Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 132: Phiên ngoại 11 - Lục Cẩm và Phó Minh Trác




Gần đây Lục Cẩm có chút phiền muộn, nàng cùng biểu ca chi mới thành thân hơn một tháng mà đã hoàn toàn đắc tội hắn. Lục Cẩm có tâm giảng hòa với hắn, nhưng nghĩ đến chuyện phải động phòng thì da đầu có chút tê dại.

Khi nàng buồn bực, trong tay sẽ có chút không yên.

Nha hoàn thiếp thân của nàng, Thanh Trúc, vừa đi vào đã thấy nàng đang bứt cánh hoa, vừa bứt vừa nói, "Đi, không đi, đi, không đi."

Thanh Trúc có chút nghi hoặc, chỉ cảm thấy cô nương nhà mình sau khi trở về từ Dự Vương phủ thì có chút kỳ quái. Lúc trước chỉ không vực dậy nổi tinh thần, hiện giờ nhìn như thế nào cũng không thích hợp. Thanh Trúc đặt khế đã rửa ở trên bàn, không khỏi lo lắng nói: "Cô nương làm sao vậy? Cần phải đi chỗ nào sao?"

Lục Cẩm đã bứt cánh hoa cuối cùng xuống, vừa lúc đến chữ "đi".

Khuôn mặt nhỏ minh diễm của nàng lập tức suy sụp xuống, lúc này mới nhìn Thanh Trúc một cái, lắc lắc đầu.

Sau khi nàng trở về từ Dự Vương phủ, xác thật có chút mất hồn mất vía, chỉ vì biểu muội vậy mà lại nói với nàng, nếu bài xích biểu ca thì mau chóng hòa ly với hắn đi, nếu không muốn hòa ly thì phải nghĩ cách giải quyết vấn đề giữa hai người, bằng không sẽ không công bằng với biểu ca.

Lục Cẩm đương nhiên không muốn hòa ly, nhưng tưởng tượng đến việc đi tìm hắn có nghĩa là phải động phòng, nàng lại không khỏi có chút uể oải, ai ngờ giờ phút này, ngay cả cánh hoa nàng bứt cũng kiến nghị nàng đi tìm hắn.

Lục Cẩm lập tức càng phiền muộn hơn, cùng với sự phiền muộn, trong lòng còn hoang mang rối loạn, vậy mà còn có chút lúng, căn bản không dám đi. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn sợ đau, ngón tay bị kim đâm phải một chút đã đau đến mức nước mắt lung trong, tưởng tượng đến việc phải chịu tội thì càng thêm mâu thuẫn.

Chỉ là không biết vì sao, nàng lại luôn nhớ tới đêm đó sau khi cự tuyệt hắn, lúc hắn xoay người rời đi, ánh mắt cao ngạo còn có chút lạnh nhạt, trong lòng nàng cũng có chút không thoải mái, biểu ca nhất định đã cho rằng nàng chán ghét hắn nhỉ?

Lục Cẩm cắn cắn môi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, tính toán quanh co cách lung lạc hắn, dù sao cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà thật sự xa cách với biểu ca. Tình nghĩa nhiều năm của bọn họ, há có bị chút chuyện nhỏ này phá hủy?

Nàng nói với Thanh Trúc: "Ngươi cho người đi chú ý Quốc công gia, xem khi nào huynh ấy hồi phủ."

Thanh Trúc lúc này mới hiểu, lăn lộn nửa ngày, chủ tử là bởi vì cô gia mà phiền muộn. Tuy không hiểu rốt cuộc là bọn họ vì sao lại giận dỗi, đám người Thanh Trúc tất nhiên cũng ngóng trông bọn họ có thể nhanh chóng hòa hảo, nên nàng lập tức đáp ứng.

