Nhìn thấy Đổng Thanh Thư như chú chim nhỏ sợ cành cong như vậy, Lệnh Thiên Từ an ủi nắm tay cô.
Nhìn ngài thản nhiên, Đổng Thanh Thư có chút ngờ nghệch.
“Có tôi bên cạnh em bảo vệ em, em còn sợ sao?”
Nhìn đôi mắt cười có chút vết hằn kia của Lệnh tiên sinh, trong lòng cô đột nhiên lại thấy an tâm đến lạ. Nhưng cô vẫn nói:
“Thế lỡ như ngài không thể bảo vệ tôi được thì phải làm sao…?”
Nói Đổng Thanh Thư hèn nhát cô chịu, ai trong hoàn cảnh của cô mà không sợ chứ?
Nếu là các idol khác, có công ty chủ quản ở phía sau bảo vệ, không ít thì nhiều cũng cảm thấy an tâm được phần nào đi.
Còn Đổng Thanh Thư thì sao?
Cô xuyên thư vào một nhân vật pháo hôi chẳng có ai để ý, công ty chủ quản thì chèn ép con đường thăng tiến của cô bởi vì cô không có thế lực chống lưng. Xảy ra chuyện này rồi càng bôi xấu danh dự hơn, nào có chuyện sẽ được bảo vệ.
Chị Hà đúng là có quan tâm đến cô, nhưng nói đi nói lại, chị ấy cũng là người của công ty, vả lại càng không có khả năng bên cạnh che chở cô qua khỏi đại nạn này.
Đổng Thanh Thư bây giờ đứng trong đống rối mù, đương nhiên là không dám động thủ.
Ở nhà bế quan tỏa cảng, vậy là an toàn nhất rồi.
Thấy sự lo lắng hiện rõ trong lòng cô, Lệnh tiên sinh bật cười to. Cảm thấy đứa nhỏ này thật sự quá ngây thơ, lo sợ những chuyện không đâu.
“Ở nơi này còn ai dám đắc tội với tôi sao?”
“...” Đổng Thanh Thư nghe xong càng hoang mang: Không đắc tội với ngài… nhưng sẽ giết tôi đấy!
Đôi mắt to tròn của cô gái kia nhìn Lệnh tiên sinh trăn trối, dù cô không nói ra thành lời nhưng hiển nhiên là Lệnh Thiên Từ hiểu được lo lắng trong lòng cô.
“Người của tôi, đương nhiên cũng không ai dám động vào.”
“...”
“Nhưng mà bản thân em có chịu để tôi bảo vệ em không, lại là một chuyện khác.”
Lệnh tiên sinh chỉ là nói bâng quơ mấy lời, thế mà Đổng Thanh Thư lại như tường tận hiểu rõ.
Cô khó xử ra mặt, lại bắt đầu không dám nhìn người ta: “Tôi không hiểu ý ngài…”
Thấy Đổng Thanh Thư bối rối, Lệnh tiên sinh cũng không thúc ép.
Ngài khẽ câu môi cười, đôi mắt dịu dàng nhìn Đổng Thanh Thư: “Là hiểu hay không hiểu đây?”
“...” Có lẽ trái tim cô bị người đàn ông kia nhìn xuyên thấu mất rồi.
Nội tâm Đổng Thanh Thư đang đấu tranh điều gì, cô gái này nghĩ người đàn ông kia hẳn là cũng hiểu được.
Nhưng cô vẫn rất sợ, thế nên lại trốn tránh, hệt như một con rùa rúc đầu!
Người đàn ông bá đạo như Lệnh Thiên Từ đây, Đổng Thanh Thư thật sự đấu trí đấu sức đều không lại.
“Tôi không hiểu…”
Đổng Thanh Thư vẫn cứng đầu như cũ.
Nói cô trẻ con cô đành chịu, cô theo chủ nghĩa tôn thờ tình yêu, nếu đem tình cảm của cô ra xem nhẹ bằng một bản hợp đồng bao dưỡng thế kia… trái tim Đổng Thanh Thư sẽ chịu không nổi đả kích đâu.
