Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 123: Phiên ngoại 2




Cho dù lăn lộn đến tận khuya, ngày hôm sau Lương Y Đồng vẫn dậy rất sớm, chỉ là vừa động đậy thì đã cảm thấy cả người bủn rủn. Nghĩ đến sự càn rỡ của hắn tối hôm qua, má nàng có chút nóng, đang muốn đứng dậy thì Dự Vương cũng đã

tỉnh.

Hắn siết chặt eo nàng, cọ cọ cái trán của nàng, vì vừa mới ngủ dậy nên thanh âm rất lười biếng, ít đi vài phần lạnh lẽo, vô cùng dễ nghe, "Không ngủ nữa à?"

Lương Y Đồng gật đầu. Hôm nay là ngày Tuyết Mai thành thân, tất nhiên không thể ở trên giường mãi. Ai ngờ thấy nàng không ngủ, hắn lại đè nàng xuống, hôn lên môi nàng.

Lương Y Đồng né sang một bên, nụ hôn hắn rơi trên má nàng. Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi tối lại, có chút không vui, hắn nghiêng đầu cắn môi nàng, thấp giọng nói: "Trốn cái gì?"

Nhận thấy sự xâm lược của hắn, gương mặt Lương Y Đồng lại nóng lên, nàng duỗi tay ra đẩy hắn, "Đừng làm loạn, đã nói là phải dậy sớm một chút."

Dự Vương cũng không thèm để ý, duỗi tay nắm lấy cằm nàng, bá đạo hôn xuống. Lương Y Đồng thật sự không có chút biện pháp nào với hắn, sau khi nụ hôn kết thúc, áo lót trên người nàng đã bị nới lỏng chút, cũng may là hắn biết chừng mực, không làm đến cuối cùng.

Lương Y Đồng vừa mặc y phục xong thì lại nghe thấy tiếng khóc của bảo bảo. Thanh âm của tiểu gia hỏa không lớn, nhưng vì ở cách vách nên Lương Y Đồng mơ hồ nghe được, vội vàng chạy sang nhìn thử.

Lúc này mấy nhũ mẫu đều đã dậy, trong đó có một người ôm lấy tiểu gia hỏa. Khi Lương Y Đồng đi tới, tiểu gia hỏa đang nhắm mắt khóc thút thít, thanh âm không lớn, tay chống lên má, lông mi còn dính nước mắt, bộ dáng ủy khuất vô cùng.

"Đi tiểu hay là đói bụng?"

Nàng đi qua, thật cẩn thận ôm bảo bảo vào trong lòng, nghe nhũ mẫu nói: "Vừa mới xem qua, không có nước tiểu, hẳn là đói bụng, buổi tối người ấy chỉ uống sữa hai lần."

Khi Lương Y Đồng chăm bảo bảo, phần lớn tình huống tiểu gia hỏa đều uống ba lần. Nàng ôm bảo bảo ngồi lên giường, nói: "Các ngươi lui ra trước đi, ta cho nó ăn là được."

Biết là khi nàng cho bảo bảo uống sữa không thích bị người khác nhìn, không chỉ có nhóm nhũ mẫu lui xuống, bốn nha hoàn kia cũng đi ra. Khi Dự Vương tới, nàng vừa mới cho bảo bảo uống xong, đang kéo y phục lại. Áo lót màu đỏ làm nổi bật da thịt tuyết trắng của thiếu nữ, tạo nên một hình ảnh đánh vào thị giác một cách mãnh liệt, dụ.c vọng của Dự Vương vừa áp xuống đã bắt đầu xông ra lần nữa.

Thấy hắn đến, trong lòng Lương Y Đồng có chút hoảng, vội vàng kéo y phục lại, bên tai hơi nóng, "Sao chàng lại đến đây?"

Sau khi nàng rời giường, hắn cũng đã dậy đi tắm một hồi.

Dự Vương nói: "Nghe Lục Tú nói bảo bảo khóc nên ta tới nhìn thử, đói bụng sao?"

Trong miệng hắn thì nói bảo bảo, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn hắn là thấy ánh mắt hắn đang đặt trên người nàng, mang theo tính xâm lược rất lớn. Lương Y Đồng bị hắn nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, nàng khẽ "ừm" một tiếng, lập tức cúi đầu nhìn bảo bảo, tránh ánh mắt của hắn.

