Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 91: Dự Vương Mất Tích




Hoàng thượng trấn an Hiền phi một hồi, nói chắc chắn sẽ cho nàng ta một câu trả lời thỏa đáng mới dỗ được nàng ta rời đi.

+

Sau khi Hiền phi trở về, thấy Đại Hoàng tử vậy mà đã vào cung, hiện tại đang đợi ở chỗ của nàng ta.

Nhìn thấy mẫu phi, trên mặt Đại Hoàng tử lộ ra chút bất đắc dĩ, hiển nhiên là đã biết chuyện phát sinh hôm nay. Thấy hắn ta có biểu tình như vậy, Hiền phi cười lạnh một chút, "Như thế nào? Luyến tiếc tiện nhân Hoàng Diệu Nhi kia à?"

Đại Hoàng tử nào có luyến tiếc, hắn ta lắc đầu, trên gương mặt mang theo chút mệt mỏi, nhưng vẫn nở nụ cười, "Trước khi hành sự, sao mẫu phi không thương lượng với hài nhi?"

Tính tình của Hiền phi không tốt, nói chuyện cũng thẳng thắn, giờ phút này không hề cho hắn ta chút mặt mũi nào, "Thương lượng với con cái gì? Con nạp nàng ta làm trắc phi cũng đâu có thương lượng với ta! Đến cả thân phận của nàng ta như thế nào cũng không tra rõ đã nạp làm trắc phi, còn sủng ái nàng ta, cũng không sợ nàng ta đâm cho một đao."

Biểu tình trên mặt Đại Hoàng tử càng thêm bất đắc dĩ. Tướng mạo của mấy Hoàng tử đều vô cùng đẹp, Đại Hoàng tử cũng không phải ngoại lệ, hắn ta không chỉ có diện mạo giống Hoàng thượng, mà khí chất an hòa điềm nhiên trên người cũng y hệt.

Cho dù trong lòng không tán đồng với cách làm của Hiền phi, thanh âm của hắn ta vẫn rất ôn hòa, "Mẫu phi cho rằng vì sao con lại nạp nàng ta làm trắc phi? Chẳng lẽ ở trong lòng mẫu phi, hài nhi thật sự vì sắc đẹp mà không quan tâm những chuyện khác hay sao?"

Trên thực tế, Đại Hoàng tử đã biết được Hoàng Diệu Nhi có tiếp xúc với Tam Hoàng tử, vì thế mới có ý định nâng thân phận của nàng ta lên, muốn lợi dụng nàng ta vào thời điểm mấu chốt. Ai ngờ, hôm nay Hiền phi lại ra tay như vậy, giế.t chết Hoàng Diệu Nhi, lại còn ném đến chỗ Tam Hoàng tử, tất nhiên là khiến người ta vừa lòng hả dạ, nhưng cũng đã phá hủy kế hoạch mà Đại Hoàng tử tính toán hơn nửa năm nay.

Cho dù nàng ta giả bộ bị đâm, chạy tới trước mặt Hoàng thượng khóc lóc kể lể, nhưng Hoàng thượng cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra nàng ta muốn nhân cơ hội này đâm Tam Hoàng tử một đao? Dù sao thì Hoàng Diệu Nhi chưa từng học võ, nếu Tam Hoàng tử muốn cho người ám sát nàng ta thì cũng sẽ không dùng tới một nữ tử tay trói gà không chặt.

Thấy Đại Hoàng tử đã biết thân phận của Hoàng Diệu Nhi, Hiền phi ngẩn người, lúc này mới ý thức được hành vi của bản chỉ sợ là không ổn. Nàng ta có chút thẹn quá hóa giận, nói: "Con đã sớm biết nàng ta có vấn đề thì sao không thông báo với ta trước một tiếng? Như thế nào? Sợ ta làm hư chuyện tốt của con à? Hiện tại xảy ra chuyện lại tới trách ta, ta là vì ai chứ? Ta còn không phải thấy Hoàng Diệu Nhi kia quá giảo hoạt, lại mang tới tai họa cho con, sợ con bị nàng ta mê hoặc đầu óc nên mới tiền trảm hậu tấu hay sao?"

Đại Hoàng tử có chút bất đắc dĩ, nhưng biểu tình vẫn ôn hòa như cũ, hắn ta bình tĩnh nói: "Con không có ý trách tội mẫu phi, chỉ là cảm thấy người không cần lấy thân mạo hiểm như vậy, miệng vết thương sao rồi? Đã cho Thái y xem qua chưa?

