Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 26: Được cứu




Giống như chỉ chờ đợi người đàn ông này tới cứu, Đổng Thanh Thư sau khi nhìn thấy Lệnh Thiên Từ, rốt cuộc cũng chẳng thể chống đỡ được nữa mà ngất đi. Cơ thể nóng bừng của cô rơi vào vòng tay ấm áp của ngài ấy, có lẽ xuất phát từ sự thân cận của đêm hôm đó, hiện tại cô hoàn toàn thả lỏng, thật sự dồn hết sự tin tưởng và tín nhiệm vào người đàn ông này.

Lệnh tiên sinh cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú kia đang đỏ bừng, hàn mắt người đàn ông lúc này đã ngập tràn trong lửa giận, nộ khí tản ra khiến người đối diện phải run rẩy khiếp sợ.

Mạc Thiên Quyết tẩn bọn họ đã đủ, một đám người nằm đo ván dưới mặt đất, trên người là vô số những vết bầm tím vì bị đánh.

Lệnh Thiên Từ nhẹ nhàng nâng bổng người trong lòng dậy, nhìn thấy hàng mi của cô khẽ run trong cơn mơ hồ, đáy lòng anh cũng như bị móng vuốt mèo nhỏ cào trúng.

Lệnh gia liếc mắt lần nữa nhìn tên to con nhất trong đám người kia, đây cũng chính là kẻ chủ mưu việc cưỡng hiếp ghê tởm ban nãy. Cũng may bé cưng không sao, nhưng con mắt của đám người này Lệnh Thiên Từ còn đang nghĩ xem có nên trực tiếp khoét ra hay không.

Ngài chẳng nói lời nào chỉ cao ngạo nhìn hắn, thế nhưng ánh mắt sắc bén lúc này cũng đủ làm tên to con kia run sợ. Bị người đàn ông mặc vest xám đánh đập vẫn chưa là gì so với áp lực lúc này, chưa kể người đàn ông kia còn đang tiến tới phía hắn.

“Tha… tha mạng cho tôi đi.”

Hắn hèn mọn cầu xin trong vô thức, dẫu cho Lệnh Thiên Từ của bây giờ chẳng làm gì hắn cả.

Lệnh tiên sinh liếc mắt nhìn tên to cao từ trên xuống dưới một lượt, lúc này hắn đã nhũn chân ngồi bệt dưới mặt đất, bất quá thân hình của hắn so với ngài vẫn thua thiệt một chút, không chỉ khí thế của ngài áp bức mà ngay cả thể hình cũng ăn đứt.

“Con mắt nào vừa rồi đã nhìn bậy nhìn bạ nhỉ?”

Xử lý một tên, đủ khiến những tên còn lại sợ muốn tè ra quần.

Tên to cao không dám mở miệng, run run rẩy rẩy bị dồn vào chân tường. Bởi vì Lệnh tiên sinh nói tới mắt, hắn liền hoảng loạn không dám nâng mi.

Lệnh Thiên Từ cũng chẳng hỏi thêm nhiều, ngài vừa ôm Đổng Thanh Thư, vừa đưa một tay ra không trung, hướng về phía Mạc Thiên Quyết.

Trợ lý Mạc đương nhiên rất hiểu ý mà rút con dao nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho Lệnh gia.

“Lệnh gia, của ngài.”

“Đừng… đừng…”

Tên to cao kia hoảng loạn gào lên, bình thường chẳng phải là hắn chưa từng bị người khác đánh, cũng chẳng phải là chưa từng bị đe dọa dùng dao kề vào cổ. Thế nhưng lúc này chẳng hiểu vì sao, dao còn chưa rút ra khỏi vỏ, hắn đã run rẩy đến hai chân bủn rủn.



Lệnh gia… người này là Lệnh gia ư?

Nghe người đàn ông mặc vest xám kia gọi ngài ấy là Lệnh gia, tên to cao này mới nhận ra bản thân thật sự đã đụng nhầm phải ổ kiến lửa!

Chẳng trách vì sao hắn lại cứ cảm thấy khí tức của người đàn ông này áp bức đến vậy. Ra là Lệnh gia.

Lệnh gia hiên ngang đứng trên cao ôm người tình vào lòng, lại cầm dao rà từ đỉnh đầu của hắn, trượt xuống giữa mi tâm.

“Có vẻ là cả hai mắt đều nhìn đúng không?”

“Tha… tha cho tôi đi…”

“Nói đi, có phải hai con mắt này đã nhìn những thứ không nên nhìn không?”

