Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 14: Flop nhờ thực lực




Ngoài dự đoán của Đổng Thanh Thư, sau cái đêm mây mưa ầm trời ngày hôm đó với ông trùm giới giải trí Lệnh Thiên Từ kia, Đổng Thanh Thư lại vô cùng bình an vô sự, không có bất kỳ sóng gió nào xảy tới với sự nghiệp của cô.

Nói trắng ra là nhân vật A flop từ trong trứng nước, cô không nổi lên được, cứ mãi chìm nghỉm trong giới giải trí. Thế nên thời gian này không có vai diễn, không có những buổi quay quảng cáo với các nhãn hàng nào, đối với Đổng Thanh Thư đây mới chính là những ngày tháng yên bình, không khác với những gì mà cô viết về nhân vật A trong kịch bản là bao.

Đã là giới giải trí thì mỗi tháng có biết bao nhiêu model, biết bao nhiêu người đẹp kia chứ, Đổng Thanh Thư nhan sắc không phải là tệ, nói thật thì cô cũng có chút tự hào về gương mặt của mình, thế nhưng đẹp không chưa đủ, mà còn cần phải có tài năng nữa. Nhân vật A không phủ nhận rằng cô ta có sắc, có thực lực đấy, nhưng tiếc là cô ta lại không có địa vị trong giới giải trí hào nhoáng này. Nên bây giờ Đổng Thanh Thư không có chút khởi sắc nào trong sự nghiệp, cô nghĩ đây không phải là do Lệnh Thiên Từ nhúng tay vào vì trả thù cho đêm hôm đó, thật chất là do cô flop nhờ thực lực.

Mải mê nghĩ ngợi cũng không được gì, Đổng Thanh Thư thảnh thơi quá nên lại cứ tiếp tục nghe ngóng thông tin về những buổi casting sắp tới. Lần trước đi cast vai diễn nữ hai trong bộ phim của đạo diễn Lý do cô biên kịch Tô hống hách kia viết, đương nhiên lúc ra về bị đánh rớt không nương tay.

Đổng Thanh Thư cũng dự đoán trước được tình hình, nên khi nhận được kết quả cô cũng chẳng thất vọng là mấy.

Chỉ là Đổng Thanh Thư đã xuyên thư rồi thì phải chấp nhận với cuộc sống thực tại thôi, bây giờ cô không lo kiếm việc nữa thì cuộc đời sẽ chôn vùi y như là kết cục của nhân vật A luôn. Đổng Thanh Thư à, mày là biên kịch kia mà, mày viết kịch bản được, thì bây giờ mày cũng có thể diễn được!

Đổng Thanh Thư thật chất không sợ mình diễn không có ai thích, mà là sợ cái mác nhân vật pháo hôi sẽ ám cô cả đời, sẽ hại cô thê thảm không ngóc đầu dậy nổi.

Thấm thoát hai tuần đã trôi qua, việc bị chó cắn Đổng Thanh Thư đã gác lại một bên không nghĩ nữa. Dẫu sao cô cũng chưa từng yêu đương, sống hai mươi mấy năm trên đời cũng nên nếm trải chút vị ngọt đắng của tình dục đi nhỉ? – Biên kịch Đổng thở dài một hơi tự an ủi chính mình.

Đồng Tuệ Linh có nói gần đây cô ấy vô cùng ổn, việc đóng phim thuận lợi, ngay cả shop thời trang cũng làm ăn phát đạt, chẳng có chút dấu hiệu nào là bị người khác chơi xấu và hãm hại cả. Đổng Thanh Thư nghe thì có chút hoài nghi, nhưng rồi lại nghĩ có khi Lệnh Thiên Từ kia không xấu xa như cô đã đoán.

