Kim Bài Trợ Lý

Chương 31




Lô Chu mang khăn trùm đầu, thay đổi y phục, Tiêu Nghị đứng ở phía sau, vẻ mặt hoa si nhìn.

“Nước miếng của em đều rớt trên đầu anh.” Lô Chu nói.

Toàn bộ người trong phòng hoá trang đều nở nụ cười, Tiêu Nghị từ trong túi lấy ra kẹo cao su đưa cho Lô Chu. Lô Chu bắt chéo chân, nhìn mình trong gương, trong mắt hiện ra một tia cô đơn.

Lê Trường Chinh ngồi ở sau lưng Lô Chu, cũng đang hoá trang, trong mắt mang theo ý cười, nhìn Lô Chu trong gương.

“Nhiều năm như vậy.” Lê Trường Chinh cười nói “Lần đầu tiên cùng sư huynh đáp diễn.”

Nháy mắt toàn bộ phòng hoá trang đều tĩnh lặng lại, Lô Chu cười cười nói “Cùng giới, gọi sư huynh gì.”

Lê Trường Chinh so với Lô Chu nhỏ hơn một chút, Lô Chu học hai năm thể giáo về sau học lại, tuổi lớn hơn Lê Trường Chinh, Lê Trường Chinh quen ở lớp học gọi y sư huynh, Lô Chu nói “Kế tiếp còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”

“Chỗ nào chỗ nào.” Lê Trường Chinh vội khiêm nhượng nói.

Hai người lại không nói, Tiêu Nghị không khỏi cảm khái hai đại bài điện ảnh và truyền hình rung động cấp tiểu sinh lại ở cùng phòng hoá trang, việc cường thịnh như thế không chỉ không xảy ra lúc trước về sau phỏng chừng cũng sẽ không có.

Bỏ 《 Kiến quá nhị đại gia 》tập trung trong đàn tinh, bộ phim này phải là bộ hung hãn nhất năm nay.

“Già rồi.” Lô Chu còn nói “Cậu bảo dưỡng tốt.”

Lê Trường Chinh nói “Tôi cũng già rồi, một người quá 30, một người thức đêm thân thể sẽ kém, không ai chiếu cố. Sư huynh lúc anh hai mấy tuổi là hình dáng này, bây giờ còn là hình dáng này.”

Lô Chu bất đắc dĩ cười cười nói “Tôi hiển lão, Ô Hằng Cổ.”

Ô Hằng Cổ lập tức ứng, Lô Chu nói “Đi theo Trường Chinh, học cậu ta, ánh mắt của cậu ta có thể nói.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, Lô Chu cũng mang theo ý cười trong mắt, nhìn ảnh ngược của mình trong gương, cùng với Lê Trường Chinh trong gương. Thợ hoá trang thấp giọng nói “Lô lão sư, kêu đạo diễn nhìn xem.”

Lô Chu đứng dậy, đi giao lưu với đạo diễn, đạo diễn quay vô số phim võ hiệp, cũng là một đường quốc nội, Đỗ Mai, Lý Diệp, hai lão bản công ty cùng giám đốc đều đến, Lô Chu một tay khiêng đao, bĩ hề hề đứng trước sân khấu, tiếp nhận mũ lạp (rộng vành, nón tre có dán giấy dầu để đi mưa) Tiêu Nghị đưa cho y, từ dưới mũ lộ ra tươi cười không có hảo ý.

“Thật tốt quá!” Trì đạo lập tức nói ” Cẩm Mao Thử chính là cảm giác này, các cậu cảm thấy sao?”

Tất cả mọi người cảm thấy không tồi, Lô Chu lại rút đao ra khỏi vỏ, đùa giỡn vài cái, tà tà một lược, hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo thần sắc nhàm chán lại tựa hồ đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì.

Tiêu Nghị nở nụ cười, Lô Chu nắm chắc rất chuẩn.

Thợ chụp ảnh bắt đầu chụp ảnh, chụp một vòng, Lô Chu đi vào thay đổi một thân dạ hành phục, Cẩm Mao Thử cả trang phục làm tặc và đạo cụ đều thực khoa trương, một bên cánh tay lõa lồ, cánh tay mang theo một hình xăm rồng.

