Trước khi rời khỏi quán bar, nhân lúc Quan Quý Minh đang lơ là, Cận Tiểu Đình lại uống thêm hai ly rượu nữa, khiến cho cô không còn chút sức lực nào, ngay cả việc tự đi ra khỏi quán cũng không làm được. Quan Quý Minh đành phải ôm cô đi, còn bị Hà Lệ cảnh cáo, yêu cầu anh không được làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thì mới đồng ý cho anh rời khỏi.
“Anh Quan... Làm sao bây giờ... Em uống rượu... Em về nhà anh ngủ nhờ được không?” Cận Tiểu Đình ngồi bên chỗ phụ lái lắc lắc thân mình, say rượu khiến cô ngay cả nói một câu cũng không xong.
“Ừ.” Ánh mắt Quan Quý Minh lại hiện lên một tia quỷ dị.
“Ừm... Cảm ơn anh.” Nếu như ba mẹ biết cô uống say đến mức này, chắc chắn sẽ đánh chết cô.
Sau khi Quan Quý Minh thắt dây an toàn cho cô thì lái xe về nhà, còn về việc phải gọi điện thoại báo cho nhà họ Quan, anh căn bản không hề làm, cũng không muốn làm. Anh muốn cha Quan đến nhà anh đòi người.
Khi Quan Quý Minh ôm Cận Tiểu Đình về nhà, mẹ Quan kinh ngạc vô cùng. Lúc ra khỏi cửa vẫn ổn, sao khi trở về nhà người cả hai đều đầy mùi rượu thế này?!
“Tiểu Đình làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Quan lo lắng căng thẳng hỏi.
“Không có gì đâu. Cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi thôi.” Quan Quý Minh trả lời qua loa xong rồi hỏi: “Ba đâu rồi?”
“Ngày mai ông ấy phải ra ngoài sớm nên ngủ trước rồi.”
“Nếu không có việc gì con và Tiểu Đình cũng nghỉ ngơi đây. Phiền mẹ đừng quấy rầy.”
Mẹ Quan sửng sốt một hồi, vẫn chưa kịp phản ứng gì khi thấy con trai ôm Cận Tiểu Đình, còn ngây ngốc nói: “Vậy các con nghỉ ngơi sớm đi.” Lúc Quan Quý Minh bước lên lầu, mẹ Quan lại nói: “Phòng khách nhà mình đã 3 năm rồi chưa quét dọn, không thể để Tiểu Đình ngủ ở đó được.”
Quan Quý Minh vừa đi tiếp vừa trả lời, “Tiểu Đình sẽ ngủ ở phòng con.”
Mẹ Quan sửng sốt một hồi, chờ đến khi bà kịp hoàn hồn thì Quan Quý Minh đã ôm Cận Tiểu Đình vào phòng mình rồi. Mà trong đầu bà vẫn còn quanh quẩn những nghi ngờ.
Sau khi Quan Quý Minh đặt Cận Tiểu Đình lên trên giường, lập tức khóa trái cửa phòng lại, sau đó đứng ở cuối giường nhìn cô gái say đến bất tỉnh nhân sự kia. Nhìn dáng vẻ say khướt đáng yêu của cô, khóe miệng anh cong lên. Nụ cười kia không phải của một anh trai hàng xóm, mà là khát vọng của một người đàn ông đối với một người con gái.
Từ lúc anh dẫn cô vào quán bar, anh đã biết chắc kế hoạch của mình nhất định sẽ thành công. Bây giờ Cận Tiểu Đình đang nằm trên giường của anh, mà anh, sẽ giữ lấy cô.
Anh tự cởi quần áo của mình, rồi lại cởi quần áo của cô. Vừa mới nhìn thấy thân thể trần truồng của cô, nửa người dưới của anh đã căng trướng khó chịu. Anh vẫn luôn nghĩ cách để có được cô. Cho dù cô có bạn trai, anh cũng vô cùng kiên nhẫn khuyên cô chia tay. Bây giờ cơ hội đã đến, cuối cùng cô cũng thuộc về anh.
Anh không vội vàng chiếm lấy cô, ngược lại lại hết sức âu yếm thân thể cô, không buông tha bất kỳ một chỗ nào. Riêng nơi u cốc thần bí giữa hai chân cô, anh muốn để đến cuối cùng mới chậm rãi nhấm nháp.
Sau khi vuốt ve toàn thân cô, anh đổi sang dùng miệng. Đầu tiên là hôn lên môi cô, cho cô biết thế nào là nụ hôn chân chính, đến khi cô khẽ cất tiếng kháng nghị, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng đẩy ngực anh ra, thân thể mềm mại vặn vẹo dưới thân anh, anh mới dời môi, hôn một đường từ môi cô xuống cần cổ.