Hắn ta từ trước đến nay nói chuyện không nhanh không chậm, Hiền phi dù đang tức cũng có thể vì dăm ba câu của hắn ta mà nguôi giận, thanh âm của nàng ta hòa hoãn xuống, nói: "Mấy ngày nữa sẽ tốt hơn thôi, không có việc gì cả.

Cho dù Hoàng thượng có thể đoán ra Hoàng Diệu Nhi không đâm ta thì nàng ta cũng là người của Tam Hoàng tử, hắn ta có ý đồ xấu, Hoàng thượng dù sao cũng phải trừng phạt hắn ta. Chi cần đâm hắn ta một đao, vết thương này của ta cũng không lỗ."

Đại Hoàng tử lại cảm thấy mẫu phi quá ngây thơ. Hoàng thượng cũng không hồ đồ, cho dù là nàng ta bị thương, Tam Hoàng tử cũng chưa chắc sẽ chịu phạt quá nặng. Nhưng sự tình đã xảy ra rồi, nhiều lời cũng vô ích, hắn ta không nói về vấn đề này nữa, đổi sang chuyện khác, hỏi: "Sao mẫu phi lại biết được chuyện của Hoàng Diệu Nhi?"

Đại Hoàng tử sở dĩ biết thân phận của Hoàng Diệu Nhi là bởi vì vào nửa năm trước, hắn ta đã thành công sắp xếp nhãn tuyến của mình vào chỗ Tam Hoàng tử, nên mới có thể phát hiện ra vấn đề trong thân phận của nàng ta.

Kỳ thật người của Hiền phi chỉ tra ra là Hoàng quản sự cùng Hoàng Diệu Nhi từng tới Tam Hoàng tử phủ, những chuyện khác căn bản không tra được, nàng ta nói: "Là Dự Vương phi nhắc nhở ta. Dự Vương nói với nàng ta rằng thân phận của Hoàng Diệu Nhi có vấn đề, muốn nàng ta bảo trì khoảng cách với Hoàng Diệu Nhi, hôm trước nàng ta đã nói cho ta biết."

Đôi mắt không chút gợn sóng của Đại Hoàng tử lúc này mới giật giật, như có suy tư gì đó nói: "Xem ra sự lung lạc của mẫu phi trong khoảng thời gian này có tác dụng rồi."

Hiền phi lại nói: "Ta cảm thấy tiểu cô nương này không đơn giản, ngày thường luôn cẩn thận không tiếp xúc với ai. Nhưng mà lần này, xác thật là nàng ta giúp ta, mà ta lại bán đứng nàng ta, nói không chừng còn đang oán trách ta đấy."

"Mẫu phi nói chuyện nàng ta cảnh báo người cho phụ hoàng biết à?"

Hiền phi nói như chuyện đương nhiên: "Tất nhiên rồi, nhỡ Tam Hoàng tử chơi xấu không nhận thì biết phải làm sao? Có lời nói của nàng ta, Hoàng thượng nhất định sẽ càng thêm để ý chuyện này. Mặt khác, sau khi biết được việc này. Hoàng thượng nhất định sẽ cảm thấy ta giao hảo với nàng ta, nói không chừng là càng thêm coi trọng con. Đáng tiếc, tiểu cô nương này rất khéo léo, hôm nay khi diện Thánh, chỉ sợ là đã xóa tan nghi ngờ của Hoàng thượng rồi."

Đại Hoàng tử lắc lắc đầu, biểu tình một lời khó nói hết, nhưng biết tác phong hành sự của mẫu phi luôn như vậy nên cũng không nói thêm cái gì, chỉ dặn: "Nếu mẫu phi đã biết Dự Vương phi bất mãn thì vẫn nên cho người đến Dự Vương phủ một chuyến đi, miễn cho mối giao tình thật vất vả mới có này cứ thế đoạn tuyệt."

Hiền phi có chút chột dạ, "Biết rồi. Hoàng thượng thật đúng là coi trọng Dự Vương cùng Dự Vương phi, xong việc còn cố ý dặn dò ta, nói việc này không được kéo Dự Vương phi vào, phải nhận chuyện Hoàng Diệu Nhi có vấn đề đều là do ta tự tra ra, ta đã đồng ý rồi."

