Có Cao thị giúp một tay, Tiêu Đình thuận lợi thoát được thẩm vấn của Từ Nghiễm, chỉ là phu thê Từ Nghiễm đều không hài lòng với nam nhân mà ngoại tôn nữ đang quá si mê, liên tục dặn dò ngoại tôn nữ phải kiềm chế tình cảm của mình, lạnh lùng với tam công tử một chút. Tiêu Đình nghe mà bực bội muốn chết. Nghĩ lại dù gì hắn cũng là một quý công tử tao nhã ngọc thụ lâm phong, sao lại bị hai lão nhân đây ghét bỏ như vậy chứ?
Có trưởng bối quản lý, kế hoạch quay về phủ tướng quân của Tiêu Đình cũng bị nhỡ, ăn cơm trưa với hai lão nhân song đã bị Từ Nghiễm phái người hộ tống về cung.
Hắn đi rồi, Cao thị theo Từ Nghiễm trở lại trong nhà, khe khẽ hỏi: "Ông định làm gì? Ngụy Đạc có thể làm hữu thống lĩnh ngự tiền thị vệ, chắc chắn bản lĩnh sẽ không kém chứ?"
Từ Nghiễm vẫn còn đang nhớ lại khoảng thời gian ở chung với ngoại tôn nữ.
Ngoại tôn nữ này tính tình cởi mở, thậm chí còn uống mấy ngụm rượu với ông, trên mặt Từ Nghiễm không biểu hiện ra nhưng thật ra trong lòng lại đặc biệt vui mừng. Lúc trước ông nuôi nữ nhi cũng giống như nhà người khác, nuôi cho mềm mại yếu đuối, gặp phải chuyện thì dễ dàng chui vào ngõ cụt, vì một nam nhân mà không thèm ngoảnh đầu nhìn cha mẹ , nhẫn tâm rời đi, giống như cắt một miếng từ tim ông vậy. Từ Nghiễm không vì vậy mà oán hận nữ nhi, chỉ là ông hối hận không dạy cho nữ nhi độ lượng một chút, hôm nay ngoại tôn nữ cởi mở lại hiểu được biến báo (dựa theo tình hình mà thay đổi), Từ Nghiễm cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Ông đang nghĩ gì thế?" Cao thị chờ cả ngày mà không nghe ai đáp lại, buồn bực kéo tay áo Từ Nghiễm.
Từ Nghiễm hồi hồn, vỗ vỗ tay bà nói: "Ta tự có tính toán, bà cứ chờ truyền lời cho Cảnh Nghi thay ta là được." Không muốn làm cho thê tử biết quá nhiều chuyện máu tanh.
"Vậy ông cẩn thận một chút, ngộ nhỡ thất thủ, e là Cảnh Nghi sẽ phải gặp nguy hiểm." Cao thị lo lắng nói.
Từ Nghiễm gật đầu một cái.
Buổi tối hôm ấy, Từ Nghiễm cứ theo lẽ thường cùng Cao thị an giấc, đợi thê tử ngủ say, ông cẩn thận rời giường, tới chỗ chuồng chim bồ câu ở hậu viện. Từ sau khi vứt bỏ quan tước, Từ Nghiễm đã nuôi rất nhiều súc vật, trâu gà vịt ngỗng thỏ heo chó lừa, có loại nuôi hai ba năm, có loại lại bỏ dở nửa chừng, chỉ riêng có chim bồ câu là ông vẫn luôn coi như bảo vật mà tự tay chăm sóc cẩn thận.
Lấy ra một con chim bồ câu, Từ Nghiễm lấy ống trúc nhỏ mà ban ngày đã chuẩn bị ra, buộc vào đùi nó, nhân lúc ban đêm thả cho nó bay đi.