Anh lưu luyến thật lâu trên hai ngọn núi không quá đầy đặn nhưng vô cùng đáng yêu của cô. Dưới sự hôn mút của anh, hai hạt đậu đỏ non mềm đáng yêu dần dần săn cứng lại. Lại tạo thêm dấu ấn trên ngực cô, đến tận khi hài lòng anh mới tiếp tục dời môi hôn dần tới bụng cô, tiến dần tới u cốc khiến người ta mong chờ kia.
Tách mở rừng rậm âm u ra, nhìn thấy khe hẹp màu phấn hồng non mềm, anh không nhịn được mà phát ra một tiếng khen ngợi, sau đó dùng cách thức dịu dàng nhất để khiêu khích nơi đáng yêu này.
Cận Tiểu Đình chưa bao giờ trải qua những chuyện này, lại đột nhiên nhận lấy kích thích to lớn như thế, cái miệng nhỏ nhắn thoát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, hai chân vô thức kẹp chặt, nhưng Quan Quý Minh lại dùng cánh tay rắn chắc của mình kiềm chặt hai chân cô, để anh càng nhìn nơi đang mấp máy vừa đáng yêu vừa e thẹn chờ đợi sự yêu chiều của anh một cách rõ ràng hơn.
Anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua khe hở phấn hồng, khiến toàn thân cô chấn động. Đã lặp đi lặp lại động tác mấy lần nhưng anh vẫn không hề thỏa mãn, điều anh muốn không chỉ có thế! Vì vậy, anh há miệng thật to ngoạm lấy nơi non nớt đáng yêu kia, ra sức mút mạnh, sau đó đầu lưỡi lần mò đến thăm u cốc của cô.
Anh đỡ mông nhỏ của cô lên, miệng như dán chặt vào nơi xấu hổ giữa hai chân cô, đầu lưỡi luồn vào thật sâu, giống như khi quấn quýt với môi lưỡi của cô, có thể vào sâu bao nhiêu anh liền vào sâu bấy nhiêu. Mùi thơm bên trong làm anh gần như phát điên, hoàn toàn mất khống chế mà điên cuồng vét cạn cướp đoạt ở bên trong. Cả căn phòng chỉ còn tiếng rên rỉ yêu kiều của cô và tiếng liếm mút mờ ám phát ra từ thân dưới của cô.
Dù anh có đưa đầu lưỡi vào sâu bao nhiêu, hoặc lấy đầu lưỡi quét qua điểm mẫn cảm kia thế nào, anh đều có thể nghe thấy được tiếng khóc quyến rũ kèm theo tiếng rên rỉ như cầu xin tha thứ của cô, khiến anh chỉ muốn trực tiếp đâm xuyên vào thân thể cô, nhưng anh cố gắng đè nén ham muốn của mình xuống, anh yêu cô, muốn chiếm lấy cô nhưng đồng thời cũng muốn cô không phải chịu quá nhiều đau đớn.
Anh lại nằm phủ lên người cô, hôn khẽ đôi môi nhỏ nhắn, thân mật thì thầm đầy mê hoặc: “Tiểu Đình, cảm giác vừa rồi thế nào? Thích không?”
“Ưm…” Lý trí đã bị cồn làm cho tan rã, Cận Tiểu Đình vuốt ve lồng ngực của anh, thật cứng rắng, tuy rằng sờ vào không thoải mái lắm nhưng cô rất thích, chủ động hòa vào trò chơi môi lưỡi, anh đuổi em trốn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười bướng bỉnh.
“Tiểu Đình, giao chính em cho anh được không?” Anh nói bằng giọng nói khàn đặc.
“Anh Quan, anh thật cường tráng…”Cận Tiểu Đình ngây thơ nói, khi say rượu, bên ngoài cô có vẻ rất tỉnh táo nhưng thực tế thì chính mình đang làm gì cô cũng không biết nữa, “Nếu ôm lấy chắc chắn sẽ cảm thấy rất an toàn.”
“Vậy em có nguyện ý ôm anh không?” Anh liếm liếm môi hồng của cô, trao cô từng nụ hôn thật sâu, khiến cô ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
“Em… ưm… nguyện ý…”
Trong ánh mắt của Quan Quý Minh hiện lên cảm xúc mừng như điên, hạ người áp đè sát vào thân thể cô, anh gấp gáp mút chặt miệng nhỏ xinh xắn của cô, lại nói: “Sẽ hơi đau một chút, em có thể vì anh mà nhịn một chút không?”
Cận Tiểu Đình bị hôn đến mơ màng, liên tục thở dốc, cô mặc kệ có đau hay không, chỉ biết cảm giác được ôm thật tuyệt, tuy anh hơi nặng nhưng cô thích được anh đè nặng như vậy.