Khi trời hoàn toàn tối đi, gã sai vặt mới đến thông báo, nói Quốc công gia cuối cùng cũng đã trở lại. Lục Cẩm cố ý không ăn tối, chú tâm chờ hắn, nghe được gã sai vặt nói, lập tức dẫn theo Thanh Trúc cùng với món bánh ngọt đã chuẩn bị tốt từ trước đến chỗ của biểu ca.

Bánh ngọt này là loại điểm tâm mà nàng cùng biểu ca đều thích ăn, buổi chiều nàng đã cố ý tới trông chừng nhà bếp làm từng bước một. Ăn món điểm tâm yêu thích, hỏa khí trong lòng biểu ca nhất định có thể tiêu tan một ít chứ nhỉ?

Lúc trước Lục Cẩm chọc giận hắn, đều là lấy mấy thứ đồ chơi tới hối lộ hắn một chút, sau đó ôm tay hắn làm nũng, mọi chuyện cứ như vậy được bỏ qua. Biết là lần này không dễ dàng như vậy, nàng thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý cùng những lời nói hay, ai ngờ, khi đi vào chỗ của hắn, hộ vệ vậy mà lại ngăn cản nàng. Gã sai vặt tới thông báo, nói Quốc công gia đã nghỉ ngơi, để nàng tạm thời trở về, rõ ràng là không muốn gặp nàng.

Tuy là Lục Cẩm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không dự đoán được hắn vậy mà lại không muốn gặp nàng.

Có hộ vệ ngăn cản, Lục Cẩm không có khả năng hạ thấp tư thái mà xông vào, sự tình náo loạn, cữu cữu cùng cữu mẫu không biết sẽ nghĩ như thế nào. Lục Cẩm vẫn cười khéo léo, ra hiệu Thanh Trúc đưa hộp đồ ăn cho gã sai vặt, cười nói: "Đây là ta tự tay làm cho biểu ca, nếu huynh ấy đã ngủ, cũng không thể đánh thức dậy, các ngươi cầm lấy chia nhau đi, đừng để lãng phí."

Gã sai vặt vội vàng từ chối, nói như vậy không được, Lục Cẩm cũng không quản hắn từ chối, cười cười dẫn theo Thanh Trúc rời đi. Gã sai vặt ôm hộp đồ ăn, có chút nơm nớp lo sợ, bánh mà chủ tử tự tay làm, bọn họ nào dám ăn? vẫn là ôm hộp đồ ăn đến chỗ của Phó Minh Trác.

Phó Minh Trác vừa tắm gội xong, khi hắn ra ngoài, trên thân chỉ có một cái áo mỏng màu trắng tuyết, y phục lỏng lẻo, vạt áo cũng chưa thắt lại, lộ ra lồng ngực bóng loáng, sau khi gã sai vặt nhìn thấy thì trong lòng không khỏi nhảy dựng một chút. Thực sự là vì hắn quá mức tuấn mỹ, một đôi mắt hoa đào rực rỡ lấp lánh, vô hình trung có thể mê hoặc nhân tâm, không biết đã làm bao nhiêu người mê đắm.

Phó Minh Trác nhìn lướt qua hộp đồ ăn trong tay gã sai vặt. Khi biểu muội đi vào sân, hắn vừa mới tắm xong, hắn nội lực thâm hậu, tất nhiên nghe được lời nàng nói, giờ phút này, hắn cười như không cười mà cong môi, "Không phải thưởng cho ngươi sao, xách tới chỗ ta làm cái gì?"

Gã sai vặt cười nói: "Phu nhân tự tay làm cho người, tiểu nhân nào xứng được ăn.

Nhận thấy cảm xúc của chủ tử không được tốt, gã sai vặt nói xong lập tức trốn đi mất.

Phó Minh Trác cười nhạt một tiếng, đi tới bên cạnh cái bàn, nàng mà biết làm điểm tâm thì cái đuôi đã sớm vểnh lên tận trời rồi, cùng lắm là chạy tới phòng bếp theo dõi mấy lần, rồi cứ vậy mà nói là mình làm. Tuy nói như thế, nhưng nhìn thấy hộp đồ ăn này, tâm tình không tốt của hắn dường như không còn cảm thấy bực bội như vừa rồi nữa.

