Kiều Thê Như Vân

Chương 560: Ra đề




Đợi vào cung, liền có tùy tùng trong đó an bài Thẩm Ngạo đến thiên điện an vị, nói là quốc chủ đang hỏi chính sự, đợi chính sự lý xong rồi, lại đến triệu kiến.



Thẩm Ngạo bĩu môi, ngồi ở phía trong thiên điện uống trà, sáng sớm thức dậy quá sớm, lúc này cũng có chút mệt mỏi, vừa ngồi xuống, không dâng lên nổi tinh thần nữa rồi, liền nằm ngửa nhắm mắt dưỡng thần.



Bất tri bất giác liền ngủ quên mất, khi tỉnh lại liền nghe được thanh âm nói:” Đang ngủ à? Vào cung hắn cũng có thể ngủ, thật là lớn gan.”



Là một thanh âm như chuông bạc, xen lẫn vài phần bập bẹ, Thẩm Ngạo nhẹ nhàng mở mắt, liền chứng kiến một bóng người ẻo lả ở một chỗ xa xa nhìn quanh, nhất thời cũng thấy không rõ người nơi đâu, lại chợp mắt.



Bóng người kia rón ra rón rén mà đi tới, tò mò dò xét, nói:” Bộ dạng cũng không phải thô lỗ, rất tuấn tú.”



Trong lòng Thẩm Ngạo cực kỳ oán thầm, so với những người Tây Hạ các ngươi, đương nhiên sẽ trắng hơn một ít, nhưng hai chữ tuấn tú này, Tiểu Vương thật sự không dám nhận.



Người nọ càng xem càng hiếu kỳ, tiếp tục nói:” Nghe nói hắn đánh người tại Long châu, lại còn cùng người động dao găm, hắn mang cái dạng này, cũng là đối thủ của võ sĩ Tây Hạ chúng ta sai?”.



Nng nói xong, rất là nghi hoặc mà cắn môi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hoặc là đang lý giải về cơ thể hắn, thân thể Thẩm Ngạo nhỏ như vậy, hẳn là sẽ bị võ sĩ Tây Hạ khôi ngô tóm lấy, giống con gà con, sau đó là tát cho mấy cái tát mới đúng.



Sau lưng có người lôi kéo váy nàng, nói:” Mau đi thôi, điện hạ còn phải lên điện nữa.”



Thiếu nữ này mới ừ một tiếng, bước chân nhẹ nhàng rời đi.



Thẩm Ngạo mở mắt, không hiểu ra sao, mò mò cái mũi của mình, phát hiện thì ra đại danh của mình rất tốt, ngay cả trong nội cung cung đều truyền đến, cực kỳ phấn chấn, trong lòng nói, đó là một hiện tượng tốt, đến lúc đó, không cần giới thiệu hàn huyên cùng bọn họ, rất lãng phí thời gian.



Lại đợi thời gian uống cạn một chung trà, mới có thái giám tùy tùng tới, nói:” Mời Đại Tống Bồng Lai Quận Vương tiến vào Sùng Văn điện yết kiến.”



Thẩm Ngạo đứng lên, theo tùy tùng này đi đến một chỗ đại Tiền điện cách đó không xa, đại điện là một đài xây thềm đá, hai bên là Bạch Ngọc thạch bảo hộ, mỗi một bậc thềm đá, đều có Tây Hạ võ sĩ ăn mặc kim giáp, tay nắm đao thương mâu kim chùy đứng thẳng, có vẻ rất là nghiêm túc và trang trọng.



Thẩm Ngạo từng bước một đi lên trên bậc, vào Sùng Văn điện, mới phát hiện tại đây cũng không khác gì mấy Giảng Võ điện Đại Tống, chỉ có Liên Lập trụ hơi thiếu vài cái, xếp đặt cũng không có hai cái cột trụ chính.



Trong lòng thổn thức, cho rằng trên cung vàng điện ngọc vẫn là Triệu Cát, ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy là một người đeo ấm nón, trên trán khảm Mã não cực đại, mặc trên người Long phục, Lí Càn Thuận.



Một tia ấm áp lập tức hóa thành lạnh buốt, lại nhìn bên người Lí Càn Thuận, chính là một thiếu nữ, dáng người thiếu nữ lờ mờ, cùng loại với người vừa rồi chứng kiến tại thiên điện, chỉ là, trên đầu của nàng mang theo cái mũ tua cờ bốc lên, một mảnh dây xích gắn châu ngọc dài hẹp rũ xuống phía trước mặt, không thấy rõ bộ dáng thế nào.