Cô đã quên mất tên bạn trai của mình tự lúc nào, đã lâu rồi cô không được thả lỏng như vậy, giống chim nhỏ đã được tự do, cô muốn hưởng thụ giây phút này thật tốt.
Môi anh kề sát môi cô, khi thì hôn, khi lại liếm mút cô, ở phía dưới, anh dùng tay đỡ vật to lớn của mình lên kề sát với khe huyệt phấn hồng, nhẹ nhàng ấn vào từng chút một.
“Đau…” Cận Tiểu Đình ưỡn người, liều mình lắc đầu, đôi tay nhỏ bé cũng ghì chặt lấy cần cổ anh, “Đau quá… nơi đó đau quá…”
Ngay khi cô vừa kêu đau, Quan Quý Minh lập tức dừng lại, anh tiếp tục hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, liên túc nói lời an ủi dịu dàng, để giảm bớt cảm giác không thoải mái của cô, anh dùng tay xoa nắn âu yếm khắp toàn thân cô, “Thả lỏng nào, vì anh, thả lỏng một chút được không? Chẳng phải em nói muốn giao mình cho anh sao? Tiểu Đình, anh sẽ đối xử với em thật tốt, tin anh, chỉ một lát thôi sẽ không đau nữa, tin anh đi, được không?”
Cận Tiểu Đình hoàn toàn chìm đắm vào sự âu yếm dịu dàng của anh, tuy rằng thân dưới vẫn rất đau, nhưng chỉ cần bàn tay to lớn của anh chạm vào thân thể cô, cô sẽ cảm thấy như bị lửa đốt, cảm giác đau đớn lại đan xen ngọt ngào này khiến cô khó mà nói được thành lời.
Cuối cùng, anh cũng nhét được toàn bộ côn thịt nóng bỏng của mình vào u huyệt chặt chẽ của cô, lại săn sóc chờ một thời gian để cô thích ứng sự tồn tại của anh rồi mới chậm rãi di chuyển.
☆☆☆
Sau khi đã thích ứng với di chuyển thong tha của anh, Cận Tiểu Đình mới chính thức thả lỏng toàn thân, cô ôm cần cổ anh, nhìn gương mặt anh thoắt gần thoắt xa, cô lại cúi xuống xem nơi đang gắn kết hai người, đúng lúc đón nhận va chạm mạnh mẽ hơn của anh, khuôn mặt ửng hồng hơi kinh ngạc, cô vừa ngửa mặt lên thì nụ hôn của anh đã lại trút xuống, một nụ hôn thật sâu.
Hơi thở nam tính bao trùm toàn thân cô, khiến cô muốn dính sát vào nhau. Tuy va chạm dưới thân làm cô thấy không khỏe nhưng thân thể rắn chắc đang đè nặng trên cô đã dời bớt sự chú ý, còn cả nụ hôn dịu dàng kia nữa, nó khiến đầu cô nóng hừng hực, căn bản không thể suy nghĩ nổi điều gì.
Loại cảm giác khó nhịn lại vô cùng thoải mái này sẽ khiến người ta bị nghiện, vì thế cô nhắm mắt lại, lúc đang muốn hưởng thụ thì dưới thân lại truyền đến một cú thúc mạnh, khoái cảm và đau đớn như muốn hủy diệt cô.
“Đừng mà… dừng lại…” Cô bị hôn đến không nói ra lời, bàn tay nhỏ bé khẽ đấm đấm lưng anh kháng nghị.
“Vì sao?” Anh vẫn cứ tiếp tục đong đưa nhưng tốc độ hơi chậm lại, quả nhiên, tốc độ quá nhanh và mạnh sẽ khiến cô không thoải mái.
“Căng quá… cảm giác rất kỳ lạ…” Cô lại cúi đầu nhìn côn thịt to lớn của anh đang ra vào cơ thể mình, cảm thấy có chút vui sướng nhưng cũng hơi sợ hãi, vì ban nãy nhìn thử, nó đâu có lớn như vậy chứ? Sao bây giờ nó lại phình to gần như gấp đôi ban nãy vậy? Cô rất sợ nó sẽ làm cô bị thương.
“Vậy em có thích cảm giác này không?” Anh cắn cắn vành tai cô, dùng giọng nói đã trở nên khàn đặc gợi tình hỏi, vì muốn cô có thời gian thích ứng mà anh đã vô cùng cố gắng khắc chế bản thân, nếu cô vẫn không thể chịu được thì anh cũng nhất định phải bắn vào cơ thể cô, cho dù làm cô đau thì anh cũng sẽ quyết tâm làm chuyện độc ác.
“Thích…” Vừa nghe cô nói thích, Quan Quý Minh lại ra vào nhanh hơn, mỗi lần tiến vào đều khiến cô phải phát ra những tiếng rên rỉ êm tai yêu kiều, bàn tay bé nhỏ vốn đang đấm khẽ vào người anh đã chuyển thành ôm chặt lấy anh.
