Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 129: Chương 129




“Ngài không cầu hôn em à?”

“…” Lúc bấy giờ Lệnh Thiên Từ lại một lần nữa nhìn Đổng Thanh Thư mà rối rắm.

Cầu hôn?

Khái niệm này ngài đã từng nghe qua trong sách vở, cũng thấy mấy cảnh trong phim lãng mạn tình tứ.

Chỉ là…

“Đừng nói đến nhẫn ngài cũng chưa mua nha?”

“Không có, tôi có mua mà, em chờ chút.”

Lệnh Thiên Từ vội vội vàng vàng lấy ra trong túi áo một hộp trang sức bằng nhung sang trọng. Hộp nhỏ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng lớn, giá trị tương đương với mấy căn nhà!

“…” Đổng Thanh Thư bị choáng, tròn mắt nhìn người đàn ông kia đang nâng tay cô lên, muốn đeo nhẫn vào.

“Khoan đã!” Đổng Thanh Thư bật thốt.

Lệnh Thiên Từ vốn đang muốn mang nhẫn vào tay cô, bị lời nói này làm cho đứng yên bất động: “…”

“Ngài không cầu hôn em hả?” cô hỏi lại một lần nữa.

“Cầu hôn—phải làm sao?”

Lệnh Thiên Từ nghiêm túc nhìn Đổng Thanh Thư, hỏi cô.

“…” Đổng Thanh Thư cạn lời, cô nuốt khan một ngụm, nén cười.

“Thì giống như trong sách vở thường ghi, người nam quỳ một chân xuống cầu hôn người nữ, sau đó phải đợi sự đồng ý thì mới mang nhẫn vào tay được.”

Lệnh Thiên Từ rất tập trung nghe Đổng Thanh Thư chỉ bảo, dù rằng những việc đó ngài đã từng nhìn qua và đọc qua cả rồi, chỉ là đây là lần đầu tiên Lệnh Thiên Từ cầu hôn một ai đó.

Người đàn ông không chần chừ làm theo lời cô nói, ngài quỳ một chân xuống trước mặt cô, trịnh trọng nâng hộp nhẫn trên tay lên, hiếm lắm mới thấy ngài xấu hổ mà đỏ mặt.

“Em, đồng ý gả cho anh chứ?”

“…”

Đổng Thanh Thư vốn dĩ vẫn đang cười đùa trước sự ngốc nghếch hiếm thấy của Lệnh tiên sinh. Thế nhưng hiện tại vì hành động bất ngờ này của ngài, cô thật sự đã vì thế mà cảm động đến bật khóc.

Chậc… tuy có hơi ngốc nghếch nhưng sao lại khiến người ta xúc động đến vậy chứ.

“Anh… cầu hôn em thật à?”

Cuối cùng cũng chẳng thể kiềm chế nổi nước mắt cứ tuôn ra như mưa, Đổng Thanh Thư hơi khom gối xuống hôn lên đôi môi của người đàn ông.

“Anh thật sự yêu em sao?”

Lệnh tiên sinh khẽ cười dịu dàng, đáp lại cái hôn của cô: “Anh yêu em.”

“Lấy anh nhé?”

“Đồng ý gả cho anh, được không?”

Đổng Thanh Thư cắn môi nức nở, cô gật đầu rồi lại đưa tay để Lệnh tiên sinh giúp cô mang nhẫn.

“Em đồng ý.”

“Vậy, anh có đồng ý làm chồng em không?”

“Đồng ý.” Lệnh tiên sinh vô cùng nghiêm túc đáp lời”



“Anh đồng ý mỗi ngày đều nhìn em ngủ chảy nước miếng ướt cả tay anh.”

“…”

Mọe, đang cảm động mà!



Khi cán bộ đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Đổng Thanh Thư, cô vẫn còn mơ màng như không tin được vào mắt mình.

Cô và Lệnh tiên sinh, kết hôn rồi à?

“Em đang nghĩ gì vậy hửm?”

Lệnh Thiên Từ đưa tay dò eo của cô, siết chặt lấy vợ yêu kéo sát lại gần ngài.

