Lữ Chính Quang bị đâm một dao kia nói sâu không sâu, mà nói cạn cũng không cạn, ông ta còn bị hạn chế ở trên giường bệnh, không thể tự do hoạt động được.
Khi nhóm người Ngô Mi và Khương Vân Khởi vào phòng bệnh đơn, đầu tiên là tiến hành hỏi chuyện ông ta trước. Những người của Cục an ninh quốc nội cũng đang trông giữ trên cả tầng này.
Sau khi Kim Húc tỉnh lại, về công về tư hắn cũng đều phải đi chào hỏi các đồng nghiệp một tiếng, lúc hắn bị mang vào bệnh viện, người khác đều cũng rất lo lắng cho hắn.
Cục an ninh quốc nội, Cục an ninh quốc gia và Thượng Dương đều thuộc các ban ngành khác nhau, vụ án tà giáo này lại liên quan đến rất nhiều mối quan hệ, người ta thẩm vấn người bị tình nghi quan trọng, Thượng Dương tự giác không tiện tới gần, cho nên liền ở dưới lầu đợi Kim Húc một tý.
Mùi nước khử trùng nồng nặc trong bệnh viện khiến Thượng Dương không quá thoải mái, cảm thấy phiền chán đối với việc mình sắp gặp lại Khổng Dược, đồng thời cũng nhịn không được còn lo lắng cho sức khỏe của Kim Húc.
Tuy người này đã tỉnh, nhưng trạng thái rõ ràng vẫn không tốt lắm, một người ngày thường chuyên tâm trầm tĩnh như vậy, sau khi tỉnh thì lại nói chuyện hưng phấn tinh thần như thế kia.
Chờ sau khi cùng gặp Khổng Dược xong, phải đè Kim Húc lên trên giường, bảo anh ấy ngủ một giấc cho tốt mới được.
Kim Húc rất nhanh đã quay lại, từ trên cầu thang nhẹ nhàng đi xuống, khi nhìn thấy Thượng Dương thì trên mặt hiện lên ý cười, dưới chân đi càng nhanh hơn, ba bước cũng thành hai bước.
“Anh đi chậm một chút đi, đừng có nhảy!” Thượng Dương vội trách mắng, “Chấn động não cũng không phải là chuyện đùa đâu.”
“Biết rồi lão bà.” Kim Húc cũng không coi đó là chuyện quan trọng, bất quá vẫn phối hợp mà thả chậm tốc độ lại.
Hắn đi lên một vòng, trao đổi chuyện chính với các đồng nghiệp, đại khái là bởi vì để đại não hoạt động, như là chuẩn bị làm nóng người vậy, thần thái so với lúc mới vừa tỉnh đã bình thường hơn rất nhiều, ngoại trừ trên mặt còn vết thương, trạng thái nhìn qua tổng thể đều đã trở nên tương đối ổn định rồi.
Thượng Dương đưa cho hắn cả hai chai nước mới vừa rồi mua từ máy bán hàng tự động, nói: “Bác sĩ bảo anh uống nhiều nước, nhanh chóng tống thành phần thuốc kia ra ngoài.”
Kim Húc nói: “Được rồi. Anh không sao mà, đừng ụ mặt nữa, anh tỉnh lại rồi mà em còn chưa cười với anh một cái nào cả.”
Hai người đi ra phía ngoài, Thượng Dương kỳ quái mà quan sát Kim Húc, nói: “Thật sự không sao? Anh rất…… rất hoạt bát.”
Thật ra anh muốn nói chính là Kim Húc có chút phấn khởi, hoài nghi đó là vấn đề của thuốc gây ảo giác.
“Tâm trạng tốt,” Kim Húc cười nói với anh, “Vừa rồi đi lên nghe đồng nghiệp nói, Lữ Chính Quang khá phối hợp, Ngô Mi hỏi cái gì ông ta liền đáp cái nấy.”
Thượng Dương cũng vui vẻ, nói: “Bỏ xuống nhanh như vậy sao? Cho dù thế nào đi nữa cũng là boss, dễ đánh như vậy sao?”
Kim Húc nói: “Vừa mới bắt đầu cũng không nói đâu, còn ồn ào muốn gọi điện thoại cho cha vợ của ông ta nữa kìa.”
Kết quả vừa nghe Ngô Mi nói, “Thượng Sư” Ngu Chân đã lựa chọn hợp tác với công an, giao nộp hàng loạt chứng cứ, thái độ của Lữ Chính Quang liền xoay chuyển 180° ngay.