Lê Trường Chinh cũng đi ra, xuyên một thân thị vệ bào màu đỏ sậm, cầm trường kiếm xanh, ôm quyền nói “Bạch huynh, kính đã lâu kính đã lâu.”

Lần này mọi người oa kêu to lên, ngự miêu Triển Chiêu phong độ nhẹ nhàng, quan đái thùy anh, ống tay áo phiêu đãng, quả thực là Đại Tống song bích, Lê Trường Chinh vươn tay vỗ bả vai Lô Chu, Lô Chu lại phản ứng nhanh chóng vài cái, nhất thức ngăn đón, sai bước, suýt nữa làm Lê Trường Chinh ngã. Mọi người lại cười to, Tiêu Nghị chú ý tới sắc mặt Lê Trường Chinh có chút không được tốt.

Lô Chu để Lê Trường Chinh đứng thẳng, khuỷu tay gác qua vai anh ta, lười biếng tạo hình, Lê Trường Chinh thì mỉm cười, cầm kiếm, thoáng nghiêng thân, cùng Lô Chu chụp ảnh chung.

Một lần định trang, chụp xong Tiêu Nghị nhìn trợ lý thay đổi kế hoạch, buổi chiều Đỗ Mai cùng Lý Diệp đàm luận, Lê Trường Chinh cùng Lô Chu thì bắt đầu quay cảnh đầu.

Quan hệ hai nhà hiện tại hiển nhiên phi thường hòa hợp, Lô Chu cùng Lê Trường Chinh cũng có vẻ vui vẻ cười nói, nhưng Tiêu Nghị có thể cảm giác được Lô Chu rất cảnh giác với Lê Trường Chinh, về phần Lê Trường Chinh bình thường có phải có phong cách này không, Tiêu Nghị cũng không biết.

Lô Chu thích ai, muốn cùng ai nhiều lời, y sẽ chủ động, Tiêu Nghị chú ý tới Lô Chu mặc kệ nói chuyện cùng ai, ánh mắt đều loạn miết, hiển nhiên lực chú ý không ở trên người Lê Trường Chinh, có đôi khi là tìm Tiêu Nghị, có đôi khi lại là nhìn xem bối cảnh chuẩn bị thế nào.

Hắn cùng người quen thuộc ở chung rất phóng khoáng, thường xuyên sẽ động thủ động cước, hơn nữa chêm chọc, nhưng cùng Lê Trường Chinh đối diễn cũng rất khắc chế.

Tiêu Nghị cảm thấy Lô Chu vẫn luôn không thích Lê Trường Chinh là bởi vì mình sao? Giống Trịnh Tiểu Thông, Lôi Mân này đó, cũng là lấy tiểu sinh điện ảnh nhưng Lô Chu liền sẽ thường thường cùng bọn họ tụ hội.

“Không tại sao.” Lô Chu đáp “Khí tràng bất hòa.”

Lô Chu rốt cục cùng Lê Trường Chinh hàn huyên xong, ngồi xoát di động, nhìn hiệu quả phát định trang chiếu hôm nay, Đỗ Mai liền đem định trang của Ô Hằng Cổ y theo phát hành, hiển nhiên là muốn thủ sẵn sao tác cho hai người bọn họ.

Lê Trường Chinh mở bình nước, lại đây ngồi xuống, trợ lý đi theo, Lô Chu cất di động nói “Đến, quay, Trường Chinh, đi.”

Lô Chu kêu Lê Trường Chinh đi qua tìm đạo diễn, cảnh đầu là một góc đường, đạo diễn vỗ bản ghi chép tại trường quay.

Lê Trường Chinh như gió từ trong hẻm nhỏ lao tới, nháy mắt dừng cước bộ, màn ảnh di động về phía trà lều trong ngõ nhỏ.

Lô Chu lười biếng tựa vào trà lều, tay trái hướng ra đằng sau, nắm một cây đao, mũi đao hoàn toàn để trước yết hầu Lê Trường Chinh.

Lê Trường Chinh thoáng ngẩng đầu, ánh mắt theo đao phong hướng hữu dời, thoáng nhìn Lô Chu đội mũ lạp.