Bồ câu đưa tin có màn đêm che giấu xoè cánh bay vút đi, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Buổi tối ngày hôm sau, Từ Nghiễm lại lặng lẽ rời giường lần nữa, nhưng lần này ông không tới chỗ chuồng chim bồ câu mà là đi tới thư phòng phòng ở chính viện khi ông còn làm hộ quốc công. Cửa thư phòng mở ra, Từ Nghiễm bước vào, một bóng đen bên trong lập tức quỳ một chân xuống, kích động chắp tay với ông: "Tướng quân, cuối cùng thuộc hạ cũng được gặp lại ngài!"
Hộ quốc công đời thứ nhất đi theo Cao Tổ Hoàng đế nam chinh bắc chiến từng huấn luyện ba trăm tinh binh, có kẻ đã bỏ mạng, lại chọn tân binh bổ sung vào. Đợi cho thiên hạ an ổn, ba trăm tinh binh cũng được Cao Tổ Hoàng đế ban cho Hộ quốc công. Ba trăm người này cam tâm tình nguyện bán mình cho Từ gia, đời đời kiếp kiếp đi theo, nhóm ba trăm tinh binh đầu tiên già rồi, lại chọn con cháu ưu tú nhất trong nhà mình đưa vào Từ gia tập võ, xây dựng thân vệ quân mới. Vì không để cho đế vương nghi kỵ, Từ gia chỉ thừa nhận ba trăm thân vệ quân chứ không thu nhận cả những gia tộc đang dần dần lớn mạnh của họ, thế nhưng có một số gia tộc thân vệ quân đều có hoặc nhiều hoặc ít tình cảm với Từ gia, Từ gia sớm đã như một cây đại thụ che trời, cắm rễ thật sâu trên đất Đại Chu.
Sau khi Từ Nghiễm từ quan cũng đồng thời giải tán ba trăm thân vệ, nhưng đây chỉ là trên mặt nổi, mười mấy năm qua, ba trăm thân vệ vẫn ẩn cư ở gần kinh thành, thề chết đi theo Từ Nghiễm.
Vị trước mắt này chính là thống lĩnh Từ Nguy của thân vệ quân, phàm là người có thể làm thống lĩnh của thân vệ quân đều sẽ được ban thưởng họ Từ.
Từ Nguy cũng là người duy nhất mà Từ Nghiễm ghi nhớ phương thức liên lạc, còn những thân vệ là do Từ Nguy cai quản.
"Ngươi có biết hữu thống lĩnh ngự tiền thị vệ - Ngụy Đạc không?" Từ Nghiễm không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.
Từ Nguy tuy ẩn vào phố phường nhưng lại nắm rõ tình hình quan viên trong kinh thành như lòng bàn tay, gật đầu nói: "có biết."
Từ Nghiễm ừ một tiếng, lạnh giọng nói: "Trong vòng ba ngày, dẫn hắn tới gặp ta, phải sống."
Từ Nguy không hỏi nguyên nhân mà hắng giọng đồng ý luôn, xác định Từ Nghiễm không còn phân phó khác, lúc này mới rời đi suốt đêm.
~
Ngụy Đạc đang làm nhiệm vụ vào buổi tối, hôm sau trước khi đám văn võ đại thần vào triều hắn sẽ giao ca cho Tả thống lĩnh. Thật ra thị vệ bình thường phải thức trắng đêm giữ vững tỉnh táo, chỉ cần trong cung không có việc gì, trên căn bản là hắn sẽ ngủ nguyên đêm, ban ngày tinh thần phấn chấn như thường. Chỉ là vừa mới kết thúc một đêm tệ hại, lúc xuất cung khó tránh khỏi việc lười biếng, vừa lười biếng một cái, bên đường đột nhiên bắn ra một cây ám khí, Ngụy Đạc không hề chuẩn bị sẵn, chỉ cảm thấy cổ đau nhói, ngay sau đó người liền ngã xuống.
Lúc này sắc trời vẫn còn tối, Ngụy Đạc té xuống đất, trước khi hôn mê, hắn vẫn tranh thủ nhìn chằm chặp người áo đen che mặt đang đi tới, "Ngươi là người nào?"
