Hai người đàn ông hôn tới hôn lui cũng không đã ghiền, nhưng chỉ hôn một lát, cũng không dám tiếp tục hôn sâu nữa, chỉ sợ chọc ra lửa không thể dập tắt được, ở trong văn phòng làm việc không thể làm xằng làm bậy, cuối cùng vẫn tương đối văn minh chỉ ôm nhau trò chuyện mà thôi.
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, hai người họ đều đi làm việc của mình. Thượng Dương vì cuộc hội nghị ngày mai phải phát biểu mà đi làm công cuộc chuẩn bị cuối cùng, Kim Húc thì đến Cục điều tra hình sự tham gia báo cáo kết thúc vụ án.
Tuy nhiên, cả hai người đều rõ ràng một điều, nếu vụ án này có khen thưởng phía sau đó, lập công khen thưởng rất khó có phần Kim Húc.
– Cố gắng làm việc, về sau sẽ càng có nhiều cơ hội hơn. – Thượng Dương vừa an ủi vừa cổ vũ, bản thân mình cũng ý thức được lần này thật sự là giống bánh vẽ rồi.
Kim Húc vừa mặc áo khoác chuẩn bị đi, không ngại mà ăn miếng bánh này, nói:
– Chủ nhiệm, em bảo anh đi quan sát và học tập mà? Kết quả này chắc là đủ để nộp bài tập rồi, anh cảm thấy rất tốt.
Thượng Dương thấy hắn không mấy để tâm, cũng cười rộ lên nói:
– Vậy thì đây đúng là bài kiểm tra hoàn hảo. Được rồi, buổi tối xong việc em dẫn anh đi ăn một bữa ra trò, khao anh hai ngày qua vất vả.
Kim Húc cố tính bày ra vẻ khinh thường nói:
– Thật không đấy? Anh thấy chắc quá giờ mất, mà ăn xong thì không biết về nhà là mấy giờ nữa? Em nói muốn anh mà? Em nhịn được à?
Thượng Dương bắt đầu phản bác, nói:
– Anh xem thường ai? Em chỉ sợ anh không nhịn được thôi.
– Đến lúc đó xem thế nào. – Kim Húc nói dõng dạc, lại đưa tay ra nắm lấy tay Thượng Dương, lực nắm và ánh mắt đều lộ vẻ quấn quýt và triền miên, nói:
– Vừa rồi nói với em về thẩm vấn nhỉ? Thôi đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa, cứ hôn là được rồi.
– Đi đi. – Thượng Dương không kiên nhẫn đuổi người đi, nhưng rõ ràng là người yêu quá đẹp trai, anh không nhịn được dán lên hôn Kim Húc một chút, rồi lại không kiên nhẫn đuổi người đi, – Đi đi đi đi, đi mau đi.
Kim Húc mở cửa đi ra, Thượng Dương đứng ở cạnh cửa nhìn theo hắn sải bước ra đầu hành lang, không nhìn thấy người nữa mới đi vào đóng cửa lại.
Về vụ án liên hoàn này, Thượng Dương cơ bản đã biết hết chi tiết, vừa rồi Kim Húc kể lại tình hình thẩm vấn buổi sáng cho anh nghe, buổi chiều Thượng Dương trong lúc làm việc thỉnh thoảng nghĩ tới còn thấy cảm khái khôn cùng.
Vị cựu kiểm sát viên vốn dĩ lẽ ra phải bước đi trong đêm trên con đường dài pháp trị, nhưng bởi vì giết nhầm người giao hàng vô tội, sự tồn tại bình thường nhất giữa hàng trăm triệu công nhân, cho đến khi chết anh ta vẫn không hiểu tại sao vì sao có một người mình chưa từng gặp mặt lại tới phán xét mình và cũng cướp đi mạng sống của mình.
Ngay cả khi ở trên internet thảo luận về những trường hợp này, nhiều người cũng tỏ ra đồng cảm thậm chí thông cảm cho chủ UP, kế toán viên, bạch phú mỹ, thế nhưng chỉ riêng người giao hàng vô tội nhất ngược lại không có cảm giác tồn tại nhất, những người trẻ tuổi trên mạng có quyền nắm giữ tiếng nói trên internet thường thường rất khó đồng cảm một người lao động ở tầng chót xã hội đã gần 40 tuổi vẫn đang đi giao đồ ăn.