Thẩm Ngạo đi vào trong điện, ôm quyền nói:” Tiểu Vương khâm mệnh đến Tây Hạ, xin chúc quốc chủ Tây Hạ quốc mạnh khỏe sống lâu.”



Lí Càn Thuận sửng sốt một chút, người khác đều nói là bệ hạ, hoặc là hoàng đế, hắn trực tiếp gọi quốc chủ, có tính là thất lễ hay không, người này đến một lần, liền làm người gây sự, đúng là lấn đến trên đầu hắn, quả thực đáng hận, mắt lộ ra hung sắc, lạnh lùng nói:” Đường đường Tống sử, chẳng lẽ lại không biết lễ như vậy sao?”



Thẩm Ngạo cất cao giọng nói:” Bệ hạ nói như vậy, không biết là có ý gì, kính xin nói cho Tiểu Vương biết.”



Lí Càn Thuận nghiêm mặt nói:” Trẫm cùng hoàng đế quý quốc dùng huynh đệ mà nói, tại sao ngươi không xưng bệ hạ mà xưng quốc chủ?”



Thẩm Ngạo cười ha hả nói:” Tiểu Vương đọc thụôc Tứ thư Ngũ kinh, nghe nói bệ hạ vô cùng tôn trọng Chu lễ, Chu lễ có nói: Quốc gia cao cấp, quân có thể lên đến trăm vạn, quốc gia cấp thấp, quân chỉ có thể dưới trăm vạn. Đây là lời bàn cao kiến của tiên hiền thánh nhân, Tiểu Vương dùng cái này suy ra, Đại Tống tự nhiên là quốc gia ở bậc trên, Tây Hạ lại chưa hẳn là một trong những quốc gia đó, trên xe giáp sĩ có 3 người, dưới xe 72 người bộ tốt, hậu cần 25 người, tổng cộng 100 người.



Tây Hạ dùng binh, nhiều nhất cũng không quá đáng mươi vạn, không phải quốc gia cấp thấp, vậy là cái gì? Này đây Tiểu Vương dùng lý để nói, vẫn còn chưa để ý đến tập tục, mới xưng hô quốc chủ như thế, xin quốc chủ giáng tội.”





Thẩm Ngạo nói có lý có dẫn chứng, Lí Càn Thuận tức cười, nhất thời cũng không biết nên cãi lại như thế nào, hai vai Công Chúa khẽ run lên, cũng không nhìn ra biểu lộ.



Trong Sùng Văn điện lại là một hồi lộn xộn, quần thần Tây Hạ xì xào bàn tán, có người đứng ra, nói:” Cổ lý há có thể cứng nhắc, Đại Tống là quốc gia trăm vạn, đó là vì cớ gì? Liệu lực lượng có ngang bằng Tây Hạ ta?”



Thẩm Ngạo nhìn người đâu, khinh thường liếc nhìn hắn, cất cao giọng nói:” Nói như vậy, Tề quốc cường thịnh, vì cái gì lại không thể diệt Lỗ, hẳn là Lỗ quốc và Tề quốc cường đại giống nhau sao?”



Có người cười lạnh nói:” Tề quốc phú cường, còn không phải là bị Yến quốc diệt sao, nếu không phải có Điền Đan, sớm đã biến mất khỏi thế gian, quốc gia trăm vạn chinh phạt quốc gia chục vạn, tại sao Tề quốc cứ chiến là bại, không thể khắc chế?”



Thẩm Ngạo cười nhạt nói:” Yến quốc noi theo kiểu rắn nuốt voi, cuối cùng còn không phải xám xịt, bị đuổi đến trở về, kết cục như thế nào, không cần nói tỉ mỉ nữa.”



“ Đúng là dạng bàn suông, cãi cùng hắn làm cái gì, Khánh Lịch đàm phán hoà bình rõ ràng, giấy trắng mực đen, chẳng lẽ còn muốn chống chế sao?”



Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói:” Khánh Lịch đàm phán hoà bình, xác thực rõ ràng, vì sao Tây Hạ nhiều lần nhập quan, người Tây Hạ có thể chống chế, vì sao Đại Tống ta không thể chống chế?”




Tranh luận như vậy, giống như đang hỏi gà đẻ trứng, hay trứng sinh gà, không sai biệt lắm, ma sát trên biên cảnh, đại ca không nói nhị ca, cũng không phải dễ bàn, trong Sùng Văn điện xôn xao một hồi, ào ào nói:” Bình tĩnh bảy năm, quý quốc sai Đồng Quán lĩnh mười vạn quân xâm nhập, lại là vì cái gì?”



