Để cho một nam nhân đoạn tử tuyệt tôn, chỉ sợ là kết cục còn thê thảm hơn là vứt tiền tài và bỏ mạng.
Tầm mắt của Cảnh Nghi cứng ngắc chuyển từ ngoài cửa sổ sang thân nam nhân bên cạnh. Trong phòng tối đen, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Đình, nhìn ra Tiêu Đình đang nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt và ánh mắt của Tiêu Đình đều bị màn đêm bao phủ, chỉ có tiếng thở dài của Tiêu Đình truyền tới.
Lông mày của Cảnh Nghi ngưng tụ lại thật sâu.
Nếu, nếu thật sự không thể đổi trở về, Tiêu Đình cũng không muốn đoạn tử tuyệt tôn? Thân thể nam nhân của hắn ở chỗ nàng, Cảnh Nghi có lẽ cũng hiểu làm thế nào mới có thể có con nối dõi, nhưng nàng không thể làm loại chuyện đó với một nữ nhân, chỉ là suy nghĩ trong đầu, Cảnh Nghi cũng không thể nào chấp nhận.
Nhưng nàng đã liên lụy Tiêu Đình biến thành nữ nhân, còn muốn để cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.....
Cảnh Nghi đau đầu.
Tiêu Đình nhìn chằm chằm bóng dáng kia, cũng rất phiền lòng.
Hắn thích Cảnh Nghi, thích đến mức trong ngực rắn chắc luyện ra ý nghĩ kiều diễm với nàng, nhưng Cảnh Nghi không thích hắn. Hắn muốn thử một chút thủ đoạn để lấy lòng nàng, nhưng nam nhân dỗ nữ nhân, hoặc là mua trang sức hoặc là nói lời tâm tình, bây giờ hắn là thân công chúa, làm loại chuyện kia chỉ sợ là làm nhiều công ít.
Hắn chỉ có thể chờ thân thể đổi trở về, đến lúc đó hắn là nam nhân cao lớn cường tráng, nàng là công chúa nhỏ nhắn nhu nhược, vẫn sợ không có cơ hội chăm sóc bảo vệ nàng sao?
Nhưng không dùng được cách nhảy hồ tìm cái chết, tới cùng thì làm sao mới có thể đổi trở về? Ngộ nhỡ đời này không thể đổi trở lại, bọn họ nên làm sao bây giờ? Vẫn phải giả làm phu thê qua ngày như vậy sao, một người ngủ ở trong một người ngủ ở ngoài? Tiêu Đình không biết Cảnh Nghi có nguyện ý hay không, dù sao hắn cũng không muốn!
Tiêu Đình muốn thân thiết với nàng, đoán được sở thích của nàng, không quan tâm hắn ai là nam ai là nữ, trong lòng thích nhau là được. Giống như buổi tối hai ngày trước ôm lấy nàng, biết nàng ở đâu, biết thân thể nóng lên vì nàng, hắn liền trở nên thỏa mãn, cảm nhận được là đang ôm lấy Cảnh Nghi.
Cho nên thay vì ngóng trông không biết lúc nào mới tới, thậm chí cả đời cũng không đợi được ngày linh hồn trở vị trí cũ, không bằng xác định cảm tình trước, hưởng thụ sự vui vẻ mà phu thê nên hưởng thụ trước, sau đó phu thê vừa ân ái vừa chờ ngày đó. Đợi khi hắn tiếp tục làm nam nhân yêu nàng, đợi không được hắn sẽ lấy phong thái của nam nhân sủng ái nàng, còn hơn là uổng phí cả cuộc sống, sắp chết cũng chưa đổi trở về thì lại hối hận không kịp.
Hắn nghĩ thông suốt rồi, nhưng cũng phải để cho Cảnh Nghi quẹo qua ngõ rẽ mới được, hai người cùng nhau thử.
Nhưng không thể nói thẳng, tốt nhất là để cho Cảnh Nghi nói ra trước, ám chỉ rõ ràng như vậy, Tiêu Đình không tin nàng không hiểu.
Cảnh Nghi nghe hiểu, biết vấn đề mà Tiêu Đình đang ưu sầu chính là con nối dõi.
Nàng không muốn đụng chạm nữ nhân, nhưng nàng càng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Đình bởi vì nàng mà đoạn tử tuyệt tôn.
Cảnh Nghi không muốn cả đời phải sống trong cơn hổ thẹn, không muốn sau này phu thê Tiêu Bá Nghiêm và Liễu thị cũng phát sầu vì chuyện con nối dõi của nhi tử thứ ba.
