Kiều Thê Như Vân

Chương 755-1




Thẩm Ngạo nhấp một ngụm trà, dùng giọng điệu rất chân thành nói: “Bổn vương chỉ cần sinh ý Trịnh gia, về phần của nổi của Trịnh gia, vẫn như cũ, không bị nhập vào của công, Trịnh gia thiếu bổn vương một triệu hai ngàn nghìn quan bạc, những sinh ý này, coi như là trả vốn cho bổn vương.

Chỉ là, ta muốn tiếp nhận sinh ý, Trịnh gia cũng nên lấy sổ sách ra, kho hàng nhà ai có mấy tên tiểu nhị, mỗi tháng lợi nhuận bao nhiêu, là buôn bán lụa hay là binh khí, những kho hàng kia bán ra cái gì, những sổ sách này, chắc hẳn, cho dù bổn vương muốn kê biên tài sản, cũng chưa chắc có thể kê biên tài sản ra được, chỉ là, không biết những sổ sách này dấu ở nơi nào?”

Trịnh Phú cười lạnh, nói: “Điện hạ cùng Trịnh gia bất cộng đái thiên, lão phu không phải cái đồ vô liêm sỉ kia Trịnh Sở, há có thể làm giao dịch như vậy cùng ngươi?”

Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Bổn vương khuyên ngươi, có lẽ là nói thì tốt hơn, bản vương nói câu thật lòng với ngươi, Trịnh phi đã xong rồi, Lí Bang Ngạn hôm nay cũng đang gấp gáp bỏ hết quan hệ cùng Trịnh gia, Trịnh gia đã xong rồi, diệt tộc tất nhiên là phải làm, phàm là họ Trịnh...”

Thẩm Ngạo lau cổ, mới lại nói: “Tuyệt đối không có một người nào, không có một cái nào, có thể sống qua đầu xuân.”

Thân hình mập mạp của Trịnh Phú bất an, nhuyễn bỗng nhúc nhích trên mặt ghế, hai tay đặt lên trên đầu gối, sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Thì tính sao?”

Thẩm Ngạo dựa lưng vào chiếc ghế, cười ha hả, nói: “Đơn giản, lấy sổ sách ra, tất cả sinh ý Trịnh gia đều quy về bổn vương, dùng cái này để hoàn lại nợ nần Trịnh gia thiếu nợ bổn vương, mà bổn vương, sẽ cho ngươi một cơ hội kéo dài hương khói.”

Yết hầu Trịnh Phú bỗng nhúc nhích một cái, trừng mắt Thẩm Ngạo nói: “Xin điện hạ nói rõ hơn một ít.”

Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào trên tay Trịnh Phú, hai tay Trịnh Phú đang run nhè nhẹ, ngay cả bờ môi cũng bắt đầu không ngừng run rẩy.

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Trịnh Sảng đã cắt đứt liên hệ cùng Trịnh gia, cho nên, theo như luật mà nói, Trịnh gia bị diệt tộc, Trịnh Sảng có thể sống, cũng có thể chết, xuất sổ sách ra, bổn vương đưa cho hắn trăm mẫu ruộng tốt, một chỗ nhà ở, từ nay về sau, sinh tử vinh nhục của hắn, không hề liên quan gì đến bổn vương, nếu ngươi kiên quyết không cầm ra, cũng chỉ có thể cùng ngươi đến hoàng tuyền thôi.”

Hai tay Thẩm Ngạo đặt lên trên bàn, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Chính ngươi tự định giá đi, đây là một cơ hội cuối cùng bổn vương đưa cho ngươi, nếu ngươi bỏ qua, bổn vương tuyệt đối không nhắc lại việc này cùng ngươi.”

Trịnh Phú do dự một lát, cắn răng nói: “Ai biết điện hạ có thể thủ tín hay không?”

