Kiều Thê Như Vân

Chương 665: Đừng tin




Hoàn Nhan Đồ Đồ đã gần như tuyệt vọng, toàn bộ những người này, trong mắt hắn, đều là bộ tốt không đáng giá nhắc tới, rõ ràng lại phía sau tiếp trước, dùng thân thể huyết nhục, dùng trường mâu, đại đao, hàm răng, chặn từng đợt rồi lại từng đợt thiết kỵ trùng kích.



Một bước tính toán sai, từng bước đều sai.



Lúc này, Hoành Sơn thiết kỵ bắt đầu trùng kích, sau khi kiến thức sự lợi hại của thiết kỵ Nữ Chân, Hoành Sơn thiết kỵ rốt cục cũng lộ ra nanh vuốt của mình, không có bất kỳ ướt át bẩn thỉu gì, kỵ binh dày đặc đi theo Thẩm Ngạo tiến lên, lại ghìm ngựa, nhiều lần xung phong liều chết.



“Xùy...” Một thanh trường đao Tây Hạ vung lên, sạch sẽ xinh đẹp chém ngang qua một người Nữ Chân, một thi thể hiện lên, chiến mã vô chủ, kinh hoảng bất an mà rời khỏi chủ nhân của nó, chạy như bay mà đi.



Nơi chuôi trường đao Tây Hạ, là một cánh tay óng ánh sáng long lanh, trên dung nhan tuyệt sắc hiện ra đầy vẻ sương lạnh, nàng bất mãn mà bĩu môi về hướng Thẩm Ngạo toàn thân áo giáp, ở bên trong nghìn vạn người hét hò, thốt lên lạnh lùng băng: “Người đọc sách, chẳng lẽ ngươi không biết, xông thẳng vào chỗ này rất nguy hiểm hay sao?”



Thẩm Ngạo cười một tiếng xấu hổ, thì ra là muốn nghiêng người tiến lên, chém rụng một người kỵ binh Nữ Chân xuống dưới ngựa, chọc sau lưng người ta một đao, ai ngờ Nữ Chân kỵ binh này lại là lợi hại như thế, phản ứng cực nhanh, nhanh chóng xoay người chém ngược lại, dọa hắn đến sắc mặt đột biến, may mắn, Quỷ Trí Hoàn tới đúng lúc, mới bảo vệ cái mệnh này của hắn.



Thân ở trong chiến trường, ngay cả Thẩm Ngạo cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào, chỉ là, cân lượng của hắn thật sự như phế vật, bình thường người khác thao luyện, hắn đang ngủ, người khác ăn điểm tâm xong, tiếp tục thao luyện, hắn còn đang ngủ, người khác mồ hôi đầm đìa mà bị mặt trời chiếu dọi, hắn trốn ở dưới bóng cây, thích ý mà uống trà, dùng cái công phu mèo ba chân này của hắn, có thể còn sống sót ở chỗ này, thật sự là kỳ tích.



Cũng may, bên cạnh hắn, hơn mười người kỵ binh giáo úy lúc nào cũng chăm chú đi theo, tùy thời thay hắn ngăn cản đao kiếm, chính là Quỷ Trí Hoàn, ngoài xung phong liều chết, cũng sẽ tìm kiếm hắn ở trong biển người mênh mông, bảo vệ an toàn xung quanh hắn, nếu không, một trăm Thẩm Ngạo cũng sẽ bị chết không thể chết lại được nữa.



Lúc này, trong lòng Thẩm Ngạo vừa bi thương lại kích động, đường đường nam nhi bảy thuớc, lại để cho một nữ nhân tới cứu, quả thực là không có thiên lý.



Hướng Quỷ Trí Hoàn cười cười, hắn liền đánh vào con ngựa cực kỳ nhanh, lại dò xét thấy một người người Nữ Chân, người Nữ Chân này đã không thấy bóng dáng chiến mã đâu nữa, một mình một người sợ hãi mà rơi trên mặt đất, nắm lấy trường mâu, ý đồ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.



Thẩm Ngạo khẽ cắn môi, nói: “Tiểu tử, chính là ngươi rồi, ai kêu ngươi là quả hồng mềm!”



Giục ngựa tiến thẳng lên, lúc người Nữ Chân này kịp phản ứng, đầu ngựa chỉ cách hắn một xích.



Đông...người Nữ Chân bị đánh bay, trong miệng tràn ra dâyd máu, thật vất vả mới nhặt được trường mâu, còn muốn chèo chống đứng lên, lúc này, Thẩm Ngạo lại tiến lên, vung Thượng Phương bảo kiếm lên, hung hăng mà chém xuống.