Hắn mở hộp đồ ăn ra ăn một miếng, khi tư vị mềm mại thơm ngọt lan tràn trong miệng, hắn hừ một tiếng, hiển nhiên không hiểu sao biểu muội lại ăn đồ ngọt như vậy. Trong quá khứ khi đoạt điểm tâm của nàng cũng không cảm thấy quá mức ngọt, hiện giờ Phó Minh trác lại có chút ăn không vào, hắn chỉ cắn một miếng rồi ném sang một bên.

***

Ngày hôm sau, khi Lục Cầm tỉnh dậy mới biết được rằng hôm nay Phó Minh Trác không xuất phủ, đang ở chỗ của bà mẫu, Lục Cẩm cũng chạy tới đó.

Lúc này còn chưa đến thời gian dùng đồ ăn sáng, nàng đến phòng bếp nhỏ một chuyến, mang theo tổ yến vừa làm xong cho Chương thị.

Chương thị đang nói chuyện với Phó Minh Trác, thấy nha hoàn của Lục Cẩm đưa tổ yến lên, Chương thị liền nói: "Sao lại mang đồ ăn tới đây rồi? Không phải đã nói với con rồi sao, chỗ này của ta cái gì cũng có, không cần đưa đồ ăn tới."

Lục Cẩm thường thường sẽ tới nơi này của bà tận hiếu, cùng bà dùng bữa, lại cùng bà nói chuyện, có đồ ăn ngon cũng sẽ nghĩ đến bà, Chương thị căn bản không biết rằng lần này nàng tới đây là có mục đích không đơn thuần.

Lục Cẩm cười hì hì nói: "Một chút tâm ý của con thôi mà, mẫu thân luôn nói cái gì cũng có, lại chưa chắc ngày nào cũng ăn, tổ yến này vừa mới làm xong, mẫu thân tranh thủ ăn lúc nóng đi."

Nha hoàn bên người Chương thị đã nhận được tổ yến, Chương thị cười nói: "Nha đầu này càng ngày càng săn sóc, Trác Nhi có thể cưới được con thật sự là phúc phận tu luyện được từ kiếp trước."

Lục Cẩm cười xán lạn, "Có thể gả cho biểu ca cũng là phúc khí của con."

Lúc này Lục Cẩm mới nhìn về phía Phó Minh Trác, hắn đang lười biếng dựa trên ghế, không chút để ý mà thưởng thức cái chén trong tay.

Biểu tình của hắn vốn dĩ nhàn nhạt, nghe được lời mẫu thân nói, trong mắt lại hiện lên một ít châm chọc, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Lục Cẩm.

Lục Cẩm cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy sự mỉa mai trong mắt hắn, đáy lòng có hơi rầu rĩ.

Biết là tình cảm của hai người bọn họ từ nhỏ đã rất tốt, trên mặt Chương thị không khỏi bớt đi ý cười. Nghĩ đến khoảng thời gian trước Phó Minh Trác đi cả đêm không về nhà ngủ thì thôi đi, sau khi chịu gia pháp, cũng không thấy hắn thu liễm lại, gần đây còn không đến phòng của Lục Cẩm, trong lòng Chương thị không khỏi thở dài, cảm thấy ngoại sinh nữ này cũng không phải người thích quản người khác mới không so đo với hắn, đổi thành cô nương khác, sau khi đại hôn mà chịu sự vắng vẻ như vậy, đã sớm trở về nương gia cáo trạng rồi.

Chương thị không khỏi dặn dò Phó Minh Trác một câu, "Trước kia con bận rộn chân không chạm đất thì thôi, bây giờ đã thành thân rồi, nên có dáng vẻ của người đã thành thân, đừng có luôn không ở nhà. Hôm nay hiếm có ngày được nghỉ, lát nữa ăn sáng xong thì đưa Cẩm Nhi ra ngoài đi dạo một lát đi."