Đại Hoàng tử tất nhiên biết Hoàng thượng coi trọng Dự Vương đến mức nào, bằng không cũng sẽ không lần nữa nhắc nhở mẫu phi phải giao hảo với Lương Y Đồng.

Buổi chiều cùng ngày, Hiền phi phái cung nữ bên người tới Dự Vương phủ một chuyến.

Lúc này, Lương Y Đồng đang dựa vào giường, nghe Tuyết Mai đọc thoại bản cho nàng nghe. Khi nghe nói người của Hiền phi tới, nàng không khỏi cười nhạo một tiếng: "Lúc trước còn bán đứng ta, bây giờ mang kẹo đến mua chuộc, vị Hiền phi nương nương này thật sự coi ta là tiểu hài tử mà dỗ rồi"

Lục Tú nói: "Nếu Vương phi không muốn gặp thì trực tiếp cự tuyệt là được."

Lương Y Đồng lại cười, "Lần này cự tuyệt, nói không chừng ngày mai lại tới nữa, vô cùng phiền phức, để cho nàng ta vào đi."

Nàng cũng đang nhàn rỗi, không bằng gặp một chút.

Lương Y Đồng kêu gã sai vặt cho cung nữ kia tiến vào. Cung nữ này tên Hồng Khuynh, sau khi tiến vào thì cung kính mà dập đầu với Lương Y Đồng, cười nói: "Nô tỳ thỉnh an Vương phi."

Lương Y Đồng dựa vào đầu giường, không ngồi dậy, chỉ nhàn nhạt cười, "Đứng lên đi, việc gì phải hành đại lễ như thế?"

Hồng Khuynh cười nói: "Vương phi là chủ tử, đây là chuyện nô tỳ nên làm. Hiền phi nương nương vốn muốn tự mình đến đây, hôm nay cũng đã xuất cung một lần, nhưng người ấy lại có thương tích trong người, không tiện tới, nên mới ủy thác cho nô tỳ đi một chuyến. Hiền phi nương nương sở dĩ nói ra Vương phi, thực sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hy vọng Vương phi đừng để ở trong lòng."

"Ta còn tưởng là có chuyện gì, chút việc nhỏ này, Hiền phi nương nương gửi lời là được, nào cần ngươi phải đi một chuyến."

Hồng Khuynh nói: "Trong mắt Vương phi là chuyện nhỏ, nhưng Hiền phi nương nương lại rất tự trách, hối hận bản thân không nên nhanh miệng mà hại người bị Hoàng thượng thẩm vấn một phen. Nô tỳ tới cũng không chỉ là nhận lỗi thay nương nương, mà hôm qua nương nương tìm được ít trân bảo, buổi sáng đã muốn nô tỳ đưa cho người, nhưng vì tới Đại Hoàng tử phủ tốn chút thời gian nên mới kéo dài đến hiện tại. Bên trong này là dạ minh châu của Tây Vực, màu sắc rất đẹp, Hiền phi nương nương nói chuyện này nếu không nhờ người nhắc nhờ thì chỉ sợ người ấy cùng Đại Hoàng tử còn chưa hay biết gì đâu. Nếu Vương phi không chê thì nhận lấy đi."

Nàng ta nói xong thì đặt cái hộp xuống bàn.

Lương Y Đồng nói: "Chẳng qua là nhắc nhở một câu thôi, nào đáng để cảm tạ như thế. Tâm ý ta nhận, đồ vật thì mang về đi."

Hồng Khuynh cười: "Vậy thì không được đâu, hôm nay nô tỳ tới, chủ yếu là muốn tặng đồ cho người, nào có đạo lý mang về? Vương phi đừng khách khí với nương nương, người ấy đã để lại cho bản thân mấy viên rồi, vì cảm thấy dạ minh châu xứng với mỹ nhân nên mới bảo nô tỳ mang tới, Vương phi cứ nhận lấy đi."

Lương Y Đồng cười nói: "Nếu mà không có thì ta cũng nhận, nhưng chỗ này của ta có dạ minh châu, nhận rồi cũng không có chỗ để, rất đáng tiếc."

"Vương phi không cần phải nhất định dùng, đồ vật tốt như thế này, lưu lại để ngày sau tặng người khác cũng được, nương nương của nô tỳ sẽ không để ý những cái này, người cứ nhận lấy đi."