“Ách...” Người Nữ Chân đầy vẻ khó có thể tin, trừng mắt nhìn Thẩm Ngạo, ngửa mặt nằm vật xuống.



“Chó chết, kiếp sau có gan đầu thai, không cần phải làm quả hồng mềm!” Thẩm Ngạo mắng to một câu, hai mắt nhìn chung quanh, mới phát hiện chiến đấu đã tiến nhập khâu cuối cùng.



Nữ Chân thiết kỵ lâm vào cục diện bế tắc, căn bản không chịu nổi một kích, nếu nói là trước kia, chiến lực của bọn hắn đủ sức để phá núi đoạn thủy, nhưng đợi cho Hoành Sơn thiết kỵ khởi xướng trùng kích, bọn hắn đã không có bất luận cái lực lượng gì để chống đỡ.



Từng bầy người Nữ Chân, bắt đầu bị chia ra bao vây, người Nữ Chân dựa vào nơi hiểm yếu chống lại rất nhanh bị thanh trừ, còn lại chính là lựa chọn chạy tán loạn.



Chỉ là, lúc này, muốn chạy trốn nào có dễ dàng như vậy? Kỵ binh dũng mãnh doanh cùng Hành Sơn thiết kỵ một đường truy kích đi qua, như đuổi con vịt, thu thập đưa bọn chúng vào cùng một chỗ, về sau lại chặn con đường phía trước, xung phong liều chết một hồi, triệt để tan rã ý chí của bọn hắn.



Thẩm Ngạo muốn lập tức xoay người xuống, mới phát hiện dưới ngựa, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là máu tươi hội tụ, đầy lầy lội, giày giẫm lên đó, đi rất không thoải mái.



Nhưng Thẩm Ngạo cảm giác, mình quá mệt mỏi, là một loại mỏi mệt từ thân thể đến tâm trạng, mà lúc này đây, vô số người hoan hô lên: “Vạn tuế!”





Thắng lợi...thắng lợi có chút gian nan, nhưng sau khi hồi tưởng, lại cảm thấy quá mức dễ dàng, chỉ có người lạc vào bên trong cảnh giới kỳ lạ, mới biết được, cái thắng lợi này thật sự là quá mức hung hiểm, chỉ cần trận bộ binh bị xông phá, chỉ cần người Nữ Chân có thêm một phần lực khí, hiện tại, người thắng, đã làm vong hồn ở dưới Nữ Chân thiết kỵ.



Thẩm Ngạo thở dài một hơi, vịn lông bờm chiến mã, lúc này, kỵ binh khắp nơi bắt đầu xuống ngựa, áp giải tù binh, tìm kiếm thi thể đồng bạn.



Quỷ Trí Hoàn xúm lại cùng bọn người Lý Thanh, nhìn Thẩm Ngạo, trên mặt mọi người đều không có nụ cười, coi như là cười, cũng mang theo vài phần đắng chát, mỗi một trận ác chiến, đều là sinh ly tử biệt, loại cảm thụ này, rất đáng sợ.



Thẩm Ngạo thu hồi Thượng Phương bảo kiếm, mấp máy môi, dần dần cũng quen mùi vị huyết tinh trong không khí, hắn thản nhiên nói: “Theo bổn vương một chút.”



Tất cả mọi người yên lặng theo sát phía sau hắn, tại đây, bước chậm trong núi thây biển máu, nếu là người khác, chỉ sợ sớm đã chán ghét muốn chạy đi mất, nhưng chỉ có những người đầy kinh nghiệm này, đã từng trơ mắt chứng kiến tánh mạng người tươi sống, hóa thành xương khô, mới có thể sinh ra chết lặng, thờ ơ đối với nơi này.



Thẩm Ngạo thấy được trên mặt đất có một thi thể giáo úy, nón thiết xác của giáo úy này đã bay xa, nhưng vẫn còn đang chăm chú mà nắm nho đao trong tay, trên ngực có một miếng nho chương, tròng mắt hắn liếc nhìn nơi xa, dường như có chút không cam lòng, trước khi chết mang theo một tia cười lạnh, nụ cười này đã cứng đờ, không bao giờ tươi sáng nữa.




Thẩm Ngạo quỳ một gối xuống bên người giáo úy, Lý Thanh muốn đi lấy nho chương trước ngực giáo úy, Thẩm Ngạo lại lắc lắc đầu nói: “Không cần, giữ đi, cùng một chỗ an táng theo hắn.”



