Kiều Thê Của Phó Tổng - SS Hà Thần

Chương 8




Phó Thiếu Khâm cũng kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trên người Trầm Tương không có bất kỳ mảnh vải che chắn nào, mới vừa bước ra nên làn da hơi ửng đỏ, tóc ngắn ướt sũng rối tung rơi lả tả, một khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay dính lấy bọt nước cùng sương mù.
Cô cứ như vậy hiện ra trước mắt Phó Thiếu Khâm.
Phó Thiếu Khâm cũng mặc rất ít.
Thân thể cơ bắp nhiều gân, chất da màu đồng cổ, vai rộng eo hẹp, trên cánh tay phải có hai vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, nhưng lại thể hiện khí phách và bản lĩnh của người đàn ông.
Trầm Tương nhìn thấy vết sẹo của hắn sợ tới mức cả trái tim đều co rút.
Nhưng đồng thời cũng vô cùng ngượng ngùng.
Cô hoảng loạn đưa tay ôm ngực phía trước, nhưng ôm thế nào cũng sẽ lộ ra ngoài, cô lại nơm nớp lo sợ vươn cánh tay muốn lấy áo tắm ra mặc vào.
Tay Trầm Tương run lẫy bẩy.
"Anh... không phải anh không trở lại sao? Sao anh lại ở đây?" Hàm răng trên dưới của cô kêu lên khanh khách, cả khuôn mặt đỏ bừng như sắt hàn.
Rốt cục cũng lấy được áo choàng tắm, nhưng làm thế nào cũng không mặc vào được.
Thật vất vả mới mặc được vào, mới phát hiện áo choàng tắm dài đến chạm đất.
Lúc này Trầm Tương mới phát hiện, đây là áo choàng tắm của đàn ông, vừa béo vừa lớn vừa dài.
Cô vội vàng quấn áo choàng tắm đi ra ngoài, càng khẩn trương thì lại càng loạn, một chân của cô giẫm lên vạt áo choàng tắm, cả người ngã xuống đất.
“A..." Trầm Tương lại thét chói tai một tiếng.
Phó Thiếu Khâm giơ tay ôm cô vào lòng, không để cô ngã sấp xuống.
Người đàn ông ngửi thấy một mùi quen thuộc giống như ngửi thấy ở đâu đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, cúi đầu rơi xuống sau gáy cô.
Trầm Tương bị dọa khóc thành tiếng: "Buông tôi ra.......”
Phó Thiếu Khâm đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn mắng một câu, tiện tay nhặt khăn tắm lên đem Trầm Tương bọc lại, ôm cô đẩy ra cửa của phòng ngủ sau đó xoay người rời đi.
Đùng!
Cửa phòng đóng lại.
Hắn vội vàng đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh dội thẳng lên người.
Trầm Tương nằm bên trong cuộn mình ở trên giường tự trách, vì sao khi hắn ôm lại không phản kháng.
Trầm Tương, cô rất muốn gả vào hào môn sao?
Cô thật không biết xấu hổ!
Phó Thiếu Khâm chán ghét cô như vậy, làm sao có thể coi trọng một người phụ nữ vừa mang thai lại vừa từ trong lao ngục đi ra?
Cẩn thận chết mất xác lúc nào không hay!
Cô ở trong phòng nửa ngủ nửa tỉnh sống qua một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại rất sớm, thấy trong phòng khách không có ai, cô liền cầm lấy giấy ghi chú để lại lời nhắn.
Bút phong vẫn tinh tế sắc bén như lần trước: Ngại quá Phó tiên sinh, tôi cho rằng anh sẽ không trở về nơi này nghỉ ngơi, ngày hôm qua dùng phòng tắm của anh, mạo phạm anh, chuyện đã qua, tôi sẽ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cũng hy vọng ngài coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Tờ giấy lưu lại, Trầm Tương liền đi bệnh viện thăm dì Hạ.
Sáng nay cô không nhìn thấy người giúp việc kia nữa, Trầm Tương hiểu được, đây là dì Hạ khổ tâm sắp xếp, dì Hạ muốn cho bọn họ gạo sống nấu thành cơm chín.
Đi tới phòng bệnh, vừa vào cửa Hạ Thục Mẫn liền đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Tương Tương, sao con tới sớm như vậy? Hôm nay con không nên xuống giường, con phải nghỉ ngơi nhiều.”
Trầm Tương ngượng ngùng nói: "Mẹ...... Đừng nói nữa.”
“Nói với mẹ, đêm qua, hạnh phúc không?" Hạ Thục Mẫn mỉm cười hỏi.
“Ừm." Trầm Tương mơ hồ gật gật đầu, liền nhào vào trong ngực Hạ Thục Mẫn.
