Kiều Thê Như Vân

Chương 371: Ẩn cư đi




Lúc này đây không phải đưa ý chỉ đến trên tay Thẩm Ngạo, mà là để ý chỉ trên bàn, Thẩm Ngạo nhặt ý chỉ lên, triển khai nhìn nhìn, mới phát hiện hai phần ý chỉ bất đồng.

Thái hậu và Quá Hoàng thái hậu, tại nơi mở đầu ý chỉ đều không sai biệt lắm, phần lớn đều là mắng Thẩm Ngạo, chỉ là, phần ý chỉ của thái hậu dù sao còn hiểu tránh nặng tìm nhẹ, nhưng Quá Hoàng thái hậu lại bất đồng, trực tiếp thanh minh hoàng đế đi tuần, vốn đã là sai lầm lớn, là không làm việc đàng hoàng, về phần Thẩm Ngạo, lại càng bỏ thêm một câu đại gian, như Triệu Cao, Triệu Cao(thái giám của Tần Thuỷ Hoàng) là ai? Ai cũng hiểu, cái mũ này chụp xuống đỉnh đầu, đủ để dùng hại nước hại dân hình dung.

Quá Hoàng thái hậu nói một đoạn cuối cùng, là muốn Thẩm Ngạo đưa vào chỗ chết, bãi quan bác tước, vĩnh viễn không bổ nhiệm.

Thẩm Ngạo buông ý chỉ, chỉ có thể trầm mặc.

Quá Hoàng thái hậu, địa vị thật sự cao, có thể nói, không có nàng, cái vương vị này, Triệu Cát không có khả năng leo lên, Triệu Cát không thể ngỗ nghịch đối với nàng, một khi ngỗ nghịch, người trong thiên hạ sẽ nói như thế nào?

Một chiêu này rất ngoan độc, Thẩm Ngạo không tin, ở chỗ sâu trong cấm cung, Quá Hoàng thái hậu có lòng dạ thanh thản để dồn mình, tuy hai người sớm có xích mích trước đây, lại còn chưa đủ để cho Quá Hoàng thái hậu hạ sát thủ, nếu không phải có người ở phía sau phối hợp tác chiến, Quá Hoàng thái hậu không thể quyết đoán.

Vấn đề lớn nhất là, người đứng phía sau Quá Hoàng thái hậu là ai? Cái này không thể không khiến cho Thẩm Ngạo cảnh giác, hắn tin tưởng, một đạo ý chỉ này chỉ là trận đầu, sát chiêu lợi hại chính thức, vẫn còn phía sau.

"Bệ hạ, Thái Thái sư cầu kiến." Tiểu nội thị tiến đến bẩm báo.

Sắc mặt Triệu Cát âm trầm, nói: "Gọi hắn tiến đến."

"Như vậy vi thần xin cáo lui trước." Thẩm Ngạo cảm thấy có thể là Thái Kinh giở trò ở sau lưng, lúc này nên tránh đối mặt với tên kia, chính mình phát tác, đi ra đánh hắn một chầu, vậy cũng không tốt, đang ở trước mặt hoàng đế, ẩu đả lão nhân gần đất xa trời, chung quy phải sự tình có thể diện.

Triệu Cát khoát khoát tay, nói: "Ngươi cứ ngồi."

Thẩm Ngạo chỉ có thể gật gật đầu, không hề miễn cưỡng.

Chỉ một lúc sau, Thái Kinh tuổi già sức yếu khẽ run run mà tiến đến, thở dốc một hơi, cúi người nói: "Bệ hạ."

Triệu Cát gọi người ban ngồi, còn cố ý gọi người ngồi bỏ thêm nệm êm trên ghế, đợi Thái Kinh chậm rãi ngồi xuống, Triệu Cát mới nói: "Mấy ngày nay Trẫm không ở đây, Thái sư khổ cực rồi."

Thái Kinh kính vô cùng cẩn thận, nói: "Những điều này đều là bổn phận cựu thần nên tận tâm, cựu thần không dám kể công." Thở dốc một hơi, khóe mắt quét liếc nhìn Thẩm Ngạo liếc, tiếp tục nói: "Huống chi bệ hạ thật vất vả ra khỏi kinh thành một chuyến, từ từ hít thở không khí, cựu thần ở kinh thành lo âu vì bệ hạ, trong đầu cũng cởi mở một ít."

Thẩm Ngạo ở bên nghe xong, trong lòng nghĩ: "Người này vỗ mông ngựa tâng bốc thật đúng là thuận miệng, một câu này nói trắng ra, thực sự đủ vô sỉ, hoàng đế vui vẻ, trong lòng cựu thần cũng thư thái, Thái Kinh này quả nhiên là hồ ly."