Thẩm Ngạo đứng lên, phát giác lòng của mình đã muốn trở nên kiên cường, hắn biện hộ vì chính mình, người luôn sẽ chết.



Cách đó không xa, một tình cảnh kỳ quái đã xảy ra.



Một người người Nữ Chân nằm trên mặt đất, khóe miệng không ngừng mà tràn máu me, không ngừng mà phát ra tiếng ọc ọc, con mắt của hắn xám trắng, nhìn khung trời, tham lam mà nhìn tất cả mọi thứ sắp cáo biệt.



Mà bên người người Nữ Chân đó, chính là bảy người ngồi, một người cầm đầu là một gã giáo úy, giáo úy ngồi ở trên thi thể một con chiến mã, hai cánh tay nâng cằm lên, con mắt rất thanh tịnh mà nhìn người Nữ Chân trọng thương này.



Về phần những người khác, chắc hẳn đều là thuộc hạ của giáo úy đội trưởng này, một tiểu đội mười người biến thành bảy người, chỉ là, trên mặt của bọn hắn, đã không còn vẻ phẫn nộ, tuy nhiên, cũng có một chút không kiên nhẫn.



Những biểu lộ này, thật sự là khó có thể xuất hiện sau khi huyết chiến.



Thân thể người Nữ Chân bắt đầu co rút, mà giáo úy kia vẫn đang ngồi đó, vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn, con mắt của hắn rất thanh tịnh, rất đơn thuần, có vài phần tương tự Thẩm Ngạo.



Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, đi qua.



Giáo úy lập tức đứng lên, cao giọng nói: “Tiểu nhân bái kiến điện hạ.”



Bảy tám sĩ tốt cũng giữ vững tinh thần, đồng thanh nói: “Bái kiến điện hạ.”



Thẩm Ngạo khoát khoát tay, chứng kiến người Nữ Chân co rút trên mặt đất, không khỏi cất tiếng hỏi: “Ngồi ở chỗ nầy làm gì? Rất đẹp phải không?”



Giáo úy ưỡn thẳng bộ ngực, nói: “Điện hạ, tiểu nhân chỉ coi trọng cái nhẫn trên tay hắn, nếu lấy cái nhẫn này để cài cung bắn tên, sẽ tránh được chuyện cắt tay của mình.”




Thẩm Ngạo nhìn sang hướng người Nữ Chân kia, quả nhiên thấy trên tay người Nữ Chân đeo một cái nhẫn bằng sắt, sắc mặt hòa hoãn xuống, trong lòng nghĩ, một cái nhẫn mà thôi, cũng không có gì lớn, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Ngươi tên là gì?”



“Tiểu nhân gọi Trần Thực.”



Thẩm Ngạo gật gật đầu, sau đó mới bĩu môi nói: “Đã muốn cái nhẫn của hắn, cứ lấy xuống là được, một đám người vây quanh người ta, chẳng lẽ là muốn trước khi hắn chết, thoáng tiễn đưa hắn một tý, sao không kết liễu hắn cho nhanh?”



Trần Thực thành thật nói: “Điện hạ, tiểu nhân không thể làm như vậy, thánh nhân đã từng nói qua, không hỏi tự rước là hành vi trộm cắp, mặc dù ta cùng với hắn là địch nhân, nhưng bây giờ hắn không nói được, nếu ta lấy cái nhẫn của hắn đi, không phải là hành vi của quân tử.”



Tất cả mọi người không khỏi ngây ngốc một chút, trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, người này hơi cổ hủ một ít, lại coi như thật sự là người đọc sách ra chiến trường, quả nhiên là không giống ai, cái cảnh giới này, người này... chậc chậc... quả nhiên không hổ là ta Thẩm Ngạo mất công dạy dỗ.



Hắn rất là tán thưởng nhìn Trần Thực, nói: “Đã như vầy, vậy thì không cần cầm cái nhẫn này nữa, nếu ngươi ném cái nhẫn đi rồi, thì cứ đi chỗ quân kho lĩnh một cái khác là được.”



Trần Thực ngoan cường lắc đầu, nói: “Nhưng hắn sắp chết rồi, tiểu nhân đang tại chờ hắn tắt thở, hắn đoạn khí, cái nhẫn chính là vật vô chủ, cho nên tiểu nhân chờ một chút nữa vẫn tốt hơn.”



“...”



