Sau khi điều tức xong, Vệ Thiên Tường liền đem “Tâm pháp tổng quyết” và “Thái Thanh cương khí” lần lượt tập đến “Phục Ma tam kiếm”.
Thì ra mặc dù danh từ gọi là tam kiếm, nhưng những người trong đồ hình lại không hề dùng tới kiếm, chỉ sử dụng hai ngón tay mà thôi. Mỗi tư thế, trong sách có dẫn giải thật rõ ràng.
Khi luyện đến “Phục Ma tam kiếm”, “Nghịch Thiên huyền công” tụ hết khí lực vào hữu chưởng, vận chuyển đến đầu ngón tay. Lúc nhận thấy công lực đã đầy đủ, sung mãn, chàng đột nhiên chĩa thẳng ngón tay về phía trước.
Lạ thay, ngón tay vừa đưa ra đã nghe “rắc” một tiếng khô khan, một cây thông lớn ở cách đó hơn ba trượng đã gãy ngang, đổ xuống ầm ầm.
Vệ Thiên Tường ngạc nhiên và mừng thầm. Chàng không ngờ công dụng của nó lại ghê gớm đến chừng ấy.
Lúc đầu chàng nghĩ rằng ít nhất cũng phải luyện đến hàng tháng mới thấy công hiệu. Nhưng không ngờ chỉ một thời gian ba ngày mà công lực đã tiến mau như thế. Nếu tập luôn mười ngày hay nửa tháng, ít ra cũng đạt đến bảy, tám thành hỏa hầu.
Lúc này ngọn lửa thù nung nấu tâm can khiến chàng nóng ruột quá, không còn nghĩ đến việc lưu trú dài ngày trên núi nữa.
Sáng hôm sau, thức dậy sớm, Vệ Thiên Tường đến lạy trước mộ sáu vị thúc thúc, khóc lóc một hồi, rồi quay mình xuống núi.
Một buổi chiều kia, trong khách sạn “Nghinh Tân” tại trung tâm thị trấn “Bạch Sa quan” một chàng thiếu niên thư sinh đến ở trọ. Chàng ấy, lông mày kiếm, mắt sáng như sao băng, mặt như ngọc, phong lưu nho nhã.
Sau khi theo tên tiểu nhị đến phòng tắm rửa qua loa, rồi bước ra khỏi khách sạn thủng thỉnh đi dạo phố.
Đi đến một khách sạn khá lớn, nhìn vào thấy đèn chong sáng rực như ban ngày, khách khứa ra vào tấp nập, kẻ ăn người uống thật náo nhiệt.
Chàng thư sinh thiếu niên cảm thấy không ai để ý tới mình trên môi nở một nụ cười, đi luôn vào phía trong tìm một chỗ ngồi vắng vẻ trên tầng lầu, đưa mắt nhìn xuống đường phố.
Chàng gọi một bầu rượu và mấy món ăn nóng rồi ngồi ăn uống một mình.
Thiếu niên thư sinh ấy là Vệ Thiên Tường. Sau bốn ngày trên núi, chàng đã quyết ý hạ sơn. Sau khi xuống núi, việc đầu tiên của chàng là đi tìm một người. Người ấy là Nhân Yêu Hắc Phi Yên. Chàng muốn tìm hắn để nghe ngóng và tìm hiểu về lai lịch hai tấm da người che mặt rồi phăng dần ra manh mối kẻ thù.
Chàng cũng biết rằng tay chân của Thiên Diện giáo rất đông và bọn chúng cũng không bao giờ chịu buông tha mình, nhưng chắc chúng cũng không ngờ mình lại tự ý tìm tới nơi đây.
Bạch Sa quan là sào huyệt của bọn Thiên Diện giáo, khắp các tiệm nước quán cơm đâu đâu cũng có người làm tai mắt cho chúng. Nhưng chàng cảm thấy tự hào vì chúng vẫn chưa nhận được ra mình.