Thẩm Ngạo nói:” Đó là bởi vì bốn năm Xây Trung Tĩnh Quốc, Lí Than quý quốc lĩnh quân xâm phạm biên giới, tập kích Tiêu quan để trả thù.”



Trước đó, Hoài An nguyên niên, quân Tống xét duyệt quân đội, không hề chỉnh quân, đã dũng mãnh chui vào cảnh nội nước ta, cướp giết thương đội, lại giải thích như thế nào?”



“ Năm Nguyên Phong thứ bốn, loạn binh Tây Hạ nhảy vào ba châu, vì sao ngươi không nói?”



Ồn ào một hồi, ngay cả Lí Càn Thuận cũng đều âm thầm cau mày, nếu thực sự cãi lộn như vậy xuống dưới, cần phải bắt đầu tính lên từ Thái tổ hoàng đế Tây Hạ Lý Nguyên Hạo rồi, lập tức quát:” Thẩm Ngạo, ngươi đến cãi lộn, hay là đến giảng hòa cùng Tây Hạ ta vậy?”



Thẩm Ngạo vẫn không quên sứ mạng của mình, lập tức nói:” Hồi bẩm quốc chủ, Tiểu Vương tới làm Phò mã Tây Hạ.”, vừa dứt lời, quần thần trong điện thoáng chốc đã yên tĩnh, ào ào khinh thường, trong lòng đều đang nghĩ, Đại Hạ ta chiêu mộ được nhiều con rể như vậy, ngươi chiến thắng hết được sao?



Thiếu nữ ngồi cạnh Lí Càn Thuận khanh khách một tiếng, bức rèm che trên trán, bởi vì thân thể run rẩy, mà cũng rầm rầm rung động theo.



Lí Càn Thuận xụ mặt, cũng không thể làm gì, nếu đổi lại là thần tử của hắn, đã sớm đánh ra ngoài rồi, lúc này đây chiêu gọi hiền tế, mặt mũi quan trọng hơn, nếu như đuổi người này đi, đến lúc đó, sẽ bị người chỉ trích là mình thất lễ trước, cho nên nói:” Đã là như thế, nên vứt bỏ hiềm khích lúc trước, không cần phải bừa bãi hồ đồ, Đại Hạ ta cũng là địa phương có quốc pháp, đến đây, ban thưởng ngồi cho Bồng Lai Quận Vương.”



Người ta đã ban thưởng ngồi, coi như có điểm hậu đãi, lại có ý tứ bảo Thẩm Ngạo câm miệng, Thẩm Ngạo thì không hề để ý mấy thứ đó, trong lòng còn dương dương đắc ý, khá tốt, thời điểm ở tại Hồng Lư Tự, xung đột giữa Tống Hạ đã giải quyết rồi, nếu không xác định vững chắc, đã phải ăn thiệt thòi rồi, thật đúng là tuổi già khó giữ được khí tiết.



Phen xung đột này, cuối cùng làm cho người ta có một nhận thức đối với Thẩm Ngạo, trong khoảng thời gian ngắn, trong điện lặng ngắt như tờ, Lí Càn Thuận chậm rãi nói:” Trẫm nghe nói, ngươi là đệ nhất tài tử Đại Tống?”



Thẩm Ngạo thản nhiên cười nói:” Hổ thẹn hổ thẹn, chưa nói tới đệ nhất Đại Tống, chỉ là, nếu Tiểu Vương đứng thứ hai, thiên hạ này cũng không có người nào đệ nhất.”



Vốn, câu đầu tiên làm cho mọi người cho rằng hắn khiêm tốn, thật vất vả sinh ra một điểm hảo cảm, người trẻ tuổi nha, tuy nói vô liêm sỉ một chút, miệng lưỡi bén nhọn một chút, lỗ mãng một chút, ít nhất còn biết hai chữ hổ thẹn, trẻ nhỏ dễ dạy.



Câu nói đằng sau kia, thật sự như cần ăn đòn rồi, khởi điểm có lẽ là Đại Tống thứ nhất, phía sau đúng là nói lão tử không phải thứ nhất Đại Tống, mà là đệ nhất thiên hạ, hai chữ thiên hạ bao quát thế giới, tự nhiên cũng kể cả Tây Hạ, cái này đã xem như khiêu khích trần trụi.



“ Tiểu nhi cuồng vọng, kẻ hèn ta muốn thỉnh giáo một phen!”, một người trong đámquốc học tiến sĩ đứng ra, còn kém một chút là vén tay áo lên đánh võ đài rồi, gặp được loại người này, thật sự là tâm tư muốn đánh hắn 100 lần cũng có.




