Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 11: Mạc Thiên Quyết




Về đến nhà đã lâu mà Đổng Thanh Thư vẫn còn chưa khỏi bàng hoàng. Cô ngồi nghệt mặt ra trên bàn trang điểm, hơi thở nặng nề vì tức giận càng lúc càng rối loạn không kìm chế nỗi.

Lúc nãy khi rời khỏi căn phòng đó, vừa ra ngoài không được mấy bước thì liền bị một đám người áo đen đứng chặn lại không cho đi. Bọn họ liên tục hỏi cô muốn đi đâu, rồi giữ chặt cô lại không cho chạy, còn dùng ánh mắt dò xét kia nhìn cô từ đầu đến chân như là đang đánh giá.

Đổng Thanh Thư giận đến phát điên, cô cảm thấy sau một đêm mà cô từ một con người tự do bình thường trở thành thú cưng được nuôi trong lồng vàng vậy, bị người khác nhìn với cặp mắt coi thường không tôn trọng, xem cô hệt như một món hàng.

Nhưng rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên không biết từ đâu đi tới, anh ta mặc bộ vest xám lịch lãm khác biệt so với những gã áo đen kia, gương mặt ôn hoà nhã nhặn, hướng mắt nhìn cô một lượt, bảo đám người kia buông cô ra.

“Ông chủ có lệnh không được phép làm Đổng tiểu thư bị thương.”

Vừa nghe lời nói đó, đám người bặm trợn đồ đen kia nhanh chóng buông tay không dám đụng đến Đổng Thanh Thư nữa, cho dù có là một sợi tóc của cô họ cũng không dám chạm.

Cô có chút bàng hoàng nhìn bọn họ, cảm thấy đám người này thực sự lật mặt còn nhanh hơn là cô ăn một miếng bánh nữa. Lại nói, khi nãy ai nấy đều nhìn cô với nửa con mắt xem thường, giờ đây họ đeo lên kính đen, đứng dàn sang hai bên với tư thế nghiêm trang, ai cũng cụp mắt không dám nhìn cô, ra vẻ tôn trọng hết mực.

“…” Làm một biên kịch đã lâu, trải qua biết bao nhiêu loại kịch bản hoang đường, lúc này Đổng Thanh Thư cũng không nhịn được mà sửng sốt.

Tuy nhiên cô vẫn còn rất thông minh và tỉnh táo để biết được rằng người đàn ông đứng sau sự việc này chính là ai.

“Xe đậu ở trước cửa, tôi đưa tiểu thư về.” Người đàn ông mặc vest xám kia dùng chất giọng âm trầm nói với cô, nụ cười xã giao đặc trưng giương bên môi, Đổng Thanh Thư nhìn một cái liền không có chút cảm tình nào.

Cô lắc đầu từ chối thẳng: “Không cần đâu, tôi tự mình bắt taxi về là được.”

Nói rồi Đổng Thanh Thư muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ quái quỷ này thì liền bị đám người áo đen kia chặn lại. Khác với lần trước bị bọn họ nắm chặt tay giữ lấy, lần này chỉ là đứng chắn ngay trước mặt không cho cô đi mà thôi.

Đổng Thanh Thư có chút buồn bực, cô quay lưng nhíu mày nhìn người đàn ông kia, thấy anh ta vẫn giữ nguyên thái độ cũ, nhưng bây giờ thì có chút chó cậy thế chủ, lớn giọng đe dọa cô.



“Lệnh gia có nói chúng tôi phải đưa cô Đổng về tới nhà an toàn thì mới được.”

Đổng Thanh Thư cười khẩy: “…” – Đấy, đem cả cái tên “Lệnh gia” kia ra để hù dọa cô, còn không phải là cậy quyền làm càn à?

Nhưng ngẫm lại Đổng Thanh Thư cũng có chút dè dặt đối với Lệnh Thiên Từ thật. Cô không rõ người đàn ông này là ai, không biết ở sau lưng anh ta vây cánh nhiều như thế nào, thế lực cường hãn ra sao… tóm lại nhìn chung vẫn là một đại nhân vật nguy hiểm không nên dây vào.

Đúng là Đổng Thanh Thư là biên kịch của kịch bản quái quắc này, nhưng cô dù sao cũng đã xuyên rồi, xuyên vào nhân vật pháo hôi thì làm gì có khả năng xoay chuyển thế cục chứ hả?

Cuối cùng Đổng Thanh Thư đành phó mặc cho số phận, cùng với đám người vest đen bặm trợn đáng sợ kia hộ tống về đến tận nhà.

“Dịch vụ tốt đó…” Bước xuống chiếc xe đầy mùi tiền kia, Đổng Thanh Thư liền không nhịn được cảm thán một câu.

Người đàn ông mặc vest xám nghe cô nói thì hơi cười, tuy rằng tiếu ý không đạt tới đáy mắt nhưng Đổng Thanh Thư vẫn ngờ ngợ nhận ra được sự thay đổi của anh ta.

“Tôi họ Mạc, tên Thiên Quyết, rất vui được làm quen với tiểu thư.”

Mạc Thiên Quyết đưa cho Đổng Thanh Thư một chiếc card visit, nhìn lướt qua liền nhận định đây là trợ lý kiêm vệ sĩ của Lệnh Thiên Từ.

Đổng Thanh Thư trộm nuốt một ngụm nước bọt, cô hơi hoảng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Nếu không có việc gì, tôi vào nhà trước.”

“Đổng tiểu thư, xin dừng bước.”



Không cho Đổng Thanh Thư có cơ hội chuồn đi, tiếng gọi của Mạc Thiên Quyết như sợi dây chắn ngang bước chân của cô lại. Đổng Thanh Thư nghiêng đầu, vẻ mặt miễn cưỡng hỏi vị trợ lý kia làm sao vậy.

Trợ lý nhìn chầm chầm Đổng Thanh Thư hồi lâu rồi nói:

“Sắp tới Lệnh gia đi công tác vài ngày.”

“…” Đổng Thanh Thư sững người: “Liên quan gì tới tôi…?” cô vô cùng thắc mắc hỏi ngược lại anh ta.

Mạc Thiên Quyết đứng thẳng lưng, tay đẩy đẩy gọng kính, nở nụ cười không đậm không nhạt:

“Thời gian ngài ấy không ở trong nước, Đổng tiểu thư cứ từ từ chuẩn bị tinh thần.”

“Chuẩn bị tinh thần?” Đổng Thanh Thư càng thêm khó hiểu, ủa, chuẩn bị tinh thần gì cơ?

Trợ lý nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô thì có chút sửng sốt. Anh ta khó hiểu không biết vì sao cô lại diện lên biểu cảm kia nữa. Không phải bình thường các nữ minh tinh bò lên giường Lệnh gia đều hy vọng một ngày được ngài ấy chú ý tới sao? Từ con chim sẻ ngoài đường bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Nhưng cho dù bản thân rất thắc mắc, trợ lý Mạc vẫn không hề tỏ ra thất thố. Anh ta nghiêm túc nói với Đổng Thanh Thư: “Nếu có tin tốt từ Lệnh gia, tôi sẽ báo lại với cô.”

“…” Tin tốt? Tin gì chứ?

“Vậy, xin mời tiểu thư vào nhà. Nhìn cô vào tới nhà an toàn thì chúng tôi mới được phép quay về.”

“…”

Đầu óc Đổng Thanh Thư quay mồng mồng không hiểu cái quái gì, cho dù cô có thông minh đến mấy thì lúc này IQ cũng đánh bay thành con số 0, đám người này… bị bệnh gì vậy chứ, ăn nói khó hiểu!