*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói đến tác phong làm việc của tập đoàn Hoàng Duệ đơn giản chính là: trừ bỏ việc cơ bản là đầu tư tài chính bên ngoài, tập đoàn này lấy lực lượng hùng hậu của mình thâu mua lại các xí nghiệp tư nhân sắp đóng cửa, sau đó lại ở bên trong công ty này tiến hành chỉnh đốn, đãi trọng (Kim: đào thải và trọng dụng ) đưa mọi thứ vào quỹ đạo sau lại công khai bán ra bên ngoài.
Gần nhất là bên châu Âu bùng nổ nợ nguy cơ (Kim: theo nghĩa chuyên môn mà Kim học nghĩa là nợ xấu, ko đòi đc a), rất nhiều xí nghiệp châu Âu vì muốn tự bảo vệ mình mà ra từ bỏ quyền kinh doanh, tập đoàn Hoàng Duệ xem trọng điểm này tùy theo thời thế mà tiến hành quy mô thu mua.
Cũng bởi vì như thế, Triển Hoàng Tu lúc này còn mang theo nhiều chủ quản các ngành và luật sư đã hợp tác nhiều năm cùng sang Châu Âu kiểm tra, lịch trình dày đặc dài đến hơn một tháng.
10 giờ rưỡi sáng thứ hai, tập đoàn Hoàng Duệ bận rộn như thường.
Thân là thư ký tùy thân của tổng giám đốc, Tiền Hòa Bách phải nhẫn nhịn thật nhiều năm mới được Triển Hoàng Tu tín nhiệm, hơn nữa trở thành cánh tay phải của hắn, không chỉ có ngẫu nhiên hỗ trợ một ít công việc tư mật (Kim: riêng tư + bí mật), lại là trường hợp đặc biệt duy nhất được phê chuẩn có thể bước vào trong nhà tổng giám đốc.
Triển Hoàng Tu phi thường coi trọng riêng tư cá nhân, trừ bỏ trên công tác mặt ngoài lạnh tanh, mọi người đối với việc riêng của Triển Hoàng Tu căn bản hoàn toàn không biết gì cả, mà Tiền Hòa Bách là số ít phụ tá trọng yếu.
Hôm nay cùng bình thường bận giống nhau, hơn nữa càng bận, nghe nói tổng giám đốc cùng bảo bối trong nhà lại nháo ly hôn, ảnh hưởng cảm xúc công tác của tổng giám đốc, Tiền Hòa Bách phải đề cao cảnh giác so với bình thường, ra sức công tác với hiệu suất gấp ba, mới cùng tốc độ với tổng giám đốc.
Nhưng mà, khi Tiền Hòa Bách cầm hồ sơ bước nhanh chân đi vào văn phòng, lại phát hiện nhân viên các phòng vây quanh ở đây cùng nhau.
“Tiền thư ký, ngươi mau tới đây nhìn xem.” Có người hưng phấn vẫy tay thẳng hướng Tiền Hòa Bách.
Tiền Hòa Bách nhíu mày đi qua, phát hiện những nhân viên giỏi tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu hay những người bình thường đều không hề chia ra hai phe cứ như vậy vây quanh ở phía trước màn hình máy tính, trước mặt là ảnh chụp một cô gái xinh đẹp nhìnxoi mói.
Tiền Hòa Bách căn bản không có hứng thú, đang định quay đầu rời đi, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên ngẩn người, chạy nhanh đẩy những người khác ra, đem mặt tiến sát đến màn hình để xem rõ ràng.
Chủ đề chia sẻ: Hôm nay ta đẹp nhất ( Kim: >”< . Tiếu Tiếu : nguyên văn “ hôm nay ta tối manh “ ta cũng chịu luôn ko biết nghĩa của từ manh rồi =”=nàng nào biết chỉ ta với ) Căn mắt nhìn ra, trên ảnh chụp là một cô gái xinh đẹp thân cao ước chừng 1m66, nặng khoảng trên dưới 45kg bộ quần áo ở trên người là váy công chúa bồng bềnh trên là áo âu phục màu đen, vạt áo và tạp dề cũng thiết kế cùng tông bồng bềnh, áo khoác một màu thuần trắng viền hoa, trên đầu còn buôc dây cột tóc màu trắng ren. (*)
Cô gái xinh đẹp có mái tóc dài đen xoăn, khuôn mặt nhỏ nhắn,phảng phất một đôi mắt to thủy linh, mi loan mục tú (Kim: Lông mày tinh xảo, mũi thanh tú), thời điểm mỉm cười còn có thể lộ ra hai răng khểnh đáng yêu, thoạt nhìn có chút e lệ, a a a…… Quả nhiên là hại người chết không đền mạng, nháy mắt “giết” vô số tâm nam nhân!