“Ba mươi mà lập, bốn mươi bất hoặc*” Nhắm mắt lại, Cảnh Nghi cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp không có bất kỳ sự lên xuống, “Tam công tử yên tâm, nếu ngươi ba mươi tuổi khi đó chúng ta vẫn chưa đổi trở về, ta sẽ xin phu nhân an bài một thiếp thất, chờ sinh xong hài tử, giao cho ngươi nuôi nấng, cho là con trai trưởng.”
(*) Ba mươi mà lập, bốn mươi bất hoặc: Là lời của Khổng Tử, ý là ba mươi tự lập thân ở đời, bốn mươi không còn bị mê muội điều gì.
Nàng muốn nạp thiếp?
Tiêu Đình có chút không tin vào lỗ tai của mình, mạnh mẽ ngồi dậy, quỳ trước mặt cái bóng dáng vừa nói, mở to hai mắt cố gắng nhìn khuôn mặt bị màn đêm làm mờ nhạt của nàng, “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa?” ~~DDLQD
Nghe ra sự chấn kinh cùng bất mãn trong giọng nói của hắn, Cảnh Nghi nghiêng đầu, bình tĩnh nói: “Nếu tam công tử cảm thấy quá muộn, vậy ngươi tự định đoạt khi nào sẽ nạp thiếp.”
Nạp cái rắm!
Tiêu Đình há to mồm, nắm chặt quả đấm im lặng mắng nàng một câu! Đại não của nữ nhân này có phải là có một cái khiếu* chưa mở hay không?
(*) Khiếu: Hai tai, hai mắt, miệng, hai lỗ mũi gọi là thất khiếu.
“Không được, Tiêu gia bọn ta không có thói quen nạp thiếp.” Cố gắng nuốt cơn giận, Tiêu Đình lạnh giọng giảng đạo lý cho nàng, “Bây giờ mẹ của ta cực kỳ hài lòng với con dâu công chúa giả là ta đây, ngươi dám đề xuất nạp thiếp, mẹ ta sẽ mắng ngươi một trận trước. Lại nói ngươi lấy danh nghĩa của ta bái Hộ quốc công làm sư, sau khi học thương pháp xong liền đi nạp thiếp bắt nạt ngoại tôn nữ của hắn, Hộ quốc công còn không lột một lớp da của ngươi! Ngươi không sợ bị đánh, Tiêu Đình ta không muốn mang cái thanh danh vong ân phụ nghĩa!”
Hắn nói quá kích động, nước miếng đều phun lên trên mặt của Cảnh Nghi rồi.
Cảnh Nghi không thoải mái né tránh, thay đổi thân thể lâu như vậy, nàng đã không có cách nào coi nước miếng này thành nước miếng của chính mình. Nhưng mà Tiêu Đình nói cũng có lý, nàng không ngại người ngoài truyền nhau việc Tứ công chúa không sinh ra con nối dõi, nhưng ngoại công và ngoại tổ mẫu sợ là sẽ thay nàng quan tâm, mẫu thân cùng cậu chết sớm, Cảnh Nghi không muốn làm cho nhị lão ưu phiền vì nàng.
Xoa xoa trán, trong lòng của Cảnh Nghi nảy sinh ra một kế hoạch, khẽ nói: “ Như vậy, ngươi tìm một nha hoàn có dung mạo hợp ý của ngươi, ta nghĩ biện pháp thuyết phục nàng thay ngươi sinh hài tử, chờ nàng có thai, ngươi lại giả vờ có thai, sinh xong hài tử liền lập tức ôm tới chỗ của ngươi, ta âm thầm đưa nha hoàn ra khỏi, giấu trời qua biển.
Như vậy Tiêu Đình có cốt nhục thân sinh để nối dõi tông đường, ngoại công và ngoại tổ mẫu cũng không cần lo nàng bị lạnh nhạt, nhất cử lưỡng tiện.
Tiêu Đình tức giận đến tay cũng đã run lên, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Hài tử của nha hoàn ở đâu ra?”
Cảnh Nghi dừng một chút, mới cụp mắt bảo đảm: “Tự nhiên sẽ là của ngươi.”
“Không được.” Tiêu Đình bác bỏ, cười nhạo nói: “Hài tử của Tiêu Đình ta, làm sao có thể xuất ra từ trong bụng của một nha hoàn ti tiện.”