Hạ Thục Mẫn ôm cô: "Con có biết con và Thiếu Khâm xứng đôi không? Mẹ sẽ không nhìn lầm hai con đâu, mẹ nhất định sẽ cho con một hôn lễ rực rỡ..."
“Cảm ơn mẹ." Mặc dù biết đây là đang diễn kịch, nhưng Trầm Tương vẫn rất cảm kích Hạ Thục Mẫn.
Nhưng đối với Hạ Thục Mẫn mà nói đây không phải đang diễn kịch.
Hạ Thục Mẫn thật sự muốn cho Trầm Tương một cuộc sống thật tốt.
Cả buổi sáng, Trầm Tương vẫn ngồi cười đùa ở phòng bệnh của Hạ Thục Mẫn, nhưng Hạ Thục Mẫn là người có bệnh nói một lát thì cảm thấy buồn ngủ.
Chờ Hạ Thục Mẫn ngủ rồi Trầm Tương mới rời đi.
Cô phải tranh thủ thời gian đi tìm việc làm.
Đi trên đường, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một quảng cáo ở khe hở trạm xe buýt: Tuyển trợ lý thiết kế kiến trúc.
Hồi đại học chuyên ngành mà Trầm Tương học chính là kiến trúc công trình học, nhưng vì đi tù thay cho Lâm Tịch Nguyệt mà học đến năm thứ hai thì bị gián đoạn. Ở trong tù, nguyên nhân cô có quan hệ tốt với dì Hạ cũng bởi vì dì một người có cái nhìn về kiến trúc rất độc đáo.
Khi hai người ở trong tù nhàn rỗi, thường xuyên nghiên cứu về kiến trúc học.
Chỉ tiếc, cô không có bằng đại học, còn là một người mới ra tù, còn mang thai, khẳng định nhà tuyển dụng sẽ không cần cô.
Nhưng trong lòng cô lại ôm hy vọng.
Trầm Tương dùng giấy bút vẽ mấy bức hình, sau đó đến tiệm photo nhờ họ scan rồi gửi đến hòm thư cho cô. Sau đó cô gửi nó cho nhà tuyển dụng.
Vừa làm xong việc này, cô nhận được một cú điện thoại: "Alo?”
“Trầm Tương đấy à." Đầu kia, là giọng nói vô cùng đắc ý của Lâm Tịch Nguyệt.
"Làm sao cô biết số điện thoại của tôi?" Trầm Tương nghi hoặc hỏi. Lâm Tịch Nguyệt cười nói: "Đến chỗ ở của cô tôi còn tìm được thì nói gì đến số điện thoại.” “Có chuyện gì?" Trầm Tương hỏi. "Ngày hôm qua là tôi không đúng, hôm qua tâm tình tôi không được tốt, chiều nay khoảng bốn năm giờ cô tới Lâm gia lấy ảnh của mẹ cô đi.” Trầm Tương: "......” Cô không ngờ mới có một ngày mà sự thay đổi của Lâm Tịch Nguyệt lại lớn như vậy, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều, cô chỉ muốn nhanh chóng lấy ảnh của mẹ về. Bốn năm giờ chiều, Trầm Tương lại đến Lâm gia. Vào cửa, Trầm Tương mặt không chút thay đổi nhìn Hứa Anh: "Ảnh của mẹ tôi đâu? Mời bà đưa cho tôi, tôi lập tức đi ngay.” “Gấp cái gì chứ Trầm Tương?" Hứa Anh nở nụ cười hiền hòa: "Nếu đã tới, thì ngồi một chút đi.” "Xin lỗi, không có hứng thú!" Trầm Tương bình tĩnh nói.
Hứa Anh không vui cau mày quát: "Cô đủ lông đủ cánh rồi nhỉ, cũng không nghĩ đến cái nhà này đã nuôi cô tám năm ròng, giờ đến ngồi cũng không muốn ngồi, xem ra giờ cô đã trèo lên được cành cao không cần Lâm gia chúng tôi rồi đúng không?”
“Tôi sẽ tìm một người chồng giàu có gấp trăm lần Trầm gia các người, nói không chừng về sau tôi mới là người bố thí cho Lâm gia các người." Trầm Tương cao ngạo nâng cằm nhìn Hứa Anh.
Hứa Anh: "..." Tức đến nỗi thiếu chút nữa không khống chế được mình.
“Chị Trầm Tương, nghe khẩu khí chị lớn nhỉ? Vậy đem ông chồng phú hào của chị ra đây cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi.” Tiếng của Lâm Tịch Nguyệt từ bên ngoài truyền đến.
Trầm Tương vừa quay đầu lại, thấy một nam một nữ đi tới, ngoài Lâm Tịch Nguyệt ra, người đàn ông còn lại dĩ nhiên là Phó Thiếu Khâm.