Toàn bộ mọi người đều xem đến nhiệt huyết sôi trào, Tiền Hòa Bách lại cảm thấy toàn thân máu đều nhanh đông lại.
Kia…… Cô gái xinh đẹp trên ảnh chụp kia không phải là tổng giám đốc phu nhân sao?!
“Đây là bạn học ta trước kia thường nhắc đến, thế nào? Đủ đẹp đi? Nghe nói giờ làm bồi bàn cho cửa hàng mới khai trương năm ngoái, bên trong toàn bồi bàn siêu tốt……”
“Tốt cái đầu ngươi! Nhanh chút tắt đi!” Tiền Hòa Bách rống to, vì bảo trụ mạng nhỏ của mình liền tự mình động thủ tắt bỏ.
Thảm ! Vạn nhất bị tổng giám đốc biết phu nhân cưnhiên ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, còn mặc vào trang phục nữ bồi bàn siêu loli (**)…… Băng sơn nổ tung sau có thể hay không thành ngọn núi lửa phun trào?
(*) đầm chị ấy mặc nó hơi giống thế này, thiếu cái áo khoác trắn
(**) Loli = cute + dễ thương + nhí nhảnh
Mười phút sau, hình ảnh “Hôm nay ta đẹp nhất ” của một cô gái xinh đẹp đồng thời xuất hiện trên màn hình máy tính của Triển Hoàng Tu.
Báo cáo tiến độ công tác ở Châu Âu đang trình bày được một nửa thì các chủ quản đều rút lui khỏi phòng, hành trình bị tạm dừng, từng gặp nhiều gian thương tàn khốc nhưng Tiền Hòa Bách không khỏi run lên, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi , cái gì cũng không dám nhiều lời, im lặng chờ cấp trên ra quyết định.
“Đây là có chuyện gì?” Khuôn mặt tuấn mỹ trước máy tính rốt cục ngẩng lên, con mắt Triển Hoàng Tu đảo qua một lần, tầm mắt đến chỗ nào lập tức kết sương đóng băng.
“Thời điểm vừa rồi ta vào văn phòng, thấy có nhân viên ở trong phòng chia sẻ ảnh chụp……”
“Liên lạc Mạnh Mộng.” Triển Hoàng Tu tắt đi trang web, từtừkhép lại hồ sơ.
“Vâng.” Tiền Hòa Bách chạy nhanh rút ra di động, thấy Triển Hoàng Tu từ trên ghế sofa đứng lên, kinh ngạc lại hỏi: “Tổng giám đốc muốn ra ngoài? Vậy hội nghị buổi chiều muốn hay không chuyển đến ngày mai?”
“Không cần.” Triển Hoàng Tu mặc vào áo gió màu đen trên móc áo, bước nhanh qua hành lang dài rộng lớn, sau đó mới nhìn hướng Tiền Hòa Bách. “ Bắt đầu từ ngày mai ta không đến công ty làm việc”. Tiền Hòa Bách kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại, lại nghe thấy Triển Hoàng Tu nói: “Bắt đầu ngày mai, hội nghị cùng công tác tất cả đều an bài ở Điền Mật Manh Manh(Kim: hình như đây là tên riêng a, ta ko biết dịch >”< . Tiếu Tiếu : Nghĩa là xinh đẹp ngọt ngào nhưng ta thấy để nguyên văn hay hơn a~ ).”
Điền Mật Manh Manh? Đó là chỗ ngốc nào vậy? Tiền Hòa Bách không thể tin được những gì nghe thấy, bỗng dưng hóa đá.
Đợi chút! Điền Mật Manh Manh nghe qua vì sao quen tai như thế? Kỳ quái, rốt cuộc là ở nơi nào nghe qua……
“Chủ nhân, cần ta cống hiến chút sức lực không?”