Một mình ăn uống, chặp sau no nê và thấy trời đã tối nhiều, liền trả tiền rồi đi ra.
Chàng cố bước đi xính rính, chân nam đá chân xiêu, giả như người say rượu quay về khách sạn.
Tiểu nhị vội chạy ra đỡ vào nói :
- Ồ, quý khách uống nhiều rượu, đã say rồi đấy.
Vệ Thiên Tường chỉ ấm ớ trả lời rồi đi thẳng vào phòng.
Người nhà bếp bưng lên một bình trà thơm, khép cửa phòng rồi lui ra.
Vệ Thiên Tường tủm tỉm cười thầm rồi lập tức lấy chiếc mặt nạ da người đeo lên, cài thanh kiếm Tùng văn vào người, thổi tắt đèn, rón rén nhảy ra cửa sổ sau, tung mình vọt lên mái nhà thẳng một mạch tới Quan Âm đường.
Đêm ấy trăng gần tròn, sáng vằng vặc, mọi vật rõ như ban ngày.
Vệ Thiên Tường trổ hết tài khinh công tuyệt kỹ đến gần Quan Âm đường. Bỗng có một luồng gió nhè nhẹ lướt qua mình chàng, vài bóng lờ mờ vừa thoáng qua rồi biến mất.
Thình lình nghe tằng hắng khẽ một cái, có người nói :
- Lão trượng, cái gì thế?
- Hình như có một bóng đen vừa bay qua.
- Anh mơ đấy chức! Rõ ràng con chim cú ăn đêm mà đã sợ hãi như vậy.
Vệ Thiên Tường bay lướt lên trên không, vượt qua mấy hàng tường cao, đặt chân xuống một cây to lớn khá rậm ở phía sân sau, ẩn vào đó, đưa mắt nhìn ra.
Trên tòa nhà lớn, đèn thắp sáng trưng, hàng đầu là một chiếc ghế lớn bằng gỗ đàn hương, có một đại hán ngồi, mặc chiếc áo màu lam, mắt lỗi, lưỡng quyền nhô cao, nét mặt trầm ngâm không nói gì hết.
Ngồi hàng dưới, có một người khác mặc áo màu xanh đậm, tay áo phất phơ, vẻ mặt lộ vẻ đanh ác, xảo quyệt.
Vệ Thiên Tường nhận ra người ấy là Giả lão ngũ, lòng không khỏi mừng thầm, lùi một bước, tự nói :
- Ta đang đi tìm mày, chẳng ngờ mày ở nơi đây.
Phía dưới có hai người đứng hầu hai bên, hình như một địa chủ. Người đứng phía trái mặt trắng lợt, chừa mấy sợi râu chuột lơ thơ. Người đứng phía tay phải gầy gò xanh xao, hai huyệt thái dương nhô cao, tỏ ra nội ngoại thần công đã vào hạng khá. Hai người lộ vẻ khép nép, cung kính đối với lão già mặc áo xanh.
Vệ Thiên Tường nhủ thầm :
- “Lạ quá, còn Nhân Yêu Hắc Phi Yên đi đâu mất rồi, chẳng có mặt nơi đây?”
Thình lình người mặt trắng ngồi ở hàng dưới lên tiếng nói :
- Lục lão tiền bối, về việc dò la tin tức của Lục Đinh Giáo, vãn bối có hỏi thăm một người anh em bà con cho biết là cách đây bảy hôm hình như Quá Thiên Tinh Đồng Thứ và Thiết Liên Hoàn Lư Phác có đi qua vùng này. Cả hai đều có vẻ vội vàng, hình như có việc gì gấp rút lắm thì phải.
Lão già mặt áo xanh chỉ ồ một tiếng rồi nín thinh.