Lục Cẩm nhịn không được mà nhìn về phía biểu ca, ai ngờ lại nghe hắn nói, "Ngày khác sẽ đưa biểu muội ra ngoài đi dạo, con còn có việc phải ra ngoài một chuyến, thời gian không còn sớm, con đi trước."

Phó Minh Trác nói xong đã đứng lên, Lục Cẩm vốn tưởng rằng có thể tìm một cơ hội nói chuyện với hắn, ai ngờ hắn vậy mà lại phải rời đi, nàng mím môi, nói với Chương thị: "Mẫu thân, con đi tiễn biểu ca."

Chương thị cười gật gật đầu, bước chân của Phó Minh Trác hơi dừng lại một chút, muốn nói không cần, nhưng thiếu nữ phía sau cũng đã đuổi tới, còn cực kỳ tự nhiên mà nắm lấy cánh tay hắn.

Khi còn nhỏ nàng đã thích dính lấy hắn, không phải nắm tay thì cũng là kéo ống tay áo, sau khi lớn lên, bởi vì nam nữ khác biệt, cần phải tuân thủ quy củ nên mới chú ý hơn.

Phó Minh Trác hơi nhíu mày, biểu tình trong đáy mắt có chút phức tạp. Hắn rũ mắt nhìn nàng một cái, Lục Cẩm nâng khuôn mặt nhỏ lên, cười cực kỳ xán lạn, "Ta tiễn biểu ca đi."

Một câu "Có gì thì nói chuyện đàng hoàng" của hắn không thể nào cất thành lời, Phó Minh Trác hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm cái gì nữa. Thấy thiếu nữ thân thiết mà nắm lấy tay hắn, bọn nha hoàn đều rất thức thời, biết là bên trong phủ sẽ không có nguy hiểm nên không cùng đi ra ngoài.

Nha hoàn trong viện khi nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ, lại có tâm tư khác nhau.

Phó Minh Trác sinh ra tuấn mỹ, lại tuấn tú lịch sự, trong phủ có nhiều người như vậy, nha hoàn ái mộ hắn không phải mấy chục thì cũng có vài người. Nha hoàn trong viện của Chương thị, đặc biệt là mấy người xinh đẹp đều có tâm tư khác với Phó Minh Trác, các nàng còn thậm chí cho rằng bản thân một ngày nào đó sẽ được Chương thị an bài đến viện của Phó Minh Trác, làm thông phòng cho hắn. Lúc này, thấy Lục Cẩm giữa ban ngày ban mặt không biết xấu hổ mà nắm tay hắn, cả đám đều cắn môi.

Lục Cẩm từ trước đến nay không phải người sẽ để ý đến ánh mắt của người khác, khi còn nhỏ đi theo Phó Minh Trác làm loạn cũng không ít lần bị mẫu thân quở trách không có sự rụt rè của một cô nương, nhưng nàng vẫn như cũ, chạy loạn khắp nơi, lúc này tất nhiên cũng sẽ không để bụng ánh mắt của đám nha hoàn.

Lục Cẩm kéo cánh tay Phó Minh Trác ra khỏi chỗ ở của Chương thị.

Chỗ của Chương thị là ở hậu trạch, cách cửa Quốc công phủ một khoảng khá dài, đi được vài chục bước, khi bên cạnh không có ai, Phó Minh Trác mới cười như không cười mà dương môi, ngữ khí không phải không có sự châm chọc, "Hiện giờ không có người ngoài, còn cần phải giả bộ thân mật sao?"

Lục Cẩm coi như không nghe ra sự trào phúng trong lời nói của hắn, nàng quơ quơ cánh tay hắn, thanh âm mềm xuống, gọn gàng dứt khoát nói: "Lúc trước đều là do ta không đúng, buổi tối ta tự tay làm một bàn đồ ăn tạ lỗi với biểu ca, được không?"