Bảo bảo dựa vào lòng nàng đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chỉ có lông mi là còn hơi ướt, ngủ rất yên tĩnh. Giờ khắc này,Lương Y Đồng hy vọng tiểu gia hỏa đừng ngủ, như vậy nàng còn có thể trêu chọc, cùng bảo bảo chơi một lát.

Thấy tai nàng đỏ lên, Dự Vương có chút buồn cười. Hắn bình tĩnh mà đi tới trước mặt nàng, duỗi tay nhéo nhéo vành tai phiếm hồng của nàng, hạ giọng nói: "Như vậy đã xấu hổ rồi sao? Từ trên xuống dưới của nàng, có nơi nào ta chưa từng chạm qua chứ?"

Mặt Lương Y Đồng đỏ như máu, sợ hắn tiếp tục nói, nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái. Dự Vương cong cong môi, làm ra tư thế câm miệng, đại khái là vì đang cười, ngũ quan lạnh nhạt của hắn cũng nhu hòa hơn đôi chút.

Lương Y Đồng không để ý hắn nữa, đặt bảo bảo vào trong nôi, một lát sau thì tiểu gia hỏa đi tiểu. Mỗi lần tiểu gia hoa này tiểu xong thì đều rầm rì hai tiếng, nhắc nhở người lớn đổi tã cho mình. Khuôn mặt của bảo bảo trắng nõn, ngũ quan rất tinh xảo, cho dù khi nhắm mắt thì cũng có chút đáng yêu.

Lương Y Đồng ôm bảo bảo lên, nha hoàn cùng nhũ mẫu mơ hồ nghe được động tĩnh, muốn tới hỗ trợ thi Dự Vương lại nhíu mày, cho các nàng lui xuống.

Thấy các nàng vội vàng lui ra, Dự Vương tự mình động thủ đổi cái tã ướt, rồi lại sờ ống quần tiểu gia hỏa, thấy quả thức đã ướt thì nói: "Y phục cũng thay một chút."

Lương Y Đồng nói: "Y phục của bảo bảo đều ở trong phòng của chúng ta, còn chưa có chuyển sang đây, chàng đi lấy một bộ tới đi. Hôm nay là ngày đại hỷ của Tuyết Mai cùng Tiêu Lĩnh, chàng lấy một bộ màu đỏ đi, tương đối có không khí, còn là do Tuyết Mai tự tay làm."

Dự Vương tất nhiên không có ý kiến, rất nhanh đã cầm y phục của tiểu gia hỏa đến. Lương Y Đồng ôm bảo bảo, Dự Vương giúp bảo bảo thay đồ. Tiểu gia hỏa có chút buồn ngủ, đôi mắt không mở lên được, khi được Dự Vương nâng chân lên thì còn đá lên tay hắn một cái.

Tiểu gia hỏa còn nhỏ tuổi, đá không đau, khi bị đụng chạm như vậy, trong lòng Dự Vương dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, giống như quay lại mấy tháng trước, vào lần đầu cảm nhận được thai động.

Sợ tiểu gia hỏa cảm thấy lạnh, Dự Vương cũng không chậm trễ, rất nhanh đã thay xong y phục cho bảo bảo. Lương Y Đồng lại nhớ đến bộ dáng vụng về của hắn vào lần đầu mặc y phục cho bảo bảo, hiện giờ thấy động tác của hắn thuần thục như vậy, nàng còn muốn khen ngợi vài câu.

Sau khi thay y phục, đôi mắt của tiểu gia hỏa hoàn toàn nhắm lại, khuôn mặt nhỏ dán vào trong lòng Lương Y Đồng. Tiểu gia hỏa nhỏ xíu, khi ngủ cũng không nhúc nhích, vì quá đẹp nên rất giống búp bê, Lương Y Đồng nhịn không được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ của bảo bảo.

Vì thời gian không còn sớm, nàng cũng không quá chậm trễ, sau khi đặt bảo bảo lên nôi đi tới chỗ Tuyết Mai.

Tuyết Mai là người của Thanh U đường, hiện giờ cũng xuất giá từ Thanh U đường. Ba tháng trước, Tiêu Lĩnh đã mua một cái sân ở Tử Thông hẻm, hai người sẽ bái thiên địa ở đó, ngày sau chỗ đó chính là tổ ấm của bọn họ.

Khi Lương Y Đồng đến, Tuyết Mai đã trang điểm xong. Ngũ quan của nàng rất nhu hòa, có một loại khí chất không tranh không đoạt, vô cùng an tĩnh. Vì ngày thường ít khi trang điểm, giờ phút này nàng vô cùng động lòng người.