Giả lão ngũ nói tiếp :
- Vãn bối ở gần vùng An Khánh, cũng có nghe thấy người trong bổn phái cho biết Thảo Thượng Phi Khoái Bằng, mấy hôm trước đây ở An Khánh qua đò, hình như cũng đi Tích Giang. Cứ như sự nhận xét chung thì hình như có một việc gì lớn lao ở nơi đó.
Nói đến đây, hắn tằng hắng một tiếng và nói luôn :
- Dạo này cái việc biệt tích của Võ lâm Minh chủ Vệ Duy Tuấn mười ba năm trước đây. Còn một tin nữa là gần đây Mai Hoa đạo nhân, Chưởng môn phái Hoa Sơn, đã ước hẹn cùng các cao thủ đại môn phái tìm trả thù đối phó với một người đàn bà họ Thôi, truyền nhân của Tuyết Sơn thần ni. Kết quả Vệ Duy Tuấn sai đứa cháu tên Vệ Thiên Tường gì đó, mang Kim Kiếm lệnh về dàn xếp hai bên. Cứ theo lời đồn của thiên hạ thì trong dịp ấy, ngay cả Nam Thiên Nhất Điêu Tang Đồ lão tiền bối cũng bị thua sút chàng thiếu niên đó. Cứ theo sự suy đoán thì phen này bọn Lục Đinh Giáp đến Tích Giang, có lẽ cùng với việc Vệ Duy Tuấn ra mặt giang hồ, hẳn có sự liên quan mật thiết.
Vệ Thiên Tường có nhẫn nại nghe tiếp xem thử bọn chúng còn nói gì nữa.
Giả lão ngũ nói vừa dứt lời thì chàng mặt trắng đã ồ một tiếng rồi nói ngay :
- Nếu Giả lão ca không nhắc lại thì cũng quên khuấy đi mất. Thằng bé họ Vệ, cháu của Vệ Duy Tuấn, trước đây mười ngày, có đi ngang qua vùng này.
Lão già áo xanh hừ một tiếng đôi mắt âm u nhìn thẳng vào mặt hai người kia tựa hồ như hết sức chú ý vào câu chuyện.
Anh chàng mặt trắng vội nhún vai :
- Nửa tháng trước đây, Hắc đàn chủ cũng có gặp thằng thiếu niên có mặt vàng khè đi cùng với Điểm Thương song nhạn. Chiếc da người hắn che mặt, trong tệ giáo gọi là “Kim phẩm hộ thân” đấy.
Vệ Thiên Tường suy nghĩ :
- “Kim phẩm hộ thân! Ồ không biết là chức vị gì trong hàng ngũ Thiên Diện giáo”.
Người ấy lại nói tiếp :
- Vừa rồi, cách mới năm, ba hôm, một vị Tử phẩm hộ pháp của tệ giáo cho báo tin là người cháu của Vệ Duy Tuấn đã đến Bạch Sa quan rồi. Hắc đàn chủ thấy thằng oắt con họ Vệ ra vẻ hiên ngang tự đắc, cho mình là con cháu của Vệ Duy Tuấn chẳng xem thiên hạ ra gì, đã dùng “Thất Bộ Mê Hồn tán” đánh ngã không ngờ có người khác cướp đem đi mất.
Giả lão ngũ cười nói :
- Cứ như “Cửu U âm công” của Lục lão tiền bối thì tài nghệ, bản lãnh của Vệ Duy Tuấn ra sao?
Lão già áo xanh cười hề hề đáp :
- Giả lão đệ chỉ một mà chưa biết hai. Lão phu đây đã bị thua một lần tại Quan Lục, cách đây hai mươi năm. Ngày nay tuy cố công tập luyện, khả năng cũng tiến bộ khá nhiều, nhưng muốn rửa được hận này chưa phải điều dễ. Vệ Duy Tuấn không những xuất thân phái Thiếu Lâm, được toàn phái này nhiệt tình ủng hộ, hơn nữa hình như sau này y được bộ bí kíp “Thái Thanh tâm pháp” thất truyền trên võ lâm từ lâu. Như thế trong mười ba năm nay, võ công và kiếm thuật của y có lẽ cũng tinh tiến một cách phi thường.