“Ông ta đương nhiên biết bản thân không phải thủ phạm chính.” Kim Húc thu lại ý cười, ẩn ý trong lời nói không cần nói rõ, mấy người ở sau lưng Lữ Chính Quang kia, mới chính là ô dù liên quan khiến vụ án treo nhiều năm qua chưa giải quyết, khó có thể rung chuyển được.
“Tố giác vạch trần boss lớn chân chính, để đổi thành được khoan hồng, hiện tại là cơ hội tốt nhất để Lữ Chính Quang lập công chuộc tội, tuy người này thật sự rất biến thái, nhưng đầu óc cũng linh hoạt.”
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Chờ bắt được Ngu Chân về quy án, hẳn là cũng có thể tính cho cậu ta có biểu hiện lập công đi.”
Kim Húc nói: “Anh đoán Khổng Dược đưa ra yêu cầu muốn gặp em, có thể chính là muốn hỏi chuyện của Ngu Chân, trước khi Ngu Chân thoát ra chỉ gặp mặt mỗi em. Em đã nghĩ xong nên nói với gã thế nào chưa?”
Khổng Dược bị giam giữ tạm thời tại Cục công an huyện địa phương, hai người bọn họ lái xe, từ bệnh viện đi qua.
“Chưa nghĩ ra, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.” Thượng Dương lái xe, nhắc tới Ngu Chân, tâm tình liền rất phức tạp, nói, “Nếu dựa theo ý nghĩ thật sự của em, em chỉ muốn đập nát đầu chó của Khổng Dược mà thôi.”
Anh dùng vài câu ít ỏi, đơn giản nói với Kim Húc những chuyện mà Ngu Chân đã gặp phải. Những việc này anh còn chưa kịp nói với bất kỳ ai đâu.
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nói: “Lữ Chính Quang nhất định đã từng dùng mọi cách để chà đạp cậu ta, cho nên cậu ta mới có thể đối với Lữ Chính Quang có giá trị thù hận cao đến như vậy, việc này cậu ta cũng không có nói cụ thể, nhưng cậu ta cũng không muốn giết Khổng Dược, mà chỉ là nhắm thẳng đến Lữ Chính Quang, chứng minh việc tên Lữ Chính Quang này làm khẳng định còn tồi tệ hơn cả Khổng Dược. Khổng Dược cũng đã đủ đáng trách mà thôi.”
“Đáng trách thì đáng trách, gã cũng coi như là nhân vật gần trung tâm trong vụ án này, trước khi gã lãnh cơm hộp, thì nên bòn rút giá trị của gã một chút.” Kim Húc suy tư vài giây, nói, “Thật ra gã chủ động nói ra việc muốn gặp em, chúng ta vừa lúc có thể nhân cơ hội này mà bẫy gã thêm một lần nữa. Tập đoàn Thiên Lý còn bị nghi ngờ có liên quan đến đường dây rửa tiền ở nước ngoài, bọn hắn dùng con đường phương thức ra sao, rồi lợi dụng lẫn nhau với thể lực biên giới bên ngoài thế nào, việc này trước mắt xem ra, hẳn là không ai rõ ràng hơn gã đâu.”
Thượng Dương nói: “Chính là muốn lừa như thế nào chứ? Gã cũng đều đã biết chúng ta là công an rồi.”
Kim Húc nói: “Sau khi Khổng Dược bị bắt còn chưa bị thẩm vấn, gã muốn hỏi thăm chúng ta về Ngu Chân thế nào, không ai biết đáp án, tối hôm qua chỉ có em là đã từng gặp Ngu Chân.”
Thượng Dương: “…… Cho nên?”
Kim Húc nói: “Cho nên em nói Ngu Chân như thế nào cũng được, em nói thế nào thì là như thế nấy. Xem Khổng Dược hỏi như thế nào, hỏi cái gì, tùy cơ ứng biến, mục đích chúng ta không phải giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho gã, mà là hỏi ra những chuyện mà gã biết.”
Trong đầu Thượng Dương từng học qua kỹ năng thẩm vấn một lần, nhưng đều là lý luận suông, áp dụng thực tế thì có hơi nông cạn.
“Không sao, em cứ tùy tiện nói chuyện với gã đi,” Kim Húc nói, “Lúc cần thiết có lão công giúp em vạch mặt mà.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc vòng đôi tay gối lên sau đầu, hài lòng mà nói câu: “Có lão công cũng thật tốt a.”
