Kim Ốc Tàng Miêu

Chương 11: Mèo có tính tình (1)




Nam sinh không tin nổi nhìn quản gia, cậu ta không thể chấp nhận hiện thực trước mắt, chỉ là chọc mèo mà mất đi công việc. Nếu việc này truyền ra, người trong thôn sẽ nghĩ sao về cậu?

Nhưng bộ dạng nghiêm túc của quản gia rõ ràng đã nói cho cậu biết, đã không thể thay đổi được nữa.

Đám người hầu xung quanh đều yên lặng cúi đầu làm việc, ai cũng không dám chen vào, thậm chí hô hấp cũng phải khống chế, thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân lại. Đến khi nam sinh kia đi, không khí trong phòng mới thoáng hòa hoãn.

Không hổ là quản gia đại thúc, nghiêm túc lên thật sự rất có lực uy hiếp.

Bố Nghiêu ở một bên hóng chuyện, hoàn toàn không ý thức được mình chính là trung tâm của sự việc. Quản gia giải quyết xong việc với nam sinh. Lập tức đi đến trước mặt Bố Nghiêu ngồi xuống gần cậu, thái độ chỉ một thoáng đã trở nên hòa ái.

"Bố thiếu gia, người nên lên lầu đi"

Bố Nghiêu vừa nghe đã hiểu lời ông, ý muốn nói cho cậu biết Diêu Vũ Lâm đang chờ trên lầu.

Nhưng vừa rồi sắc mặt Lâm ca không tốt lắm, mày còn nhăn lại nữa, tâm tình thật sự không tốt, đúng chuẩn bộ dáng mở đầu của trận giông bão. Bây giờ cậu đi lên có gặp họa không? Cậu không muốn làm pháo hôi.

"Tiên sinh hiện tại nhất định muốn nhìn thấy người"



Quản gia chỉ vào trên lầu, tiếp tục thúc giục cậu.

Được rồi, lão đại là mình nói quỳ cũng được sủng ái. Chỉ cần lão đại có thể vui vẻ, cậu làm pháo cũng được. Tiêu mao miêu oanh thành không sợ hãi.

Bố Nghiêu trở lại phòng chưa kịp quan sát Diêu Vũ Lâm đang ở đâu, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu được ai đó bế lên.

Diêu Vũ Lâm giơ chân cậu lên, trầm mặt nói:

"Nếu về sau có người sờ mày, mày phải cào người đó, biết không?"

Vậy nếu là lão đại người sờ thì sao?

Bố Nghiêu đầu óc rối rắm kỳ lạ, vô tội mở to mắt nhìn chằm chằm, không có động tác gì khác, Diêu Vũ Lâm thì lại nhìn cậu giống như đang ngẩn người.

Diêu Vũ Lâm cho rằng cậu vẫn là không hiểu ý mình, lấy ra di động cho cậu xem một đoạn video mèo cào "giống như vậy"

Thấy Diêu Vũ Lâm vươn cánh tay mình ra cho cậu làm công cụ luyện tập, Bố Nghiêu sao có thể nở cào lão đại, chỉ chậm rãi nâng lên móng vuốt lên nhẹ nhàng đặt lên, đệm thịt mềm mại ấn nấm lên tay Diêu Vũ Lâm hai lần, cũng không tính lag cào.

"Thật vô dụng, ngay cả cào cũng không biết"

Bố Nghiêu rất thích nghe lão đại khen cậu ngoan ngoãn, vì vậy chỉ cần ở trước mặt hắn đều thu hồi điểm không tốt, dễ dàng không lộ ra. Giờ nghe thấy lão đại mắng mình vô dụng, không khỏi có chút ủy khuất.

Bên tai vang lên vài tiếng mèo kêu mỏng manh, Diêu Vũ Lâm buông lỏng tay, đặt Bố Nghiêu lên bàn trà.

"Hôm nay tao không vui, cho nên mày phải nhận trừng phạt"

Vừa dứt lời, Diêu Vũ Lâm xoay người đem bình pha lê dưới chân lên, tùy tay ném viên kẹo vào..