Tuyết Trản đang ở đây bận tới bận lui, thấy Vương phi đến, Tuyết Mai vội vàng đứng lên, khi muốn hành lễ thì Lương Y Đồng trực tiếp cầm lấy tay nàng, cười nói: "Hôm nay là này đại hỷ của ngươi, không cần hành lễ."

Lương Y Đồng kéo Tuyết Mai ngồi xuống, thấy nàng chỉ cần thoa son nữa là xong, Lương Y Đồng muốn tự tay giúp. Tuyết Mai có chút sợ hãi, từ chối: "Việc nhỏ này nào đáng để Vương phi tự tay làm?"

Lương Y Đồng cười nói: "Khách sáo với ta làm cái gì? Trong đáy lòng ta vẫn luôn coi ngươi là tỷ tỷ, đừng nói chỉ thoa son cho ngươi, nếu ta là nam tử, sức lực lớn hơn chút, còn muốn tự mình cõng ngươi lên kiệu hoa."

Những lời này bao hàm tình nghĩa quá nặng, Tuyết Mai không khỏi đỏ con mắt. Lương Y Đồng vội vàng lấy khăn lau cho nàng, thấp giọng nói: "Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi, không thể rơi lệ."

Tuyết Mai cười nói: "Vâng, nô tỳ nghe lời Vương phi."

Lương Y Đồng thoa son môi giúp nàng, vừa thoa vừa nói: "Tuy rằng nhân phẩm của Tiêu Lĩnh rất tốt, nhưng nam nhân có đôi khi sẽ không tránh khỏi sơ ý, nếu bị ủy khuất thì ngàn vạn lần không thể giữ trong lòng, biết chưa?"

Khi nàng nói chuyện cũng đã thoa xong son môi, Tuyết Mai nhẹ nhàng gật đầu, biểu tình có chút thẹn thùng.

Tuyết Trản cũng nói: "Ngày thường tính tình của tỷ quá tốt, sau khi thành thân ngàn vạn lần không thể nén giận. Nếu hắn khi dễ tỷ, tỷ cứ việc nói cho chúng ta biết, chúng ta giúp tỷ xả giận."

Nói xong lời này, Tuyết Trản mới nghĩ đến Tiêu Linh cũng ở đây, không khỏi líu lưỡi. Tiêu Linh không tức giận, ngược lại là nói với Tuyết Mai: "Nếu huynh ấy dám khi dễ tẩu tẩu, ta cũng giúp tẩu xả giận.

Nghĩ đến Tiêu Lĩnh, Tuyết Mai có chút thẹn thùng. Hắn tốt như vậy, sao có thể khi dễ nàng? Mặc kệ người khác nghĩ y như thế nào, Tuyết Mai đều cảm thấy không có khả năng. Khi hắn làm việc, thấy nàng xách hộp đồ ăn cũng sẽ đến hỗ trợ một chút, người ôn nhu như vậy sao có thể khi dễ nàng?

Khi nàng cúi đầu, có một vẻ dịu dàng động lòng người, cho dù không tin, Tuyết Mai vẫn nhỏ giọng nói đa tạ. Đại khái là có chút xấu hổ, cái cổ trắng tuyết của nàng cũng nhiễm sắc hồng, cực kỳ giống hoa đào tháng ba.

Nhân duyên của Tuyết Mai trong Dự Vương phủ rất tốt, mọi nha hoàn trong phủ đều tới đây tiễn nàng xuất giá, ai cũng chuẩn bị lễ vật, ngay cả hai đại nương ở phòng Bếp cũng đến một chuyến. Vì bận tâm Lương Y Đồng cũng ở đây, mọi người không dám ở lâu, dù sao thì trong khoảng thời gian này, điều nên nói đều đã nói rồi.

Tiêu Lĩnh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Tuyết Mai ôn nhu xinh đẹp, ở trong mắt mọi người, hai người họ tất nhiên rất xứng đôi. Ngay cả mấy nha hoàn trong phủ có ý với Tiêu Lĩnh, khi biết hắn muốn cưới Tuyết Mai cũng đều cảm thấy bọn họ ở chung một chỗ thực sự là trai tài gái sắc.