“Anh Quan… em đang nằm mơ ư…” Cô thở gấp, hổn hển nói.
“A, em nghĩ sao?” Anh phát ra một tiếng cười trầm khàn, vật nhỏ đáng yêu này, đã bị anh ăn sạch rồi mà cô vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ, điều này khiến anh lại đẩy nhanh tốc độ, u huyệt của cô thật sự rất chặt, chặt đến mức khi anh đẩy nhanh tốc độ, vách huyệt bên trong của cô không chấp nhận được thứ to lớn xa lạ đang xâm nhập, mà dùng mọi cách dồn ép như muốn đẩy côn thịt của anh ra ngoài.
“A… không cần… anh dừng lại…” Ngoài miệng hô không cần nhưng hai chân của cô lại kẹp chặt eo anh, không muốn anh rời đi dù chỉ một giây một phút.
“Thật sự muốn dừng lại sao?” Anh hổn hển nói.
“Không… đừng có ngừng…” Mỗi khi anh rút ra, cô đều cảm thấy trống rỗng khó chịu, lúc anh ngang nhiên thẳng tiến lại mang đến cho cô cảm giác phong phú căng tràn, vô cùng mâu thuẫn.
“Vậy là muốn dừng lại, hay là tiếp tục đây?” Anh càng lúc càng đong đưa mãnh liệt, mỗi lần đều phải đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
“Anh Quan…” Cô yêu kiều khóc lên, không biết là muốn dừng lại hay tiếp tục, cô chỉ biết thân dưới của cô đã tê dại khó nói nên lời, chỉ có vận động rút ra đâm vào của anh mới có thể thỏa mãn.
“Có muốn nhanh hơn nữa không?” Anh nghĩ cô đã hoàn toàn thích ứng với sự tồn tại của mình, không cần phải lo lắng đến việc cô có thể thừa nhận được hay không nữa.
“Muốn… nhanh hơn chút nữa…” Đúng như cô mong muốn, Quan Quý Minh giữ chặt eo thon của cô, hoàn toàn thuận theo cảm giác của mình mà liên tục đâm mạnh vào thân thể cô, chỉ cần nghe tiếng rên rỉ bất lực của cô thì toàn thân anh đã như muốn bùng cháy, không phát tiết trong cơ thể cô thì không thể dập tắt nổi.
Quan Quý Minh tuổi trẻ sung sức, lại trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc của quân đội tạo nên một thân thể cường tráng mạnh mẽ của anh, hơn nữa tình dục dâng trào khiến anh ham muốn vô tận, liên tục giữ lấy Cận Tiểu Đình khiến cô không thể thừa nhận được. Khi cô rên rỉ cầu xin tha thứ, anh cúi đầu che đi cái miệng nhỏ nhắn của cô, gần như điên loạn mà ra vào hoa huyệt non nớt. Mãi đến tận khi Cận Tiểu Đình đột nhiên rít lên một tiếng, thân thể cứng ngắc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh thì anh mới ngừng lại, sau đó nhìn cô mềm nhũn ngã xuống giường, ngay cả đôi chân thon đang quấn lấy eo anh cũng mất sức rũ xuống.
Anh thương tiếc hôn lên mái tóc cô, biết cô đã đạt tới cao trào nhưng anh thì chưa, chỉ kém một chút nữa mà thôi, “Lại vì anh mà chịu đựng thêm một chút nữa, được không?”
“Ưm?” Trải qua một hồi vận động kịch liệt, cô đã mệt mỏi đến mức ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra được.
“Sắp xong rồi, vì anh mà nhịn thêm một chút.”
Anh lại bắt đầu đong đưa, Cận Tiểu Đình suy yếu rên rỉ, cô vừa mới đạt cao trào, thân dưới vô cùng mẫn cảm, động tác đâm rút vô cùng mạnh mẽ của anh khiến cô gần như tan rã, nhưng cô không có sức để ngăn cản hành động của anh, chỉ có thể mặc anh giữ lấy.
Anh không đành lòng nhìn cô quá mỏi mệt vì sự đòi hỏi của mình, nhưng suy nghĩ chiếm lấy cô cũng sắp cắn nuốt hết lý trí của anh, lần cuối cùng khi Cận Tiểu Đình liên tục cầu xin tha thứ bằng giọng điệu vô cùng yếu ớt thì anh mới ôm lấy thân thể cô, cố sức đâm vào nơi sâu nhất, bắn trọn tinh hoa vào thân thể cô.
Giây phút này, khát vọng bao năm của anh đã thành sự thật…. Sau khi bắn ra, anh cúi đầu nhìn cô gái đã chìm sâu vào giấc ngủ, cảm thấy vô cùng mĩ mãn mà ôm chặt cô vào lòng, đây là bảo bối của anh, là người phụ nữ anh yêu nhất.