Sắc mặt Triệu Cát trì hoãn, hỏi: "Ý chỉ kia, ngươi biết không?"

Đôi mắt Thái Kinh trầm xuống, nghiêm mặt nói: "Cựu thần biết rõ."

"Trẫm hỏi ngươi, Quá Hoàng thái hậu đang êm đẹp ở trong cung, là ai xúi giục nàng hạ ý chỉ."

Sắc mặt Thái Kinh như thường, nói: "Là Vương Phủ."

"Thì ra là hắn." Trong đôi mắt Triệu Cát hiện lên một tia không khoái, hừ lạnh một tiếng bé không thể nghe.

Nghe được hai chữ Vương Phủ, Thẩm Ngạo không cảm thấy bất ngờ, chính thức ngoài ý muốn, chính là vì sao Thái Kinh lại trực tiếp cung cấp ra đồng đảng, hẳn là Thái Kinh hoàn toàn không tham dự vào việc này? Hoặc là Thái Kinh nóng lòng muốn làm sạch quan hệ của mình?

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra đầu mối, chỉ bất động ngồi đó.

Thái Kinh cười khổ nói: "Cựu thần cũng nói qua rồi, nhưng Vương Phủ không nghe, nói là đang mang việc trọng đại, không thể bỏ qua."

Sắc mặt Triệu Cát lại càng lạnh lùng, Thẩm Ngạo chửi bới trong lòng, rõ ràng là vương bát đản, còn muốn lập đền thờ cho mình, muốn vu oan cho lão tử, cứ việc nói thẳng, còn nói cái gì không thể bỏ qua, người không biết, còn tưởng cháu trai ngươi là siêu nhân giữ gìn cầu hòa bình.

Thái Kinh giơ con mắt lên, nhìn thoáng qua sắc mặt Triệu Cát, ho khan một tiếng, nói: "Bệ hạ cũng không cần lo lắng, Quá Hoàng thái hậu bên kia dễ nói, tức giận xong thì cũng tốt rồi, về phần Vương Phủ, hắn cũng là nhất thời hồ đồ..."

"Hắn nhất thời hồ đồ?" Triệu Cát rốt cục cũng phát tác, lạnh lùng nói: "Hắn đây là lấy lòng mọi người, là e sợ cho thiên hạ không loạn, chính hắn để tay lên ngực hỏi một chút, Trẫm đối xử với hắn như thế nào? Hôm nay hắn lại tốt, dám tiến cung tố cáo Trẫm rồi, y theo Trẫm xem, Vương Phủ ngồi không ăn bám lâu, cho là mình khó lường."

Thái Kinh cúi người, vội vàng nói: "Bệ hạ nói rất đúng... phải…" Trên trán, mồ hôi lạnh chảy ra, khẽ run run mà móc khăn mặt ra lau mồ hôi.

"Hừ, hắn đã muốn ồn ào, như vậy tùy hắn náo loạn đi, đến lúc đó, không thu thập được cục diện, nhìn hắn lấy cái gì đi dàn xếp ổn thỏa!"

Triệu Cát tức giận một trận, sắc mặt lại càng chìm xuống, bên trong ý chỉ Quá Hoàng thái hậu, mặc dù đánh vào trên người Thẩm Ngạo, nhưng ý ở ngoài lời, Triệu Cát há có thể không rõ, đây là nói Triệu Cát không nên đi tuần, sự tình hoàng đế đi tuần, là không hợp ý thái hậu, Quá Hoàng thái hậu đây là có dụng ý khác.

Sự tình ở phía trong cung đình, Triệu Cát há có thể không rõ, chỉ là vẫn cẩn thận duy trì cái cân đối vi diệu này, tất cả trong cung bình an vô sự là tốt rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác, Vương Phủ lại ngại trước mắt không đủ loạn, gắng phải chen vào, Quá Hoàng thái hậu có bên ngoài thần hô ứng, ước gì gây ra điểm động tĩnh, cho thái hậu một điểm nhan sắc nhìn xem.

Trong nội cung có hai nữ nhân, Triệu Cát người đều không thể trêu vào, cũng không thể đi động đến, Quá Hoàng thái hậu thân phận cao, uy vọng không nhỏ, huống hồ lại có ân với mình, tuyệt đối không thể lấy oán trả ơn, nhưng mẹ đẻ của mình bị ủy khuất, hắn làm nhi tử có thể ngồi yên không để ý đến sao?