Lô Chu cũng không thèm nhìn tới Lê Trường Chinh, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm mặt đất, tiện đà khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Lô Chu thu đao, đứng thẳng thân thể, không chút để ý nói “Lúc nào cũng trói lại Bao đại nhân nhà ngươi đi, miễn cho ông ta trông gà hoá cuốc.”

“Chính tà tự tại nhân tâm.” Lê Trường Chinh khẽ mỉm cười nói “Oan án chính là oan, 1 năm, 10 năm, thậm chí trăm năm đều là oan, phán sai nên phải có một ngày giải tội trầm oan.”

Lô Chu thuận miệng nói “Trong nha môn các ngươi không phải có một câu, gọi Bách niên trầm oan bất thác phán’ sao? Đã hơn 40 năm, người lúc trước đều chết sạch sẽ, tông quyển cũng chìm tới đáy, ngươi còn muốn sao?”

Lê Trường Chinh nghiêng đầu nhìn đường phố đáp “Tông quyển chìm tới đáy, nhưng công nghĩa không có chìm tới đáy chỉ cần Bao đại nhân còn, án này liền nhất định phải điều tra rõ, Bạch huynh có ý tốt, Triển Chiêu tâm lĩnh, thỉnh.”

Lô Chu lại mỉm cười, Lê Trường Chinh lắc mình qua.

Lô Chu “Chậm đã!”

Lê Trường Chinh quay người lại, Lô Chu nâng lên mũ lạp, hai người đối diện.

Trong phút chốc Tiêu Nghị quả thực bị rung động.

Đạo diễn “Cắt!”

Tiêu Nghị thiếu chút nữa liền cuồng loạn cắt cái đầu của ông a! Tiếp tục diễn a! Một đôi kia quả thực là hai đại nam thần điên phong a a a a!

Đạo cụ đi lên bố trí, Lô Chu lại đây uống một hớp, Tiêu Nghị nói “Anh anh anh… Các anh diễn thật tốt quá!”

Lô Chu biến sắc “Bọn anh?”

“Anh! Anh!” Tiêu Nghị lập tức nói.

Lô Chu lúc này mới vẻ mặt phẫn nộ xoay người sang chỗ khác.

Tiêu Nghị nhìn thấy Lô Chu cùng Lê Trường Chinh như đáp ảo thuật, không khỏi thay Lô Chu may mắn, có đôi khi tiếp diễn cũng muốn kỳ phùng địch thủ, Tiêu Nghị đi theo Lô Chu vài đoàn phim, cơ hồ không ai có thể đối diễn với Lô Chu, Ô Hằng Cổ biểu hiện tốt nhất nhưng cũng chỉ lấy thân phận phối hợp diễn phối hợp Lô Chu.

Khi Lô Chu cùng Lê Trường Chinh đứng chung, cái loại mắt đi mày lại này… Không đúng, lời nói tương đối sắc bén, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, giương cung bạt kiếm rồi lại cảm giác tinh tinh tương tích, quả thực bị suy diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Đang suy nghĩ, cảnh thứ hai đã bắt đầu, Lê Trường Chinh cùng Lô Chu ngồi ở trước bàn trà.

“Hoàng Thiếu An?” Lê Trường Chinh hơi hơi nhíu mày.

Lô Chu bắt chéo chân, ngồi ở trên băng ghế (ghế không có thành ghế), ôm cánh tay, nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái nói với đằng sau “Tổ tiên người này ở Tháp Hà mưu sinh bằng buôn bán, ba năm trước đây Cử Gia Thiên tới làm ăn, ngươi nếu có chút ý, không ngại đi tra, nói không chừng có thu hoạch…”

Ngay sau đó ghế của Lô Chu vừa trợt, cả người cùng chén ngã chổng vó.

Mọi người nhất thời cuồng tiếu (cười hô hố).

Lê Trường Chinh chịu đựng cười “Cảm tạ.”

Lê Trường Chinh đứng dậy bước đi, đạo diễn la cắt, Lô Chu vỗ vỗ mông đứng lên, Tiêu Nghị quả thực cũng cười chết.

“Kịch bản không có đoạn này.” Tiêu Nghị nói.

“Không cẩn thận té.” Lô Chu hướng đạo diễn hỏi “Trì đạo, có thể chứ?”

“Phi thường tốt!” Đạo diễn hướng Lô Chu giơ ngón tay cái.