Anh không thèm quan tâm đến việc ngày mai, khi cô tỉnh lại phát hiện ra hai người đang lõa thể nằm trên giường cô sẽ khiếp sợ cỡ nào, hay tức giận bao nhiêu về việc anh thừa dịp cô say rượu mà làm ra loại chuyện trời đất không tha này. Nhưng nếu anh không làm vậy thì có thể cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ là của anh.
Khi biết cô có bạn trai, anh vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ. Ngay lập tức, anh dứt khoát từ bỏ cơ hội lên chức của mình, thậm chí kéo dài thời gian lên quân hàm để chuyển đến vị trí phụ tá, chỉ vì mỗi ngày được nhìn thấy cô. Thậm chí anh còn cố định thời gian gọi điện thoại cho cô, cho dù chỉ nói một câu với cô thôi cũng đủ rồi, vì anh tin chỉ cần còn ở bên cô thì anh vẫn còn có cơ hội.
Bây giờ, kết quả của sự hy sinh to lớn của anh chính là có được thân thể cô, còn trái tim cô? Anh sẽ dùng thời gian để nắm lấy.
☆☆☆
Thân thể giống như mau sắp rời ra từng mảnh, cảm giác là thứ chỉ xuât hiện sau giờ thể dục những năm học cấp 3 của cô thôi mà, vì sao lại xuất hiện khi cô vừa ngủ dậy chứ? Hơn nữa... cũng hơi đau.
Cận Tiểu Đình khó chịu rên rỉ một tiếng, sau đó rúc vào một nơi ấm áp. Cô không biết bây giờ cô đang ôm cái gì, mặc dù cưng rắn, nhưng rất dễ chịu, còn rất ấm áp. Mãi đến khi trán cô bị một thứ gì đó mềm mại chạm vào, cô mới nghi ngờ mở mắt ra. Đập vào mắt cô lúc này chính là gương mặt cương nghị đang mỉm cười. Cô lơ đễnh nhắm mắt lại, còn tưởng mình đang nằm mơ. Nhưng cảm giác mềm mại kia lại dừng trên môi cô, khiến cô giật mình hiểu ra không phải mình đang mơ. Cô lập tức mở to mắt, giống như chim sợ cành cong.
“Chào buổi sáng.” Trời ạ! Thật sự không phải mơ! Cận Tiểu Đình trợn trừng mắt nhìn Quan Quý Minh, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là làm sao anh lại có thể xuất hiện trong phòng cô.
“Em ngủ thật lâu, đã sắp giữa trưa rồi.” Sợ lúc cô tỉnh lại không thế chấp nhận được sự thật này, nên anh đã xin nghỉ một ngày để ở bên cô.
“Anh... Anh Quan... Sao anh lại ở đây?”
“Tại sao anh không thể ở đây?” Anh cảm thấy buồn cười.
“Nhưng mà... Đây là...” Cận Tiểu Đình chỉ vào giường rồi chỉ phòng ốc, vừa định mở miệng nói gì đó, lại phát hiện một việc, đây không phải là phòng cô!
“Hôm qua em uống say.” Anh cười giải thích cho cô, “Cho nên tối qua em đã qua đêm ở phòng anh.”
Qua đêm?! Cận Tiểu Đình nhanh chóng cúi đầu nhìn cái chăn đắp trên hai người, lại xốc chăn lên xem, gương mặt cô đỏ bừng, thân thể bên dưới tấm chăn của họ đều không mặc quần áo.
“Có việc gì em cứ nói đi.” Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của cô, thật sự anh muốn cười phá lên.
“Anh, anh Quan, ngày hôm qua chúng ta... chúng ta...” Cô thật sự không dám hỏi tiếp, ngẩng đầu, đầy hy vọng rằng anh sẽ hiểu.
“Chuyện gì nên làm đều đã làm.” Đôi mắt dịu dàng của anh bỗng trở nên sâu thẳm
“Thôi xong đời...” Cận Tiểu Đình che mặt, rên rỉ khóc than. Người ta nói say rượu loạn tính đúng là không sai. Không ngờ cô lại như vậy, hơn nữa lại còn cùng với anh trai hàng xóm. Lần này xem như xong đời thật rồi!
“Anh sẽ chịu trách nhiệm.” Anh nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang che mặt của cô ra. Cơ thể vốn nằm cạnh cô giờ đây chuyển dậy nằm đè lên trên cô, “Tiểu Đình, đừng lo lắng. Anh sẽ gánh vác hết mọi chuyện, sẽ không ai trách em đâu.”
