừng nói kiêu ngạo ngay cả nói chuyện bình thường cũng khó khăn, cậu ta có nằm mơ cũng không thể tin được, chủ nhân biệt thự này là Diêu Vũ Lâm.

"Cậu là ai? Có việc gì sao?"

Ngữ khí lạnh như băng vừa thốt ra, trong phòng không có người dám nói tiếp. Bố Nghiêu ở trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, không hổ là nhà lão đại, mau đến! Dạy dỗ cậu ta!

"Tôi, tôi, tới để mang mèo ta đi." Nam sinh gian nan nói hoàn chỉnh câu nói, nuốt nuốt nước miếng.

"Mèo của cậu? Trong phòng này có mèo của cậu?"



Diêu Vũ Lâm vươn tay về phía Bố Nghiêu, Bố Nghiêu liền nhanh nhẹn chạy tới, vây quanh Diêu Vũ Lâm. Diêu Vũ Lâm cười cười "Ở đây chỉ có mèo của tôi"

Nam sinh dùng sức nhéo mình một cái, mới có can đảm tiếp tục nói chuyện, "Diêu tiên sinh, tôi biết nếu là ngài nhặt được vật nhỏ, tôi cũng không có khả năng đoạt lại."

"Vật nhỏ?" Diêu Vũ Lâm ngước mắt, cười như không cười nhìn hắn, "Đây cũng là vật cậu có thể kêu?"

"Đây là Bố thiếu gia của chúng tôi." Quản gia đúng lúc ở một bên tiếp lời nói.

Nam sinh xấu hổ cười cười, yhử rất nhiều lần mới bức chính mình hô lên tới, "Là, là Bố thiếu gia."

"Nếu không phải mèo của cậu, vậy cậu đứng đây làm gì? Quản gia, tiễn khách."

"Vâng!" Quản gia lập tức thẳng sống lưng, vươn tay về phía nam sinh "Mời đi."

"Khoan đã! Diêu tiên sinh, tôi có tin tức kẻ đứng sau lưng Duyệt Điền, chẳng lẽ ngài không muốn biết sao?" Nam sinh đối với các loại tin tức này hiểu biết rất rõ, cậu biết Duyệt Điền đắc tội Diêu Vũ Lâm, mới có thể vô pháp dừng chân ở giới giải trí, kẻ đứng sau lưng nhất định có thù rất sâu đậm với Diêu Vũ Lâm.

Bố Nghiêu nằm bên chân Diêu Vũ Lâm, hai mắt to trừng nam sinh. Tiểu minh tinh này còn rất biết làm việc.

Diêu Vũ Lâm nhướng mày, bỗng nhiên hắn bậy cười, xua tay với những người khác "Cậu muốn nói gì?"

Quản gia và những người khác đều lui xuống, nam sinh thấy chiến thuật của bản thán có hiệu quả liền cho rằng mình đã được Diêu Vũ Lâm chú ý, trong lòng đắc chí.

"Diêu tiên sinh, tôi là Diệp Lôi, là một diễn viên. Đã sớm nghe qua đại danh của ngài, hôm nay tôi thật sự rất vinh hạnh khi có thể gặp được ngài."

Ý đồ muốn lôi kéo làm quen của Diệp Lôi vô cùng rõ ràng, ngay cả người mù cũng nhìn ra được. Nhưng cậu không để bụng bản thân vội vàng cỡ, cậu ta hoàn toàn tin tưởng đối với điều kiện mình đưa ra, chỉ cần cậu ta có thể làm cho Diêu Vũ Lâm cảm thấy hứng thú, ngày cậu hồng liền không xa.

Diêu Vũ Lâm ngồi ở trên sô pha, cúi đầu chơi với Bố Nghiêu, bớt chút thời giờ trả lời "Tôi đối với tình huống của cậu không có hứng thú, nếu cậu không nói việc chính, vậy có thể đi rồi."

"Đừng đừng đừng, tôi có." Diệp Lôi chủ động dâng điện thoại mình lên "Đây là những tin tức tôi biết được, mục tiêu của kẻ sau lưng kia muốn liên thủ Bác Lam và Tần Nhạc là tỷ lệ vô cùng lớn."

Đều là tôm tép, Diêu Vũ Lâm hừ lạnh một tiếng, xem ra những người đó cũng có chút bản lĩnh.

"Kỳ thật, tôi rất thích mèo con đi lạc trước kia của tôi. Tiểu, a không phải, Bố thiếu gia có thể được ngài ưu ái, cũng coi như là phúc phận nó tu luyện được. Chỉ là, lúc tôi nhớ nó, tôi có thể lại đây thăm nó sao?"

Diện mạo Diệp Lôi được tính là hơn người, làn da trắng nõn, người lại thanh tú, lúc cậu ta không ngang ngược vẫn có chút lừa gạt. Giống như cậu bây giờ hai mắt mê mang, vẻ mặt vô hại nhìn Diêu Vũ Lâm, giống như con mèo đang nén bi thương nhìn củ nhân