Đã nói đến nước này rồi thì Lương Y Đồng cũng nhận đồ, sau đó tiễn nàng ta đi. Nàng ta vừa mới rời khỏi, Lương Y Đồng cho Tuyết Mai mở hộp ra, bên trong quả nhiên là dạ minh châu, có tầm tám viên. Không thể không nói, Hiền phi nương nương thật đúng là tài đại khí thô.

(Tài đại khí thô: rất giàu có)

Biết là chuyện Hiền phi cho người lại đây, Hoàng thượng nhất định đã nghe nói, Lương Y Đồng cười cười, phân phó Tuyết Mai: "Nếu Hiền phi nương nương đã nói là có thể tặng người khác thì ngươi lấy bốn viên mang đến Võ Hưng Hầu phủ, đưa cho ba cữu mẫu mỗi người một viên, một viên còn lại đưa cho biểu tỷ. Còn bốn viên kia thì mang vào trong cung, lấy danh nghĩa của Hiền phi nương nương đưa cho Thái hậu, Hoàng hậu, Quý phi cùng Đức phi."

Phi vị trở lên, chỉ mình Thục phi là không có.

Tuyết Mai cười đồng ý, lập tức phái người đi tặng lễ.

Hiền phi tất nhiên cũng nghe nói Lương Y Đồng mang dạ minh châu đi tặng người khác dưới danh nghĩa của mình. Thấy đám người Hoàng hậu còn cho hạ nhân tới cảm ơn, nàng ta không khỏi thở dài, chỉ cảm thấy Lương Y Đồng có thể trở thành Dự Vương phi cũng không chỉ dựa vào mỗi diện mạo.

Nàng hành sự như vậy, người vừa lòng nhất tất nhiên là Hoàng thượng. Hoàng thượng thật đúng là sợ Dự Vương phi lập trường không rõ ràng, bị Hiền phi lung lay, chỉ giao hảo với một mình nàng ta. Hôm nay xem ra, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương thiện tâm, vừa không ham trân bảo, lại vừa không bị Hiền phi mê hoặc.

Hắn vô cùng vừa lòng, nhưng lại suy nghĩ tới chuyện của Hoàng Diệu Nhi, không biết nên trừng phạt Tam Hoàng tử như thế nào. Phạt tàn nhẫn khẳng định là không được, mà phạt nhẹ thì chỗ Hiền phi cũng sẽ làm ầm ĩ.

Hoàng thượng có chút đau đầu.

Ngày hôm sau, Lương Y Đồng đã biết được sự trừng phạt của Hoàng thượng đối với Tam Hoàng tử. Tuy rằng Tam Hoàng tử nhất quyết không nhận Hoàng Diệu Nhi là người của hắn ta, hắn ta cũng không hề sai sử ai thực hiện vụ hành thích, nhưng lại có chứng cứ Hoàng Diệu Nhi từng ở trong Tam Hoàng tử phủ một thời gian, cho dù hắn ta không sai sử Hoàng Diệu Nhi hành thích Hiền phi, việc hắn ta xếp người vào bên cạnh Đại Hoàng tử cũng thành là ván đã đóng thuyền.

Hoàng thượng phạt hắn ta sau khi thành hôn thì bị cấm túc nửa năm, không được ra khỏi Tam Hoàng tử phủ, hối cải thật tốt, dù chỉ là một sự trừng phạt không mang tính thực chất, nhưng cấm túc nửa năm đối với một Hoàng tử mà nói đả kích tuyệt đối không hề nhỏ. Ai mà biết nửa năm sau, trong triều sẽ thay đổi như thế nào, không chừng những người thật vất vả mới thu mua được cũng chạy hết phân nửa.

Thục phi tất nhiên là tức chết rồi, ước chừng đã mắng Hiền phi cả một đêm.

Hiền phi cũng đã đoán được Hoàng thượng sẽ không vì một việc này mà ghét bỏ Tam Hoàng tử, dù sao thì ai mà không xếp nhãn tuyến của mình vào chỗ người khác chứ. Ngay cả khi Hoàng thượng còn là Hoàng tử cũng xếp nhãn tuyến vào chỗ Hoàng tử khác, chỉ là Tam Hoàng tử dọn dẹp không sạch sẽ nên mới để người ta nắm được nhược điểm mà thôi.

Sở dĩ Hoàng thượng phạt hắn ta như vậy, cũng là vì muốn trấn an Hiền phi.

