Kiều Thê Như Vân

Chương 288




"Tốt, ta không nói bậy nữa, ta muốn viết chữ." Thẩm Ngạo bắt lấy bút, tại bên dưới mèo Tom viết: “Vợ ta Chu Nhược rất đẹp.”

Đôi bàn tay trắng như phấn của Chu Nhược đánh đến, Thẩm Ngạo cười hắc hắc, vội vàng né, nói: "Đừng đánh, đừng đánh, lúc này đây vẽ Vân Vân, vẽ Vân Vân."

Vân Vân nói: "Vẽ ta làm cái gì, cũng không nên lại vẽ con mèo con."

Thẩm Ngạo xụ mặt nói: "Vân Vân xinh đẹp như thiên tiên, tự nhiên chỉ có thiên nga mới xứng đôi." Cầm bút đi vẽ, đúng là vẽ lên một con vịt gì xấu xí, Xuân nhi kêu lên: "Cái này... Đây là thiên nga?"

"Như thế nào? Biến chủng thiên nga đó, không được sao? Vân Vân coi như là thiên nga, đó cũng là thiên nga hạc giữa bầy gà, tự nhiên không giống với thiên nga tầm thường." Hắn nói hươu nói vượn một phen, Vân Vân mắc cỡ chết đi được, mặt băng bó ngượng ngùng nói: "Cái con này rõ ràng là con vịt."

Thẩm Ngạo cười nói: "Coi như là con vịt, đó cũng là một con vịt độc hành, trong mắt của ta, Vân Vân chính là này loại người không giống người thường như vậy đó."

Ký xong phần lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), vừa muốn vẽ Mạt Nhi và Xuân nhi, hai nữ nhân liền che mặt quay đi, không để cho Thẩm Ngạo vẽ, Thẩm Ngạo đuổi theo, một mực vào trong phòng Mạt Nhi, một tay ôm lấy Mạt Nhi, cúi đầu liền hôn, Mạt Nhi bắt đầu còn cự tuyệt, về sau cũng dần dần mê ly, rên lên vài tiếng, thân thể như muốn hòa tan vào nhau.

Thẩm Ngạo cười cười nói: "Nhìn xem ngươi trốn đến chỗ nào đây."

Đường Mạt Nhi xấu hổ nói: "Sắp dùng cơm rồi, làm tại đây không tiện."

"Ở đâu không tiện, nhà mình thì chỗ nào chẳng được?" Thẩm Ngạo không để ý tới nàng, lại cúi đầu hôn qua. Một phen đùa vui, Đường Mạt Nhi cũng bị say mê đến chuếnh choáng, mây mưa một phen, hai người mới chuẩn bị đi ra, xa xa chứng kiến trong đình, mấy người Vân Vân nhìn qua hướng bên này cười cười, Thẩm Ngạo giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì, Đường Mạt Nhi đã mắc cỡ không ngẩng đầu lên được.

Người một nhà dùng qua cơm tối, các phu nhân đều tự trở về phòng chuẩn bị ít hành trang cho Thẩm Ngạo, kỳ thật cái gọi là hành trang, đã sớm chuẩn bị tốt rồi, huống chi bốn vị phu nhân đồng loạt đi chuẩn bị, thật sự có chút vẽ rắn thêm chân, chỉ là, đây là thiên tính nữ nhi đã lấy chồng, Thẩm Ngạo tại thư phòng đọc sách, thấy nhàm chán, liền đi vào trong phòng Xuân nhi, Xuân nhi thấy hắn tiến đến, vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: "Phu quân, ta cùng ngươi đi Hàng Châu, mấy ngày này liền ở nhiều cùng tiểu thư và Vân Vân, Mạt Nhi đi."

Thẩm Ngạo cảm thấy rất có lý, đi vào trong phòng Chu Nhược, trên giường Chu Nhược đặt một bọc nhỏ, không biết trang bị những thứ gì, mà Chu Nhược một mình ngồi yên tại bên giường, thấy Thẩm Ngạo đến rồi, vội vàng lau khô nước mắt trên khóe mắt, nâng con mắt lên nói: "Hôm nay không phải đến chỗ Xuân nhi qua đêm sao?"

Thẩm Ngạo ngồi xuống tại bên cạnh nàng, nói: "Ta tới qua đêm cùng ngươi."