Thẩm Ngạo cũng không liếc nhìn hắn, cứ thế nói:” Xin hỏi cao tính đại danh.”



“ Kẻ hèn này Chu Tử Ngạn, giáo sư quốc học quán, biết một ít kinh nghĩa.”



Thẩm Ngạo hờ hững nói:” Chu Tử Ngạn? Chưa nghe nói qua.”, nhưng lập tức chân thành hơn, mỉm cười dò xét hắn, nói:” Kinh nghĩa văn vẻ, khi bắt đầu làm thì quá khó khăn, không bằng cứ ra đề mục rồi phá đề, chỉ là, phải nói trước, Tiểu Vương thua, thi đấu chiêu tế này, sẽ không bao giờ tham gia nữa, tự động rời khỏi, nhưng tiên sinh thua thì sao?”



Chu Tử Ngạn nhất thời nhíu mày, không nghĩ tới, một hồi thỉnh giáo, rõ ràng còn phải có tiền đặt cược, sửng sốt một chút, nói:” Ngươi muốn cái gì?”



Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, nói:” Cái này đơn giản, tiên sinh mang cái dạng này, xem xét cũng không phải là người eo quấn nghìn quan, trong bụng ngươi có chút mực nước, Tiểu Vương cũng chướng mắt. Không bằng như vậy, bổn vương ăn chút thiệt thòi, nếu như tiên sinh thua, cứ ở ngay tại đây, kêu to ba tiếng, như thế nào?”



“ Kêu cái gì?”



Thẩm Ngạo cười ha ha, nói:” Kêu to: Bồng Lai Quận Vương Thẩm Ngạo Thẩm tài tử còn trẻ tiền nhiều, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ Lâm Phong, tướng mạo như Phan An, tài trí hơn người, là trượng phu tốt nhất, thời đại hỗn loạn đen tối, nhưng vẫn là mỹ thiếu niên Thanh Lưu, đại tài tử đệ nhất thiên hạ, Phò mã tốt nhất Tây Hạ quốc, như thế nào?”



Chu Tử Ngạn ngây ngốc một chút, nhìn về phía bốn phía, đầu óc nhất thời như bị cái gì đó bó chặt, khẽ cắn môi, người này thật sự đáng hận, vô sỉ, vô cùng vô sỉ.



Quần thần Tây Hạ trong Sùng Văn điện cũng là trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không tiêu hóa được, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau.



Lí Càn Thuận khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng thấp không thể nghe thấy, ngược lại, Công Chúa bật cười, nói:” Xấu quá.”



Thẩm Ngạo từng bước ép sát, nói:” Như thế nào, tiên sinh sợ?”



Chu Tử Ngạn định thần lại, nói:” Ta sợ ngươi?”



Thẩm Ngạo nói:” Như vậy tiên sinh đã đáp ứng rồi?”



Chu Tử Ngạn trong lòng nghĩ, cuồng đồ này, vô lễ như thế, trong bụng có thể có cái mặt hàng gì, chỉ là tử quần là áo lượt đầu cơ trục lợi công mà thôi, khẽ cắn môi:” Tốt, mời trước đề mục ra.”




Thẩm Ngạo rất khiêm tốn nói:” Không, không, không, cứ để tiên sinh ra đề trước.”



Chu Tử Ngạn thẹn quá hoá giận:” Có lẽ là Bồng Lai Quận Vương ra đề mục trước thì tốt hơn.”



Ai ra đề mục trước, là có thể đề mục, thăm dò thực lực của đối phương, dưới tình hình chung, loại người thực lực càng mạnh, ra đề mục càng khó, Chu Tử Ngạn chính là mang cái tâm tư này, thử một lần trước rồi nói sau.



Thẩm Ngạo đành phải nói:” Đã như vầy, ta liền ra đề mục.”



Không khí giương cung bạt kiếm, từ lúc Thẩm Ngạo ra đề mục, dần dần hòa hoãn xuống, tất cả mọi người trông mong, muốn xem xem Thẩm Ngạo này rốt cuộc có bản lãnh gì, vô đức vô năng, mà dám khoa trương cuồng ngôn.



Thẩm Ngạo cất bước trong điện, từ từ giơ con mắt lên, nói:” Tử viết.”



“ Tử viết cái gì?” Chu Tử Ngạn nhất thời ngây người, đợi Thẩm Ngạo tiếp tục ra đề mục.




Thẩm Ngạo mỉm cười, nói:” Tử viết chính là Tử viết, Tử viết cũng là đề mục.”



Chu Tử Ngạn ngây ngốc một chút, cả giận nói:” Nói hươu nói vượn, Tử viết há có thể dẫn ra kinh nghĩa?”