Lương Y Đồng sau khi biết được việc này thì cũng không quá mức kinh ngạc. Tam Hoàng tử dù sao cũng là Hoàng tử, há có thể dễ dàng ngã xuống như vậy?

***

Kế tiếp chính là đại hôn của Tam Hoàng tử. Hôn sự của hắn ta cùng Tưởng Tư Hinh đã sớm được định, nhưng vì Tưởng lão phu nhân muốn ở cùng với Tưởng Tư Hinh thêm một năm nên mới chờ tới lúc nàng ta mười sáu tuổi để thành thân.

Vì biên cương đang đánh giặc, đại hôn của Tam Hoàng tử tất nhiên là phải giản lược nhiều thứ, Lương Y Đồng chỉ phái người tặng lễ vật, cũng không tự mình đến.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tuyết Trản truyền tin cho nàng, nói đêm đại hôn, Tam Hoàng tử không cùng phòng với Tưởng Tư Hinh, khiến Tưởng Tư Hinh tức giận đến nỗi đập hết bình hoa trong phòng, không những thế còn đánh chết một nha hoàn.

Tưởng Tư Hinh là đích trưởng nữ của Lâm Giang Hầu phủ, tất nhiên là được sủng ái mà lớn lên. Lần này nàng ta xuất giá, mang theo bên người hai bà tử, tất cả bốn nhất đẳng nha hoàn cùng bốn nhị đẳng nha hoàn cũng đi theo. Tuyết Trản là nhị đẳng nha hoàn của nàng ta, đương nhiên phải tới Tam Hoàng tử phủ.

Người mà Tưởng Tư Hinh đánh chết không phải là nha hoàn của nàng ta, mà là một nha hoàn trong Tam Hoàng tử phủ, chỉ vì khi nha hoàn này bày đồ ăn sáng, phát ra một âm thanh rất nhỏ, Tưởng Tư Hinh vốn đang không vui, lập tức mượn chuyện này đánh người.

Lương Y Đồng còn nhớ, đời trước Tưởng Tư Hinh cũng đánh chết một nha hoàn. Tam Hoàng tử không chạm vào nàng ta, Tưởng Tư Hinh tất nhiên là cực kỳ bất mãn.

Đối với Tưởng Tư Hinh mà nói, hết thảy những điều này chỉ mới bắt đầu mà thôi, bọn họ sau khi thành hôn cũng chỉ ở cùng phòng một đêm. Tam Hoàng tử nghỉ ngơi trong phòng nàng ta, cho dù không chạm vào nàng ta, nhưng hắn ta tốt xấu gì cũng đã cho nàng ta chút mặt mũi, những đêm sau đó thì hoàn toàn không tới nữa.

Tam Hoàng tử cực kỳ kiêu ngạo, tất nhiên không vui khi nàng ta ngang ngược, thấy nàng ta vừa thành thân đã đánh chết nha hoàn trong phủ, hắn ta đã phải nén giận. Cho dù trong lòng có áy náy với nàng ta, hắn ta cũng không vui, mà sự không vui này là do sự cực đoan của Tam Hoàng tử phi tạo ra.

Từ khi nàng ta gả vào Tam Hoàng tử phủ, bên trong lúc nào cũng gà bay chó sủa. Đời trước Tam Hoàng tử còn có thể mượn cớ công việc bận rộn, ít khi trở về, nhưng hiện giờ hắn ta bị cấm túc nửa năm, ngày ngày đối mặt với Tưởng Tư Hinh, tất nhiên sẽ náo loạn.

Lương Y Đồng tất nhiên không thể nhìn bọn họ sống quá thuận lợi, thấy Tưởng Tư Hinh cuối cùng cũng gả đi, nàng đã bắt đầu cân nhắc nên gây khó dễ cho nàng ta như thế nào. Nếu nàng ta biết Tam Hoàng tử không thể gia.o hợp, không biết trên mặt sẽ có biểu tình gì?

Trong triều, trừ bỏ Thái tử cùng Đại Hoàng tử, cũng chỉ có Tam Hoàng tử được nhiều người ủng hộ nhất, nếu biết hắn ta không thể gia/o hợp, người của hắn ta nhất định sẽ chạy mất hơn phân nửa nhỉ? Phụ mẫu của Tưởng Tư Hinh khẳng định là cũng sẽ cực kỳ hối hận khi gả nữ nhi cho hắn ta.