Thẩm Ngạo thản nhiên cười nói: “Ngươi chỉ có thể tin tưởng bổn vương, còn nữa, Trịnh gia đã xong rồi, một tên Trịnh Sảng nho nhỏ, giết hắn hay không, một vốn một lời, bổn vương không có lợi, cũng không có chỗ xấu, nói càng khó nghe hơn một ít, cho dù bổn vương phải nhổ cỏ tận gốc, mặt hàng giống như Trịnh Sảng, còn không đang để làm địch nhân của bổn vương.”

Lời Thẩm Ngạo nói rất không khách khí, lúc nói đến Trịnh Sảng, ngữ khí khinh miệt tới cực điểm, Trịnh Phú lúc này lại tin tưởng, một người như con sâu cái kiến trong mắt Bình Tây Vương, sống hay chết, căn bản không có khả năng tạo thành bất kỳ cái gì nguy hại đối với Bình Tây Vương.

Trịnh Phú cắn răng, nói: “Tốt, sổ sách kia, ta sẽ giao ra, chỉ mong điện hạ có thể giữ lời.”

Trịnh Phú lại là người dứt khoát, đã quyết định chủ ý, lập tức nói vị trí sổ sách cho Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo gọi một tiến sĩ tới, mệnh lệnh hắn dẫn người đi lấy.

Tiếp theo, liền nghiêm mặt, nói: “Bổn vương khâm mệnh đốc thúc Trịnh gia, ngươi nắm giữ chuyện cơ yếu ở trong Trịnh gia, hôm nay trung thực thú nhận, hay là muốn bổn vương phái người đi thăm dò, tìm vật chứng?”

Kỳ thật, bản án Trịnh gia đã thành ván đã đóng thuyền, hiện tại đơn giản là làm cái chương trình mà thôi, Trịnh Phú đâu thể không biết? Thở dài một hơi, nói: “Tội thần nguyện ý nhận tội.”

Thẩm Ngạo hỏi liên tiếp mấy cái tội danh, Trịnh Phú thống khoái mà nhận hết, sau khi đồng ý, Thẩm Ngạo thoả mãn nói: “Như vậy, bổn vương còn chuyện muốn hỏi, tham dự thông đồng với địch, còn có người nào?”

Trịnh Phú nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói ra một ít tính danh thương nhân Hoài Châu.

Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Chỉ có những người này?”

Trịnh Phú đành phải nói toàn bộ ra, một bên, tiến sĩ vận dụng ngòi bút như bay, không dám chủ quan chút nào, phàm là tính danh vào bên trong cái bản cung này, chỉ sợ tánh mạng cũng đều sẽ chấm dứt.

Thẩm Ngạo vẫn chưa thỏa mãn, đột nhiên cười ha ha, nói: “Quả nhiên là người thông minh, như vậy, bổn vương còn muốn hỏi ngươi, chuyện này, Lí Bang Ngạn có tham dự hay không?”

Trịnh Phú trầm mặc, lập tức lắc đầu, nói: “Như thế này, điện hạ muốn tiểu nhân cắn Lí Bang Ngạn, tiểu nhân tuân mệnh y theo điện hạ là được, nhưng sự tình thông đồng với địch, Lí Bang Ngạn cũng không trực tiếp tham dự.”

Hai chữ trực tiếp rất mấu chốt, Thẩm Ngạo bắt lấy những lời này, nói: “Nói như vậy, là gián tiếp tham dự?”

Trịnh Phú cười khổ, nói: “Lí Bang Ngạn là người nào? Đường đường Môn Hạ lệnh, quyền cao chức trọng, chỉ bằng vào lời khai tiểu nhân, Bình Tây Vương đã muốn đánh đổ hắn? Không trực tiếp tham dự, sẽ không có bằng chứng, không có bằng chứng, Bình Tây Vương lại có thể làm gì Lí Bang Ngạn?”

Thẩm Ngạo không khỏi cười rộ lên, nhếch miệng, đứng lên nói: “Người đâu, đưa hắn trở lại Trịnh gia, chờ chịu tội xét xử, không cần phải làm khó hắn.”

Trịnh Phú bị áp giải đi, Thẩm Ngạo ngồi ở đây trên chiếc ghế, vẫn không nhúc nhích, hắn nhíu lông mày, giờ này khắc này, cũng không biết là hưng phấn hay là thất lạc.