Ngay sau đó cảnh tiếp theo là một đám người bịt mặt vào ***, chỉ đạo võ thuật chỉ đạo bọn họ diễn xuất, Lê Trường Chinh cùng Lô Chu thử vài cái, hai người đều không có thế thân, trực tiếp lên. Đạo cụ ở bên ngoài dọn xong khí nang (túi hơi).

Nữ chính đi vào, nữ chính diễn cũng thực tốt, một đám người bịt mặt xông tới, Lô Chu lập tức quát “Ngươi đi trước!”

“Bạch Ngọc Đường!” Nữ chính quát.

Nội bộ rầm một tiếng tát xuất cát, Lô Chu che chở nữ chính, để nàng trốn, nữ chính lại hô lớn “Ít nói nhảm! Ta sẽ không ném ngươi!”

Nữ chính xoay ghế, lao về phía người bịt mặt.

Mọi người “…”

Lô Chu lớn tiếng ho khan, lật bàn, thời gian này Lê Trường Chinh từ bên kia đi vào, kéo nữ chính ra, trong mắt nữ chính mang lệ, lớn tiếng ho khan, Lê Trường Chinh lại trở về cứu Lô Chu, hai mắt Lô Chu không thể thấy, nghiêng đầu phân biệt tiếng gió, một trận loạn đả, ngay sau đó Lê Trường Chinh đạp bàn, bay ngược ra, ngã trên khí nang.

Lô Chu lắc lắc lắc lắc đi ra, nữ chính lập tức ôm y, Lê Trường Chinh lại xông lên, hai người dìu Lô Chu chạy.

Trước cảnh 3 tất cả đều là một lần quay, đại già chuyên nghiệp tố chất cao quả thực rất thoải mái, đạo diễn thấy còn có thời gian, liền đôn cảnh buổi chiều lên, quản lý đi an bài đường sá, Lô Chu cùng Lê Trường Chinh lại bắt đầu diễn đánh.

Buổi tối, vẫn là tại cảnh khu Thanh Minh Thượng Hà Đồ.

Bờ sông, ngọn đèn, Lê Trường Chinh đứng dưới tàng cây, một thân y phục dạ hành.

Lô Chu thì một cước đạp nhánh cây, một chân khác rũ xuống, trong tay vịn nhánh cây, cười nhạo Lê Trường Chinh.

“Nam hiệp Triển Chiêu, cư nhiên cũng có lúc điềm đạm đáng yêu, giống như sơn dương lạc đường.” Lô Chu tùy tay ném lá cây tới trên đầu Lê Trường Chinh.

“Ta từ lúc 17 tuổi tiến nha môn đương hình bộ.” Lê Trường Chinh nói “21 tuổi theo Bao đại nhân, cho tới nay đã qua 11 năm. Ta đã từng cho rằng mình sớm đã không an phận…”

Lê Trường Chinh nhìn chăm chú lân lân ba quang trong nước còn nói “Nhưng lúc án này tác kết, trong lúc nhất thời ta đúng là không hạ thủ được. Cái gì đúng, cái gì sai?”

Lô Chu “Nhảy đi, nhảy vào hồ đi, xong hết mọi chuyện.”

Bên hồ nơi nơi đều là muỗi, trên mặt Tiêu Nghị xuất hiện hai cục u đỏ thẫm, nhân viên công tác tất cả đều phun thuốc xịt muỗi, Tiêu Nghị hết sức chăm chú nhìn, trong miệng nhai thịt bò fan làm.

“Cắt.” Đạo diễn nói “Kết thúc công việc, hôm nay tất cả mọi người vất vả rồi, bắt đầu tốt chính là thành công một nửa!”

Đạo diễn hô cắt, Lô Chu nháy mắt như bị sét đánh bắn lên nhảy xuống cây toàn thân run rẩy loạn phác, Tiêu Nghị lập tức đi lên, còn tưởng rằng Lô Chu phát dương điên rồi, run lên nửa ngày, Lô Chu từ quần áo giũ ra một con bọ ngựa.

Lô Chu “…”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu cầm tay dùng quạt nhỏ, toàn thân mồ hôi đầm đìa đi đổi trang phục, đi ra Tiêu Nghị không dám mở điều hòa sợ Lô Chu cảm, đang muốn lái xe, trợ lý của Lê Trường Chinh lại đây nói “Fan đưa, hai anh lấy chút trở về ăn.”