Từ Nguy không nói gì, nhẹ nhàng xốc người lên vai, đi về phía Từ gia.
Nghênh đón Ngụy Đạc là một gian hình phòng u ám, là một chậu nước lạnh, là Hộ quốc công Từ Nghiễm đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Ngụy Đạc ba mươi lăm tuổi, lúc Từ Nghiễm lui xuống hắn đã làm thị vệ trong cung rồi, có thể nhận ra Từ Nghiễm, nhìn lại các loại hình cụ xung quanh một chút, liên tưởng ngày hôm trước tứ công chúa đã tới Từ gia, còn có cái gì mà hắn không hiểu nữa?
Ngụy Đạc cười khổ: "Tứ công chúa thật tốt tốt bụng, quốc công gia thật là cao tay, là do ta khinh thường rồi."
Ngay từ lần đầu tiên Hộ quốc công phu nhân vào cung đi thăm tứ công chúa thì đáng lẽ hắn nên nhổ cỏ tận gốc ngay. Chỉ tiếc người nọ lại mang lòng dạ nữ nhân, lấy cái chết ra uy hiếp không cho hắn tổn thương tới người vô tội, hắn lại tin tứ công chúa đã quên chuyện rơi xuống nước lúc trước, thế nên mới xảy ra tai hoạ hôm nay.
"Nếu đã biết lý do ta bắt ngươi tới đây, vậy ta cũng không vòng vo với ngươi nữa. Nói, vì sao phải hại Cảnh Nghi?" Từ Nghiễm lạnh lùng hỏi.
"Quốc công gia không cần tốn nước bọt làm gì, hôm nay ta rơi vào trong tay ngài thì cũng không cần sống mà về, muốn chém giết muốn róc thịt gì tùy ngài xử trí." Ngụy Đạc nhắm mắt lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ không sợ sinh tử.
Từ Nghiễm sao có thể để hắn chết dễ dàng như vậy được, sau lưng Ngụy Đạc có thể còn có chủ mưu sai khiến, Ngụy Đạc chết rồi, người ở sau lưng hắn lại hiểu lầm đổ hết tội lỗi lên đầu tôn nữ ông, như vậy ngoại tôn nữ sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm.
"Ngươi tới thẩm vấn hắn, tận lực đừng để bị thương ngoài da." Từ Nghiễm chớp mắt với Từ Nguy.
Không muốn để bị thương ngoài da, vậy cũng chỉ có dán da thôi. Từ Nguy trói Ngụy Đạc vào trên ghế dài, áp mảnh giấy đã thấm ướt vào mặt Ngụy Đạc. Là người từng đi lên chiến trường thì khi làm chút chuyện nhỏ này, Từ Nguy mặt không đổi sắc. Dán tới tờ thứ ba, trên cổ Ngụy Đạc nổi gân xanh, dán vào tờ thứ tư, hai chân Ngụy Đạc đã co quắp nhưng hắn vẫn liều mạng chịu đựng, quyết không duỗi chân đầu hàng.
Từ Nguy quay đầu lại, dùng ánh mắt dò hỏi.
Từ Nghiễm gật đầu một cái.
Từ Nguy tiếp tục tăng thêm.
Chân Ngụy Đạc run lên mấy cái, dần dần bất động.
Từ Nguy đợi qua ba hơi, tháo ra lớp giấy trên mặt Ngụy Đạc, bấm mở cằm Ngụy Đạc khiến cho hắn hô hấp.
Ngụy Đạc chợt run run, sau đó ho khan kịch liệt.