“Tôi… tôi…”

Tên to cao ấp a ấp úng, cảm thấy đúng là hôm nay đời của hắn tàn rồi. Không nghĩ tới cô nhóc kia lại là tiểu bảo bối được Lệnh gia cưng sủng. Chẳng trách hôm nay ngài ấy đại giá quang lâm, đích thân ra mặt như vậy.

Trước kia không phải chưa từng nghe qua Lệnh gia vung tiền cho nhiều minh tinh điện ảnh xem như trang sức bên người, chỉ là giang hồ đồn đại, ngài ấy cả thèm chóng chán, đối với ai cũng là vui thú qua đường chẳng chút dụng tâm.

Thế mà chẳng ngờ đối với cô gái này lại xem là ngoại lệ. Ánh mắt hung tàn của Lệnh gia khi trừng mắt nhìn hắn ban nãy, khoảnh khắc đó tên thanh niên này liền biết hắn đã đụng phải tâm can bảo bối mà Lệnh gia nhất mực xem trọng bảo vệ mất rồi!

“Lệnh gia… ngài tha tôi đi, tôi thật sự không biết đây là người của ngài… Sau này… sau này tôi không dám tái phạm nữa, cũng- cũng không hại người khác nữa.”

Tên to cao tiếp tục van nài xin tha, bên cạnh đám người kia cũng lê lết tấm thân tàn đến trước chân Lệnh tiên sinh mà quỳ rạp.

Giống hệt như mấy đứa trẻ tuổi học hứa hẹn với thầy cô sau mỗi lần mắc phải sai lầm, Lệnh Thiên Từ nghe thấy rất buồn cười, nhếch mi nhìn xuống đám cỏ dại mọc dưới chân.

Ai cần bọn họ hứa hẹn không làm hại người khác? Người khác có chuyện thì liên quan gì đến ngài?

“Không dám tái phạm nữa sao?”

“Vâng… vâng!”

“Còn có lần sau?”



“Không, không có… tôi- ý tôi là không có lần sau, không dám tái phạm!”

Đám du côn vừa rồi rõ là hùng hổ ức hiếp Đổng Thanh Thư, thế nhưng khi đứng trước cường thế của Lệnh gia thì ai nấy đều hốt hoảng van xin.

Phải biết rằng người đàn ông này không phải là nhân vật bình thường, đối với người nguy hiểm như ngài ấy, chẳng thà mất hết tự trọng liêm sỉ cầu xin, còn hơn là để ngài ấy tùy ý xử trí.

Những lời van xin này nghe đến nhàm chán, mà Lệnh tiên sinh trước giờ đều không phải người có kiên nhẫn.

Mũi dao kia vẫn thủy chung đặt trước mi tâm của tên thanh niên to xác, lúc này, ngài hơi lui tay một chút, sau đó nhanh như chớp mắt đẩy dao một đường tiến thẳng đến đích đến… hệt như muốn đâm thủng qua tầng lớp da thịt mỏng manh nơi đó vậy!

Mi tâm của tên côn đồ nhát mắt nhíu chặt, trong gang tấc tưởng chừng như sắp chết, môi lưỡi hắn cứng đờ không nói nổi nữa, lời cầu xin nghẹn ứ trong cổ họng, lúc này da đầu tê dại khiến hắn không thể nào phản ứng lại được.

Thế nhưng đến thời khắc quan trọng nhất, đầu dao nhọn hoắt kia chỉ dừng lại trước mi tâm của hắn, đâm vào một đường có chút sâu, khiến máu từ bên trong chảy ra ngoài.

Nhưng vẫn còn hơn là thẳng tay đâm hắn đến chết!

Không phải chết! – Đây chính là ý nghĩ của gã côn đồ sau khi nhận được giáo huấn của Lệnh gia.

Không chỉ một mình tên nọ bị khiếp sợ, đến cả những người khác cũng run như cầy sấy không dám lên tiếng nữa.

Lệnh gia nhìn thấy đám người này thực sự rất chướng mắt, ngài thả tay, con dao nhỏ cũng từ từ rơi xuống mặt đất.

Trước khi ôm Đổng Thanh Thư rời đi, Lệnh tiên sinh chỉ hờ hững dặn dò một câu.

“Trợ lý Mạc xử lý đám người này cho tốt. Còn đạo diễn La hình như ngày mai có lịch hẹn với tôi?”

“Vâng, ngày mai lúc 9 giờ sáng thưa Lệnh gia.”

Lệnh Thiên Từ im lặng suy nghĩ vài giây, lại nhìn gương mặt đỏ bừng của Đổng Thanh Thư, tiếp tục nói:

“9 giờ chắc là bé cưng này vẫn chưa ngủ dậy đâu. Đổi lịch hẹn thành buổi chiều đi.”

“Vâng.”