“Cám ơn.” Tiêu Nghị vội cười nói.

Lái xe, sắc mặt Lô Chu trầm xuống nói “Đồ Lê Trường Chinh đưa em dám ăn?”

Tiêu Nghị nói “Tôi buổi chiều cũng chia đồ fan đưa cho anh ta một phần.”

Lô Chu nói “Em cẩn thận người khác hạ độc, đợi em bị độc chết.”

Tiêu Nghị “…”

Trở về ký túc xá, Lô Chu quả thực giống như con cẩu bị cảm nắng, toàn thân đều là rôm (sảy) ấn, Tiêu Nghị xoa phấn cho y, Lô Chu nhe răng nhếch miệng run rẩy, Tiêu Nghị lại ấn bả vai ấn chân cho y, Lô Chu nói “Không có chuyện em cứ ngồi trong xe, hoặc là ngồi bên cạnh đạo diễn, bọn họ mang theo quạt, biết không?”

“Vâng.” Tiêu Nghị ngoan ngoãn nói.

Nhưng ngày hôm sau, Tiêu Nghị vẫn đi theo Lô Chu, Lô Chu phơi nắng hắn cũng đi theo phơi nắng, Lô Chu bị muỗi đốt hắn cũng đi theo bị muỗi đốt, đạo diễn sai người nấu một thùng canh đậu xanh giải nhiệt lớn, để lại bên cạnh đoàn phim, mỗi người đến uống một chén, nghỉ ngơi tái uống một chén, mùa hè thời tiết nóng bức, phơi nắng đến canh đậu xanh tất cả đều ôi thiu, Lô Chu đều nhanh muốn phun.

Tiêu Nghị đành phải ướp lạnh cho y, buổi tối nấu trước đặt ở trong tủ lạnh khách sạn, ngày hôm sau dùng bình thuỷ mang lại đây, trời nóng bức còn uống đá, dạ dày của Lô Chu muốn đau.

“Già rồi.” Lô Chu nói “Chịu không nổi sức ép.”

Tiêu Nghị nhìn Lô Chu chịu khổ như vậy, cảm thấy rất đau lòng, gần tới một tuần, mùa hè nóng bức trường quay cũng nóng, đành phải uống nước tăng lực hương dâu, chịu đựng vựng đầu choáng váng não, nhiều lần còn ngã vào trước máy quay.

“Có tiền, bộ phim này thật nhiều tiền.” Tiêu Nghị chỉ có thể an ủi Lô Chu như vậy, mà còn ở bên cạnh lắc lắc quạt quạt cho y, thời tiết thật sự quá nóng, vì thế Tiêu Nghị liền kêu trợ lý đi mua quạt, loại quạt này yêu cầu nhét vào bên trong một đống đá, mở ra sẽ thổi hơi lạnh, tuy rằng Lô Chu mỗi ngày đều mặc quần áo thật dày, sau khi diễn vén lên tà áo, lộ ra quần đùi cùng chân dài bên trong, mang dép lê rất giống đại thúc biến thái. Tiêu Nghị nhìn nửa người y liền đem quạt hướng trong đũng quần của Lô Chu thổi.

Lô Chu “…”

“Kê | kê muốn đóng băng.” Lô Chu hướng Tiêu Nghị nói.

Tiêu Nghị càng quạt trở về một chút, Lô Chu đội khăn trùm đầu cự nhiệt, mấy lần nhìn thấy y sắc mặt trắng bệch, Tiêu Nghị liền tốc độ cho y uống nước tăng lực hương dâu, tổng được Tần Lâm chi trả nên Lô Chu tiếp tục đầu nhập sử dụng.

Nhưng có một việc, làm Tiêu Nghị phi thường khó chịu chính là trợ lý của Lê Trường Chinh cũng muốn dùng quạt của hắn. Thường xuyên lúc mình không ở đó, Lô Chu quay đầu nói mấy câu, trợ lý liền muốn đem quạt củaTiêu Nghị xoay qua chỗ khác quạt cho Lê Trường Chinh. Tiêu Nghị lấy về, vừa không lưu ý lại bị lấy.