Từ Nghiễm đứng dậy, chắp tay đi tới bên cạnh cái ghế, cúi đầu, ánh mắt không có bất kỳ cảm tình nào nhìn chằm chằm Ngụy Đạc: "Ngụy thống lĩnh, trong đời của lão phu khinh thường nhất là bắt nạt người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, nhưng ngươi hại người nhà của ta trước, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nhưng nếu ngươi thà chết chứ không chịu khuất phục như cũ, vậy lão phu không thể làm gì khác hơn là phái người đi bắt Linh Đường tới đây, để cho bà ta đi xuống dưới cửu tuyền trước để chờ ngươi, tránh cho bà ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sống còn khổ hơn."
Ngụy Đạc mở to hai mắt, cặp mắt ửng hồng: "Từ Nghiễm, ông quả là nam nhân, có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng lên người của ta, đừng động đến nương của ta!"
"Vậy ngươi hại Cảnh Nghi trước, tại sao không nghĩ tới nàng chỉ là một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi?" Từ Nghiễm từ từ cúi người, quả đấm đè ở ngực trái của Ngụy Đạc, đột nhiên dùng sức. Giống như toàn thân gánh thiên quân, Ngụy Đạc kêu ra tiếng, chịu đựng chịu đựng, đột nhiên phun ra một ngụm máu!
"Nói." Quả đấm của Từ Nghiễm vẫn không nhúc nhích, lại tiếp tục dùng sức, hoàn toàn có thể đè gãy xương ngực Ngụy Đạc.
Ngụy Đạc cắn răng chịu đựng, từ chối không chịu nhận chiêu.
Từ Nghiễm lại buông ra quả đấm, nói với Từ Nguy: "Đi đưa Ngụy phu nhân tới đây."
Từ Nguy nhận lệnh liền đi, Ngụy Đạc ngước cổ lên đuổi theo nhìn hắn, mắt thấy Từ Nguy sắp bước ra khỏi cửa, đột nhiên hắn bật ra một tiếng cười vô cùng thê lương, cười đến thảm thiết. Từ Nguy quay đầu lại, thấy Tướng quân khoát tay, hắn liền dừng ở cửa, chờ Ngụy Đạc khai báo.
Ngụy Đạc cười đủ rồi, khóe mắt bỗng nhiên lăn xuống hai giọt nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Từ Nghiễm: “Quốc công gia, người còn nhớ rõ Trang phi không? Trang phi nương nương là bị hoàng thượng cướp vào cung , nữ nhân mà ta thích cũng là bị buộc vào cung , nàng đủ may mắn, ở hậu cung cũng không được cưng chiều, ta...ta...... Giao thừa đêm đó ta cùng với nàng lén gặp riêng, đột nhiên tứ công chúa đi qua chỗ ẩn thân của bọ ta, nàng ta không muốn truy cứu, ta sợ phức tạp, liền nắm lấy cơ hội, thừa dịp Thượng Nguyên tứ công chúa một mình ngắm đèn, đẩy nàng ta rơi xuống nước. Quốc công gia, người nào làm người đó chịu, ngài giết ta đi, đừng đụng chạm vào nương của ta!”
“Nàng ta là ai?” Từ Nghiễm lạnh nhạt hỏi.
Ngụy Đạc mím môi, hồi lâu mới nói: “Lâm Quý Nhân.”
Nữ nhân trong hậu cung, chỉ có Lâm Quý Nhân cùng hắn có giao tình trước khi vào cung, coi như là bây giờ hắn có lừa gạt, lấy bản lĩnh của Từ Nghiễm, nhất định có thể tra ra được.
Từ Nghiễm theo dõi hắn, chợt cười, “Cảnh Nghi cũng không biết chuyện của ngươi cùng Lâm Quý Nhân, cho dù là biết rõ, bất kể là Cảnh Nghi hay là ta, cũng không có hứng thú với một chút chuyện hư hỏng đó của ngươi. Nhưng ngươi dám cả gan hại ngoại tôn nữ của ta, hoặc là chết, hoặc là từ nay về sau nghe theo lệnh của ta, bất luận cái gì cũng không được cãi lời, như thế nào, ngươi chọn con đường nào?”