Do hạn chế về khu vực sinh sống và trình độ văn hóa, có nhiều thói quen và quan niệm xấu khác nhau về người giao hàng, trong cuộc sống sinh hoạt nhìn như anh ta vĩnh viễn không có giao thoa gì với nhóm “tinh anh” có trình độ học vấn cao và cuộc sống sinh hoạt nổi trội, ấy thế mà liên tiếp bị xé xuống nội khố trong loạt vụ án đẫm máu này, sự “lạc hậu” của người giao cơm hộp là bởi vì bần cùng, nhưng những người kia thì là cái gì?
Tới chiều tối, viện trưởng và phó viện trưởng ngày mai còn phải tham dự hội nghị cùng tới, xem bài phát biểu của Thượng Dương, trò chuyện với anh về công việc.
Thượng Dương chú ý tới Kim Húc ở cửa sổ nhìn vào đây rất nhiều lần, không khỏi buồn cười, cái người này không biết về từ lúc nào, có lẽ là vui vẻ tới kêu anh tan làm về nhà, kết quả phát hiện có lãnh đạo khác ở đây nên đành phải chốc lát tới xem, chốc lát lại tới xem.
Cuối cùng, viện trưởng với phó viện trưởng đi rồi, Thượng Dương tiễn ra đến cửa, người ta vừa mới đi được mấy mét, trợ thủ ở phòng sát cạnh đã chạy tới, hỏi chủ nhiệm Thượng:
– Có thể đi được chưa?
Hai vị lãnh đạo viện nghe tiếng quay đầu lại, Thượng Dương nghiêm trang giáo dục trợ thủ:
– Đồng chí nhỏ này làm cái gì thế, đã làm việc xong chưa mà đòi tan làm?
Đồng chỉ nhỏ hơn 1m9: -…
Nhóm lãnh đạo viện đi xa rồi, Thượng Dương quay vào văn phòng lấy đồ, Kim Húc vào theo nói:
– Báo cáo lãnh đạo, anh thua rồi, anh không ăn tiệc lớn nữa. Nhanh về nhà đi, đi đi.
Thượng Dương nói:
– Nhưng em đã đặt rồi, quán này có tiếng lắm, xếp hàng mất hai tiếng đấy.
– Hủy đi. – Lửa cháy xém lông mày rồi, Kim Húc không quên chỉ trích cách tiếp thị của cửa hàng nổi tiếng trên mạng, – Ăn hai miếng cơm mà còn phải đặt chỗ xếp hàng, anh không xứng đâu. Anh muốn về ăn mỳ tôm cá cơ.
Thượng Dương vừa cười vừa tắt máy tính, lại đứng dậy đi lấy áo khoác, Kim Húc nhanh tay lẹ mắt cầm lấy, mở áo ra cho anh muốn mặc vào cho anh thật nhanh, nhanh nhanh để còn đi về nhà.
– Anh về lúc mấy giờ? – Thượng Dương hỏi, – Bên Cục điều tra hình sự kết thúc xong rồi à?
Kim Húc nói:
– Ừ, hơn 5 giờ.
Thượng Dương nói:
– Ngày mai chúng ta có một hội nghị, cảnh sát Ngô cũng phải dự.
Kim Húc hoàn toàn không tiếp lời, ai muốn nhắc đến Cục điều tra hình sự nữa? Cảnh sát Ngô là ai? Có thể nhanh lên được không?
Khóa cửa chạy lấy người, Thượng Dương vẫn thong thả ung dung, gặp đồng nghiệp còn chào hỏi, “Tan làm rồi à”, “Mai gặp nhé”, linh tinh.
Kim Húc: – …
Hắn hận không thể bay về nhà ngay tắp lự, nếu không phải còn có người khác thì hắn đã khiêng Thượng Dương chạy với tốc độ 100 mét để về nhà rồi.
Sau khi ra khỏi cổng đơn vị, rẽ vào một góc phố và đi bộ vài trăm mét là tới nhà.