Tiêu Nghị trong lòng gào thét mẹ kiếp anh muốn quạt sao không tự mình đi mua đồ điện chuẩn bị đá a! Cuối cùng Tiêu Nghị rốt cục không thể nhịn được nữa, không nghĩ nhịn nữa, nghĩ thầm lão hổ không phát uy xem tôi như mèo bệnh sao? Tìm Lô Chu nói nhiều lần, Lô Chu liền nói em đi phun chết bọn họ a, ai dám phun trở về em phát lên Weibo để fan của anh nhảy dù đến Hoành Điếm, phun chết trợ lý ngốc của ảnh đế.

Tiêu Nghị nghĩ thầm Lê Trường Chinh, đây chính là anh bức tôi! Vì thế, Tiêu Nghị chạy đi ra ngoài, mua cho Lê Trường Chinh quạt, như vậy thì tốt rồi, mình đi thổi tới đủ.

Lô Chu diễn, giận dữ hét “Đây là em không thể nhịn được nữa a!”

Tiêu Nghị sợ hãi, Lô Chu nói “Trợ lý của tôi chạy tới xum xoe với Lê Trường Chinh này tính chuyện gì? Chính em nói.”

Tiêu Nghị “Tôi… Tôi sợ anh ta đoạt quạt điện của anh…”

Tiêu Nghị nghĩ thầm loại sự tình này nếu bị lộ ra, Lê Trường Chinh cùng Lô Chu đoạt quạt điện cái gì, nhất định sẽ trở thành yêu sách tối nhược trí. Lô Chu nói “Em sẽ không đánh cậu ta?”

Tiêu Nghị nghĩ thầm đánh còn đỡ, fan của hai người bên ngoài đều kháp thành như vậy nếu biết anh cùng Lê Trường Chinh cãi nhau, song phương còn không trộm đạn hạt nhân làm Hoành Điếm nổ a.

Trên thực tế, từ lúc Lô Chu cùng Lê Trường Chinh bắt đầu quay cảnh đầu, ngoại giới hoàn toàn không dừng chiến, fan hâm mộ hai bên… Lô Chu cùng Lê Trường Chinh fan từng người tựa hồ không chịu quy luật thời hạn 7 ngày dư luận, mỗi ngày kháp túi bụi, tổ nghệ sĩ ở giữa toàn bộ cũng trúng đạn vô số lần, bị kháp đến thảm nhất chính là Ô Hằng Cổ.

Trong truyền thuyết, Ô Hằng Cổ từ lúc bồi Lô Chu trên giường đến bồi Lê Trường Chinh trên giường, các loại giả dối hư ảo ôm đùi thượng vị cuối cùng đổi trở về “Phi Chu của tôi / Chinh của tôi mới không thượng anh thứ này ¥#@%…  %¥#@…!”

… Sau đó Ô Hằng Cổ anh dũng oanh liệt mà lại một đường ngủ với quản lý đến đạo diễn đến nhà sản xuất đến nhà đầu tư….

Nếu lời đồn là thật, như vậy Ô Hằng Cổ tiến vào đoàn phim ngắn ngủn bảy ngày đã ngủ với hơn một trăm cá nhân, chia đều một ngày phải ngủ với 20 cá nhân, mỗi giờ phải ngủ với một người này còn không bao gồm thời gian thông *** cho bề trên… Căn bản không có công phu diễn, tiến tổ đều lên giường khách sạn.

Có đôi khi Tiêu Nghị cũng không biết an ủi Ô Hằng Cổ như thế nào, Ô Hằng Cổ bị người ta kháp sắc mặt hiển nhiên cũng không tốt lắm, trung gian còn bị cảm nắng, Tiêu Nghị nghĩ thầm hoàn hảo tôi không phải khách mời, nếu không fan nháo lên, phỏng chừng năm mới về nhà muốn xem toàn gia treo cổ trên quạt trần. Tiêu Nghị không dám nói fan như thế nào kháp Ô Hằng Cổ, vả lại Ô Hằng Cổ không thỉnh trợ lý tư nhân, tiến đoàn phim trợ lý được đưa tới lại không chủ động, mỗi ngày đành phải nghẹn trong tổ. Người đại diện đến vài ngày đã bước đi, kêu anh ta hảo hảo chiếu cố chính mình.