Vệ Thiên Tường giật mình hoảng hốt. Thì ra Thái Thanh tâm pháp là của phụ thân mình! Như vậy ông già kỳ lạ mình được gặp nơi Thiên Trụ Phong tại Nhạn Đãng sơn chính là vị sư thúc tổ của mình rồi.
Rồi chàng lại hối tiếc :
- Cũng vì chiều hôm đó nóng lòng đi kiếm sáu vị thúc thúc thành ra làm lỡ mất cơ hội tốt. Ông lão muốn kể lại câu chuyện cũ, tất nhiên phải có liên quan đến thân phụ mình. Ồ! Bây giờ có hối tiếc thì dịp tốt cũng đã qua mất rồi.
Giả lão ngũ lại gợi hỏi :
- Như vậy Lục lão tiền bối đối với việc Vệ Duy Tuấn tái xuất giang hồ, có ý kiến gì không?
Lão già áo xanh cười đáp :
- Quan Lạc tam sát của hai mươi năm qua, bây giờ chỉ còn một mình lão phu mà thôi. Hai vị sư huynh, nếu như chết một cách minh bạch thì cũng không nói làm gì. Có điều trước kia bao nhiêu cao thủ trong hắc đạo vì ngấp nghé Thái Thanh tâm pháp, cùng nhau liên hợp vây đánh Vệ Duy Tuấn trọng thương, tuy vượt khỏi vòng vây, nhưng lại trúng phải chất độc ghê gớm không thuốc chữa, từ đó biệt tăm, không còn ai nhắc nhở tới nữa. Ngay bọn Lục Đinh Giáp cũng mất tích luôn, không biết lẩn tránh về đâu.
Vệ Thiên Tường nghe nói chợt hiểu :
- Thì ra phụ thân mình đã bị phải độc thủ, hèn gì mỗi vị thúc thúc không chịu nói thiệt với mình.
Chàng cảm thấy trong lòng hậm hực và bực tức chịu không nổi, chút nữa bị ngất xỉu.
Lão áo xanh nói thêm :
- Tuy nhiên đây cũng chỉ là những lời đồn đãi nhưng rất nên kỳ quái, trong đồng đạo chưa nghe đề cập đến, mà đến cả những người vây đánh cũng chưa rõ đích xác là ai. Ngày nay nếu quả thật Vệ Duy Tuấn lại tái xuất giang hồ, cả bọn Lục Đinh Giáp cũng lộ diện, như vậy thì câu chuyện đồn đại ngày xưa chỉ là một màn khói trên giang hồ. Lão phu chuyến này đến đây cũng vì tên đệ tử Địch Lương, hai năm trước kia đã chết vì tay của tên thất phu Đồng Thứ. Cùng ước hẹn với một vài người cùng có thú với hắn khi trước, lão phu cũng muốn nhân tiện điều tra dò xét thêm về vụ hạ lạc của Vệ Duy Tuấn.
Khi chưa biết thì thôi, nhưng khi được nghe rõ, Vệ Thiên Tường bất giác nổi giận căm gan. Chàng nghiến răng tự nói :
- À, té ra mi là lão tặc sư phụ của tên Quỷ Tiểu Tử Địch Lương. Như vậy đây là Quỷ Kiến Sầu Lục Thừa rồi! Cứ như Cổ thúc thúc kể chuyện các nhân vật giang hồ thì lão này võ công tột bực, thạo về môn “Cửu U âm công” một loại âm độc của tà môn hắc phái.
Giả lão ngũ tươi cười hỏi :
- Lục lão tiền bối quả là người lỗi lạc, nhìn xa thấy rộng. Tên Vệ Duy Tuấn là một kẻ thù chung của phái hắc đạo chúng mình rồi! Ha, ha,... ủa...