Khi thời gian sắp tới, Tuyết Mai đi thay giá y. Nàng thanh tú mỹ lệ, khi mặc giá y thì ngũ quan càng thêm minh diễm động lòng người, mọi người đều sửng sốt mà nhìn. Tuyết Trản cũng nhịn không được mà sờ sờ mặt Tuyết Mai, cười nói: "Biết ngay là dáng vẻ này của tỷ sẽ cực kỳ xinh đẹp mà, đợi lát nữa Tiêu đại nhân tới sẽ nhìn tới lác mắt cho xem."

Gương mặt của Tuyết Mai lại đỏ lên, biết rõ Tuyết Trản là người chỉ cần càng phản bác thì sẽ nói càng hăng hơn, Tuyết Mai chỉ đỏ mặt cúi đầu, không nói gì cả.

Khi nghe được tiếng khua chiêng gõ trống, mọi người đều biết, nhất định là đội ngũ đón dâu đã tới rồi. Không bao lâu sau, Tiêu Lĩnh đã tới. Hắn mặc một thân hồng y, tóc đen cột lên cao, vì dáng người đĩnh đạc, ngũ quan lạnh nhạt, càng thêm vẻ tuấn mỹ.

Khi hắn đến đây, đầu tiên là hành lễ với Lương Y Đồng, còn dẫn theo Tuyết Mai kính trà cho nàng. Hốc mắt Tuyết Mai hơi đỏ lên, kìm nén không rơi lệ. Việc kính trà cho phụ mẫu của Tuyết Mai cũng cử hành ở Thanh U đường, ngay trong nhà chính.

Mẫu thân của Tuyết Mai không nhịn được mà khóc, Tuyết Mai cũng rơi nước mắt theo, Lương Y Đồng cùng Tuyết Trản khuyên vài câu, tiếng khóc mới dần nhỏ lại. Có lẽ là do bên ngoài quá ầm ĩ, bảo bảo ngủ không được yên ổn, đột nhiên khóc hai tiếng.

Dự Vương đang ở trong phòng của bảo bảo đọc sách, nghe được tiếng tiểu gia hỏa khóc thì đặt sách xuống, đi tới trước nôi. Bảo bảo khóc cũng không nghiêm túc, kêu lên hai tiếng, nước mắt cũng không có.

Dự Vương lại có chút đau lòng, trực tiếp duỗi tay ôm tiểu bảo bảo lên. Lúc đầu khi ôm hài tử, động tác của hắn rất vụng về, trải qua một tháng tập luyện, hiện giờ đã hoàn toàn thuần thục. Hắn một tay nâng đầu nhỏ của tiểu gia hỏa lên, một tay nâng cái mông nhỏ, trực tiếp ôm bảo bảo vào trong lòng.

Bảo bảo nhận thấy động tác của hắn, mở mắt, đôi mắt hoa đào đen nhánh tỏa sáng, cho dù tuổi còn nhỏ, phạm vi có thể nhìn thấy cũng hữu hạn, nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng ngời có hồn. Dụ Vương hôn lên khuôn mặt nhỏ một cái, tiểu gia hỏa không khóc nữa, chỉ mơ hồ mà nhìn chằm chằm hắn.

Khi Tiêu Lĩnh dẫn Tuyết Mai đến cáo biệt hắn, đúng lúc nhìn thấy bộ dáng hắn đang dỗ hài tử. Hắn thân hình cao lớn, bảo bảo trong lòng lại nhỏ xíu, hình ảnh hắn ôm hài tử rất giống như đang nâng niu một trận bảo hiếm lạ, có cảm giác khó nói thành lời. Biết là Dự Vương thương nhi tử đến mức nào, bọn họ cũng không kinh ngạc, trực tiếp quỳ xuống.

Dự Vương không buông bảo bảo ra, vẫn ôm lấy tiểu gia hỏa, chỉ nâng cằm lên, sau khi cho hai người đứng lên thì mới dặn dò Tiêu Lĩnh một câu, "Nếu đã thành thân, ngày sau nhớ chiếu cố thê tử thật tốt."

Có mấy nha hoàn đứng ở bên ngoài cửa sổ, mơ hồ nghe được lời của Dự Vương, cả đám người chỉ cảm thấy Tuyết Mai thật có phúc khí, gả cho Tiêu Lĩnh chưa nói, vậy mà còn có thể nhận một câu chiếu cố của Vương gia.

Lương Y Đồng cũng tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Dự Vương ôm tiểu hài tử thì cong cong môi, duỗi tay ôm lấy bảo bảo vào trong lòng.

Sau khi tiễn Tuyết Mai đi, Dự Vương phủ lập tức trở nên an tĩnh. Khi Dự Vương đi uống rượu mừng, Lương Y Đồng ở lại trong phủ chăm sóc bảo bảo.

