Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 24: Tiệc giao lưu hay tiệc hai người (2)




Đúng lúc quay sang, đạo diễn La lại nhìn Đổng Thanh Thư bằng cái ánh mắt sỗ sàng giống như ban nãy thế kia, Đổng Thanh Thư lạnh hết sống lưng.

“Đổng Thanh Thư, uống thêm với tôi một ly nữa đi.”

“Đạo diễn La à…”

Đổng Thanh Thư đưa tay đỡ lại, nụ cười của cô cứng ngắc, cơ thể cũng dần lùi lại một chút, tránh xa bàn tay đang đưa tới của đạo diễn La.

“Tôi nhớ ra vẫn còn chút việc chưa xử lý xong, có lẽ phải về trước.”

“Về gì mà về sớm vậy, cô còn chưa ngồi được bao lâu.”

“Tôi thật sự có việc mà…”

Đổng Thanh Thư cứ từ chối mãi, mà gã đàn ông kia dường như chẳng có ý tứ muốn tha cho cô. Ông ta đưa ly rượu tới gần, lại ép cô.

“Uống thêm một ly nữa, chỉ một ly thôi rồi tôi sẽ để cô đi.”

“…” Đổng Thanh Thư khó xử nhìn đạo diễn La, bởi vì tương lai còn hợp tác nên cô chẳng muốn đắc tội với ông ấy chút nào. Sau cùng vẫn là chấp nhận uống hết ly đó rồi rời đi.

Bây giờ là 3 giờ, chỉ còn đúng một tiếng nữa là tới giờ hẹn, cô không có xe, bắt phương tiện công cộng đến BOISE rất mất thời gian, để cho Lệnh gia đợi nữa, thêm việc cô tới đó cũng là để từ chối người ta. Bao nhiêu thứ dồn lại, Lệnh gia mà còn không nổi giận mới là làm lạ đấy!

Đổng Thanh Thư nhanh chóng ngửa cổ uống hết một ly.

Thôi thì nhanh chân tới đó sớm một chút tỏ thành ý, dẫn có từ chối cũng không làm phật lòng người đàn ông kia.

Nghĩ là vậy, Đổng Thanh Thư đặt ly rượu xuống bàn, sau đó đứng vội dậy chào tạm biệt với đạo diễn La.

“Thất lễ quá rồi đạo diễn La, tôi đi trước.”

Đổng Thanh Thư vừa mới xoay người đi, thì đạo diễn La đã không để yên, níu kéo nắm lấy tay cô.

“Này!”



Trong chớp mắt, cơ thể của cô đổ nhào về phía sau, rơi vào vòng tay của gã đàn ông kia. Đổng Thanh Thư hoảng hốt trợn mắt, muốn ngồi dậy lại bị đạo diễn La ôm chặt.

“Đừng chống cự mà, tiểu bảo bối này sao mà khó chiều thế nhỉ?”

Giọng nói của ông ta cũng dần trở nên thô thiển hơn bao giờ hết. Đổng Thanh Thư nhìn thấy gương mặt của ông ta cũng bắt đầu méo mó làm sao, cô cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, hoảng loạn giằng co muốn đứng dậy.

“Buông tôi ra, cái lão già chết tiệt này.”

“Chát” một tiếng văng vẳng, cái bạt tai đó Đổng Thanh Thư đã thẳng thắn tặng lên gương mặt già dê của lão ta một cái.

Gương mặt hằng nét già nua bị đánh đến lệch sang một bên, lão họ La có chút bàng hoàng nhìn Đổng Thanh Thư đang chạy trốn ra khỏi cửa, nộ khí xung thiên, lão ta đang say rượu cũng đột nhiên bừng tỉnh, đứng vội dậy chạy theo muốn bắt lấy Đổng Thanh Thư.

Ngay lúc mở cửa ra khỏi căn phòng này Đổng Thanh Thư liền cảm thấy cơ thể của mình có chút quái lạ… lại là cái cảm giác nóng bừng bừng hệt như ngày hôm đó.