– Bình thường có thấy em thích nói chuyện với đồng nghiệp vậy đâu? – Kim Húc làu bàu.
– Không có à? Em vẫn luôn hòa đồng mà. – Thượng Dương nói.
Kim Húc hiểu ra ngay:
– Em cố ý…Thực ra em không hề đặt chỗ ở quán nào đó trên mạng cả đúng không?
Thượng Dương làm như không hiểu:
– Hả? Gì cơ?
Kim Húc không nói gì, nhưng Thượng Dương cảm nhận được chút nguy hiểm, vội vã nói:
– Em đùa với anh thôi.
Còn nói:
– Nếu như anh không nói anh nhận thua, em sẽ nhận thua trước. Em cũng không muốn đi ăn tiệc lớn gì cả.
– Vậy em muốn ăn cái gì? – Kim Húc hỏi, thực ra là đang muốn được nghe Thương Dương nói gì đó khác người.
- … – Thượng Dương nói, – Mỳ gói cộng sự?
Hai người đồng thời cười lên, đùa giỡn đủ rồi, Thượng Dương cũng không để lãng phí thời gian nữa, bất giác hai người đã đi với tốc độ của vận động viên đi thi chạy bộ, hai đôi thân thon dài giống như gắn Phong Hỏa Luân phóng như bay trở về nhà.
Vừa mở cửa một cái, Elizabeth sủa inh lên nhào tới đón Kim Húc gần như hai ngày không gặp, nhưng người đàn ông nhẫn tâm này chỉ xoa chiếu chiếu lệ hai lần rồi đẩy nó sang một bên, cùng ba nó đi vào buồng tắm, cửa còn đóng đến kín mít, chẳng mấy chốc ở bên trong là tiếng nước ào ào.
Elizabeth cào cào ở bên ngoài cửa, nằm bò đợi một lát, nghe được bên trong đó dần dần náo nhiệt lên, nó cũng bò dậy kêu theo hai tiếng đòi xem náo nhiệt, bên trong yên tĩnh ngắn ngủi giây lát để rồi càng ồn ào hơn, rõ là không coi nó vào mắt. Cuối cùng nó đành phải hậm hực đi sang bên cạnh chơi bóng, cái nhà này thật chẳng thú vị chút nào.
Muộn một chút, hai người tắm rửa mệt mỏi ra ngoài nghỉ ngơi, lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có một con chó, Kim Húc ôm con chó nhỏ nâng lên cao hôn hôn hít hít, con chó nhỏ là loại động vật dễ dỗ dành nhất trên đời này, ngay lập tức quên luôn chuyện vừa rồi, đuôi nhỏ của nó lắc tít mù vui sướng, eo như sắp vặn gãy, hồ hởi mà liếm tới liếm lui trên mặt Kim Húc.
– Được rồi được rồi. – Kim Húc không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của nó, nói, – Ba mày lúc trưa cũng làm vậy với tao, là học mày nhỉ.
Thượng Dương nằm nửa người trên sô pha bên cạnh gọi đồ ăn, lợi dụng chủ đề này nói:
– Anh đừng vu khống em. Em cũng không phải chó liếm của anh. Đẹp trai thì ghê gớm lắm à?
– Cũng chỉ có đẹp trai thôi à? – Kim Húc nói, – Vừa rồi rõ ràng em khen anh rất nhiều cái khác nha.
Chính là hắn đa dạng, nên người ta mới khen hắn nhiều cái khác, Thượng Dương túm lấy cái gối ném tới, hắn đưa tay bắt lấy, đặt sang một bên.
Thượng Dương nằm nghiêng không để ý đến hắn, tiếp tục chọn cơm hộp mang về cho bữa tối.
Hắn hỏi:
– Em chọn gì cho anh đó?
Hắn đi tới nằm bên cạnh Thương Dương, thuận tay nhét con chó vào trong ngực Thượng Dương, mình cũng ôm lấy Thượng Dương, cùng Thượng Dương nhìn các món ngon trên màn hình điện thoại, con chó gần như là bị hai người ôm lấy, nó cực kỳ kiêu ngạo, hạnh phúc đến mức cảm thấy địa vị của mình trong nháy mắt đã cao lên một vạn lần.