Tiếng nói ngọt ngào phối hợp khuôn mặt vô địch đáng yêu, mới ngắn ngủi hai ngày, Giang Minh Nhân liền thay “Điền Mật Manh Manh” hấp dẫn vô số nam nhân, lợi nhuận rõ ràng so với lúc trước tốt hơn hai lần.
Mạnh Mộng một tay cầm báo cáo tài vụ, một tay ấn máy tính, trên mặt tươi cười thủy chung chưa tắt. Sớm biết tiểu ngu ngốcGiang Minh Nhân này ngoại hình siêu manh có thể tăng số lượng khách cho nhà hàng, lúc trước nên đem cô nàng này làm chiêu bài.
Bất quá tất cả công lao nên tặng cho cái tên nam nhân hỗn đản trong miệngGiang Minh Nhân, ha ha……
Đột nhiên, điện thoại trong tiệm vang lên.
Mạnh Mộng một tay đếm tiền mặt, một tay kia thuận tay bắt nghe, nghe được thanh âm đối phương khắc sau sắc mặt nháy mắt đại biến. “Hiện tại? Được, được, không thành vấn đề! Ta lập tức chuẩn bị.”
Gác điện thoại, Mạnh Mộng lập tức gọi các nữ nhân viên phục vụ khác trong tiệm — trừ bỏ còn Giang Minh Nhân đang bận giúp người ta dùng cơm, mở một hội nghị bí mật.
Sau khi phục vụ xong, đám đông từ từ tản ra, Giang Minh Nhân mệt đến ngay cả tươi cười đềucứng ngắc ,mới muốn tránh đến phòng thay quần áo vụng trộm trốn việc, đột nhiên bị bạn tốt gọi lại.
“Nhân Nhân, buổi chiều có khách đặt bao hết, chỉ định bạn phục vụ nga!” Vì công và tư rõ ràng nên Mạnh Mộng sai sử bạn tốt một chút cũng không ấy náy.
“Yêu! Nơi này là nhà hàng không phải khách sạn, còn cái gì chỉ định không chỉ định, mình cũng không phảitiểu thưTràng Kỷ ( Tiếu : cái này nguyên văn nó vậy hic ) Giang Minh Nhân mệt đến đòi mạng, nhất thời nổi giận.
“Người khách buổi chiều nay không giống, là siêu cấp vip của “Điền Mật Manh Manhlại là đại cổ đông.” Mạnh Mộng nói.
“Thực sự? Mình thế nào không có nghe bạn đã nói còn có cổ đông khác?” Giang Minh Nhân hồ nghi xem xét.
Mạnh Mộng chột dạ cười trừ. “Chuẩn bị mở tiệm có bao nhiêu bận bạn cũng không phải không biết, làm sao còn hơi sức nói với bạn loại việc nhỏ này?”
“Bạn đừng quên mình là bạn bè đi?” Giang Minh Nhân lại dùng ôn nhu tấn công.
“Làm trò! Công ra công, tư là tư.” Mạnh Mộng đem mặt quay sang một bên, không chút nhúc nhích.
“Mộng Mộng, bạn để mình nghỉ ngơi một chút thôi, được không?” Giang Minh Nhân lại làm nũng tấn công.
“Đương nhiên không được.” Nói đùa, Giang Minh Nhân nếu bãi công không làm, đại cổ đông không phát hỏa đem nhà hàng này hủy đi mới là lạ! “Nói đùa, mình là bà chủ, bạn là nhân viên, nào có nhân viên để chủ thì làm còn mình thì nghỉ ngơi ở bên cạnh, làm cho chủ một người làm mệt, đạo lý ở đâu? Không nói nhiều nữa, nhanh chút chẩn bị phục vụ khách chiều nay.”
“Bạn thực không có nhân tính, mình là bạn tốt của bạn nha……”
“Mình chỉ nhận tiền không nhận bạn bè, nhanh chút làm việc đi!” Mạnh Mộng lộ ra một bộ dạng yêu tiền hung ác, không xem Giang Minh Nhân ở trong mắt, quả thực cùng các ông chủ ép lương nhân viên không khác gì nhau.
Ô, lúc trước Mạnh Mộng ở trong điện thoại cùng cô cam đoan công việc này nói có bao nhiêu thoải mái liền bấy nhiêu thoải mái, còn nói muốn nghỉ ngơi lúc nào cũng có thể, thế nào hiện tại lại là loại thái độ này!