Dẫu sao người ta cũng là nhân vật lớn, chắc không chấp nhất những người thấp cổ bé họng như bọn cô đâu nhỉ? Lại nói, anh ta hẳn là lịch sử tình trường vô cùng dày, có lỡ cùng cô một đêm thì có là gì đâu chứ, dù sao người thiệt thòi… vẫn là cô, đâu phải anh ta chứ…



Trong lúc Đổng Thanh Thư còn đang bĩu môi chán chường, suy ngẫm về tương lai của mình, thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Vì đang ở nhà nên Đổng Thanh Thư mặc một chiếc áo thun cùng với quần short đơn giản thôi, lúc ra mở cửa cũng chỉ vội xỏ chiếc dép lê trong nhà.

Trong chớp mắt, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest xám đứng trước cửa nhà mình, đeo kính gọng vàng vô cùng trịnh trọng đang cúi đầu nói chuyện với cô, Đổng Thanh Thư chớp chớp hai mắt vì ngạc nhiên.

“Xin chào tiểu thư, tôi là trợ lý của Lệnh gia, Mạc Thiên Quyết, không biết tiểu thư có còn nhớ tôi không?”

“…” Kí ức lại một lần nữa thoáng qua, đại não Đổng Thanh Thư nảy số. À, chính là trợ lý mặc vest xám khác biệt với dàn vệ sĩ của Lệnh Thiên Từ đây mà.

Trong lúc Đổng Thanh Thư còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thiên Quyết lại vẽ lên môi một nụ cười mang đầy tính thương mại.

“Tiểu thư, sáng nay ngài Lệnh có việc gấp phải đến công ty xử lý, không thể tới được, ngài ấy dặn dò tôi đến đây để gặp cô.”

Vốn đang sóng yên biển lặng đột nhiên lại nổi lên một trận cuồng phong, Đổng Thanh Thư ngơ ngác không hiểu:

“Lệnh tiên sinh… cần gặp tôi để làm gì chứ?”

Biên kịch Đổng với cái đầu óc bay bổng đang suy nghĩ có phải ngài ấy muốn tìm tới tôi để trả thù hay không? Nhưng còn chưa kịp suy diễn đủ thì Mạc Thiên Quyết đã dứt khoát đề cập vấn đề.



“Ngài ấy đã cho luật sư soạn ra một bản hợp đồng hoàn chỉnh. Tiểu thư hiện tại có thời gian không? Tôi đợi cô ở dưới sảnh, chúng ta tìm một quán cafe thích hợp để nói chuyện.”

“…” Bản hợp đồng? Đi cafe nói chuyện?

Đổng Thanh Thư mở to hai mắt nhìn gương mặt lạnh tanh không cảm xúc kia của Mạc Thiên Quyết, cô nhíu mày hoài nghi không biết đám người này rốt cuộc sẽ hành hạ cô như thế nào để trả thù đây. Người nhà giàu trả thù cũng bài bản quá cơ, hợp với chả đồng, định bắt tôi kí kết cái gì nữa chứ?

“Tôi không đi thì… có được không?”

Trong đầu thì chửi mắng um trời, nhưng bên ngoài Đổng Thanh Thư nào có dám ho một tiếng. Cô thấp giọng hỏi, liền bị Mạc Thiên Quyết đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng.

“Lệnh gia còn dặn tôi chuẩn bị cho Đổng tiểu thư quần áo mới, ngài ấy nói hy vọng cô sẽ thích.”

Nói rồi Mạc Thiên Quyết đẩy một túi quần áo sang tay cô, nhìn xuống liền thấy là mặt hàng mới ra mắt trên thị trường, chất liệu vô cùng mềm mại, toát ra vẻ thượng hạng đầy mùi tiền.

“Vậy, tôi xuống dưới trước đợi cô, tiểu thư cứ thong thả nhé.”

Mạc Thiên Quyết nở nụ cười rồi quay lưng đi, để lại Đổng Thanh Thư đứng ngơ ngẩn ôm túi đồ hàng hiệu mà tay run rẩy.

Bỏ đi luôn như vậy, ý tứ này có phải là không cho phép cô từ chối không….?