– Anh muốn ăn cái gì? – Thượng Dương hỏi, – Em không đói mấy, không chọn được.
Kim Húc nói:
– Vừa rồi em ăn mỳ đối tác nhiều quá mà.
Thượng Dương mặt nóng bừng lên, huých khuỷu tay ra, Kim Húc phối hợp kêu đau, làm cho Elizabeth hoảng sợ cũng kêu lên.
Thượng Dương và Kim Húc: – …
– Mày kêu cái gì? – Thượng Dương buồn cười vuốt đầu nó, thả nó ra.
Thượng Dương chọn bừa bữa tối, Kim Húc nói vào tai Thượng Dương một vài câu bị bắt nói, Thượng Dương thoạt nhìn vẻ mặt tức hộc máu, kỳ thực rất thích nghe.
Con chó nhỏ thấy hai người không chơi với nó nữa, địa vị trong gia đình tụt dốc không phanh, thức thời mà nằm bất động, qua một lát không hài lòng hai người ồn ào, nó đứng lên ngoe ngẩy bỏ đi.
Hai người trên sô pha lại hôn nhau quấn quýt, rõ ràng là vừa kết thúc không lâu, thế mà lại giống như cấm dục mấy trăm năm.
– Quán cơm này gần, chắc là cơm sẽ mang tới nhanh thôi. – Thượng Dương thấy sắp bốc củi lửa rồi vội nhắc nhở, ý tứ là nửa đường nhỡ đâu bị người ta gõ cửa, không bằng lát nữa hẵng tiếp tục.
– Không sao đâu, anh cũng làm nhanh được, không tin em thử xem. – Kim Húc rất nghiêm túc nói.
Thượng Dương dở khóc dở cười nói:
– Em không thử, anh là đồ lửa đảo, mau tránh ra.
Kim Húc nói:
– Không thực tiễn sao biết anh lừa em? Nào, chúng ta thử nhé.
Thượng Dương nói:
– Thế nếu thực tiễn xong phát hiện anh lừa em thì sao?
– Dễ thôi. – Kim Húc nói, – Lừa một đền mười.
Thượng Dương cười ầm lên lên, nếu không phải Kim Húc ôm mình thì anh sẽ cười lăn từ sô pha xuống đất mất. Có điều Kim Húc chỉ trêu anh cũng không thật sự tiến hành âm mưu lừa một đền mười này.
Lúc cơm hộp được ship tới, hai người ăn xong thì ra ngoài dắt chó đi dạo, sau khi quay về, Thượng Dương chủ động đề nghị muốn trải nghiệm âm mưu lừa một đền mười kia, nói thế nào nhỉ, ngay cả APP chống lừa đảo quốc gia cũng không thể cứu được chủ nhiệm Thượng.
Đêm khuya, trong phòng chỉ còn ngọn đèn nhỏ màu cam ở đầu giường bật lên, hai người thì thầm tâm sự trò chuyện mà chỉ có thể nói cho nhau nghe.
Nói đến một số người, sự vật trong vụ án này, đối với người chấp pháp mà nói, pháp luật đương nhiên là điểm mấu chốt duy nhất. Nhưng đối với cá nhân họ mà nói, pháp luật tạm thời chưa bao quát đến, những người đáng bị chỉ trích về mặt đạo đức và những người đáng được thông cảm cũng sẽ vẫn có những cảm xúc chủ quan ngoài tư cách là người chấp pháp của họ.
– Tình hình đứa bé kia thế nào? – Thượng Dương hỏi về đứa con của Tỉnh Hiên và bạn trai cũ của anh ta.
Kim Húc nói:
– Chắc là sẽ gửi đến nhà ông bà của nó.
– Có thể tìm được người giám hộ cho nó…Tóm lại là chuyện tốt. – Thượng Dương nói, – Lúc trưa không thấy anh về, em nằm ngủ và gặp ác mộng, trong mơ có một căn phòng đầy những đứa trẻ không ai muốn, không cha không mẹ, không có nhà ở, cũng không biết nên đưa đi đâu. Trong mơ em cứ chạy hết chỗ này đến chỗ khác, hỗ trợ xét nghiệm DNA, đến cục dân chính, tìm cơ sở phúc lợi. Những đứa trẻ đó cứ khóc mãi, cuối cùng làm em mệt mỏi quá cũng ngồi xuống khóc theo. Đáng sợ quá.