Con mắt Chu Nhược ê ẩm, nghe xong lời Thẩm Ngạo nói, nước mắt vốn gắt gao chịu đựng đổ rào rào ra ngoài, rơi xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ngươi muốn đi thì đi, còn đi theo ta làm cái gì!"

Mặc dù là ngoài miệng Chu Nhược nói như thế, nhưng vẫn thoáng cái mềm oặt nằm tại trong ngực Thẩm Ngạo, hai vai mang theo từng đợt khẽ run, như là sợ Thẩm Ngạo thoáng cái liền biến mất, chăm chú mà ôm lấy Thẩm Ngạo.

Vạt áo trước của Thẩm Ngạo lại để cho nước mắt Chu Nhược thấm ướt sũng một mảnh, nghe tiếng khóc Chu Nhược làm cho lòng người đau xót kia, Thẩm Ngạo thiếu chút nữa đã muốn nói cái quan chó má này lão tử không làm, nhưng cuối cùng là vẫn lý trí nhịn được, Thẩm Ngạo nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc dài của Chu Nhược, chóp mũi có một mùi thơm ngát quay quanh, mãi mà không tiêu tan, cảm giác rất sảng khoái, Thẩm Ngạo nhìn nữ tử trong ngực, trong mắt có nhu tình thật sâu.

Chu Nhược khóc mệt, xoa xoa con mắt, nói: "Ta nghe người ta nói, Hàng Châu nhiều nữ nhân xấu nhất, ngươi tới nơi đó đừng để bị người mê hoặc."

Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: "Ta hận nhất nữ nhân xấu."

Chu Nhược tự nhiên cười nói, trên mặt sinh ra mấy phần ửng đỏ, giận dữ nói: "Ai biết trong lòng ngươi như thế nào, liệu có muốn thêm người hay không?"

Thẩm Ngạo chỉ là cười hắc hắc, đang muốn cỡi giày, Chu Nhược nói: "Ngươi đi vào trong phòng Vân Vân và Mạt Nhi đi, ta đến tháng rồi."

Thẩm Ngạo nói: "Không cần, chúng ta cứ như vậy ôm nhau ngủ cũng tốt."

Chu Nhược mắt trắng không còn chút máu: "Ngươi lại rất không có lương tâm, người ta tối nay không biết thương tâm bao nhiêu rồi, ngươi lại ở cùng ta làm cái gì, mau đi đi."

Thẩm Ngạo đành phải xuyên thẳng giày vào, đến trước phòng Vân Vân, Vân Vân đã tắt ngọn đèn dầu đi ngủ, Thẩm Ngạo rón ra rón rén mà tiến vào đi, thoát khỏi quần áo, chui vào ổ chăn, Vân Vân lại càng hoảng sợ, đợi cảm nhận được cái lồng ngực quen thuộc kia, kích động nói: "Phu nhân... Quân...?"

Thẩm Ngạo ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Ta tới cùng cùng ngươi, thân thể của ngươi như thế nào lại lạnh vậy?" Dứt lời, liền càng ôm nàng chặt hơn.

Lúc này, Thẩm Ngạo cảm giác được một giọt nước mắt rơi xuống tại trên tay của mình, chậm rãi chảy xuống xuống dưới, Thẩm Ngạo không nói gì, chỉ là thở dài thật sâu.

Vân Vân nói: "Phu quân, hiện tại nhớ tới cái bài từ kia của ngươi, ta mới biết được từ kia là thúc người rơi lệ." Nàng nhẹ giọng than: "Lâm Thịnh Hành chỉnh quần áo, hỏi oan gia bao lâu trở về? Phải về chỉ đợi hoa đào, hoa đào nở. Một chén rượu đưa vào tận tâm can, hai đầu gối quỳ xuống trước mắt, trước lúc đi dặn dò, dặn dò ngàn lần, lúc gặp cầu nhớ xuống khỏi yên ngựa..."

Giọng nói của nàng rất êm tai, lại bao hàm thâm tình, bài từ hát lên vô cùng có sức cuốn hút, càng hát về sau, thanh âm cang nức nở nghẹn ngào, nước mắt như mưa mà rơi vào trên cánh tay Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo vỗ vỗ lưng của nàng, cũng không nói lời nào, đợi nàng khóc xong rồi, mới nói: "Các ngươi vừa khóc như vậy, làm hại ta muốn đưa toàn bộ bọn ngươi đi Hàng Châu."