Lão nói chưa dứt lời, bỗng nghe hai tiếng “bốp! bốp” dòn tan. Hai má của hắn đã nhận hai chiếc bạt tai đích đáng.
Nhìn lại thì một chàng thiếu niên mặc áo xanh đã hiện ra từ lúc nào đứng ngay trước mặt hắn, chắp tay cười lạt một tiếng.
Cả bốn người trên sảnh đều giật mình, không ai bảo ai vội vàng đứng dậy cùng một lúc.
Chỉ một mình Quỷ Kiến Sầu Lục Thừa cứ ngồi yên trên ghế, đôi mắt loang loáng.
Người mặt trắnghét lớn :
- Tiểu tử, mày là ai, dám cả gan đột nhập Quan Âm đường?
Vệ Thiên Tường khinh khỉnh đáp :
- Mày khỏi cần hỏi, chỉ cần hỏi Hắc Phi Yên hiện ở đâu?
Giả lão ngũ nổi nóng gầm lớn :
- Lưu Đường chủ, thằng bé này chính là tiểu tử Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường quắc mắt nói :
- Phải chính thiếu gia đây là Vệ Thiên Tường, khỏi cần chối cãi. Này lão họ Giả kia, nếu mày muốn khỏi bị đòn nữa, đợi thiếu nói chuyện xong rồi sẽ xen vô.
Giả lão ngũ tuy võ công cũng khá nhưng vừa nếm hai chiếc bạt tai đôi má còn sưng vù, nên sợ hết hồn nín thinh ngồi xuống.
Người mặt trắng đinh ninh có Quỷ Kiến Sầu tại đó nên mạnh dạn nói :
- Bổn giáo cùng Giang Nam đại hiệp đôi bên chưa bao giờ xúc phạm hay làm mích lòng nhau và cũng chưa có lỗi lầm gì hiện nay vì Hắc đàn chủ vắng mặt mà thiếu hiệp lại xâm phạm vào lãnh vực của Bạch Sa đường, chẳng hay có điều gì muốn chỉ bảo.
Vệ Thiên Tường cười lạt nói :
- Nếu không có điều gì lỗi lầm xích mích, hà cớ mười ngày trước đây các ngươi sử dụng mê hồn hương để ám hại thiếu gia? Hắc Phi Yên bây giờ ở đâu, mày phải khai thực, thiếu gia sẽ niệm tình châm chước, nương tay cho phần nào.
Thì ra người mặt trắng đây là Đường chủ Bạch Sa phân đường của Thiên Diện giáo, thiên hạ gọi hắn là Bạch Diện Lang Lưu Đại Dung. Còn người mặt xanh là Phó đường chủ tên Xuyên Sơn Giáp Ngô Trí. Cả hai đều là cường đạo khét tiếng một vùng Bạch Sa quan, nhờ có võ công tương đối khá nên mới được Thiên Diện giáo kết nạp và ủy thác làm chức vụ chánh Phó đường chủ.
Thấy khẩu khí của Vệ Thiên Tường mỗi lúc càng thêm ngông cuồng, Xuyên Sơn Giáp Ngô Trí liền quay lại nói :
- Lưu Đường chủ, tên tiểu tử này để ngu đệ giải quyết cho.
Nói xong, hắn quay lại hét Vệ Thiên Tường :
- Tiểu tử, Bạch Sa phân đường là chỗ trang nghiêm khả kính, đâu phải xó chợ đầu đường cho ni nói năng thô lỗ được. Hắc đàn chủ lcú sắp ra đi có dặn rằng tiểu tử đã lấy trộm mặt nạ của bổn Giáo, cần phải bắt giải về Tổng đàn phát lạc. Hôm nay mày lại dẫn xác lại đây thì càng hay lắm.
Nói xong hai tay cùng đẩy ra một lượt, chưởng lực phát lộng ào ào như gió lớn.