Lương Y Đồng sau khi trọng sinh không nói chuyện Tam Hoàng tử không thể gia.o hợp ra ngoài là vì muốn đợi đến khi Tưởng Tư Hinh xuất giá, cho nàng ta một đả kích thật mạnh. Chẳng qua là, hiện tại Lương Y Đồng vẫn quyết định dày vò Tưởng Tư Hinh thêm một đoạn thời gian, nàng vẫn nhớ nàng ta luôn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, không cho nàng ta nhấm nháp chút khổ của đời trước mà đã tố giác Tam Hoàng tử thì quá tiện nghi cho nàng ta rồi.

Kiếp trước nàng ta hại chết nàng, một kiếp này, Lương Y Đồng muốn nàng ta sống không bằng chết.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cứ chờ mà xem.

***

Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, Lương Y Đồng cứ cách mười ngày là nhận được thư của Dự Vương một lần, bất tri bất giác, nàng đã nhận được năm bức thư. Ngày mai chính là Tết ông Công ông Táo, cũng không biết đến khi nào hắn mới trở về, Lương Y Đồng đã làm cho hắn hai bộ đồ mới rồi.

Vào hôm Tết ông Công ông Táo, Tam Hoàng tử phủ nhận được tin tức từ Dung thành, nghe nói là Dự Vương đã mất tích. Bàn tay cầm chén trà của Tam Hoàng tử hơi dừng một chút, "Tin tức có phải thật không?"

"Tin tức này là Lâm Tam ra roi thúc ngựa, tự mình truyền tới đây. Thời gian trước, Dự Vương muốn thừa dịp Dung thành không phòng bị mà tấn công vào ban đêm, mọi người đã có dự cảm không lành, dù sao thì Dung thành cũng dễ thủ khó công, thật sự cưỡng chế tấn công thì chỉ sợ sẽ bất lực mà về. Vì hắn là chiến thần, có kinh nghiệm bách chiến bách thắng, những người mãnh liệt phản đối vẫn phải gật đầu, ai ngờ trên đường Dự Vương lại gặp phải mai phục, nghe nói hai bên đánh nhau rất thảm, tuy là Dự Vương kiêu dũng thiện chiến cũng không chịu nổi số lượng của đối phương, bọn chúng còn chiếm thế thượng phong, cuối cùng không chỉ khiến binh lính tử trận, Dự Vương hiện giờ cũng mất tích không rõ, không biết là kẻ nào đã tiết lộ tin tức."

Tam Hoàng tử cười nhạo một tiếng, trong mắt hiện lên sự trào phúng, cảm thấy chiến thần thì cũng chỉ đến thế thôi, hắn ta nói: "Tiếp tục quan sát, có tin tức gì thì mau chóng truyền cho ta."

Trên triều sau một ngày mới thu được tin tức của Dung thành, biết được Dự Vương mất tích không rõ, cả triều đều choáng váng, hiển nhiên là không dự đoán được tin chiến thắng không có, ngược lại là một cái tin dữ truyền về.

Khi Lương Y Đồng biết được tin tức này thì cả người đều lảo đảo, thiếu chút nữa thì té ngã, còn may là Lục Tú đỡ được nàng. Lương Y Đồng ngây ngốc một lát, cho dù biết hắn cực kỳ lợi hại, không có khả năng nói mất tích là mất tích, nàng vẫn có chút không tiếp thu được. Nàng dừng một lúc lâu, mới có thể bình phục lại trái tim đang đập dữ dội.

Tiêu Linh thấp giọng nói: "Vương phi, Vương gia là người may mắn, sẽ không có việc gì đâu, người đừng lo lắng"

Lương Y Đồng nắm chặt cánh tay Lục Tú, nói: "Ta biết rồi, hắn nhất định sẽ không có việc gì"

Lương Y Đồng vừa mới tự trấn an mình, ai ngờ trong triều lại có người nhân cơ hội này đâm Dự Vương một đao, nói hắn thân là chủ tướng mà lại hành sự lỗ mãng, hiện giờ năm ngàn binh lính đều mất đi tính mạng, hắn chỉ sợ cũng không còn sống được bao lâu, Muốn Hoàng thượng tước lại binh quyền trong tay Dự Vương, phong người khác làm chủ tưởng, nói hiện giờ đã mất hai thành trì, không thể ngồi chờ chết được.