Bảo bảo tuổi còn nhỏ, phần lớn thời gian đều ngủ, khi tỉnh lại thì Lương Y Đồng sẽ bồi tiểu gia hỏa chơi một lát. Tiểu gia hỏa này có chút mẫn cảm với âm thanh, đôi mắt nhỏ thích nhìn theo động tác xoay tới xoay lui của trống bỏi, có đôi khi nhìn theo trống bỏi đến mức nhịn không được mà ngáp một tiếng. Bộ dáng ngáp của tiểu gia hỏa vô cùng thú vị, cái miệng nhỏ mở to, đôi mắt nhắm lại, vừa ngây thơ vừa mờ mịt.

Lương Y Đồng nhớ rõ bảo bảo của Đại biểu tỷ sau khi sinh vô cùng thích khóc, nửa đêm khóc to, dỗ mãi cũng không được, mấy nhũ mẫu đều bị lăn lộn đến gầy gò. Bảo bảo nhà bọn họ lại một chút cũng không thích ầm ĩ, Lương Y Đồng có lúc còn cảm thấy tiểu gia hỏa quá an tĩnh.

Buổi tối khi Dự Vương trở về, bảo bảo lại ngủ rồi, đang nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ, tay vẫn dán lên mặt. Lương Y Đồng ngồi ở một bên, đang làm một đôi giày thêu hình con hổ cho bảo bảo, rõ ràng là đã làm rất nhiều, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà làm tiếp.

Nhìn thấy nàng vừa hết ở cữ đã làm giày cho bảo bảo, Dự Vương nhíu mi, "Vừa mới có thể chạm vào kim chỉ là lại bắt đầu, không muốn ngồi yên như vậy sao?"

Khi ở cữ, nếu như dùng mắt quá độ thì rất dễ tổn hại đến đôi mắt, Dự Vương mới đem hết kim chỉ của nàng tới Trúc Du đường, ai ngờ bảo bảo vừa đầy tháng, nàng đã không chịu ngồi yên.

Lương Y Đồng sở sở chóp mũi, cười nói: "Không phải sắp Tết rồi sao, muốn làm cho bảo bảo một đôi giày mới."

Trước kia khi sắp đến Tết nàng đều làm cho hắn đầu tiên, nào có chuyện bảo bảo được trước thế này? Dự Vương có chút khó chịu, chỉ cảm thấy trong lòng nàng, bản thân đã không còn xếp thứ nhất, hắn "hừ" một tiếng, "Làm nhiều giày như vậy, một ngày một đôi nó cũng đi không hết, cũng không sợ ngày sau chiều hư bảo bảo."

Kim chỉ trong tay Lương Y Đồng tạm dừng một chút, buồn cười nói: "Chắc chàng thì không chiều bảo bảo. Mỗi lần trở về, chỉ cần bảo bảo đang thức thì nhất định sẽ chơi với nó một lát, dù bận cũng không quên dỗ thằng bé, thay tã cũng là tự tay làm, ta còn sợ chàng chiều nó quá đó."

Dự Vương xoay chuyển ánh mắt, không đổi sắc mà nói: " Ta chỉ sợ nàng quá mệt nhọc, muốn chia sẻ với nàng một chút mà thôi, sao cso thể gọi là chiều nó?"

"Được rồi được rồi, chàng không chiều."

Giọng nói của nàng nghe rất có lệ, Dự Vương có chút khó chịu, cắn lên môi nàng một cái. Hắn cắn không đau, Lương Y Đồng lại nhịn không được mà cong môi, trêu ghẹo hắn: "Nói chàng chiều nó, chàng nghe không xuôi tai, nói theo ý chàng mà chàng vẫn không thỏa mãn, sao nào? Có chuyện gì sao?"

Dự Vương cắn chóp mũi nàng, nói: "Tự mình nghĩ lại xem đã làm sai chỗ nào."

Lương Y Đồng nào đoán được, chỉ cảm thấy tâm tư hắn quá khó đoán.

Nhìn ánh mắt trong sáng vô tội của nàng. Dự Vương lại bất mãn mà cắn nàng, câu "làm giày cho ta trước" như thế nào cũng không nói nên lời.

Cuối cùng hắn cũng chỉ hóa bất mãn thành động lực, hung hăng khi dễ nàng một hồi. Hắn nào biết được, ngày tháng ăn giấm vẫn còn rất dài.