Vệ Thiên Tường vẫn đứng yên không thèm nhúc nhích.
Hai chưởng của Xuyên Sơn Giáp phát ra rất mạnh và mau lẹ nhưng không được chính xác, chỉ sai độ một li thành ra đánh hụt. Hắn mất trớn nhủi luôn về phía trước gần chúi đầu xuống đất.
Phó đường chủ Xuyên Sơn Giáp mắc cỡ mà hoảng sợ, mặt mày tái ngắt. Hắn vừa lồm cồm ngồi dậy đã gầm lên một tiếng thật lớn toàn thân dựng đứng lên như con chó ngao chụp mồi nhảy bổ lên chụp xuống. Hai tay hắn xòe ra và cong vòng như mười móc sắt quyết vồ lấy thiên linh cái của Vệ Thiên Tường.
Trảo phong phát ra vù vù nghe rùng rợn lắm. Chính nhờ thế mà thiên hạ đã tặng hắn biệt hiệu là “Xuyên Sơn Giáp”.
Vệ Thiên Tường trợn mắt hét :
- Mày muốn chết hả?
Miệng nói, tay trái từ từ đưa lên kéo ngang một cái.
- Hà.... hà....!
Quỷ Kiến Sầu đột nhiên phát một chuỗi cười lảnh lót nghe muốn rách màn tai. Lão gằn giọng nói :
- Trước mặt lão phu, đâu có để cho mày tự phụ và hành động ngông cuồng như thế được.
Nói xong lão vẩy áo một cái. Một luồng kình phong ù ù từ đó phát ra như sấm nổ. Bỗng nghe “uỳnh” một tiếng lớn. Quần áo của Vệ Thiên Tường tốc lên bay phần phật nhưng thân hình chàng đứng vững như trụ đồng.
Xuyên Sơn Giáp Ngô Trí bị hai luồng cường lực chèn ép hai phía phải lảo đảo về phía sau luôn tám bước mới đứng vững được.
Quỷ Kiến Sầu Lục Thừa thấy mình đã phát ra ba thành lực đạo mà chàng thiếu niên vẫn đứng vững không hề nao núng, trong lòng cũng kinh hãi và khen thầm.
Lão hét lớn :
- Lưu Đường chủ, Ngô Phó đường chủ! Xin hai vị hãy lui xuống. Lão phu cần tiếp hắn một vài câu chuyện.
Bạch Diện Lang Lưu Đại Dung đang mong mỏi Quỷ Kiến Sầu sớm ra mặt đối phó. Cho nên khi nghe lão vừa nói, hắn đã đưa tay kéo Xuyên Sơn Giáp, dạ mấy tiếng rồi rút lui ngay.
Quỷ Kiến Sầu Lực Thừa nhìn về phía Vệ Thiên Tường quát hỏi :
- Này chàng thiếu hiệp kia! Mi có phải là điệt nhi của Võ lâm Minh chủ Vệ Duy Tuấn không?
Nếu Vệ Thiên Tường không luyện được môn “Nghịch Thiên huyền công” thì chỉ một cái phất tay của Quỷ Kiến Sầu cũng phải văng đi mấy thước. Tuy chàng vẫn đứng vững nhưng trong lòng cũng thầm phục công lực phi thường của lão. Thảo nào vừa rồi lão có nói, Quan Lạc tam sát xưa kia nay chỉ còn lại một mình lão thôi.
Cứ như lời lão thuật lại thì lưỡng sát kia có thể đã bỏ mạng dưới tay phụ thân chàng rồi. Bao nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ rằng cả ba đều là phường gian ác của giới hắc đạo.
Chàng nghĩ thầm :
- “Ngày nay lão quỷ này muốn đích thân đi tìm người đồng bọn, tìm cách chống lại phụ thân mình, ngoài ra còn muốn truy tầm Đồng thúc thúc để phục thù cho môn đệ là Địch Lương. Như thế may mắn được gặp nhau đây. Há dễ mình lại để cho hắn chạy thoát đi sao được?”
