Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 43: Đôi dép vịt bông




Ăn xong bữa tối Đổng Thanh Thư cắt ít kiwi để Lệnh tiên sinh vừa xem thời sự vừa ăn, còn cô thì cong đuôi đi dọn dẹp.

Cảm giác bình yên như sống cùng một nhà này khiến đầu óc cô có chút lơ lửng. Dẫu biết người đàn ông này chẳng phải là thương gia bình thường, cũng không phải là nhân vật mà mình có thể tùy ý dây vào, nhưng Đổng Thanh Thư cứ đôi lúc không kiềm được lại tự mình tơ tưởng rằng có thể hẹn hò cùng với người đàn ông hoàn mỹ ấy.

Đúng là lần đầu biết yêu mà, nhưng xui xẻo lại đi yêu ngay Lệnh gia nhỉ?

Cô vừa rửa bát vừa thở dài, lại nghe tiếng lê dép tiến vào.

“Lệnh tiên sinh?”

Dĩa trái cây kia nhanh chóng trơn bóng không còn lại chút gì. Lệnh tiên sinh dường như ăn rất ngon miệng, sau đó sáp lại gần bỏ dĩa trái cây đã ăn xong xuống bồn rửa, rồi tranh thủ hôn lên gò má của Đổng Thanh Thư.

“Ngon lắm, cảm ơn em.”

Trái tim của Đổng Thanh Thư đập rộn ràng, cô hơi cười, rồi lại cố tỏ ra bình tĩnh.

“Ngài có vẻ thích kiwi nhỉ?”

“Tôi nói mình thích sao?”

Đổng Thanh Thư lắc đầu, nhưng cô khẳng định:

“Nhưng tôi biết là vậy.”

Lệnh tiên sinh cũng không có ý định đôi co, ngài cười: “Cứ cho là như vậy.”

Thật chất, Lệnh Thiên Từ thật sự thích kiwi, nhớ lúc còn bé ngày nào ngài cũng ăn kiwi, ăn đến mức trong nhà không sót lại trái nào, người làm mỗi ngày đi chợ đều phải mua cho ngài ăn.

Sau này lớn lên thì ngài bỏ dần thói quen ấy, bởi vì không muốn để người ngoài nhìn thấu ngài thích những thứ gì.

Nhưng Đổng Thanh Thư cứ vạch trần ngài thế này, Lệnh tiên sinh cảm thấy vô cùng thú vị.

“Em rửa xong chưa, ra ngoài xem phim cùng tôi.”

Đổng Thanh Thư lắc đầu, lại đẩy đẩy vai mình ý bảo Lệnh tiên sinh ra ngoài trước.

“Tôi còn phải lau bếp nữa, ngài tự mình xem trước đi.”

Lệnh tiên sinh cảm thấy xem phim ma một mình không thú vị, thế là ngài lại từ chối ra ngoài, ngồi ở trong bếp đợi cô.

“Vậy em dọn dẹp xong đi, rồi chúng ta cùng ra ngoài xem phim.”

Người đàn ông cao lớn như Lệnh tiên sinh, làm nũng cũng đặc sắc hơn người bình thường. Đổng Thanh Thư không cảm thấy quái dị, ngược lại trong lòng mềm mại vui vẻ.

“Vậy đợi tôi một chút.”

Dọn dẹp một loáng cũng xong xuôi, Đổng Thanh Thư lúc này mới vươn vai một cái đầy sảng khoái. Mấy ngày rồi nằm ì trong nhà không làm gì, cô cũng cảm thấy mỏi mệt quá chừng. Có người đàn ông này tới buff thêm sức mạnh, quả nhiên có khác.

Lúc quay sang nhìn Lệnh Thiên Từ, mới thấy ngài đang ngồi trên bàn ăn xem điện thoại.

Hình như là có việc gì quan trọng nên Lệnh gia không hề chú ý đến cô. Chân mày người đàn ông kia hơi nhíu lại, trông rất quyến rũ.

Đổng Thanh Thư cũng đứng ngẩn người nhìn Lệnh Thiên Từ từ đầu đến chân.

Bình thường hiếm khi cô dám dừng ánh mắt trên người ngài ấy quá lâu, bởi vì sợ phát hiện. Nhưng bây giờ người ta đang bận rộn không chú tâm đến cô, cô cũng phải tranh thủ ngắm nghía người ta một chút cho đã mắt chứ!

Trong lúc đang ngắm đi ngắm lại cái vẻ đẹp như tạc tượng kia của Lệnh tiên sinh, đột nhiên Đổng Thanh Thư lại chú ý tới đôi dép lê ngài đang mang.

Ặc…

Một đôi dép vịt bông mềm mại và có chút… ngốc nghếch.

“…”

Lúc nãy đi siêu thị có thấy, cô cũng không định mua đâu bởi vì ở nhà cô đã có một đôi dép thỏ bông mà nguyên chủ trước đây mua rồi.

Chỉ là tự dưng không kiềm được nghĩ tới Lệnh gia không có dép lê mang vào khi đến nhà cô, nên Đổng Thanh Thư liền mua luôn.

Lúc nãy khi cô đặt dép lê vịt bông trước chân Lệnh Thiên Từ, nhớ lại ánh mắt phức tạp của ngài nhìn cô lúc đó, Đổng Thanh Thư không nhịn được bật cười.

Thế mà ngài ấy cũng chịu mang, có lẽ so với đi chân trần vào mùa này thì mang dép lê vịt bông vẫn là hơn nhỉ?

Càng nghĩ cô càng cười to.

Lệnh Thiên Từ cuối cùng cũng bị tiếng cười này của Đổng Thanh Thư gây chú ý.

“Em xong rồi à?”

“Tôi xong rồi, chúng ta đi xem phim thôi.”

Thấy Đổng Thanh Thư hớn hở, Lệnh Thiên Từ chỉ khẽ cười. Nhưng rồi ngài lại đứng lên, nói với cô:

“Xin lỗi em, tôi có việc gấp phải quay về xử lý, không xem phim với em được rồi.”

Nói xong người đàn ông kia liền đi. Đổng Thanh Thư cảm thấy hụt hẫng, lại vội vàng chạy sau Lệnh Thiên Từ ra tới cửa.

“…”

Cô tự dưng lại cảm thấy không nỡ để Lệnh Thiên Từ rời đi chút nào. Cứ nghĩ đêm nay sẽ được ở cạnh ngài ấy chứ…

Đổng Thanh Thư tự tơ tưởng rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, tự chỉ trích sao mình lại cứ hay suy diễn linh tinh.

Lệnh tiên sinh thấy cô theo sau mình thì quay đầu nhìn, ôn nhu hỏi cô:

“Em sao vậy?”

Đổng Thanh Thư lắc đầu: “Không có gì đâu… ngài đi đường cẩn thận.”

Lệnh tiên sinh gật đầu khẽ cười, trước khi đi Đổng Thanh Thư lại hỏi:

“Thế lần sau… ngài có đến đây nữa không?”

Lệnh Thiên Từ đưa tay vuốt ve gò má cô, bật cười:

“Tôi nghĩ lần sau tôi sẽ không tới tìm em.”

“…”

“Nhưng có thể là em sẽ phải đến tìm tôi đấy.”

“…”

Đổng Thanh Thư không hiểu Lệnh tiên sinh đang nói gì, nhìn gương mặt cô ngờ nghệch, Lệnh tiên sinh chỉ cười rồi dặn dò.

“Khóa cửa cẩn thận nhé. Tôi đi đây.”

Tuyệt nhiên không giải thích gì nữa cả.