Người trong điện cũng là xôn xao, ào ào nói:” Người này hồ đồ, đừng để ý đến hắn, đuổi ra.”



Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói:” Nói gì vậy, đã là kinh nghĩa, bắt đầu hái một câu từ trong Tứ thư Ngũ kinh để ra đề mục, một câu Tử viết này, tại Tứ thư « Luận Ngữ » xuất hiện nhiều nhất, vì sao không thể làm đề?”



Thẩm Ngạo lý do hùng hồn, nhớ tới cũng không sai, nhưng phàm là kinh nghĩa, đều là lấy câu Tứ thư Ngũ kinh ra, nhất là Tứ thư chiếm đa số, Luận Ngữ lại càng trọng yếu nhất, là kinh điển tất cả đại nho xem trọng, về phần hai chữ Tử viết này, tại bên trong Luận Ngữ, có thể nói là nhiều không kể xiết, nhưng thật sự không trái với ra đề mục kinh nghĩa chính thống.



Sắc mặt Chu Tử Ngạn đỏ lên, bình sinh hắn làm kinh nghĩa nhiều không kể xiết, hết lần này tới lần khác, cái Tử viết này nên mở rộng nghĩa như thế nào, phá đề như thế nào, lại không hiểu ra sao, chỉ là hai chữ Tử viết, không có bất kỳ đạo lý nào, ý tứ chỉ nói là Khổng thánh nhân nói, nhưng Khổng thánh nhân nói chuyện, một câu này nên lấy cái gì phá đề, liền khiến người không hiểu ra sao.



Đừng nói là hắn, chính là mọi người ở đây, chỉ sợ cũng không nghĩ ra phương pháp phá đề.



Chu Tử Ngạn biết rõ trúng gian kế của Thẩm Ngạo, lại cũng không thể tránh được.



Những người khác cũng đều trầm tư suy nghĩ, muốn dựa vào hai chữ này phá đề mục, chính là Lí Càn Thuận, giờ phút này cũng nhất thời ngây người, trầm tư không nói.



Thẩm Ngạo cười ha ha, ngồi xuống, đợi đã lâu, thấy không có người trả lời, liền không kiên nhẫn, nói:” Như thế nào, còn không nghĩ ra được sao? Như vậy, bổn vương là loại người phân rõ phải trái, nếu như thế, các ngươi liền hợp mưu hợp sức, ai có thể phá đề, coi như Chu tiên sinh vượt qua kiểm tra.”



Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng ào ào âm thầm lắc đầu, quái đề như vậy, thật sự là không thể tưởng được, chỉ lấy một động từ để làm văn, độ khó có thể nghĩ.



Chu Tử Ngạn cả giận nói:” Nói như vậy, ngươi có thể phá đề?”



Thẩm Ngạo cười nhạt nói:” Đề đơn giản như thế, làm sao không phá nổi?”



Trong điện lại càng xôn xao, ào ào nói:” Tốt, ngươi cứ nói!”



Ngay cả Lí Càn Thuận cũng chờ đợi đáp án đề lần này, nói:” Phá đề mục xong, liền coi như ngươi lợi hại.”



Thẩm Ngạo rời ghế, dạo bước trong điện, không coi ai ra gì, nói:” Thất phu làm thầy muôn đời, một lời vì thiên hạ.”



Phá đề xong, tất cả mọi người thoáng ngạc nhiên một tý, lập tức không nhịn được mà gật đầu, đây là dấu diếm đề mục, một chữ Khổng Tử nói, theo lời lẽ chí lý của Khổng Tử, chẳng những phi thường thấu triệt, hơn nữa tuyệt đối không thể chuyển qua thân người khác.



Rõ ràng phá đề trong miệng Thẩm Ngạo rất đơn giản, đợi Thẩm Ngạo nói đáp án ra, mọi người cũng hiểu được, cái phá đề này rất đơn giản, nhưng vừa rồi, mọi người nhất thời miệt mài theo đuổi, đúng là không làm ra.



Chu Tử Ngạn nhất thời mờ mịt, Thẩm Ngạo phá đề xong, liền không nhịn được, nói:” Đơn giản như thế?”



Thẩm Ngạo cười nói:” Vừa rồi đã nói qua, cái đề này cũng không khó, là Tiểu Vương cho ngươi, ngươi lại cứ không đáp được.” Thở dài, lắc đầu nói:” Thực là làm cho người ta bất đắc dĩ.”



Chu Tử Ngạn đành phải nói:” Đến lượt ta ra đề mục.”