Xuân đến rồi xuân đi. Hoa nở rồi hoa tàn. Cứ như vậy tuần hoàn, liên tiếp, không ngừng nghỉ... Vạn vật đều có thể sinh sôi nảy nở. Vạn vật đều có thể quay trở lại hết thảy. Nhưng sao con người lại không thể? Tuổi xuân của thiên nhiên là vô hạn, nhưng tuổi xuân của con người là hữu hạn. Đi sai đường, liệu có thể quay lại được hay không?
Ở giữa đất trời này, chẳng có gì thay đổi, đổi thay duy nhất chỉ có lòng người cô đơn. Người vẫn đứng đây, nhưng bốn bề yên vắng. Người đợi ai? Người đợi chân mệnh thiên tử của đời mình, nhưng mãi mãi chỉ có thể chìm trong vô vọng. Hắn yêu nàng. Hắn yêu nữ nhân đã từng là niềm tin để cho hắn tồn tại. Yêu nàng, sâu đậm là thế. Nhưng đáng tiếc, hắn yêu sai cách, hắn khiến nàng đau lòng, hắn cũng tổn thương. Tại sao trước giờ hắn luôn lý trí là vậy, nhưng khi thấy nàng, vạn vật đều lu mờ? Phải chăng là do chính hắn quá ngu ngốc nên mới không thể khiến nàng yêu hắn?
Hắn dùng cách thức khiến nàng hận hắn nhưng không thể quên hắn. Hắn vô tình để nàng phải sinh non. Nhìn sự vô hồn ánh lên trong đôi mắt của nàng, trái tim hắn quặn thắt từng hồi. Xin lỗi nàng, là hắn đã sai. Hãy để cái chết của hắn bù đắp tổn thương cho nàng.