So sánh về mặt võ công, chàng cân nhắc :
- Cứ so về bản lãnh thì dù hắn có dồi dào công lực, đại khái cũng như Nam Thiên Nhất Điêu mà thôi. Huống chi ngày nay mình vừa mới luyện xong được “Thái Thanh tâm pháp” gồm có “Phục Ma tam kiếm” và “Huyền Thiên nhất chưởng” lẽ nào chịu thua về tay hắn hay sao?
Nghĩ thế, chàng quay lại nhìn Quỷ Kiến Sầu, lạnh lùng nói :
- Tôn giá đã biết rõ, sao còn hỏi chi cho thêm dông dài?
Quỷ Kiến Sầu suốt ba chục năm về trước đã từng khét tiếng một thời nơi vùng Quan Lạc, có thể nói là nhân vật tiền bối số một chốn giang hồ.
Nay nhìn thái độ ngông cuồng, thị người như cỏ rác của một chàng thiếu niên chưa mấy tuổi đời, nên bỗng bật ra hai tiếng cười âm độc rồi nghĩ thầm :
- “Tiểu súc sinh, mày dám ỷ vào thanh danh của Vệ Duy Tuấn mà ngạo mạn trước mặt ta, thật quả nhiên chẳng biết trời cao đất dày là chi nữa”.
Tuy trong lòng tức giận không thể tả, nhưng lão vẫn có giữ vẻ từ tốn ôn hòa xứng đáng với địa vị của mình, chậm rãi nói :
- Này chàng thiếu niên kia, có lẽ cậu chưa nghe ai nhắc đến thanh danh của lão phu sao?
Vệ Thiên Tường cười mũi nói :
- Tên ông là Quỷ Kiến Sầu Lục Thừa chứ có ai xa lạ mà thiếu gia lại không biết!
Quỷ Kiến Sầu chịu không nổi, gầm mặt xuống lẩm bẩm nói :
- Lão phu nể vì thể diện của Vệ Duy Tuấn, không muốn so tài cùng mày, tại sao mày dám đối đãi cùng lão phu một cách hồ đồ vô lễ như vậy?
Vệ Thiên Tường vẫn giữ thái độ ngạo mạn nói :
- Từ lúc sinh ra đến giờ, thiếu gia vẫn như thế đó.
Quỷ Kiến Sầu nheo đôi mắt sâu hoắm, phát ra hai luồng ánh sáng rợn người, cất tiếng cười âm u đanh ác nói :
- Chà, té ra bản chất nhân sinh của mày như thế sao? Lão phu chỉ mày một câu: Vệ Duy Tuấn nay ở chốn nào?
Vệ Thiên Tường lạnh lùng đáp :
- Hành tung của gia thúc xin miễn nói ra đây.
Không dằn nổi cơn tức, Quỷ Kiến Sầu dần dần phát lộ vẻ manh độc lại hét lớn :
- Thế còn thằng thất phu Quá Thiên Tinh Đồng Thứ đâu rồi?
Vừa nghe nhắc đến tên này, đột nhiên Vệ Thiên Tường bỗng nhớ lại hình ảnh của Đồng thúc thúc nằm vắt ngang trên cái cây gãy, hai tay rũ xuống, bất giác lửa căm thù ngùn ngụt bốc cháy trong lòng, cũng trợn mắt lớn tiếng nói :
- Ông cũng muốn kiếm vị ấy sao?
Quỷ Kiến Sầu gật đầu nói :
- Phải, hai năm trước đây nó giết chết đồ nhi của lão nên cần tìm nó để phục thù.