“Chết chắc rồi...” Cô rút tay về tiếp tục che mặt. Sao cô lại có thể hồ đồ thế này. Lên giường ai thì không lên, lại lên giường với Quan Quý Minh. Cô biết ăn nói làm sao với ba mẹ đây?! Sợ rằng còn chưa kịp nói đã trực tiếp nhận án tử hình rồi!
“Tiểu Đình?” Anh lại nắm lấy hai tay cô, ôm gương mặt cô, muốn cô nhìn thẳng vào anh. “Sẽ không sao đâu. Em đừng lo lắng có được không? Không ai trách em đâu. Anh sẽ gánh vác tất cả mọi chuyện.”
“Minh... không phải em lo cho em. Là em lo cho anh. Nhất định ba em sẽ giết anh.” cô hiểu rõ tính khí của ba ba nhất. Ai dám động đến con gái bảo bối của ông, chắc chắn ông sẽ liều mạng với họ. Nhưng lần này, động đến con gái của ông lại là Quan Quý Minh, nhìn thân thể cơ bắp cuồn cuộn của anh, ba ba chắc không phải đối thủ của anh đâu.
Quan Quý Minh bị lời nói của cô chọc cười, “Về phía ba em anh sẽ tự mình đến cửa giải thích, em không cần phải lo lắng.”
“Sao lại không lo...” Cô rất muốn khóc! Có lẽ Quan Quý Minh còn không biết, ba cô đã từng là quân nhân. Bây giờ còn đang là thầy giáo dạy Taekwondo ở hội quán. Quan Quý Minh còn là vãn bối, nếu như bị ba đánh chắc hẳn sẽ không dám đánh trả! Tóm lại Quan Quý Minh nhất định sẽ bị ba đánh chết, dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Em đang lo cho anh sao?” Anh rất vui mừng khi thấy cô quan tâm anh.
“Đương nhiên là lo rồi!” Cận Tiểu Đình suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra một cách xử lý rất tiêu cực, “Anh Quan, chúng ta mau xuống giường đi. Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Em sẽ không nói cho ai biết chuyện chúng ta đã phát sinh quan hệ, như vậy ba em sẽ không tìm anh tính sổ.”
“Không được.” Anh giữ chặt tay cô, dễ dàng đè cô dưới thân mình, “Nếu như em sợ đến vậy thì tạm thời cứ ở đây, để anh nói chuyện với ba em trước.”
"Anh cơ bản không thể giải quyết được ba em đâu!" Cô lắc mình, chỉ muốn nhanh chóng rời giường sau đó hủy diệt hết tất cả chứng cứ.
Cô muốn đi, anh lại không cho cô đi, giữ chặt lấy cô, hỏi thẳng vấn đề mà anh không mong muốn nhất, “Có phải em vẫn còn muốn quay lại với tên bạn trai kia không?”
Cận Tiểu Đình sửng sốt, “Chúng ta đã phát sinh quan hệ thế này, em nghĩ dù có muốn thì em và anh ấy cũng không thể tiếp tục được nữa rồi. Cho nên... Em nghĩ đã đến lúc nên chia tay.” Tuy không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Để anh đi cùng em.” Anh hận không thể khiến cô nhanh chóng rời xa tên bạn trai đó, sau đó ở bên cạnh anh, trở thành người phụ nữ của anh.
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, “Tự em nói với anh ấy được rồi.”
“Anh không yên tâm.” Cùng là đàn ông, anh biết đối phương nhất định sẽ có những hành vi nổi giận.
“Anh Quan, bây giờ chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này được không, xuống giường trước đi có được không?” Anh cứ đè như vậy cô cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa nơi nào đó của anh cứ chọc vào cô, khiến cô vô cùng xấu hổ!
Tất nhiên là phải rời giường, nhưng anh vẫn muốn xác nhận một chuyện, “Tiểu Đình, em có ghét anh không?”
“Hả?” Cô trừng mắt nhìn, không hiểu tại sao anh lại đột ngột hỏi cô như vậy.
“Em có ghét anh không?” Anh lại hỏi một lần nữa, giọng nói có chút gấp gáp.
Cô lắc đầu, “Em không ghét anh! Tại sao phải ghét anh chứ?”
Nghe vậy chân mày đang nhíu chặt của Quan Quý Minh mới nới lỏng ra một chút, bất ngờ hôn nhẹ miệng nhỏ của cô, lại nói ra một câu khiến cô trợn tròn mắt, “Anh vẫn luôn thích yên, em có biết không?”
“Hả? Thích em?”
“Phải.” Anh chôn đầu vào cổ cô, thỏa mãn thở ra, sau đó hôn nhẹ, rồi cắn cắn. Trải qua một đêm, giờ đây trên thân thể cô đã trải đầy ký hiệu của anh, chỉ duy nhất phần cổ là không. Anh đang nghĩ không biết có nên để lại một dấu ấn trên đó không.