Khó trách La Hiểu Uy nói tuyệt đối không cần tin tưởng Mạnh Mộng yêu tiền này! Cô thực không nên đáp ứng tới nơi này công tác, thật sự là lên nhầm thuyền giặc, thê thảm!
“Như thế nào? Tay làm hàm nhai là thực vất vả, nếu bạn sợ mệt như vậy, vẫn là nhanh chút trở lại bên người ông xã bạn, tiếp tục làm phu nhân hào môn của bạn.” Nhìn ra bạn tốt một mặt hối hận, Mạnh Mộng nhìn thấu chạy nhanh sử dụng phép khích tướng, hơn nữa chiêu này lần nào cũng đúng, dùng siêu tốt.
Giang Minh Nhân đối với ông xã oán khí đến nay chưa tiêu, bị bạn tốt kích thích như vậy làm cho tính cách ngu ngốc, đơn thuần lập tức trúng kế.
“Mình mới không cần trở về làm oán phụ! Mình muốn độc lập!” Giang Minh Nhân hai tay gắt gao nắm chặt.
“Tốt lắm, vậy nhanh chút đi làm việc đi.” Mạnh Mộng vỗ vỗ đỉnh đầu nàng. (Kim: Giống vỗ đầu cún con vậy)
Giang Minh Nhân lập tức phấn chấn tinh thần, gia nhập hàng ngũ chuẩn bị, đợi đến hết thảy sắp xếp ổn thỏa xong, các nữ nhân viên khác thay quần áo chuẩn bị tan tầm. Giang Minh Nhân không hiểu ra sao, lại chạy tới chất vấn bạn tốt: “Mộng Mộng, vì sao mọi người đều về hết?”
“Bởi vì này vị này là siêu cấp vip, không thể tùy tiện cho những người khác nhìn thấy, hơn nữa hắn có phong cách hành sự chuyên nghiệp, rất coi trọng quyền riêng tư, thời điểm ăn cơm không thích nhiều người ở bên cạnh.” Mạnh Mộng cười giải thích.
“Nga nga, người này sao có cảm giác cùng người nào đó giống nhau nga……” Giang Minh Nhân hết thảy cảm thấy giống như đã từng quen biết.
chương 2.3
Tính cách Triển Hoàng Tu cũng là cực độ coi trọng riêng tư, hắn không chỉ có quy định, phụ trách giúp việc nhà không thể ở trong nhà qua đêm, quét dọn công ty cũng là một tuần đến dọn dẹp một lần, hơn nữa phải trong thời gian quy định hoàn thành công việc quét dọn, mặt khác còn phải ký tên vào hợp đồng giữ bí mật, tuyệt đối không được tiết lộ tình hình trong nhà, nếu trái vớihợp đồng, phải thanh toán số tiền khổng lồ.
Nói tóm lại, nam nhân chính là thật sự phiền toái, ngay cả chính nàng cũng không suy nghĩ ra, lúc trước làm sao có thể yêu đến đồng ý gả cho anh ta?
Không đúng không đúng! Cô thế nào không có việc gì lại nghĩ tới xú nam nhân này? Cô phải tỉnh táo lại, tuyệt đối không thể lại làm cho chính mình biến thành hào môn oán phụ ( Tiếu : Oán phụ nhà giàu hic ) !
Trên tường bỗng vang lên tiếng nhạc du dương, nhắc nhở Giang Minh Nhân đang trầm tư suy nghĩ giờ đã là hai giờ chiều, vị siêu cấp vip trong miệng Mạnh Mộng nếu không sai thì đã nên đến nhà hàng..
Giang Minh Nhân nhanh chóng sửa sang lại trang phục và dung nhan, cầm thực đơn tinh xảo đi tới cửa, vừa mới đứng yên, cửa nhà hàng lập tức bị đẩy ra.
“Chủ nhân, thật cao hứng phục vụ cho anh……” Giang Minh Nhân theo phản xạ tính ngẩng đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào, vừa nhẹ nhàng nói vừa tranh thủ quan sát vị siêu cấp vip xem bộ mặt thật như thế nào.