Ngụy Đạc khó tin nhìn ông, “Người thật sự là muốn thả ta?”
Từ Nghiễm cười lạnh, oán hận nói: “Ta lại hi vọng có nhiều thị vệ như ngươi ở trong cung.”
Tốt nhất khiến cho hôn quân này đoạn tử tuyệt tôn, hoàng tử công chúa không có ai là con ruột của hắn.
Ngụy Đạc hơi suy nghĩ, cũng hiểu lý do Từ Nghiễm không giết hắn, địch nhân của địch nhân, chính là bằng hữu.
“Người muốn để cho ta làm cái gì?” Ngụy Đạc cẩn thận hỏi.
Từ Nghiễm cúi đầu nhìn hắn: “Ta muốn ngươi thay ta bảo vệ Cảnh Nghi, nếu như Cảnh Nghi gặp bất kỳ bất trắc nào, cả nhà các ngươi, bao gồm Lâm Quý Nhân đừng mơ tưởng sẽ chết già."
Ngụy Đạc nghĩ ngợi chốc lát, cau mày nói: “Ta sẽ làm hết sức, mong rằng Quốc công gia giữ kín như bưng, đừng lại......”
“Lão phu không rảnh rỗi như vậy.” Từ Nghiễm trực tiếp cắt đứt lời nói nhảm của hắn.
Ngụy Đạc tin ông, sau khi tay chân được mở trói, hắn trịnh trọng làm một đại lễ với Từ Nghiễm, lại lặng lẻ rời khỏi Từ phủ.
~~
Cao thị lại vào cung.
"Ngụy Đạc đi nhờ ngoại công rồi?" Nghe xong cuộc nói chuyện của Cao thị, mắt của Tiêu Đình nhìn cửa phòng, kinh ngạc hỏi.
Cao thị cười híp mắt gật đầu.
"Vậy lúc ấy vì sao hắn phải hại con?" Tiêu Đình cau mày. Ngụy Đạc thiếu chút nữa hại chết chính xác là thê tử của hắn, tại sao Từ Nghiễm có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy? Chẳng lẽ Từ Nghiễm nhìn trúng bản lĩnh của Ngụy Đạc, thà lợi dụng chuyện này đổi lấy thủ hạ, cũng không muốn làm chủ cho ngoại tôn nữ?
Cao thị giống như nghi ngờ, nhỏ giọng nói: "Ngoại công của con không có nói với ta, nhưng mà Cảnh Nghi yên tâm, Ngụy Đạc cùng con không có thù, chỉ là nghi ngờ con làm lộ bí mật của hắn, vì tự vệ mới xuống tay. Hắn là đáng chết, nhưng mà bây giờ con đã tốt rồi, hắn còn sống bảo vệ con còn hữu dụng hơn là chết......"
Tiêu Đình hừ lạnh, "Ngộ nhỡ hắn âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh), lén hại con tiếp thì sao?"
Cao thị nghe vậy, cũng hừ một tiếng, vỗ tay của ngoại tôn nữ nói: "Cảnh Nghi yên tâm, điểm này ngoại công của con đã nắm chắc, trước mặt của Ngụy Đạc còn có nương, vì nương của hắn, hắn không dám làm trái với ngoại công của con, hại người hại mình, hắn không có ngu như vậy."
Đúng là cái đạo lý này.
Mặc kệ như thế nào, Ngụy Đạc cái họa lớn trong lòng này đã được giải quyết, Tiêu Đình cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến ngày hai mươi được nghỉ cuối tuần, Tiêu Đình đi chờ ở Từ An Cung sớm một chút.
Cảnh Nghi đúng hẹn sẽ đưa Thuần ca nhi đến xem hắn, viết một bức “thư nhà” đặc biệt cho hắn như cũ.