Vân Vân lắc đầu nói: "Đều đi Hàng Châu, cái nhà này ai tới quản lý? Huống hồ ngươi chỉ là Huyện úy, dẫn theo nhiều nữ quyến như vậy đi, các đồng liêu sẽ nhìn ngươi như thế nào? Ngươi an tâm đi đi, chỉ mong ngươi có thể sớm trở về."

Thẩm Ngạo nặng nề gật đầu, tựa đầu chôn đến trên ngực Vân Vân, nhất thời nghĩ đến tâm sự, Vân Vân nói: "Giang Nam bên kia thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, mắt thấy sắp bắt đầu vào mùa đông rồi, ngươi mang nhiều chút ít quần áo đi, quần áo ta đều chuẩn bị xong, còn có một chăn bông, là đồ cưới cha nuôi ta đưa tới, cái chăn bông kia rất ấm áp, nghe nói là dùng lông hồ để may, ngươi cũng mang đến, hiện tại làm quan, không thể lại giống như trước, lúc nào cũng hồ đồ như vậy, chỗ đó không phải Biện Kinh, gặp chuyện có thể chịu thì phải liền nhường nhịn, không nên gây ra cái tranh chấp gì cùng người, ta biết rõ tính tình của ngươi, lúc tính tình tức giận phát ra, cái gì đều không quan tâm, sau này ngươi tức giận, hãy nghĩ tới chúng ta đang ở cái nhà này, được không nào?"

Thẩm Ngạo không ngớt lời đáp ứng, nói: "Đến lúc đó ta sẽ thường xuyên sai người ta đưa thư trở về nhà, các ngươi cũng không cần quá tưởng nhớ."

Vân Vân nín khóc, mỉm cười: "Ngươi vừa nói như vậy, ta lại nghĩ tới, công phủ bên kia đưa tới một phong thư, nói là một bằng hữu họ Tăng gửi đến cho ngươi, ngày mai bắt ngươi nhìn xem. Phu quân, ngươi đi chuyến này không biết lúc nào lại có thể gặp lại ngươi, ta độc thân quen, ngươi không cần quản ta, đi chỗ Chu tiểu thư và Đường tiểu thư xem một chút đi."

Thẩm Ngạo cảm thấy trong lòng buồn cười, Mạt Nhi bên kia buổi chiều đã an ủi qua rồi, Chu Nhược tính tình không chịu có hại chịu thiệt như vậy cũng đuổi hắn chạy tới nơi này, Vân Vân rồi lại muốn làm cầu thủ đá bóng, muốn đưa đá hắn trở về, vội vàng lắc đầu nói: "Tối hôm nay ta chỉ ở cùng Vân Vân."

Dứt lời, chăm chú mà ôm nàng, hôn thật sâu trên cánh tay loại bạch ngọc của nàng, tạo ra một dấu vết đỏ thẫm, sau đó liền xoay người, nằm đè lên trên người nàng, cánh tay vòng qua trước ngực xoa nắn đôi bánh bao nhiệt tình, nói: "Vân Vân, chúng ta tới chơi một hồi trò chơi, diều hâu bắt con gà con, như thế nào?"

Nói xong, tựa như diều hâu vật lộn đọ sức với thỏ, hơi nhào tới một cái, bên dưới đã lọt vào trong cái động ẩm ướt, hóa ra từ nãy đến giờ nói chuyện, Vân Vân đã ướt át hết cả, vậy mà vẫn dám đuổi mình đi chỗ khác, tội này thật sự không trị không được, Thẩm Ngạo nghĩ đến đây, canh tay và cơ thể lại hoạt động nhiều hơn, liên tục đánh tới tấp đến mục tiêu.

“A……” Vân Vân à nha một tiếng, lập tức cười khanh khách bắt đầu đứng dậy, đã vũ mị lại động lòng người.

.......................................

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Vân đóng cửa ở trong phòng thay quần áo, Thẩm Ngạo sớm đã tỉnh, lại giả vờ làm bộ dạng đang ngủ, con mắt mở một đường nhỏ đi nhìn lén, cái dáng người thon dài cân xứng, da thịt như son như ngọc, bộ mông căn tròn, bộ ngực xinh tươi kia, thấy tất cả bộ phận rõ mồn một làm Thẩm Ngạo nhất thời ngây dại, đợi Vân Vân mặc quần áo vào, liền ngoái đầu nhìn lại, liếc liếc Thẩm Ngạo: "Nhìn cái gì vậy?"