"Nếu mày có thể ăn luôn nó, tao sẽ tha thứ cho mày"



Không có cách nào, vì trộn lẫn khẩu phần cơm, biểu diễn tạp kỹ cậu cũng được lắm.

May mắn bình pha lê không quá cao, hai chân trước cậu vừa vặn trụ vững, liều mạng thăm dò bên trong.

Đi vào không phải nan đề, khó chính là đi ra.

Cậu trộm ngắm mắt Diêu Vũ Lâm, lão đại nhà cậu đang khoanh chờ cạu biểu diễn.

Sau khi Bố Nghiêu khởi động cơ thể, theo miệng bình trượt vào, bình pha lê bao cạu lại giống như làm ra vì cậu.

Hoàn thành nhiệm vụ, Bố Nghiêu ngửa đầu nhìn Diêu Vũ Lâm, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn đem mình ra.

Thú vui của lão đại càng ngày càng nghiêm trọng..

Cầu người không bằng cầu mình, Bố Nghiêu đang định cố gắng nhảy ra bên ngoài, bỗng nhiên đụng phải vách tường pha lê, thân thể xoay 180 độ, đến khi ngẩng đầu, miệng bình đã bị phong kín.

Diêu Vũ Lâm nhẹ nhàng mỉm cười, gõ vài cái trên pha lê, hắn giống như đang thị uy, nói "Đây mới là trừng phạt, mày phải đóng cửa lại ăn năn"

Cậu bị lão đại bẫy!

Bố Nghiêu dùng sức mở cái nắp, nhưng làn sao cái bình cũng không hề sứt mẻ.

Trên nắp có một lỗ thông khí nhỏ, cho dù cậu muốn, cũng trốn không thoát.

Mắt thấy Diêu Vũ Lâm rời khỏi phòng, Bố Nghiêu bất luận là nhảy cao, hay là chụp vào pha lê, đều không làm nên chuyện gì, những âm thanh cậu tạo ra đều cách ly với bên ngoài.

Đến khi cậu được giải cứu ra, đã là hai giờ sau.

Ra rồi! Cần phải đi thôi! Cho cùng thì cậu cũng là mèo lưu lạc.

Sau khi dùng trà xong Diêu Vũ Lâm mới trở lại trong phòng, nghĩ tiểu gia hỏa hẳn là đói bụng, quá độ thiện tâm bưng bàn thủy tinh đựng bánh theo, đẩy cửa ra lại không thấy Bố Nghiêu. Hắn gọi quản gia, hỏi những người khác có thấy nó không, nhưng không có ai thấy Bố Nghiêu.

Diêu Vũ Lâm lạnh mặt, ra lệnh cho người hầu và bảo tiêu ở cửa đều gia nhập đi tìm mèo.

Bên ngoài nháo khí thế ngất trời, lúc này Bố Nghiêu đang trốn trong ngăn tủ, trong lòng cười trộm.

Đánh chết bọn họ cũng sẽ không phát hiện mình trốn ở đây, lúc này chính là cậu không ngoan, có bản lĩnh tìm ra cậu. Vừa vui sướng xong, chỉ nghe soạt một tiếng, cửa tủ bị người kéo ra, ánh đèn chiếu vào, lung lay trong mắt Bố Nghiêu.

Một người một mèo nhìn nhau một lúc lâu, Bố Nghiêu khó được đánh đòn phủ đầu, một lặn xuống nước vụt ra chui vào khe hở ở ngăn tủ.

Cậu cảnh giác nhìn Diêu Vũ Lâm, hai mắt to đen nhánh có vẻ phá lệ sáng ngời.

Diêu Vũ Lâm xoa xoa giữa mày:

"Ngoan, mau ra đây, tao không giận mày nữa"

Nghe ngữ khí của Diêu Vũ Lâm, cậu liền biết bệnh của lão đại đã qua.

Nhưng cậu chưa hết giận đâu.