Thấy hắn không lên tiếng, Lục Cẩm lại lung lay tay hắn một chút, "Biểu ca?"

Từ nhỏ nàng đã làm nũng với hắn, Phó Minh Trác tất nhiên không chịu nổi bộ dáng này của nàng, tuy rằng vừa nhìn thấy nàng liền có chút bực bội, hắn vẫn mềm lòng, nghĩ đến chuyện bị nàng cự tuyệt nhiều lần, hắn lại lạnh mặt, trào phúng nói: "Ngàn vạn lần đừng, chỉ sợ ta vô phúc ăn, đừng để cơm không ăn được, lại phải chịu khổ."

Hắn nói dứt lời, rút cánh tay khỏi tay nàng, quay người muốn rời đi.

Lục Cẩm mím môi, trong lòng không khỏi có chút uể oải, khi nhìn thấy bóng lưng của hắn biến mất ở chỗ ngoặt, nàng mới xách làn váy đuổi theo, "Biểu ca!"

Phó Minh Trác nhíu mi, hắn vốn không muốn quan tâm đến nàng, nhưng thấy nha hoàn quét rác cách đó không xa đang nhìn về phía bọn họ, Phó Minh Trác dừng bước. Dù sao thì hai người vừa mới thành thân không bao lâu, nếu truyền ra ngoài là phu thê bất hòa sẽ rất phiền toái.

Thấy hắn quả nhiên dừng lại, Lục Cầm thở phào nhẹ nhõm, nàng chạy chậm tới trước mặt hắn, nâng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Ta, về sau ta không bao giờ đánh huynh nữa có được không?"

Phó Minh Trác nào để ý chuyện bị đánh, vừa nhớ tới bị ai kia hạ hai đòn như thế nào, hắn vừa nghẹn khuất vừa tức giận, quay đầu hung hăng liếc nàng một cái, muốn kêu nàng câm miệng, ai ngờ lại đối diện với đôi mắt trông mong của biểu muội.

Trong lòng Lục Cẩm thực sự có chút thấp thỏm, nàng vốn định nói sẽ không cự tuyệt hắn nữa, lại cảm thấy loại lời nói này không thích hợp để nói ở trên đường, nàng đành phải lùi bước mà đảm bảo một câu khác, sợ biểu ca vẫn còn tức giận, biểu tình trên mặt nàng cũng hơi khẩn trương.

Ngũ quan của thiếu nữ minh diễm động lòng người, giờ phút này bởi vì thấp thỏm, theo bản năng cắn môi. Từ trước đến nay nàng không sợ trời không sợ đất, khi lộ ra biểu tình này lại không khỏi khiến cho người ta muốn khi dễ.

Phó Minh Trác không nói ra được lời tàn nhẫn nào, nghẹn khuất trong lòng hắn cũng không khỏi tiêu tán đi đôi chút. Bên cạnh là hoa viên, hắn trực tiếp duỗi tay kéo nàng, dắt người đi vào hoa viên, ánh mắt nguy hiểm mà ấn nàng lên thân cây hòe già, "Muốn ta tha thứ như vậy sao, hửm?"

Sức lực của nam nhân thật sự rất lớn, hắn chỉ mới dùng một bàn tay đè bả vai nàng lại, Lục Cẩm đã có chút đứng không vững, cái lưng trực tiếp dựa trên thân cây, tuy rằng không quá đau, nhưng khi bị người khác nhìn từ trên xuống mà ép hỏi như vậy, cho dù là ai cũng sẽ khó chịu.

Đổi thành người khác dám làm như thế với nàng, nàng đã sớm tức giận, giờ phút này vì đuối lý mà nàng nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh vẫn mềm mềm, "Biểu ca chớ tức giận với ta."