Hệt như cái đêm… Đồng Tuệ Linh bỏ thuốc hại cô lên giường cùng Lệnh gia!

“Chết tiệt…”

Đổng Thanh Thư lúc càng chẳng suy nghĩ gì được nữa, chỉ muốn chửi mắng mấy câu cho hả dạ.

Khốn nạn thật, cô lại bị bỏ thuốc!? Cái lão già dê đó rốt cuộc đã bỏ thuốc khi nào.

Não Đổng Thanh Thư xoay chuyển, lại nhớ tới khi nãy mình có nghiêng người sang xem điện thoại không chú ý một khoảng thời gian đủ lâu, có lẽ là khi đó ông ta đã bỏ thuốc vào ly rượu. Chẳng trách gã đàn ông nọ cứ không ngừng đưa rượu ép cô uống.

Đổng Thanh Thư vừa nghĩ vừa chạy vội, nhưng có lẽ là do tác dụng của thuốc, cô không đi được bao nhiêu đã muốn gục, chống đỡ bức tường ở bên cạnh mà gắng gượng đi tiếp.

Cô muốn thoát ra khỏi nơi này quá…

“Đổng Thanh Thư! Cô đứng lại đó cho tôi.”

Lão già kia thật đúng là dai như đĩa, chẳng chịu bỏ qua cho cô, còn đuổi theo tới cùng.



“Buông tôi ra!” Đổng Thanh Thư cố gắng đẩy lão ra xa, lại không nghĩ tới gã đàn ông dung tục đó dám tiến tới đưa tay sờ mông cô.

“… Mẹ kiếp!”

Đổng Thanh Thư nổi nóng, vung tay lại đánh lão cho lão một cái trời váng.

“Tên già dê chết tiệt, ông bị điên à mà dám đụng đến tôi?”

Đổng Thanh Thư trước giờ hướng nội hiền lành là thật, nhưng đừng đụng tới cô, để cô chịu oan uổng như vậy thì đừng có mơ!

Thấy Đổng Thanh Thư phải ứng quá kịch liệt, lão La trong cùng một ngày lại ăn ngay hai cái tát thì có chút tức giận, lão ta càng sấn tới sáp vào Đổng Thanh Thư như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Mẹ nó, cút, tên khốn này.”

Đổng Thanh Thư vùng vẫy càng lúc càng dữ, nghe thấy mùi rượu phảng phất quanh cánh mũi là cô liền cảm thấy buồn nôn.

Chết tiệt, lão ta cứ sáp tới muốn hôn cô.

“Cút ngay!”

Đổng Thanh Thư điên tiết thúc mạnh chân vào bộ hạ của ông ta.

“A” một tiếng thật to, đạo diễn La thét lên hệt như là vừa bị chọc tiết. Lúc này Đổng Thanh Thư cũng hoảng loạn không kém, nhưng hoài sự hoảng loạn ra, cô còn phải gắng lấy lại bình tĩnh để bỏ trốn ra ngoài.

“Là ông tự làm tự chịu, không phải do tôi…”

Đổng Thanh Thư nói rồi liền chạy ra ngoài.

Đạo diễn La cảm thấy giống nòi của mình đang phải chịu một cơn đau quằn quại khó tả. Lão ta đau đến xanh cả mặt, rượu cũng tan hết phân nửa, lúc này máu nóng trong người sôi sục, lão không đuổi theo được đành phải gọi điện bảo đám lâu la của mình giữ chân Đổng Thanh Thư lại.

Đổng Thanh Thư chạy được nửa đường thì hiển nhiên bị một đám người của đạo diễn La ngăn lại không cho đi tiếp.

Trên vầng trán tinh tế của cô thấm ướt mồ hôi lạnh… dường như thuốc đã phát huy tác dụng rồi, cô phải làm sao?