Siêu cấp vip một thân áo quần màu đen bụi, đem thân hình vốn cao lớn càng thêm tuấn mỹ cao ngất, trên chân là đôi giày da Italy nhập khẩu làm bằng thủ công mà cô vẫn tự tay đánh bóng, caravat hắn đeo chính là quà sinh nhật năm trước cô tặng, trên cổ tay kia cũng là lễ vật kỉ niệm kết hôn vào năm kia do cô tặng…..
Nguyên lai siêu cấp Vip trong miệng Mạnh Mộng không phải là ai khác mà chính là ông xã nhà cô! Cô thật sự là quá ngu đi, cư nhiên lại bị bạn tốt cùng ông xã chính mình hợp tác đùa giỡn chạy quanh.
Giang Minh Nhân đưa tay đẩy người đi.“Anh anh anh…… Anh làm sao có thể ở trong này? Tôi không cho anh đi vào!”
Nói vừa xong, cô còn đem thân mình che ở cửa, giống như con cua mở ra song chưởng ( Tiếu : song chưởng của cua chính là hai cái càng hắc hăc ~ ), chính là không cho Triển Hoàng Tu bước vào nhà hàng.
Mạnh Mộng bước đến kéo cô sang một bên, dựa vào chiều cao 1m72 thật dễ giành ưu thế, dễ dàng đem Giang Minh Nhân giống con thỏ nhỏ, trực tiếp ném qua bên cạnh làm trang trí.
“Triển tổng giám đốc mời vào.” Mạnh Mộng cười rất là xán lạn, chỉ kém không đốt phào cộng thêm trải thảm đỏ hoàng gia nghênh đón.
Triển Hoàng Tu mỉm cười, đồng thời đi vào nhà hàng, ánh mắt sắc bén đánh giá bên trong nhà hàng một vòng, sau đó mới nhìn Mạnh Mộng đang kéo ghế tựa ngồi xuống.
“Nghe nói nhà hàng lợi nhuận không tồi .” Triển Hoàng Tu nhàn nhạt mà nói.
“Đúng vậy, đều là nhờ phúc khí của Triển tổng giám đốc.” Mạnh Mộng cười meo meo phụ họa. Hai người này rất ác tâm! Hoàn toàn không đem tiểu đáng thương bị thiết kế là cô để vào mắt! Giang Minh Nhân tức giận đến gắt gao cắn chặt môi dưới.
“Mộng Mộng, anh ta làm sao có thể là đại cổ đông của Điền Mật Manh Manh?” Nghĩ đến vừa rồi chính mình bị bạn tốt bán còn không biết, Giang Minh Nhân nôn nóng đòi mạng, nhưng đôi mắt to lại vụng trộm liếc nhìn, dù sao đã nhiều ngày không thấy Triển Hoàng Tu, xem như bù lại nội tâm tưởng niệm.
Phi phi phi, cô mới sẽ không thừa nhận chính mình rất tưởng niệm anh ta! Được rồi, nhiều lắm chỉ có một chút xíu…… Thực sự chỉ có một chút xíu mà thôi……
“Bạn cũng biết anh mình lúc trước chơi cổ phiếu lấy tiền đem chôn cũng không sai biệt lắm, tìm hắn cùng nhau đầu tư căn bản là nói nhảm mà thôi, cho nên ta chỉ có thể tìm Triển tổng giám đốc thương lượng một chút, hơn nữa Triển tổng giám đốc đối với kế hoạch mở tiệm của mình rất có hứng thú, cho nên liền ủng hộ đầu tư Điền Mật Manh Manh.” Mạnh Mộng một bên thay Triển Hoàng Tu khuấy đều nước chanh, một bên nhẹ nhàng bâng quơ tự thuật quá trình.
Mạnh Mộng nói phiên bản thật sự là giản đơn đến không thể nghi ngờ, trên thực tế, Triển Hoàng Tu không chỉ có là bỏ vốn đơn giản như vậy.
“Điền Mật Manh Manh” Sở dĩ có thể vừa mở đã giành được danh tiếng tốt, không chỉ chỉ là vì thiên thời địa lợi, nguyên nhân còn là vì mặt bằng cửa hàng vô cùng quý giá, mặt bằng cửa hàng này tiền thế chân mướn không đã là năm mươi vạn nguyên, cao làm người ta líu lưỡi.