Hơi thở nóng rực phả trên đỉnh đầu khiến Đổng Thanh Thư tìm lại được sự tỉnh táo.

Không phải là mơ nha, đây là sự thật!

“Bây giờ chúng ta làm gì đây?”

Ngồi trên xe Đổng Thanh Thư đưa mắt nhìn lên Lệnh tiên sinh, hỏi câu ngớ ngẩn.

Người đàn ông bật cười thành tiếng, vui vẻ cúi đầu hôn lên môi cô.

“Thì về nhà, động phòng hoa chúc chứ sao.”

“Gì chứ!” Đổng Thanh Thư trừng mắt, mắng Lệnh Thiên Từ không đứng đắn.

“Anh không đứng đắn gì hết trơn.”

Sau đó là một tràng cười cực dài của Lệnh tiên sinh.

Đổng Thanh Thư hừ mũi, không hùa theo ngài. Cô bắt đầu tính toán: “Anh có muốn giấu chuyện này đi không?”

“Giấu chuyện gì?” Lệnh Thiên Từ không hiểu mà nghiêng mặt hỏi lại cô.

“Thì chuyện kết hôn.”

“Giấu làm gì chứ, em là vợ anh, không lẽ anh không thể nói cho mọi người biết?”

“Không phải là không thể nói cho mọi người biết… nhưng mà… em sợ nó ảnh hưởng tới công việc của anh thôi.”

“Chẳng ảnh hưởng gì cả.” Lệnh Thiên Từ chẳng mấy quan tâm.

Lát sau khi về nhà, người ít khi dùng mạng xã hội như Lệnh gia ấy thế mà lại đăng một status cực kỳ là chấn động:

Nguyên văn người nọ viết:

[Tôi kết hôn rồi.

Cuối cùng thì cũng có thể cưới người con gái mà tôi yêu nhất.

Em ấy đáng yêu ngọt ngào, là một cô gái rất đặc biệt trong mắt tôi. Em ấy luôn mạnh mẽ và kiên định, dù rằng có đôi khi tôi vẫn mong em ấy dựa dẫm vào tôi nhiều hơn một chút.

Tuy vậy, tôi vẫn sẽ làm một người chồng thật tốt, bảo vệ em ấy trong suốt quãng đời còn lại.

Đăng một tấm ảnh kỷ niệm và nhờ mọi người làm chứng, đời này tôi chỉ yêu một mình em ấy – bé Thư của tôi.]

Sau đó là một tấm ảnh của Lệnh Thiên Từ và Đổng Thanh Thư đang đứng chụp ở Ủy ban nhân dân được up lên, cùng với giấy chứng nhận.

Giang cư mận dậy sóng thật rồi!

Đồng Tuệ Linh vừa mở mắt ra đã thấy bạn thân leo lên thẳng top1 hot search.

“Mòe nó Đổng Thanh Thư, cô cưới rồi à?”

Đồng Tuệ Linh hoảng hốt gọi điện cho Đổng Thanh Thư, muốn hỏi cho ra lẽ.

Đổng Thanh Thư chỉ cười cười không đáp lại, hại Đồng Tuệ Linh sốt hết cả ruột.

Phải một lúc sau cô mới thấp giọng nói: “Lệnh tiên sinh bảo sau khi liên hoan phim cuối năm kết thúc thì sẽ tổ chức tiệc cưới.”

Đồng Tuệ Linh: “…”

“Tôi sẽ viết thiệp gửi cô, cô đợi nha.”

Đồng Tuệ Linh: “…” Mọe nó cẩu lương này chất lượng thế!

Sau đó còn có tin nhắn của Kiều tổng gửi tới.

Kiều Đông Phong khóc tiếng miên: [Tôi tỏ tình cô không đồng ý thì thôi, vội gì phải kết hôn vậy hả?]

Đổng Thanh Thư đọc tin nhắn cười nhưng không trả lời, sau khi tắt hộp thư thoại, Đổng Thanh Thư vui vẻ đăng một status lên mạng xã hội theo sau Lệnh tiên sinh.