Tiêu Đình không gấp xem thư, giả vờ như muốn cùng Thuần ca nhi hạ song lục, lại khuyên Thuần ca nhi kêu Cảnh Nghi đến giúp đỡ. Thuần ca nhi thích tứ công chúa, "Tứ công chúa" nói gì bé đều nghe, nhảy xuống đất, chạy đi Đông Ốc trước mặt Thái hậu, lôi Cảnh Nghi đến Tây Ốc.
Tiêu Đình ngồi ở trên ghế, có chút khẩn trương.
"Có chuyện gì sao?" Cảnh Nghi đoán được Tiêu Đình muốn gặp nàng, nàng vung lên vạt áo ngồi đối diện với Tiêu Đình, ôm Thuần ca nhi lên trên đùi, cụp mắt, bày ra dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng dạy Thuần ca nhi chơi cờ.
"Ngươi... Ngươi còn tức giận hả?" Tiêu Đình thật nhanh liếc nhìn nàng một cái, cũng cúi đầu bày quân cờ.
Thuần ca nhi tò mò nhìn nhìn hai người, hiểu chuyện không lên tiếng.
"Tức giận cái gì?" Cảnh Nghi cuối cùng cũng giương mắt, ánh mắt vừa vặn chống lại Tiêu Đình, nàng thong dong lạnh nhạt, Tiêu Đình sợ hãi dời đi tầm mắt trước, theo bản năng nắm nắm lấy cái khăn, mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Lần trước, ta nói ta lớn......" Nói được một nửa, phát hiện Thuần ca nhi đang nhìn hắn, Tiêu Đình vội vàng câm miệng.
Cảnh Nghi cau mày nhìn hắn, cái gì mà hắn lớn?
"Đại công tử." Tiêu Đình đổi lối xưng hô.
Cảnh Nghi nghĩ tới, cười nhạt, "Công chúa yên tâm, ta đã sớm quên đi rồi."
"Quên gì?" Thuần ca nhi ngẩng đầu lên, không nhịn được chen miệng hỏi.
Cảnh Nghi cười sờ sờ sống mũi nhỏ của nam oa, "Không có việc gì, Thuần ca nhi cùng tứ công chúa đánh cờ đi, Tam ca đi bồi cô tổ mẫu."
Thuần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Đình xem sống mũi của đệ đệ , lại nhìn bàn tay của Cảnh Nghi, giận đến muốn xoắn khăn rồi. Này rõ ràng là thê tử của hắn, tại sao mỗi ngày đại ca nhị ca đều có thể nhìn thấy nàng, Thuần ca nhi lại càng đang ở trong phúc mà chẳng biết, hắn chính là trượng phu chỉ một người chịu đựng nỗi khổ tương tư ở trong cung?
"Đợi một chút...!" Vụt đứng lên, Tiêu Đình hét về phía Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi dậm chân, quay đầu nhìn hắn, trong mắt chỉ có nghi ngờ, không có bất kỳ lưu luyến.
Tiêu Đình cũng biết nàng vẫn còn đang tức giận, giận hắn nghi ngờ phẩm tiết của nàng, lo lắng nàng di tình biệt luyến với đại ca.
Quét mắt cung nữ canh giữ ở cửa, Tiêu Đình đi tới trước mặt của Cảnh Nghi, nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi rớt đồ rồi."
Nói xong đưa tay đến trước mặt nàng.
Cảnh Nghi cúi đầu, chỉ thấy trong lòng bàn tay của Tiêu Đình, giống như có một bức thư gấp thành đồng tiền .
Sợ bị người khác nhìn thấy, Cảnh Nghi lập tức cầm thư lên để vào trong tay áo, cụp mắt nói: "Đa tạ công chúa."
Tiêu Đình cố gắng nhịn cười, càng nhìn bộ dáng nghiêm trang của nàng lại càng thích.
Cướp thư lại cướp nhanh như vậy, giả vờ lạnh lùng nữa hắn cũng không tin rồi, rõ ràng là còn thích hắn!