Thẩm Ngạo im lặng mà nhìn người này, có trời mới biết người này là người trung thực hay tàn nhẫn, rất không đành lòng mà liếc người Nữ Chân trên mặt đất, nói: “Nếu hắn nhất thời nửa khắc không chết được, ngươi cũng một mực đợi ở đây sao?” Hắn đi qua, dùng quân giày hung hăng dẫm trên miệng mũi người Nữ Chân, gắt gao xiết vài cái, thân thể người Nữ Chân bắt đầu co rút kịch liệt, hai chân lập tức duỗi ra, đoạn khí.



Thẩm Ngạo thu hồi chân, tựa như là mình vừa làm cao tăng siêu độ vong hồn người một hồi, cảm giác mình rất là vĩ đại, tiếp tục nói: “Đi lấy cái nhẫn của ngươi đi, sờ xem trên người hắn có bạc hay cái gì không, nhớ phải hiến tặng.”



Dứt lời, mang theo một đám người biểu lộ có chút im lặng rời đi.



Đợi đi xa, Thẩm Ngạo nói khẽ nói với Quỷ Trí Hoàn: “Người gọi Trần Thực kia, ta không biết, thật sự không có một điểm liên quan nào đến hắn.”




.....................o0o.......................



Quan đạo xuôi nam, khắp nơi đều là trại lưu dân, bọn hắn từ bỏ bất động sản, từ bỏ dê bò và ruộng tốt, mang theo gánh hành lý, gia đình, từ từ đi tới phương hướng phía nam.



Đám người hối hả, mặt xám như tro, xa xứ dù sao không phải là cái sự tình gì đáng được ăn mừng, nhưng bọn hắn chỉ nghĩ, mình là dân đen, đối mặt với những người Nữ Chân đáng sợ kia, chẳng lẽ còn phải dũng cảm mà đi đánh nhau với bọn họ?



Đội ngũ di động rất chậm chạp, cũng không trở thành hoàn toàn mất đi thứ tự, thậm chí châu phủ ven đường, cũng đều nhận được lệnh của Nhiếp chính vương, bảo bọn họ phái Theo quân địa phương ra hộ tống, tuy chỉ có mấy trăm Theo quân, nhưng cũng may là không có người nào gây chuyện.



Đát đát đát...



Tiếng vó ngựa thanh thúy từ sau truyền đến, nghe tiếng vó ngựa như thế, tất cả mọi người không tự giác mà nhìn về phía sau một cái, hơn nữa còn nhượng ra một con đường.



Kỵ sĩ mệt mỏi phi ngựa mà đến, khàn giọng rống to: “Đại thắng... Đại thắng... Nhiếp chính vương suất quân bảy vạn, quyết chiến cùng người Nữ Chân tại nam lộc Kỳ Liên sơn, đại chiến toàn thắng, mười vạn thiết kỵ Nữ Chân, tan thành mây khói, máu chảy sông!”




Đội ngũ lưu dân tức thì ngừng chuyển động, trong ánh mắt của bọn hắn, lộ ra sắc vui sướng, tất cả mọi người tại khẽ nói với nhau, rất nhiều người tính toán, lúc này rốt cuộc có nên hồi hương, trở lại quê quán hay không.



Chỉ là, cũng có người rất là lõi đời mà khuyên can, bọn hắn tuyệt không tin bảy vạn Hạ quân có thể tiêu diệt mười vạn thiết kỵ Nữ Chân, chỉ có người sinh hoạt tại vùng Kỳ Liên sơn, mới có thể biết rõ sự đáng sợ của người Nữ Chân, người Nữ Chân như gió xoáy rong ruổi ở chỗ sâu trong đại sa mạc, giống như quỷ mị đáng sợ, cứ chiến tất thắng, gặp mạnh tất khắc.



Nhất là mười vạn thiết kỵ Nữ Chân, uy thế bạo phát đi ra, lại càng không người nào có thể chống cự, tuyệt không phải sức người có thể ngăn cản.



“Cái này tin chiến thắng là giả”, người lõi đời khuyên can, nói với những đồng bọn gấp gáp hồi hương kia: “Nhiếp chính vương chỉ là muốn yên ổn nhân tâm mà thôi.”



Vì vậy, đám lưu dân bỏ đi hi vọng, tiếp tục đi về phía nam, khoái mã báo tin kia, cũng vẫn đi về phía nam như cũ, con mắt của hắn chỉ nhìn về hướng Long hứng phủ, phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin tức qua.