Ánh mắt Phó Minh Trác xoay chuyển trên đôi môi phấn nộn của nàng, ánh mắt càng thêm nóng, lần trước khi hắn muốn hôn nàng chính là vì biểu tình này. Lục Cẩm chớp chớp mắt, đột nhiên thức tỉnh kỹ năng lấy lòng, nàng duỗi tay ôm cổ của hắn. Bởi vì hành động của nàng, lực đạo Phó Minh Trác đè nàng theo bản năng hơi thả lỏng chút.

Nàng thành công kéo hắn xuống, nhón mũi chân, hôn lên môi hắn một cái, "Biểu ca?"

Đôi môi mềm mại của nàng dán lên, mang theo hương thơm đặc biệt của thiếu nữ, khi mở miệng nói chuyện, hơi thở phả vào đôi môi hắn. Hô hấp của Phó Minh Trác dừng một chút, chỉ cảm thấy thật muốn mệnh, hắn cắn răng nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút hung ác, hừ một tiếng, nói: "Lục Cẩm, lần này là cho chính muội trêu chọc ta."

Sau khi nói xong, hắn liền cắn môi nàng, hắn hôn thật sự bá đạo, giống như nàng là đồ ăn ngon, sau khi cắn lại mút. Cảm giác môi lưỡi tương giao làm Lục Cẩm có chút không quen, vì là hắn, nàng mới không bài xích như vậy, hắn vừa hôn vừa cắn, vậy mà còn nuốt nước miếng của nàng, cắn lưỡi của nàng. Lục Cẩm cảm thấy hắn không sạch sẽ, nước miếng có cái gì ngon chứ?

Nàng ô ô hai tiếng, muốn đẩy hắn ra, ai ngờ phát giác được nàng đang cự tuyệt, Phó Minh Trác lại càng hôn hung ác hơn, gắt gao siết chặt, giữ lấy nàng, không chỉ hôn rất bá đạo, mà còn dùng tay giữ chặt gáy nàng. Lục Cẩm cũng hoài nghi, nếu nàng còn giãy giụa tiếp, hắn có thể sẽ trực tiếp bóp nát tay nàng.

Nàng thật sự không có sức lực, cũng không giãy giụa, để tùy hắn, dù sao nước miếng cũng là hắn nuốt. Rõ ràng là nàng đang suy nghĩ cho hắn, bản thân hắn lại không thèm để ý, nàng còn có thể so đo cái gì?

Sau khi thấy nàng không giãy giụa nữa, hắn mới không hôn kịch liệt như vậy nữa, nhưng cho dù như thế, Lục Cẩm vẫn bị hôn đến có chút không thở nổi.

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng nghẹn đến mức đỏ bừng, Phó Minh Trác mới rời môi đi, rõ ràng người vất vả là hắn, hắn lại chỉ có hơi không thở được, khi đứng thẳng thân thể, trừ bỏ đôi môi đỏ bừng, hết thảy đều không có gì khác với ngày thường, nào giống người không nhịn được mà đè nàng lên cây khi dễ?

Trái lại là Lục Cẩm, nàng vô lực dựa trên thân cây, bộ dáng thở hổn hển, có chút đáng thương lại đáng yêu. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Phó Minh Trác lại cúi đầu cắn môi nàng một chút, Lục Cẩm bị hắn cắn có chút đau, không khỏi kêu một tiếng, "Huynh tuổi cầu à?"

Phó Minh Trác hừ một tiếng, nói: "Không phải muốn ta tha thứ cho muội sao, hôn muội một chút đã khó chịu rồi? Muội chỉ có chút thành ý vậy thôi à?"

Lục Cẩm trừng mắt, hơi khó chịu hỏi hắn, "Ai nói với huynh ta chỉ có chút thành ý? Thành ý của ta rất lớn đó, còn tự tay nấu cơm cho huynh."