Hoàng thượng lại không tin Dự Vương dễ dàng xảy ra chuyện như vậy được, khi đại chiến Trấn Nam, Dự Vương dựa vào năng lực của bản thân mà giết vô số dịch. Lần này xuất phát, dưới trướng hắn có năm ngàn quân lính tinh nhuệ, sao có thể bị diệt toàn quân? Thấy Lý Tướng quân vẫn chưa truyền tin xin giúp đỡ, Hoàng thượng cũng đè ép chuyện này xuống, nói: "Chờ thêm hai ngày đi, chúng ta cách biên cương khá xa, tin tức khi truyền về cũng đã cũ, nói không chừng Dự Vương đã bình an quay lại quân doanh."

Hoàng thượng vừa dứt lời thì có người nhảy ra.

Lần này người đứng ra là một lão thần, ông ta từ trước đến nay không thích việc Hoàng thượng coi trọng Dự Vương, trầm giọng nói: "Cho dù Dự Vương bình an trở lại quân doanh thì lần này thất bại cũng là trách nhiệm của hắn, nếu nói mặc kệ, chỉ sợ về sau tướng lĩnh sẽ coi chiến tranh là trò đùa. Một quyết sách của hắn, hạ xuống thì dễ dàng, nhưng lại liên quan đến tính mạng của mấy ngàn người, chẳng lẽ muốn nhiều binh lính như vậy chôn cùng hắn sao? Khẩn cầu Hoàng thượng chớ che chở cho Dự Vương!"

Sau khi ông ta nói xong, lại có ba vị lão thần đứng ra, quỳ xuống nói: "Cầu Hoàng thượng chớ che chở cho Dự Vương!"

Hai chữ "che chở" này cũng chỉ có bọn họ dám dùng! Thật sự là cậy già lên mặt. Hoàng thượng tức đến mức đập thẳng quyển sách lên bàn, trực tiếp bãi triều, để mặc bọn họ quỳ ở chỗ đó.

Lương Y Đồng tất nhiên cũng đã nghe nói chuyện trong triều, sau khi khiếp sợ cùng lo lắng, nàng dần dần bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy đám người này đang cố ý nhắm vào Dự Vương. Cho dù hắn thực sự thất bại thì cũng chỉ có một lần, chẳng lẽ cứ vậy mà định tội hắn?

Lương Y Đồng vô cùng tín nhiệm Dự Vương, bởi vì biết hắn sẽ không lấy mạng người làm trò đùa, chỉ cảm thấy chuyện tập kích có chút kỳ lạ. Nhưng chuyện trong triều nàng cũng không giúp được gì, chỉ thấp giọng phân phó Tiêu Lĩnh một câu, "Lưu ý đến động tĩnh trong thành, đừng để có người nhân cơ hội này hắt nước bẩn lên người Vương gia."

Thấy nàng vẫn có thể bảo trì sự bình tĩnh, lời an ủi đã đến bên miệng lập tức thu trở về, Tiêu Lĩnh cung kính nói: "Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của Vương phi."

Không cần nàng dặn dò, Tiêu Lĩnh cũng đã cho người chú ý đến động tĩnh trong kinh thành, ai ngờ vẫn thực sự có người hắt nước bẩn lên người Dự Vương, còn có người mua chuộc tiệm sách, làm mấy tờ thông cáo tội trạng của Dự Vương mà rải đầy đường. May là Tiêu Lĩnh đã sớm có phòng bị, kịp thời ngăn cản nên cũng chưa có mấy người nhìn thấy tờ giấy kia.

Lương Y Đồng cho người mang một tờ đến, nàng tự mình nhìn một chút.

Trên giấy đơn giản là chỉ trích Dự Vương thất bại, nói hắn cố tình coi thường tính mạng của binh lính, dẫn người đi chịu chết, thậm chí còn bôi nhọ hắn, nói không chừng là phản quốc nên mới mang theo nhiều binh lính như vậy đi chịu chết, hắn nào có mất tích, hiện giờ có khi đang ở Dung thành hưởng phúc đó, còn nói lần này Dung thành thất thủ là do hắn nhúng tay, hắn khẳng định đã sớm muốn mưu phản nên mới cấu kết với Nam Man, nói không chừng là thêm một đoạn thời gian nữa, kinh thành sẽ có biến.

Khi Lương Y Đồng nhìn thấy những câu chữ đổi trắng thay đen này thì tức giận không thôi. Hắn vào sinh ra tử, ở trên chiến trường không màng đến an nguy của chính mình, vậy mà lại có người chửi bới hắn như vậy.