Cận Tiểu Đình dường như quá kinh ngạc, một hồi lâu sau cô mới có thể lấy lại tinh thần. Biết được anh muốn làm gì, cô liều mạng lắc lư thân thể, muốn ngăn cản hành động của anh, “Khoan đã, chờ một chút anh Quan, anh hiểu lầm ý của em rồi... Ah~!”
“Anh muốn em.” Ngay lúc đó, anh chen thẳng phải giữa hai chân cô, thẳng tiến vào cơ thể cô khi không hề có ái dịch bôi trơn, tuy rằng điều này sẽ khiến cô không thoải mái nhưng anh sẽ bù đắp lại cho cô.
Những hình ảnh đêm qua hiện lên trong đầu, cô há miệng thở dốc, thừa nhận thứ khổng lồ trong cơ thể, thân dưới đột nhiên căng trướng khiến cô vô cùng khó chịu. Phải mất một lúc sau cô mới quen dần với vật to lớn nóng bỏng ấy, khó khăn mở miệng: “Đừng như vậy mà, anh mau ra đi… mau lùi ra đi…”
“Đau không?” Để cô có thời gian thích ứng, sau khi đâm ngập vào trong cơ thể cô, anh cũng không cử động nữa, anh tin cảm giác không thoải mái của cô chỉ tồn tại một thời gian ngắn thôi.
Cận Tiểu Đình liên tục gật đầu, cảm giác bị nhồi vào căng đầy vô cùng khó chịu.
“Xin lỗi em, đáng lẽ anh phải vuốt ve em trước.” Anh đau lòng buông tay cô ra, để cô ôm anh, còn bàn tay to của anh thì di chuyển khắp toàn thân cô cho đến khi cảm thấy cô đã hoàn toàn thả lỏng.
“Anh Quan…” Thật kỳ lạ, cô làm sao vậy? Cho dù là bạn trai đã quen 3 năm cô cũng không hề nhiệt tình như vậy, thế mà gặp gỡ Quan Quý Minh, cô như đã trở thành một người phụ nữ dâm đãng.
“Thích anh mơn trớn em như vậy không?” Anh khàn giọng nói bên tai cô.
“Thích…” Cô như bị bỏ bùa mê, anh hỏi gì cô cũng sẽ hùa theo, khoái cảm thân thể cũng nương theo bàn tay anh mà dâng trào.
Anh thích sự trung thực của cô, ngay từ bé cô đã là một đứa trẻ không biết nói dối, bây giờ cũng vậy, sự vui thích cô biểu hiện ra không phải là để lừa anh.
Đã có kinh nghiệm một đêm, bây giờ cô đã có phần quen thuộc với loại chuyện này, tuy rằng lúc đó cô đang say nhưng cảm giác thân thể sẽ dẫn bước cho cô…
“Như vậy có được không?” Anh nâng đùi phải cô lên đặt trên vai mình, chân trái lại đè chặt xuống giường để anh có thể quan sát rõ ràng nơi e thẹn giữa hai chân cô, nhưng anh cũng vô cùng để ý đến cảm nhận của cô. Anh hy vọng khi ở trên giường cô sẽ không thẹn thùng, anh muốn cả hai đều cảm nhận được mùi vị tốt đẹp của làm tình.
Cô không trả lời, không có thân thể kề sát của anh để ôm nên bàn tay nhỏ bé của cô đành nắm chặt ga giường, ngượng ngùng nhìn thứ to lớn của anh rút ra rồi lại đâm ngập vào cơ thể cô, động tác tuy thong thả nhưng nhìn thứ to lớn ấy ngập dần từng chút từng chút vào trong thân thể, cô vẫn không nhịn được mà khẽ rên lên. Lúc anh bắt đầu đong đưa, mỗi lần đều rất thong thả nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, gần như lần nào cũng đâm vào nơi sâu nhất trong cô, khiến cô không thể không cắn môi rên rỉ.
“Đừng nhịn, anh muốn nghe tiếng của em.” Anh liên tục thong thả dùng sức đong đưa, con ngươi đậm đặc tình dục luôn quan sát vẻ mặt cô.
Cô không dám kêu ra tiếng, việc này thật quá xấu hổ, nếu cô rên rỉ quá lớn, tiếng động truyền ra ngoài thì cô sao dám ngẩng mặt làm người nữa chứ.
“Yên tâm, hiện giờ trong nhà không có người, đừng lo có người nghe thấy.” Anh dụ dỗ cô kêu ra tiếng.
Cô vẫn cắn môi lắc đầu, cô mặc kệ lúc này nhà anh có người hay không, chỉ bị anh ép buộc bày ra tư thế này cô đã vô cùng xấu hổ rồi mà anh còn tra tấn cô như vậy nữa.