Phó Minh Trác bật cười thành tiếng, trực tiếp vạch trần nàng. "Thật sự đi nấu cơm, có lẽ phòng bếp cũng bị thiêu hủy nhỉ? Chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm cũng coi là tự tay làm rồi sao?"

Lục Cẩm bị hắn nói đến khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nàng xác thật là không có thiên phú trù nghệ gì, tất nhiên cũng lười lăn lộn, nàng bất mãn mà túm vạt áo của hắn, "Bữa tối nay, rốt cuộc là huynh có muốn nể mặt ta hay không?"

Phó Minh Trác hôn đến sung sướng, hiện giờ cũng dễ nói chuyện, "Xem biểu hiện của muội."

Hắn thực sự có việc bận, giờ phút này cũng không thể chậm trễ nữa, hắn không tiếp tục hôn nàng, duỗi tay kéo lấy cổ tay nàng, để nàng đứng thẳng lên. Thấy tóc nàng có chút rối loạn, hắn hừ một tiếng, cũng may trên đầu nàng có lược.

Hắn quét qua một chút, sau khi nhớ kỹ kiểu tóc của nàng thì trực tiếp duỗi tay lấy cái lược xuống, theo động tác của hắn, mái tóc đen nhánh của thiếu nữ cũng buông xuống như thác nước.

Lục Cẩm kinh hô một tiếng, "Huynh làm cái gì đó?"

Phó Minh Trác vẫn giữ nguyên bộ dáng muốn cười mà không cười, "Còn có thể làm cái gì chứ? Chẳng lẽ muội muốn để tóc hỗn loạn mà đi ra ngoài sao?"

Lúc này Lục Cẩm mới phản ứng lại là tóc của nàng rất rối loạn.

Khi còn nhỏ, nàng theo hắn đi leo cây, cũng bị nhánh cây cọ cho loạn cả tóc, nàng mới có vài tuổi, nào biết chải đầu, mỗi lần đều là biểu ca chải cho nàng. Trước lạ sau quen, Phó Minh Trác trực tiếp đi tới phía sau nàng, chải tóc cho biểu muội.

Bên người Lục Cẩm trước nay luôn có nha hoàn hầu hạ, cho dù chải đầu là việc rất đơn giản, nhưng nàng cũng chưa từng tự mình động tay, liền ngoan ngoãn để biểu ca chải đầu cho mình.

Mái tóc đen của nàng rũ đến bên hông, dài hơn rất nhiều so với khi còn nhỏ, tất nhiên không dễ chải như khi đó, buộc lại cũng có chút phiền phức. Phó Minh Trác vừa chải cho nàng, vừa giận dỗi nàng một câu, "Người không thấy lớn, tóc lại dài rất nhanh"

Lục Cẩm cũng giận dỗi ngược lại, "Ai nói không lớn? Không lớn thì gả cho huynh như thế nào?"

Nàng rõ ràng đã cập kê rồi! Tuy rằng lùn hơn hắn một cái đầu, nhưng nàng ở giữa đám nữ hài thì căn bản không tính là lùn!

Phó Minh Trác theo bản năng cong môi, khi nói ra lại không phải lời gì hay ho, "Thì ra còn nhớ là đã gả cho ta, ta còn tưởng muội quên rồi đấy."

Đây là đang châm chọc chuyện nàng nhiều lần cự tuyệt hắn!

Lục Cẩm tự biết mình đuối lý, sờ sờ chóp mũi, không lên tiếng.

Nàng ngoan như vậy khiến hắn có chút kinh ngạc, động tác chải đầu cho nàng cũng ngừng một chút, sau đó mới tiếp tục. Cảnh tượng lười biếng mà chải đầu cho nàng như vậy khiến hắn nghĩ tới chuyện khi còn nhỏ của hai người, tuy rằng hắn lớn hơn nàng vài tuổi, nàng lại rất thích dính lấy hắn, mỗi lần hắn đến Võ Hưng Hầu phủ thì tiểu nha đầu này đều thích vây quanh hắn, cho dù sau khi lớn lên, nàng cũng rất ỷ lại hắn.