Tiêu Nghị nghĩ thầm Ô Hằng Cổ hảo xui xẻo, vì thế chỉ cần Lô Chu không phân phó đều sẽ đi chủ động chiếu cố một chút Ô Hằng Cổ, dù sao cũng cùng công ty, tiểu hài tử mới vừa tốt nghiệp, xuất thân tuyển tú, cả chiếu cố chính mình cũng thành vấn đề.

Có một lần Tiêu Nghị đem canh thuốc bắc ô mai Lô Chu uống dư để lại một phần cho Ô Hằng Cổ, Ô Hằng Cổ cầm bình thuỷ, một bên uống một bên chảy nước mắt.

“Cố lên.” Tiêu Nghị nói “Chu ca nói cậu nhất định được.”

“Cám ơn.” Ô Hằng Cổ đáp.

Tiêu Nghị nói “Chu ca nói, cậu có yêu cầu gì, nói cho tôi là được, đừng khách khí.”

Ô Hằng Cổ không nói cái gì nữa, gật gật đầu.

Trở về phòng:

“Anh nói cho em một lần.” Lô Chu nói “Không cần cùng Ô Hằng Cổ dong dài! Em tốt với cậu ta như vậy làm gì? ! Cậu ta phát tiền lương cho em a! Muốn công ty điều một tốp cho em, cho em đi bồi tân nhân ăn không ngồi chờ a!”

Tiêu Nghị “…”

“Biết không? !” Lô Chu lại hung tợn nói.

“Vâng… Vâng.” Tiêu Nghị nói.

Lô Chu nói “Còn có! Ngày mai liền đi đem quạt của Lê Trường Chinh mang về cho anh! Dựa vào cái gì cậu ta cũng có thể thổi! Cậu ta là cái gì a!”

Tiêu Nghị “…”

Bên ngoài sấm ầm vang, Tiêu Nghị nhất thời nói “Anh xem, Chu ca… Mưa.”

Lô Chu trạc đầu Tiêu Nghị, nói “Em có nghe hay không!”

“Vâng vâng.” Tiêu Nghị đáp.

Tiêu Nghị mở cửa sổ sát đất ra, Lô Chu lại nói “Mở cửa sổ làm chi! Muốn nhảy lầu a!”

“Thay đổi khí…” Tiêu Nghị nói “Dùng điều hòa mãi không tốt.”

Lô Chu còn đang phẫn nộ vụ quạt điện của Lê Trường Chinh nói “Em đi ngay bây giờ mang quạt về cho anh, nếu không ngày mai thu dọn đồ đạc, cút đi.”

Tiêu Nghị nói “Vâng… Vâng.”

Làm như thế nào? Tiêu Nghị nghĩ thầm lại đi mua một cái? Cùng Lê Trường Chinh nói rơi một túi, dư lại liền nói là Lê Trường Chinh mua? Nhưng nói như vậy khẳng định sẽ bị Lê Trường Chinh cười chết, Tiêu Nghị hảo khó xử, đi ra ngoài đi một vòng, lại trở về, nhìn lén Lô Chu liếc mắt một cái, chờ mong y ngủ.

Lô Chu “Cầm tới? Anh xem.”

Tiêu Nghị: “Không.”

Một cái dép lê bay qua, Tiêu Nghị nhất thời chạy trối chết.

Tiêu Nghị lại ở trong gian phòng của mình ngây người một hồi, thật cẩn thận lại đây, hoàn hảo Lô Chu đã ngủ.

Hôm sau tiến tổ là ngày thứ 11, hôm nay quay xong mấy cảnh, ngày mai muốn quay ngoại cảnh, ngoại cảnh ở Trương Gia Giới, Tiêu Nghị nghĩ thầm cuối cùng có thể mát mẻ một chút, tại Hoành Điếm quả thực sống không bằng chết nhưng như kỳ tích, thân thể hắn cư nhiên cũng không tệ lắm.

Tất cả mọi người vừa phiền toái lại buồn thời tiết nóng, chỉ có Tiêu Nghị không có việc gì, bắt đầu vài ngày mỗi ngày cứ theo lẽ thường bị mắng. Mưa ở Hoành Điếm tựa như cái ***g hấp lớn, không chỉ không hết nóng, ngược lại càng bị đè nén, tất cả mọi người buồn một thân mồ hôi, Tiêu Nghị đưa Lô Chu đến trường quay, trở về khách sạn chuẩn bị hành lý đi ngoại cảnh.