Ồ, cái này đã bị phát hiện rồi? Thẩm Ngạo đành phải ngượng ngùng mà ngồi dậy, bắt đầu mang giày, đứng dậy, đi mặc quần áo, Vân Vân tìm một phong thư ở trong tủ cho hắn, Thẩm Ngạo tiếp nhận, xé giấy dán xem xét, thì ra là Tằng Túc An ghi cho hắn, phong thư này nên là phát ra từ một tháng trước, chủ quan là hướng chính mình vấn an, lại hỏi mình phải chăng đã chuẩn bị tham gia thi Hương, nói thư phòng của hắn có vài cuốn sách, nếu là Thẩm Ngạo cần, trực tiếp đến phủ yêu cầu về hướng phụ thân hắn, lập tức lại nói một ít sự tình hắn tiền nhiệm, giữa những hàng chữ, mang theo vài phần hữu nghị, lại thêm vài phần dạy bảo như huynh trưởng đang giáo huấn đệ đệ.

Thẩm Ngạo ung dung cười một tiếng, thi Hương sớm đã vượt qua, phong thư này bây giờ mới gửi đến, chính mình mắt thấy sắp đi nhậm chức, còn bị người hỏi phải chăng đã tham gia thi Hương, kết quả thế nào, trong lòng không khỏi thổn thức một phen, thời đại này thông tin rớt lại phía sau, lại làm cho Thẩm Ngạo không nhịn được mà cảm thấy phiền muộn, mình đến Hàng Châu, chỉ sợ gửi thư nhà cũng phải phí một phen trắc trở, xem ra cổ nhân trọng ly biệt, không phải là không có nguyên nhân.

Thẩm Ngạo nói với Vân Vân: "Ta đi cấp hồi âm cho Tăng huynh, bữa sáng đợi tí nữa ăn."

Trong lòng Thẩm Ngạo lại có không ít lời nói muốn cùng Tằng Túc An, Tằng Túc An là người hảo hữu thứ nhất của hắn, phần tình bằng hữu này bị câu dẫn ra, lại làm cho trong lòng Thẩm Ngạo đầy cảm giác ấm áp, hận không thể lập tức gặp được Tăng huynh này một lần, uống rượu cho thống khoái.

Trở lại thư phòng, lập tức viết một lá thư, nói chút ít tình hình gần đây, còn nói chính mình chuẩn bị đi Nhân Cùng đi nhậm chức, một bên ghi, một bên giơ con mắt lên nghĩ cách tìm từ, trọn vẹn mất nửa canh giờ, mới nói được hết tất cả lời mình muốn nói ra, đúng là lưu loát mấy ngàn chữ, trọn vẹn nửa xấp giấy, không khỏi cười cười, gọi Lưu Thắng gửi đi.

Thời đại này gửi thư tự nhiên không phải đi bưu cục, mà là ủy thác cho đại lý xe hoặc là một ít thương hội hội quán, trao chút ít tiền thù lao là đủ.

Chưa được rảnh rỗi, Ngô Bút bên kia đã muốn truyền đến tin tức, nói là muốn đi hôm nay, Thẩm Ngạo liên tục không ngừng đến đưa tiễn, gia cảnh Từ Ngụy cũng không giàu có, bởi vậy chỉ cõng cái bao hành lý, Ngô Bút lại bất đồng, trọn vẹn hai cỗ xe ngựa, còn có ba gia đinh đi theo, chính mình chỉ cần cầm một cây quạt ra vẻ tiêu sái là được.

Thẩm Ngạo đến đưa tiễn Ngô Bút, Trình Huy đến đưa đưa tiễn Từ Ngụy, bốn người trước tiên tìm cái quán rượu uống vài chén rượu, chúc tụng một phen, bịn rịn chia tay, về sau lại đưa Ngô Bút và Từ Ngụy đến trường đình ở bên ngoài thành.

Từ Ngụy có chút không tình nguyện ngồi lên xe Ngô Bút, ngược lại Ngô Bút rất có hảo ý khẩn cầu, hắn mới bị đả động, nói một tiếng cám ơn, cùng Ngô Bút lên xe mà đi.