Không bắt được nhược điểm của Lí Bang Ngạn, lại khiến cho hắn có phần cảm thấy bất ngờ, hôm nay, Lí Bang Ngạn đã muốn chủ chính hai năm, thời gian hai năm, nói nhiều thì không, nói thiếu thì cũng không ít, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, chính là Triệu Cát đã có ỷ lại đối với hắn.

Đây là một loại cảm xúc rất kỳ quái, rõ ràng Triệu Cát cũng không có cái gì hảo cảm đối với Lí Bang Ngạn, chưa hẳn có nhiều ưa thích, nhưng nếu như không có các loại tội lớn như thông đồng với địch, mưu nghịch..., Triệu Cát không thể nào quyết định động thủ đối với Lí Bang Ngạn.

Đây cũng là một nhược điểm thật lớn của Triệu Cát, nói đến nói đi, Triệu Cát chỉ muốn làm một người thiên tử thái bình, để cho hắn không cần phải xử lý công văn, mỗi ngày có thể du dương Vạn Tuế Sơn, có thể ngâm thơ, có thể vẽ tranh, chỉ cần không phải sự tình triều chính, Triệu Cát đều có hào hứng.

Không thể không nói, Lí Bang Ngạn là người thông minh, tuy có ngàn vạn quan hệ cùng Trịnh gia, lại không hề để lại nhược điểm, Thẩm Ngạo tin tưởng lời Trịnh Phú nói, Trịnh gia không có căn cứ chính xác đả đảo Lí Bang Ngạn.

Thẩm Ngạo không khỏi cười khổ, đã như vầy, chỉ có thể dùng một loại xử lý khác giải quyết Tể tướng lãng tử này.

Thẩm Ngạo gọi người lấy giấy và bút mực ra, cầm bút viết xuống một chữ trên giấy, lập tức thổi khô nét mực, gấp giấy, tiện tay nhặt một cái bao trên bàn xử án lên, gọi giáo úy tới, nói: “Đưa đến Lí gia, cho Lí Bang Ngạn xem.”

Đúng lúc này, ở phía sau, tiến sĩ đi ra ngoài điều tra sổ sách kia đã trở lại, mang về một cái rương trọn vẹn, Thẩm Ngạo hào hứng dạt dào mà vạch cái rương ra nhìn, bên trong là từng xấp từng xấp sổ sách.

Gia nghiệp Trịnh gia thật sự quá lớn, mà Trịnh Phú lại là người cẩn thận, chủ trì Trịnh gia sinh ý vài thập niên, kinh nghiệm già dặn, những sổ sách này đều được phân loại rõ ràng, một điểm mất trật tự cũng không có.

Thẩm Ngạo kêu mấy tiến sĩ cùng đi thanh lý, mất hết thời gian một ngày, cuối cùng có trình tự rõ ràng.

Sinh ýTrịnh gia phân bố tại Đại Giang nam bắc, nhất là tại Giang Bắc, càng lớn đến không tưởng nổi, trong đó, thương đội thì có hơn ba mươi chi, phân trú các nơi, những đống này đều là thương đội đất liền, cùng Tây Hạ, Khiết Đan, Nữ Chân, Thổ Phồn, thậm chí là cực tây đại Thực, đều có vãng lai.

Kho hàng thì càng nhiều hơn, chừng hơn một trăm chỗ, cửa hàng trọn vẹn hơn một ngàn, đừng nói là Tô Hàng, Tuyền Châu, kinh đô và vùng lân cận, Đại Danh phủ, Tây Kinh, to như vậy, chính là Thục Trung cùng châu phủ tầm thường cũng có.

Trừ những thứ đó ra, còn có xưởng lụa phân bố ở Tô Hàng, hầm lò Tuyền Châu, gấm phường Thục Trung, thậm chí còn có hai nơi chế tạo binh khí, đây chỉ là sinh ý vụng trộm, cũng rất cẩn mật.