Lưỡng hổ tranh chấp, không phải Thẩm Ngạo gặp hại, đến cả Triệu Cát cũng không thể sống yên ổn, Triệu Cát nóng tính phát tiết ra, vẫn cảm giác không hài lòng, nhưng hết lần này tới lần khác, tạm thời cũng không có cách nào xử Vương Phủ, đành phải phát một trận tức giận với Thái Kinh.

Thái Kinh chỉ dám gật đầu, không tranh luận vì Vương Phủ, ý vị nói Vương Phủ đáng chết, cựu thần chủ chính vì bệ hạ, hôm nay gây ra sự tình bực này, cũng là tội đáng chết vạn lần.

Thái Kinh nhận lầm khẩn thiết như thế, một bụng oán khí của Triệu Cát đúng là vẫn phải nuốt vào trong bụng, trầm mặt nói: "Xét xử Thẩm Ngạo, là quả quyết không thể được, chuyện này, nghị luận sau."

Thái Kinh gật gật đầu, nói: "Chỉ là, Quá Hoàng thái hậu vẫn phát ý chỉ ra, nếu không quản không hỏi, khó tránh khỏi sẽ chọc giận người, không bằng gọi Thẩm Ngạo tạm thời chịu tội trong nhà, né tránh tiếng xấu."

Triệu Cát nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy cũng tốt." Ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Ngạo, nói: "Thẩm Ngạo, ngươi cho rằng nên làm thế nào?"

Thẩm Ngạo còn có thể nói cái gì? Hôm nay, có người mượn chính mình để đánh nhau, có lẽ là mình dứt khoát trốn, tìm cái chỗ thanh nhàn, nếu không, cuốn vào dòng nước xoáy này, có trời mới biết cuối cùng là cái dạng gì, gật đầu nói: "Thái sư nói rất có đạo lý, vi thần cũng thừa dịp, từ từ nghỉ tạm mấy ngày."

Triệu Cát nói: "Thẩm Ngạo, Trẫm còn có lời nói cùng Thái sư, ngươi đi gặp mẫu hậu trước." Dừng một chút, rồi hướng Thẩm Ngạo nói: "Sự tình Ninh An, ngươi cũng không cần nóng lòng nói với mẫu hậu, bây giờ chưa phải lúc để nói."

Thẩm Ngạo đáp ứng, ra khỏi Văn Cảnh các, gọi một tiểu thái giám tới: "Thái hậu ở nơi nào, nhanh mang ta đi."

Tiểu thái giám thấy Thẩm Ngạo, nào dám có cái gì ngỗ nghịch, lập tức mang hắn đến Cảnh Thái cung, trên đường đi cười cười mà nịnh bợ vài câu, Thẩm Ngạo nói chuyện phiếm cùng hắn, không quên lấy ra một tờ tiền, nhét vào trong tay hắn.

Tiểu thái giám này cũng không phải cái kẻ ngu, tiền của người khác, thu thì thu, nhưng cầm tiền Thẩm Ngạo, lại phỏng tay, hắn không dám, vội vàng nói: "Đại nhân không cần phải khách khí, nô gia làm việc vì đại nhân, là phúc khí của nô gia, tiền này, nô gia phải không dám cầm."

Thẩm Ngạo cười hì hì, cứng rắn nhét vào trong tay hắn: "Bảo ngươi cầm lấy đi uống trà, làm sao ngươi không thoải mái như vậy, cất tiền đi, lại cự tuyệt, Bổn đại nhân sẽ tức giận."

Tiểu thái giám đành phải tiếp nhận tiền, liên tục cảm tạ, trước mặt có một lão thái giám tới, lại là Kính Đức, Kính Đức thấy Thẩm Ngạo, xa xa đã nói: "Bệ hạ hồi cung, thì ra Thẩm đại nhân cũng tới, đại nhân tới rất vừa vặn, thái hậu vừa mới tỉnh, lúc này tinh thần rất tốt, đại nhân đến vấn an, thái hậu có chuyện muốn nói cùng ngươi."

Thẩm Ngạo và Kính Đức coi như là quen biết đã lâu, cười toe toét mà nói nhỏ vài câu cùng hắn, thần thần bí bí nói: "Lần này đi Giang Nam, ta mang đến cho công công mấy thứ đặc sản phía nam, mấy ngày nữa, sẽ đưa đến phủ công công."

Kính Đức cố ý xụ mặt nói: "Làm cái gì vậy? Nô gia đâu thể thu lễ của Thẩm đại nhân, chỉ là, ngươi đã chọn mua rồi, nô gia từ chối thì bất kính, đại nhân, theo nô gia đến đây."