"Hôm nay bọn hắn đi, mấy ngày nữa chính là chúng ta." Sắc mặt Trình Huy ảm đạm, nhìn xe ngựa càng đi càng xa, thẳng đến lúc biến mất tại bên ngoài đường chân trời, mới thổn thức một phen.

Thẩm Ngạo cười khổ nói: "Dòng nước kia mãi chảy về đông, biết sao ta không hiểu bến bờ biển rộng. Trình huynh cần gì phải sầu não, không có đau nhức ly biệt, há lại sẽ có vui mừng khi vô tình gặp được? Đi thôi!"

Trình Huy hỏi Thẩm Ngạo định lúc nào khởi hành, Thẩm Ngạo nhớ lại Dương Tiễn bên kia nói còn phải qua hai ngày nữa, đội tàu hoa thạch cương mới có thể đi đường về, nhân tiện nói: "Từ nay trở đi, mời Trình huynh đến nhà của ta, đến lúc đó ta và ngươi kết bạn cùng đi."

Trình Huy nghĩ nghĩ, có chút do dự, hỏi: "Có phải là nên thông báo Ban Nhật Thanh kia một tiếng? Người này tuy là vô sỉ, nhưng nếu là chúng ta đi trước, có phải là hơi vô tình chút ít?"

Thẩm Ngạo cười khổ một tiếng, lại không thấy gật đầu, cũng không cự tuyệt.

Lại qua một ngày, khoảng cách đi nhậm chức càng ngày càng gần, mấy hảo hữu mời Thẩm Ngạo đến Nhân Tiên tửu quán ăn uống đưa tiễn, tìm cái sương phòng, vài chén rượu vào người, hai bên biểu đạt ý tạm biệt, một hồi thổn thức, ước định tương lai gặp lại.

Thẩm Ngạo chóng mặt mà ra khỏi sương phòng, một người tiểu nhị ngăn hắn lại, nói với hắn: "Thẩm học sĩ, An thúc thúc nhà ta mời ngươi đi ngồi một chút."

Thẩm Ngạo gật đầu, đi theo tiểu nhị, vào một gian phòng lầu ba, An Yến thấy Thẩm Ngạo, vội vàng tới hành lễ, cười ha hả nói: "Thẩm học sĩ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"

Thẩm Ngạo ngồi xuống, nói: "An tiên sinh không cần phải khách khí, không biết có cái gì chỉ giáo?"

An Yến cười cười, nói: "Nghe nói Thẩm học sĩ lần này muốn đi Hàng Châu đi nhậm chức sao?", Thẩm Ngạo gật đầu gật đầu: "Đúng vậy, chỉ sợ nhất thời không có cơ hội đến Nhập Tiên tửu lâu uống rượu."

An Yến thở dài, nói: "Thực sự không dám đấu diếm, lúc này đây có chuyện còn cần Thẩm công tử hỗ trợ.", nói xong nhân tiện nói: "Nhập Tiên tửu lâu hội tụ rượu ngon trong thiên hạ, nhưng có một nửa hàng tiến đến từ Hàng Châu."

Về điểm này, Thẩm Ngạo cũng không kỳ quái, Hàng Châu là nơi buôn bán trọng yếu, nhập hàng từ nơi ấy cũng bình thường.

An Yến tiếp tục nói: "Những năm qua đều là ta tự mình đi nhập hàng, chỉ là năm nay ta định lại để cho Man Nhi tự mình đi một chuyến, ai, ta lớn tuổi, cái sinh ý này đúng là vẫn cần nàng, cũng nên để cho nàng học hỏi kinh nghiệm, tuy nàng là nữ nhi, trọng trách cũng không nhẹ. Thẩm học sĩ, một chuyến này có thể để cho Man Nhi theo ngươi xuôi nam hay không? Nếu là nàng bừa bãi làm ẩu, tốt xấu cũng có ngươi có thể coi chừng một chút."

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ: "Nàng là nữ quyến, chỉ sợ ven đường có nhiều bất tiện."

Kỳ thật trên bản tâm, Thẩm Ngạo không dám đi trêu chọc Địch Man Nhi, nha đầu kia tính tình quá mãnh liệt, lại biết võ công, hiển nhiên một cây hoa hồng đầy gai, rất nguy hiểm đó.

An Yến cười nói: "Cái này, Thẩm học sĩ không cần phải lo lắng, ta sẽ phái người chăm sóc ven đường, chỉ cần để cho nàng dọc theo đường được đi cùng ngươi là đủ rồi."