“Uy!” Thanh âm của Ninh Á Tình vang lên ở bên tai.

“Á Tình tỷ!” Tiêu Nghị lập tức cười nói.

“Tham ban tham ban ——” Ninh Á Tình mang theo một đám nữ hài tử, tiếu a a lôi kéo Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị nói “Đang nhớ các chị, đêm qua Chu ca còn nhắc tới các chị, xin chào… Xin chào!”

“Đưa chữ kí cho chúng tôi sao?” Ninh Á Tình cười nói.

Tiêu Nghị vội hỏi “Đến đến, mọi người đi theo tôi.”

Hôm nay cảnh đầu diễn rất sớm, là Lê Trường Chinh cùng Lô Chu đánh diễn, hai người trên nóc nhà, máy quay đặt tại một mái nhà trên lầu hai một tửu lâu khác, quay phim phía bên ngoài.

Trên lưng Lô Chu cột chắc dây an toàn, hướng Lê Trường Chinh nói “Mới vừa mưa, có chút trơn, lúc cậu truy cẩn thận một chút.”

Lê Trường Chinh nói “Anh cũng cẩn thận.”

Ngay sau đó Lô Chu đạp trên mái nhà, mượn xung lượng dây thép bay qua đối diện, rơi xuống đất nháy mắt rút đao, chỉ hướng Lê Trường Chinh.

“Tái truy nữa, đừng trách ta xuống tay vô tình !”

Lô Chu tháo xuống dây thép, xoay người bày tư thế, Lê Trường Chinh bước nhanh đến trước mái hiên, trầm giọng nói “Cẩm Mao Thử, theo ta trở về đầu thú, nếu không phải ngươi giết người, Bao đại nhân tự nhiên sẽ không để ngươi mông oan!”

Lô Chu cười lạnh nói “Nếu người thật sự là ta giết, ngươi làm khó dễ được ta?”

Lê Trường Chinh biến sắc, xoay người rút kiếm, bước đi, phát ra một tiếng vang nhỏ, Lô Chu nháy mắt biến sắc nói “Dưới chân!”

Ngay tại một khắc kia, mái ngói dưới chân Lê Trường Chinh rầm một tiếng sụp xuống, Lô Chu lại mãnh liệt phác trở về, muốn đẩy Lê Trường Chinh trở về nhưng một khắc kia y đã quên trên người không mang dây bảo hiểm!

Tiêu Nghị đang cùng Ninh Á Tình vui vẻ cười nói, nháy mắt thấy được sự việc ở trên cao làm Tiêu Nghị suốt đời vô pháp quên kia.

Lô Chu và Lê Trường Chinh tại hai tầng lầu cao đánh nhau, Lô Chu đẩy Lê Trường Chinh trở về, tiện đà đạp mái ngói đã vỡ, rầm một tiếng cả người rớt xuống, đồng tử của Tiêu Nghị nháy mắt hơi hơi khuếch tán, toàn bộ đoàn phim nhất thời luống cuống.

Chỉ đạo võ thuật cơ hồ là lúc Lê Trường Chinh rơi xuống đã bay ra phía trước, chế trụ tay Lê Trường Chinh, mà Lô Chu đạp mái ngói nhưng không cách nào mượn lực, cả người đảo ngược trên không trung, ót mãnh liệt va chạm mái ngói, mang theo mái ngói vỡ, tiện đà rơi xuống, phát ra nhất thanh muộn hưởng, hung hăng ngã trên mặt đất.

Lúc này, Tiêu Nghị mới kêu to một tiếng, xông lên phía trước.

Lô Chu nằm trên mặt đất, mặt đất ướt sũng vì buổi sáng mới vừa mưa.

Thế giới quỷ dị yên tĩnh trở lại, Tiêu Nghị quỳ gối trước người Lô Chu, cảm giác toàn bộ trời đều rơi xuống dưới .

“Lão tử… Còn chưa có chết, em khóc… Mao a.” Lô Chu gian nan mở hai mắt, hơi hơi run rẩy, run giọng nói “Không dễ dàng chết như vậy… Đừng sợ.”