Thượng Dương an tĩnh lái xe một lát, rốt cuộc vẫn là biểu đạt nghi hoặc của chính mình: “Đội trưởng Kim, có phải anh hoạt bát quá trớn rồi hay không? Vừa tỉnh lại đã y như một con khỉ lớn, không ổn định một chút nào luôn đấy.”
Kim Húc: “……”
Hắn buông tay, ngồi ngay ngắn, có chút nhút nhát giống như cậu học sinh nhỏ, trong lòng nghĩ, Thượng Dương thích người chững chạc sao?
Cũng không phải hoàn toàn như vậy, đa số nam sinh chơi với Thượng Dương đều là kiểu hướng ngoại hoạt bát. Nhưng túi quần áo của bản thân Thượng Dương lại rất nặng, thích làm giá khi yêu, thích kết giao với bạn bè kiểu hướng ngoại thoải mái, nhưng những tính chất đặc biệt thu hút Thượng Dương, hẳn là càng thiên hướng năng lực xuất sắc, tính cách trầm ổn hơn……
Hả? Hắn đang suy nghĩ cái gì thế này?
Thượng Dương nói: ‘’Không phải nói anh không tốt, là sợ sức khỏe của anh vẫn còn chưa bình phục…… hiện tại là em chỉ là một lão bà mong manh yếu đuối, đừng có làm em sợ nữa.”
“Thật sự không sao mà, lập tức tham gia ba môn phối hợp cũng không có vấn đề gì.” Kim Húc nói.
Thượng Dương nhìn sắc mặt và biểu tình của hắn đúng là khỏe mạnh, đồng tử cũng bình thường thì mới yên tâm tiếp tục lái xe, dựa theo chỉ dẫn quẹo cua ở phía trước là sẽ đến Cục công an.
Tầm mắt Kim Húc nhìn theo tay của Thượng Dương đang nắm vô lăng, chậm rãi di chuyển đến cánh tay của Thượng Dương, vai, cuối cùng là sườn mặt.
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trưởng thành này có chút khác so với khuôn mặt có đường nét mượt mà ở trong đầu của hắn, cái khác này, khiến hắn rõ như ban ngày, sinh ra một loại ngẩn ngơ Trang Chu mộng điệp (*).
(*)Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".
Tay hắn đè ở trên vai của Thượng Dương, xúc cảm mềm mại trên cơ vai của Thượng Dương vừa quen thuộc mà thân thiết, hắn ỷ vào cánh tay dài mà luồn tay vào nơi khác, chạm vào nơi muốn chạm.
“Đừng lộn xộn nữa.” Nhận được cảnh cáo của Thượng Dương.
Hắn thu tay lại, bên tai có rất nhiều tạp âm, tiếng ve kêu đêm hè, tiếng mưa to tầm tã, tiếng thở dốc cùng nhịp tim, Thượng Dương nhẹ nhàng mà liên tục gọi tên của hắn.
“Xuống xe đi, sao còn thất thần như vậy?” Thượng Dương hỏi.
Khi hắn lấy lại tinh thần, xe đã ngừng ở ngoài cửa Cục công an, hắn xuống xe, Thượng Dương đang bắt tay nói chuyện với đồng nghiệp địa phương.
Khi gió xuân ấm áp thổi qua, tạp âm tan đi, đầu óc của hắn cũng tỉnh táo lại——
Đã nói phải làm hậu thuẫn cho lão bà thẩm vấn Khổng Dược rồi, không thể chống đỡ không nổi như vậy chứ.
Cục công an, phòng tạm giam.
Khổng Dược bị giam giữ một mình được công an dẫn ra tới, khi gã đang sợ hãi thì nhìn thấy anh bảo an Kim Húc đã thay đổi khí chất và Thượng Dương không còn bán trà xanh nữa.
Tuy rằng hai người này không mặc đồng phục công an, nhưng cũng không cần phải diễn trò nữa, hiện tại lại đang ở trên địa bàn của Cục công an, trên người của hai người cứ như vậy mà toát ra vẻ chính khí nghiêm nghị một cách tự nhiên.
Trước đó Khổng Dược đã biết thân phận của hai người bọn họ, lúc này vẫn là khó kiềm được khiếp sợ.
Thượng Dương không có một chút thiện cảm nào với gã, đang muốn mở miệng châm chọc gã một câu, Kim Húc lại khách khí nói trước: “Khổng tiên sinh, trước đó đều là vì công tác, hy vọng anh hiểu, đừng để trong lòng quá.”