Kim Húc nghe thế nhíu mày, cuối cùng nói:
– Hy vọng ác mộng này sẽ không thật sự xảy ra.
Ít nhất là sẽ không xảy ra trên mảnh đất dưới chân chúng ta.
– Anh còn nói với người khác, – Thượng Dương chợt nhớ tới chuyện cũ bèn lôi ra, nói, – Em chỉ bị phụ nữ lừa, có phải anh muốn ăn đánh không.
Kim Húc nói:
– Hình tượng của em trong tòa nhà văn phòng này là người mềm lòng và dễ nói chuyện. Hôm đó em muốn thẩm vấn Tỉnh Hiên, các đồng nghiệp trong cục đều không yên tâm. Anh thì khẳng định chắc chắn rằng em sẽ không bị người đẹp trai lừa.
Thượng Dương tức giận:
– Sao lại không chứ? Ngày nào mà anh chả lừa em đấy thôi.
Kim Húc cười rộ lên, nói tiếp:
– Em làm rất tốt, lúc chiều mở họp, cảnh sát Ngô còn nhấn mạnh nhờ có sự nhạy bén của em mà đã phát hiện ra Tỉnh Hiên nói dối cảnh sát.
Thượng Dương nghiêm túc lên, hỏi:
– Cậu ta có bị truy cứu trách nhiệm gì không ạ?
– Khó mà nói, – Kim Húc đáp, – Anh nghe ý trong cục là hy vọng cậu ta có thể cung cấp manh mối về cơ sở bất hợp pháp kia, muốn đem vụ án này trở thành vụ án điển hình, không biết cậu ta có phối hợp không nữa.
Thượng Dương nghĩ nghĩ, anh cũng khó đoán được Tỉnh Hiên sẽ lựa chọn thế nào, bèn gác lại chuyện này, nói:
– Em cũng không bị phụ nữ lừa, em chỉ…
Kim Húc từng nói trước đó rằng mỗi lần đối mặt với “đám chị em gái” là mất đi tính cảnh giác và sự phán đoán.
– Lúc em mười bốn tuổi, – Thượng Dương nói, – Mẹ em lần đầu tiên được lên truyền hình, nhận phỏng vấn về việc thực hiện một quy định mới của cảnh sát, em xem trên TV mãi không thấy chán. Mẹ em quá ngầu, vừa xinh đẹp lại vừa phóng khoáng, bản lĩnh mạnh mẽ, năng lực biểu đạt càng mạnh hơn. Em lại lên mạng xem tin này, còn muốn bình luận khen nữ hoa khôi cảnh sát này để cho mẹ em nở mày nở mặt, anh đoán xem khu bình luận nói thế nào?
Kim Húc: – ….
Đó là năm 2004, những người đến từ thời đó đều biết môi trường Internet như thế nào, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, thậm chí là hiện tại, cảnh sát Ngô đầu hói bụng mập một lên lên truyền hình còn bị mắng “não toàn mỡ người tướng chó”, mà môi trường Internet hơn chục năm trước, việc có được một lời tử tế với cảnh sát lại càng khó hơn.
Huống chi nữ cảnh sát.
– Em đừng kể nữa. – Kim Húc ngăn anh thuật lại hồi ức và nhớ lại những lời chỉ trích, thậm chí xúc phạm mẹ anh, nói, – Anh hiểu mà.
Thực ra Thượng Dương cũng không định nói ra những câu nói đó, nó vượt xa giới hạn nói lời thô tục của anh, nói:
– Cơ bản chính vì vậy, em đã từng bị cú sốc rất nặng nề.
Điều này làm anh trong vô thức theo bản năng đã sẵn lòng dành cho những gì mình có thể cho đối với nhóm chị em gái có cùng giới tính với mẹ mình, người có khả năng cũng sẽ gặp phải cảnh ngộ hoặc đã gặp phải những chỉ trích vô lý thái quá tương tự như thế.