Thà là cứ như bây giờ, bên cạnh người đàn ông này được lúc nào hay lúc đó vậy.
Thấy Đổng Thanh Thư vẫn như cũ không chịu thỏa hiệp, Lệnh gia chỉ thở dài một hơi.
Ngài dịu dàng nắm tay Đổng Thanh Thư, khẽ gọi: “Bé cưng.”
Lệnh tiên sinh hơi nâng cằm cô:
“Tôi xưa nay quả thực không có thói quen kiên nhẫn chờ đợi người khác.”
“…”
“Những thứ mà tôi muốn đều phải có cho bằng được.”
Nói tới đây, ánh mắt người đàn ông kia dần trở nên u ám giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp mặt trong cái phòng VIP đó ở BOISE.
Cảm giác lạnh lẽo khiếp sợ này khiến trái tim của Đổng Thanh Thư đập nhanh.
Lệnh tiên sinh là người đáng sợ thế nào, Đổng Thanh Thư đã từng nghe qua, cũng đã từng chứng kiến. Chỉ là thời gian hai người họ ở bên nhau, hiếm khi nào cô nhìn thấy bộ mặt lạnh tanh này của ngài ấy hiện hữu quá năm phút.
Hầu như mỗi lần gặp mặt người đàn ông này luôn dịu dàng nở nụ cười với cô, tuy rằng đáy mắt lạnh lẽo và đôi môi cong lên không có chút tiếu ý rõ rệt nào, ngay cả gương mặt cũng băng lạnh không tìm ra chút hơi ấm, thế nhưng Đổng Thanh Thư vẫn luôn cảm thấy thoải mái.
Chỉ là lúc này khi nghe ngài uy hiếp, nhìn gương mặt kia ở cự ly gần thế này làm cô cảm thấy nghẹt thở.
Cô không thích dáng vẻ đáng sợ này của Lệnh tiên sinh chút nào.
“…” Vành mắt Đổng Thanh Thư đỏ ửng, cô muốn nói: Tiên sinh ơi, tôi sợ. Nhưng cô… không nói nổi thành lời.
Và có lẽ người đàn ông kia cũng nhìn ra bản thân mình dọa nạt bảo bối hoảng sợ ra sao. Ngài lại cười, thu liễm chút ý tứ, giọng nói cũng cật lực giảm nhẹ sao cho dễ nghe.
“Tôi có thể cưỡng ép em ở bên cạnh mình, chỉ là không nỡ nhìn em khóc thôi.”
Nhìn gương mặt Đổng Thanh Thư tái dần, Lệnh tiên sinh thầm nghĩ đúng là tiểu bảo bối rất biết cách hành hạ người khác.
Ngài lúc này còn phải nghĩ xem cách nào dọa nạt cô mà không để cô phải ủy khuất khóc nhè.
“Nhưng thay vì nhìn em khóc vì sợ tôi, tôi vẫn thích nhìn em khóc khi mà lên đỉnh hơn.”
Người đàn ông nọ nói ra mấy lời lưu manh, bên cạnh có cô gái nhỏ không nhịn được ngượng ngùng mà biến đổi sắc mặt. Mắt thấy gương mặt cô đỏ ửng, Lệnh tiên sinh càng cười dữ dội.
Đầu cô như muốn nổ tung!
“Lệnh tiên sinh! Ngài uy hiếp tôi…” Thanh âm của người nào đó mang theo chút hờn giận.
Lệnh gia lại cười dịu dàng, bàn tay không an phận khẽ luồng ra sau ôm lấy vòng eo thanh mảnh của Đổng Thanh Thư. Da thịt cô gái trẻ mềm mại và mịn màng quá thể, chạm vào thật khiến người khác mang theo tâm tư xấu xa.
Với cái ôm ấp thân cận này, Đổng Thanh Thư đỏ mặt trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
Nhưng lần này, cô không tránh né.