Long hứng phủ, cũng bao phủ bên trong không khí không an bình, lướt qua Kỳ Liên sơn, phá tan quan khẩu phía bắc, cả Long hứng phủ căn bản không có bất luận cái gì cách trở, là một vùng đất bằng phẳng, người Nữ Chân giải quyết hết Hạ quân quan ải, có thể trong mấy ngày, đưa binh đến Long hứng phủ, đến lúc đó, chỉ sợ Tây Hạ quốc sắp xong rồi.



Hai chữ quốc gia, chỉ có lúc này mới cảm thụ rõ ràng nhất, loại này bấp bênh âm mai đặt ở lòng của mỗi người đầu, lại để cho tất cả mọi người có một loại đối với tương lai sợ hãi có lẽ đem ngươi sáng sớm tỉnh lại, người Nữ Chân liền sát nhập vào thành trì, người này tính mệnh có thể hay không bảo tồn đều là không biết bao nhiêu.



Đừng nói là người Hán, chính là quốc tộc cũng như thế, chính là Ô Đâm Lĩnh Lô ở chỗ sâu trong đại viện, trong lòng cũng lo lắng thật sâu, Nhiếp chính vương lâm triều, tuy quốc tộc không thể bảo trụ đặc quyền, nhưng một khi người Nữ Chân đến rồi, chỉ sợ liền tính mệnh này cũng không thể bảo toàn.



Mỗi thời điểm sáng sớm, Ô Đâm luôn bắt đầu đứng dậy lúc sáu giờ, thân là quốc trượng, lại là ông ngoại hoàng đế tương lai, hắn có địa vị cao cả tại quốc tộc, tuy kiêm cái chức Thượng Thư tỉnh, nhưng cái Thượng Thư tỉnh này, dù sao chỉ là chức suông, bởi vậy hắn trước tiên ở trong sảnh ngồi một chút, uống hai hớp trà, dưỡng tinh thần, rồi mới đến Thượng Thư một chuyển.



Trong thời gian này, thường xuyên sẽ có chút ít quốc tộc đến thăm hỏi, lúc trước, phần lớn đều là phàn nàn Thẩm điên cuồng kia như thế nào như thế nào, hoặc giả là ai bị thôi quan, bị liên quan đến việc phạm tội.



Nhưng hiện tại, người đến lại thay đổi một bộ khẩu khí khác, đều là thấp giọng nói nhà ai cuốn gói chạy thoát, người nào có khả năng bị điều đi Trắc trấn.



Loại không khí nặng nề này ép tới khiến người ta không thở nổi, mang gia đình đào tẩu càng ngày càng nhiều, quốc tộc có, phú hộ người Hán cũng có, không có cái Đại Hạ này, tất cả mọi người thành lục bình không có rễ.



Còn có một chút người, sẽ mang đến một ít tin tức cực kỳ xấu, ví dụ như ai đó đã hướng người Nữ Chân đầu hàng, nơi quan ải nào đó bị người Nữ Chân công phá, cả Tây Hạ, liền như một người nữ tử khỏa thân, bị cường đạo hung tàn kia đã động đao, ngăn ở cửa ra vào.



Có người ảm đạm tố khổ, nói là thê nhi của mình đã đi trước, an bài Long châu bên kia, mình có chức quan trong người, chỉ có thể ở tại đây tử thủ, một khi có việc, chỉ sợ sẽ chạy trốn đi vào Tống cảnh.



Người Nữ Chân hung tàn, thanh danh sớm đã lan xa, tôn thất quốc tộc Khiết Đan kia, còn không phải nguyên một đám bị giết đến máu chảy thành sông? Tại trước mặt bọn họ, cái gì tôn thất, cái gì Vương tộc, cái gì quốc tộc viên chức, đều giống như thảo dân đê tiện nhất, đều là công cụ để bọn hắn tàn sát, tìm niềm vui.



Ô Đâm mấy ngày nay đều là mặt ủ mày chau, tin tức càng ngày càng tệ, lại làm cho hắn, cái Lĩnh Lô này, cũng cảm thấy vài phần tâm thần bất định khi quốc gia hưng vong.



Không có Đại Hạ, gia tộc hắn to như vậy, còn có thể có mấy người chịu theo? Mất đi Đại Hạ, một nhà Ô Đâm hắn cái gì cũng không phải.



Sáng sớm uống một chén trà, thì có phiên quan ở Cửa thành tư tới, nói: “Hôm qua có tin tức truyền đến, Lĩnh Lô đại nhân có biết hay không?”