Vệ Thiên Tường nhìn trời cười ngất rồi gật đầu nói :
- Phải đấy, Đồng thúc thúc đã giết chết Quỷ Tiểu Tử Địch Lương, chính thiếu gia này cũng chứng kiến việc ấy. Mà cả đến Giả lão ngũ đến đó cũng bị chặt đứt mất một cánh tay phải thiếu gia cũng trông thấy. Giả lão ngũ, có phải như thế thì nói đi.
Giả lão ngũ phát ra một chuỗi cười thật dài, vận đầy đủ kình khí nhãn quang chứa đầy sát khí. Hắn muốn nói mấy lời cho hả dạ hầu bảo vệ chút uy danh của một người từng lăn lộn giang hồ hơn hai mươi năm nhưng nghĩ lại thấy ớn lạnh, nín thinh luôn, nghĩ thầm :
- “Tiểu tử, mày đã chạm đến Quỷ Kiến Sầu thì con đường đi chầu diêm chúa đã hiện ra trước mặt rồi. Thôi để mặc mày ngông cuồng cho thỏa rồi chết cũng được”.
Quỷ Kiến Sầu sửng sốt, mỉm cười ranh mãnh rồi hỏi :
- Đồng Thứ có bảo mày điều gì không?
Vệ Thiên Tường nói :
- Cách đây hai năm, Đồng thúc thúc có bảo thiếu gia rằng chỉ một trình độ nghệ thuật nhỏ mọn của Quỷ Kiến Sầu mà đã hiu hiu tự đắc, thảo nào có một tên đồ đệ lưu manh và bất tài như vậy. Hắn chết đáng tội lắm rồi.
Chát! Một tiếng nổ thật lớn làm mọi người giật mình nhìn lại bộ mặt đầy vẻ đanh ác của Quỷ Kiến Sầu.
Lão tức quá, đập một chưởng thật mạnh xuống chiếc mặt bàn bằng gỗ đàn hương trước mặt. Ghê gớm thay, trên mặt bàn bằng loại gỗ cứng như đá, in dấu bàn tay rành rành sâu hơn nửa tấc. Cả bốn chân bàn to tướng cũng đã thụt sâu vào những tảng gạch màu xanh nung chín lót nền nhà, như lún vào mặt bùn.
Giả lão ngũ, Bạch Diện Lang và Xuyên Sơn Giáp đều thất kinh chỉ há hốc mồm nhìn sững.
Quỷ Kiến Sầu hét lớn :
- Chà, thằng thất phu ngạo mạn và khi người quá sá! Hắn đầu rồi!
Vệ Thiên Tường vẫn điềm nhiên lạnh lùng nói :
- Thiếu gia còn muốn nói nữa, câu chuyện đến đó đã hết đâu?
Quỷ Kiến Sầu hầm hầm nói :
- Cứ nói tiếp đi.
Vệ Thiên Tường tiếp tục nói :
- Đồng thúc thúc có truyền cho thiếu gia này môn “Tiểu Thiên Tinh chưởng” ông ta bảo: chỉ một chưởng này cũng đủ sức đối phó cùng Quỷ Kiến Sầu.
Rồi nhướng mắt nhìn lão, chàng lạnh lùng nói :
- Như thế Lục Thừa khỏi cần tìm kiếm Đồng thúc thúc nữa. Muốn phục thù, cứ việc so tài cùng thiếu gia đây cũng đủ rồi.
Bây giờ Quỷ Kiến Sầu Lục Thừa mới biết là Vệ Thiên Tường cố ý trêu tức mình; lão bỗng vùng lên, vể mặt đầy sát khí gầm lớn :
- Tiểu tử, mày đã cố tình tìm đất chết! Đừng oán lão phu sao chẳng nương tay.
Tiếng hét vừa dứt thì Đại Mã Kim Đao đang ngồi ở hàng đầu bỗng phi thân tới nhanh như điện chớp, vung chưởng lớn như chiếc quạt xòe, đánh thẳng vào ngực Vệ Thiên Tường.
Xem tiếp hồi 17 Dương Châu thanh lịch