Bên môi Phó Minh Trác lại lần nữa mang theo ý cười, sự lạnh nhạt trên người hoàn toàn tiêu tán, động tác của hắn cũng nhanh, chải xong liền đưa lược cho nàng, để nàng cầm tạm, còn hắn cột tóc nàng lên như kiểu vừa rồi.

Lục Cẩm tất nhiên cũng nhớ ra rất nhiều chuyện lúc trước, trải qua lần này, nàng thậm chí cảm thấy hai người lại trở về như khi xưa. Hắn một tay cố định kiểu tóc của nàng, một tay cầm lấy lược trong tay nàng, sau khi cắm xong mới nói: "Môi của muội còn có chút đỏ, đợi lát nữa rồi đi ra."

Gương mặt của Lục Cẩm không chịu khống chế mà nóng lên một chút, nàng cũng nhìn môi hắn một cái, đôi môi kia cũng ướt át, vì sinh ra tuấn mỹ, giờ phút này không khỏi có thêm vài phần tà khí. Lục Cẩm vậy mà lại không dám nhìn thẳng hắn, ánh mắt có chút trốn tránh, "Huynh phải đi rồi à? Không tránh một lát sao?"

Thấy nàng còn có chút thẹn thùng, cặp mắt hoa đào của Phó Minh Trác mang theo ý cười, khóe môi y cũng nhếch lên nụ cười, thấp giọng nói: "Một đại nam nhân như ta có cái gì mà phải tránh né?"

Hắn nói xong, nhéo mặt nàng một chút, "Đi đây, muội biểu hiện cho tốt."

Lục Cẩm nhìn theo bóng dáng của hắn làm mặt quỷ, nghĩ đến việc môi hắn vô cùng đỏ, nàng không chừng còn đỏ hơn, liền ngoan ngoãn đợi trong hoa viên một lát, ngắm hoa xong mới rời đi.

Sau khi quay lại, nàng cùng bà mẫu ăn sáng rồi mới trở về chỗ ở của mình.

Lục Cẩm từ trước đến nay lười nhác, mọi việc đều không thích nhọc lòng, hiện giờ cũng đã xin lỗi, thấy biểu ca không còn tức giận như vậy nữa, bữa tối cũng lười trông chừng bọn nha hoàn làm. Khi chạng vạng, nàng chỉ phân phó một câu, để đám nha hoàn làm vài món biểu ca thích ăn rồi đi đọc thoại bản.

Trong lòng nàng có một giấc mộng võ hiệp, thoại bản thích xem đều là viết về võ hiệp, khi đọc đến chỗ xuất sắc, thật sự muốn học theo nhân vật trong này bỏ nhà ra đi, ở bên ngoài lang bạt.

Nàng đọc rất say sưa, căn bản không biết Phó Minh Trác đã tới đây.

Lúc này, cách thời gian dùng bữa tối còn một lúc, thấy nàng nằm trên ghế mây đọc thoại bản, đừng nói là tự tay nấu cho hắn, căn ăn bản là không vào đến phòng bếp, Phó Minh Trác nhịn không được mà muốn nghiến răng.

Hắn thậm chí cảm thấy bộ dáng sau khi làm việc xong liền gấp không chờ nổi mà chạy về nhà của bản thân có chút buồn cười, "Không phải tự tay nấu cơm cho ta sao? Lục Cẩm, muội biểu hiện như vậy à?"

Nghe được thanh âm hắn nghiến răng nghiến lợi, đôi tay ôm sách của Lục Cẩm hơi run một chút, nàng vội vàng bỏ sách xuống, đứng dậy khỏi ghế mây, trong đôi mắt đen có chút chột dạ, "Biểu ca? Sao sớm như vậy huynh đã trở lại rồi?