Trên mặt Kim Húc lộ vẻ phức tạp:
– Nói tóm lại, em chính là dễ bị phụ nữ lừa. Câu này không sai mà.
Thượng Dương: -…
Chuẩn bị đi ngủ, anh đi vào phòng tắm, lúc đi ra thấy Kim Húc đang điều chỉnh góc đèn chiếu về phía bức tường trắng đối diện, tạo bóng bằng tay chiếu vào trên tường, là một con dê nhỏ có sừng, miệng kêu “be be” hai tiếng, sau đó cười rộ lên nói:
– Tiểu Dương ơi mau đến xem dê nhỏ này.
Thượng Dương: – …
Kim Húc cho rằng anh không thấy thú vị, buông tay xuống nói:
– Lúc nhỏ không có gì chơi nên toàn chơi cái này thôi.
Nhưng Thượng Dương lại ngồi xuống cuối giường, hai tay cài vào nhau điều chỉnh vài cái, trên mặt tường hiện ra bóng con chim ưng, ngón tay của anh rất linh hoạt, cánh chim ưng vỗ lên, là một con ưng bay lượn trên trời.
Kim Húc nhìn một lát, lại tạo bóng dê nhỏ ra so. Thượng Dương ngồi ở cuối giường quay đầu lại nhìn hắn cười.
Dê nhỏ ngẩng đầu lên nhìn chim ưng kia, mà chim ưng bay xuống gõ nhẹ vào sừng con dê nhỏ.
Thời gian trôi nhanh, kỳ nghỉ sáu tháng của Kim Húc đã kết thúc, vài ngày nữa hắn sẽ trở về Tây Bắc.
Trước khi quay về, cả hai hẹn hai anh em lớp trưởng đến nhà ăn bữa cơm, Kim Húc xuống bếp làm một bàn đầy món. Vốn dĩ Viên Đinh cũng nói muốn tới, kết quả tạm thời có vụ án bị kêu đi làm việc, cuối cùng vẫn chỉ có bốn người họ.
Về vụ án lần này lớp trưởng cũng có nghe nói đến, trên bàn cơm mấy người không tránh được đều phát biểu ý kiến riêng của mình.
Cuối cùng, lớp trưởng đề nghị nâng chén, chúc mừng cảnh sát Kim đã hoàn thành tốt đẹp khóa bồi dưỡng nâng cao ở Bắc Kinh, tuy nhiên:
– Bài tập của cậu chỉ nộp có một lần và ngày nào cũng vắng mặt, điểm kiểm tra của cậu đạt khá nhưng tôi vẫn đánh tổng điểm ở môn đó của cậu đạt điểm thấp nhất lớp.
Kim Húc cũng không để bụng, chỉ nói:
– Đã thống nhất là không nói đến bài tập rồi mà, nghe đến nó là tôi đau hết cả đầu.
Vì thế bốn người nâng chén, lớp trưởng nói:
– Kính khóa trị an cấp 09.
Anh trai lớp trưởng là kỹ sư máy bay không người lái, Kim Húc nói:
– Kính đại quốc trọng khí.
Anh trai nói:
– Kính cảnh sát.
Thượng Dương nói:
– Kính thầy giáo.
Lớp trưởng nâng ly thật cao:
– Kính giai cấp vô sản toàn thế giới!
Mọi người đều phá lên cười:
– Cụng ly!
Tháng Ba, mùa xuân trở lại trần gian, Kim Húc thu dọn hành lý, tạm biệt tất cả đồng nghiệp làm cùng suốt nửa năm, cũng tạm biệt Thượng Dương và Elizabeth, một mình trở về Tây Bắc.
Sau đó không lâu, ông nội của Tỉnh Hiên qua đời, các tầng lớp xã hội và các đơn vị liên quan đã tổ chức hoạt động phúng viếng chia buồn, Thượng Dương cũng cùng các đồng nghiệp đi Bát Bảo sơn.
Gần như cùng lúc đó, người đứng đầu cơ sở bất hợp pháp kia bị bắt giữ hình sự theo quy định của pháp luật về tội gian lận hợp đồng.
Vụ án thứ tư: Không cần trả lại cho tôi – Kết thúc.