Khổng Dược nói: “Hiểu, đương nhiên hiểu rồi.”
Đồng nghiệp địa phương cho bọn họ mượn một gian phòng thẩm vấn, ba người cách một cái bàn, chia ra ngồi xuống.
“Tôi họ Kim, được văn phòng tỉnh cử đến.” Kim Húc nghiêm trang mà giới thiệu nói, “Vị này chính là chủ nhiệm Thượng của các bộ và uỷ ban trung ương, bởi vì một số nguyên nhân khách quan, tạm thời được điều xuống giúp chúng tôi.”
Hắn không nói Thượng Dương là vì trùng hợp nên mới gia nhập vào vụ án này, mà là ám chỉ với Khổng Dược: Bởi vì do ngoại hình của chủ nhiệm Thượng trông giống Ngu Chân, cho nên chúng tôi mới cố ý xin cấp trên mượn cậu ấy đến, tất cả những thứ này đều là vì muốn bẫy anh thôi.
Thượng Dương nghe xong nghĩ thầm, thật ra lời nói dối trôi chảy này càng có sức thuyết phục hơn sự thật, trong lòng của Khổng Dược này trước sau như một đều không một chút số má gì, sẽ không tin cái bẫy này chỉ là sự trùng hợp.
Mà Khổng Dược nghe xong Kim Húc nói, quả thực trên mặt liền lộ ra vẻ thoải mái, đương nhiên không phải là do bởi vì gã ngu xuẩn háo sắc, cái này nhất định là công an đã vắt hết óc, mất công lên kế hoạch cố ý nhằm vào gã, cho nên mới khó lòng đề phòng như thế.
“Vậy hai người các cậu?” Khổng Dược nhìn xem Kim Húc, lại nhìn xem Thượng Dương, biểu cảm kia có nhiều ngụ ý giống như đang nói, công an các cậu vì tra án cũng liều mạng quá rồi, lúc cần thiết thẳng nam còn phải học kỹ năng như vậy ư.
“Làm nghề nào cũng đều không dễ dàng.” Kim Húc làm ra vẻ mà cảm khái nói.
“Đúng vậy.” Khổng Dược còn rất đồng ý, gật đầu một cái.
Thượng Dương: “……”
“Nghe nói anh muốn gặp tôi,” Anh lựa chọn nói thẳng, hỏi Khổng Dược, “Anh muốn nói cái gì với tôi sao?”
Lúc trước anh và Kim Húc đều sẽ cho rằng, Khổng Dược sẽ hỏi một ít tình huống của Ngu Chân.
Khổng Dược lại nói: “Đúng là có chuyện muốn nói. Tôi không tin được công an ở nơi này, cho nên mới nghĩ đến tìm cậu, tôi biết cậu nhất định là phía trên cử đến.”
Thượng Dương nói: “Muốn phản ánh tình huống như thế nào?”
“Tôi……” Khổng Dược thẳng lưng, nói, “Tôi muốn tự thú.”
Thượng Dương nhíu mày, dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Kim Húc một cái. Khổng Dược đang hát cái gì thế?
Kim Húc dường như không để ý lắm, hỏi: “Anh cũng đã bị giam giữ rồi, còn muốn tự thú cái gì?”
Thượng Dương tiếp thu được một chút ý tứ binh đến tướng đỡ, tiếp tục bổ sung nói: “ Anh Dược, chúng ta cũng là người quen, tôi sẽ không vòng vo với anh, nếu anh muốn nói chính là tình huống chúng tôi đã nắm giữ, vậy cũng không cách nào tính cho anh là trường hợp tự thú, không thể lấy được khoan hồng đâu.”
Khổng Dược nói: “Là các tình huống các cậu chưa nắm giữ được.”
Thượng Dương trong tâm nói, vẫn còn chưa lừa anh đâu, mà anh đã tự nhận tội rồi sao? Lần này làm nằm vùng thật sự giống như bị lừa vậy. Khổng Dược sẽ nói cái gì đây? Các tài khoản vơ vét thông qua bán hàng đa cấp của tập đoàn Thiên Lý sao? Gã rõ ràng có thể tiếp xúc được, hẳn là cũng chỉ có cái này.
Kim Húc nói: “Nói một chút nghe xem.”
“Vụ tai nạn giao thông cha vợ và vợ của tôi,” Khổng Dược nói, “Là do tôi làm.”