May mắn là, mặt bằng mặt tiền này trên danh nghĩa là của Triển Hoàng Tu, Triển Hoàng Tu không chỉ có ra tiền đầu tư nhà hàng, lại còn một đồng tiền thuê nhà cũng không thu.
Kỳ thực Mạnh Mộng rất rõ ràng, Triển Hoàng Tu sở dĩ có thể khẳng khái hào phóng như vậy, nguyên nhân mấu chốt là Giang Minh Nhân.
Tuy rằng Triển Hoàng Tu trước đó hẳn là có đã làm đánh giá, biết đầu tư vào“Điền Mật Manh Manh” có thể kiếm lợi nhuận ổn định, về phần không thu tiền thuê, chuyện này, hoàn toàn là xuất phát từ nhân tình — chính là bởi vì quá yêu Giang Minh Nhân, cho nên Triển Hoàng Tu yêu ai yêu cả đường đi, đối đãi bạn bè bên người Giang Minh Nhân cũng là thường xuyên bỏ ra nhiều lợi ích. Mạnh Mộng thật sự không rõ, một cái tuyệt phẩm nam nhân tốt như vậy, Giang Minh Nhân rốt cuộc còn có cái gì oán hận?
Càng làm người ta không thể tưởng tượng là, đối mặt Giang Minh Nhân luôn chỉ làm việc theo cảm xúc này, chỉ cần động vào yêu đương liền ầm ỹ nháo đến thành một tiểu ngu ngốc, Triển Hoàng Tu thế nào còn có biện pháp đáp ứng? Hay là hắn bị chứng cuồng ngược nghiêm trọng?
“Vậy bạn vừa rồi thế nào không nói cho mình biết anh ta là đại cổ đông……” Giang Minh Nhân ở một bên tiếp tục muốn mắng người.
“ Đừng đây làm cái gì? Còn không mau lại đây hầu hạ khách!” Mạnh Mộng đứng dậy khai tam thất bước (Kim: ???? – Tiếu : bảy bước thành ba bước a~), giống như nữ ma cà rồng nhe nanh, chỉ kém ngoài miệng không cắn người.
Giang Minh Nhânkhinh hiền sợ ác, đành phải nén giận chần chần chừ chừ đi tới, một mặt mất hứng tiếp nhận ấm trà trong tay lão đại Mạnh Mộng.
Mạnh Mộngliếc mắt nhìn cô một cái. “ Bạn trưng vẻ mặt gì vậy? Điền Mật Manh Manh việc đối đãi khách nhân tôn chỉ thứ nhất là cái gì?”
“Muốn đem từng cái khách nhân trở thành chủ nhân chính mình……” Giang Minh Nhân không tình nguyện nhỏ giọng nhượng bộ.
“Còn không mau kêu.” Mạnh Mộng đi đến phía sau Giang Minh Nhân, dùng sức vặn sau eo của cô một phen.
“Chủ, chủ nhân!” Giang Minh Nhân đau đến hô to gọi nhỏ, chạy nhanh lớn tiếng hô lên. Triển Hoàng Tu nở nụ cười, làm mềm hoá hình tượng mặt lạnh nghiêm túc bình thường, đáy mắt xuất hiện tia sủng nịch, nhưng lại che giấu rất khá, giả sử không tới gần một chút, rất khó nhìn thấy.
“Chủ nhân có cái gì phân phó?”
“Ngồi xuống.” Triển Hoàng Tu nói.
“Nga.” Xem cô là con chó nhỏ nga? Thật đáng ghét!
Oán giận thì oán giận, Giang Minh Nhân vẫn là ngoan ngoãn kéo ra ghế dựa ngồi xuống.,
“Ăn cơm sao?” Triển Hoàng Tu một bên bắt tay vào làm việc trên Ipad, một bên phân phó hỏi.
“Đương nhiên còn chưa có.” Giang Minh Nhân thở phì phì trả lời. Vội vàng thay anh, vị siêu cấp vip bố trí, làm gì còn thời gian ăn cơm?
“Em muốn ăn cái gì?” Triển Hoàng Tu ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Quan…, anh …… Ách, chủ nhân muốn ăn cái gì, tôi tùy ý là tốt rồi.” Tiếp thu được ánh mắt cảnh cáo của Mạnh Mộng ném tới, Giang Minh Nhân nhanh sửa miệng, cái miệng nhỏ nhắn lại chu thật cao.
“Thực đơn.” Triển Hoàng Tu nói nhàn nhạt, mở lòng bàn tayxòe ra cho cô, một tay kia vẫn vội vàng ở trên màn hình Ipad trượt.
“Chủ nhân mời xem.” Giang Minh Nhân ngoài cười nhưng trong không cười hai tay dâng thực đơn, ánh mặt dừng lại trên mặt Triển Hoàng Tu không rời đi.
Rốt cuộc là có bao nhiêu bận a? Ngay cả ăn một bữa cơm cũng không yên, gò má đều đã gầy đi thấy rõ, đi châu Âu công tác rốt cuộc có hay không ăn cơm đàng hoàng? (Kim: nhớ vợ ăn ko vào a)
“Một phần thịt heo nướng tương húng quế, một phần vịt sốt cà chua với rượu vang Pháp, lại một phần salad trộn, một ly chanh sô đa cộng thêm một vani kem.”
Nha? Toàn bộ đồ ăn đều là thứ cô thích ăn nha…… Giang Minh Nhân vừa nghe xong lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhưng mà Triển Hoàng Tu gọi đồ ăn xong lại tiếp tục vùi đầu công tác, căn bản không cho cô cơ hội đặt câu hỏi.
Thơi điểm đồ ăn dọn lên bàn, trừng mắt nhìn bàn đầy đồ ăn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt, Giang Minh Nhân đói đến nỗi ngực dán vào lưng, còn phải thật cung kính nói: “Chủ nhân mời dùng cơm.”
“Ngồi xuống.” Triển Hoàng Tu rốt cục buông Ipad trong tay, lấy dao nĩa đem thịt heo nướng cắt thành phần nhỏ, lại đem dầu tưới vào salad đưa đến trong tay Giang Minh Nhân.
“Ăn đi!” Gặp Giang Minh Nhân chậm chạp không chịu nhúc nhích, Triển Hoàng Tu lại ra lệnh. Giang Minh Nhân cũng không cùng hắn khách khí, cầm lấy dĩa múc ăn từng ngụm từng ngụm, trong phòng ăn thực an tĩnh, Mạnh Mộng trốn về phòng nghỉ của cô đếm tiền mặt, đầu bếp ở phòng bếp vội vàng, chỉ còn lại có hai người bọn họ dùng cơm, không khí yên lặng.
Nhìn Triển Hoàng Tu yên lăng thay mình chia thức ăn, Giang Minh Nhân nội tâm ngọt ngào, nhưng không biểu hiện ra ngoài, biểu cảm lại ra vẻ lạnh nhạt.
“Làm sao luôn luôn cắt nhỏ cho ta, ngươi cho là ở chỗ này nuôi heo nhỏ sao?” Giang Minh Nhân lại đem thịt heo nướng đã cắt tốt đưa trở về, nhìn hắn từ vừa rồi đến bây giờ chỉ lo gắp thức ăn, không nhịn được lầm bằm : “Công tác không cần ăn cơm sao? Nếu anh lao lực mà chết, nói tôi tìm ai đòi tiền nuôi dưỡng?”
Nghe ra trong lời chứa sự quan tâm, Triển Hoàng Tu bên miệng hiện lên ý cười ôn nhu, cử chỉ tao nhã bắt đầu ăn cơm.
Giang Minh Nhân thấy trên mặt hắn tươi cười, trong lòng đập mạnh vài cái. Mặc kệ kết hôn bao lâu, khuôn mặt anh tuấn kai chính là trăm lần xem đều không chán, nhất là tươi cười của hắn, xem thế nào cũng liền lộ vẻ háo sắc, cô thật là rất vô dụng……
Ai ai ai, nhớ tới lúc trước hai người mới cưới chưa lâu, liền ngay cả bạn tốt cũng luôn châm biếm cô kết hôn nhanh chóng đến không thể hiểu nổi.
Như thế nào bắt đầu? Nhớ đến chính là theo nụ cười Triển Hoàng Tu bắt đầu……
Tình yêu chính là khi hắn đối với nàng lộ ra nụ cười thứ nhất chậm rãi nảy sinh !
Nói chậm giống như cũng không thỏa đáng, hẳn là rất nhanh mới đúng.
Hắn cùng cô trong quá trình yêu đương, đại khái cũng quá nhanh chóng đi?