Quan Quý Minh khẽ cười, dùng bàn tay to đang đè chân trái của cô lần mò đến nơi nữ tính yếu ớt kia, tìm đến hạt châu xinh đẹp mà vân vê, động tác này khiến toàn thân cô chấn động, thành công ép cô há miệng rên rỉ.
“Đưng mà… anh Quan… van cầu anh…” Cô lại yêu kiều cầu xin tha thứ, sao anh có thể dùng những ngón tay thô ráp kia để xoa nắn nơi yếu ớt đó của cô chứ? Khiến cô chưa cảm thấy đau đớn đã bị khái cảm tê dại nhấn chìm.
“Có phải rất thoải mái không?” Động tác của những ngón tay càng nhanh hơn.
Cuối cùng Cận Tiểu Đình cũng không nhịn được nữa, cô muốn đẩy bàn tay to đáng giận kia của anh ra nhưng làm thế nào cũng không bắt được, ngược lại càng làm anh giữ chặt không tha.
“Anh nói rồi, đừng nhịn, thoải mái kêu lên đi, trong nhà không có người đâu, em thật sự không cần lo lắng.”
“Anh… anh Quan…” Bị ngón tay thô ráp của anh xoa nắn, nửa thân dưới của cô liên tục truyền đến sự vui thích khiến cô không nói nổi thành lời, đến tận khi cô không chịu nổi mà hét tên anh lên trong cao trào thì anh mới dừng tay, ngay cả vận động bên dưới cũng dừng lại thì cô mới có thời gian để thở dốc.
Quan Quý Minh hạ đùi phải của cô xuống, lập tức đè lên thân thể mềm mại của cô, sung sướng hỏi: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Ưm?” Cao trào qua đi, Cận Tiểu Đình vẫn còn đang mơ màng, căn bản không thể hiểu được anh đang nói gì với mình.
“Vừa rồi em gọi anh là gì?”
“Ư… anh Quan…” Thân thể rắn chắc đột nhiên đè lên cô, thứ thô to trong cơ thể cũng vì hành động của anh mà đâm vào sâu hơn khiến cô khó chịu hừ lên.
“Vừa rồi em đã kêu tên anh, kêu thêm một lần nữa!” Trong đôi mắt anh là khát vọng cực kỳ nóng bỏng, thời khắc anh nghe được cô vong tình kêu tên anh, anh vô cùng hưng phấn, anh muốn nghe thêm một lần nữa.
Cô vừa mới kêu tên anh sao? Cô không chắc chắn, nhưng cô vẫn nghe theo anh, khẽ gọi: “Quý Minh…”
Nghe tên mình được thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, anh vui mừng như muốn phát điên, gần như đói khát mà phủ xuống môi miệng cô, liên tục nói ra lời mê luyến và tình yêu đè nén đã lâu, anh muốn nói ra tất cả. Cận Tiểu Đình khiếp sợ nghe từng câu từng câu anh nói, lúc này cô mới nhớ đến bạn trai của mình mà đẩy anh ra theo phản xạ.
“Chúng ta không thể như vậy, bạn trai em sẽ tức giận!” Sao cô có thể quên là mình đã có bạn trai chơ chứ?
Lúc này sao Quan Quý Minh còn tâm trạng mà để ý tới mấy việc vặt đó chứ? Cô đang nằm dưới thân anh, và anh vẫn đang chôn sâu trong cô, sau đêm qua, có lẽ trong bụng cô đã có cốt nhục của anh rồi cũng nên.
“Anh Quan… xin anh… đừng như vậy…” Cô né tránh nụ hôn của anh nhưng không thể nào tránh thoát khỏi bờ môi nóng bỏng ấy.
“Quên cậu ta đi, cậu ta không thể tốt hơn anh được.” Anh cọ xát môi cô, khàn giọng nói.
“Không thể… anh Quan, chúng ta làm như vậy là không đúng…” Hốc mắt cô ửng đỏ, cảm thấy cô đã thực sự phản bội bạn trai.
“Tình yêu vốn không có đúng sai.” Quan Quý Minh vừa tẩy não cho cô vừa đong đưa nửa thân dưới. Tuy rằng u huyệt của cô vô cùng bé bỏng nhưng lại mềm mại như nước, hoàn toàn chặt chẽ quấn siết lấy anh, giống như trời sinh một đôi…
“A… không nên cử động… anh không nên cử động…” Cô chống đẩy ngực anh, mỗi khi anh cử động, thân thể cô sẽ sinh ra một cảm giác kì dị khiến cô nôn nóng không yên.
“Vì sao không nên cử động?” Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng của cô, vô cùng đáng yêu khiến anh không nhịn được mà vươn đầu lưỡi liếm nhẹ hai má cô.
“Bởi vì… bởi vì…” Cô gần như gồng cứng thân mình, thân thể cô cảm nhận vô cùng rõ ràng từng lần chuyển động của anh, cô vô cùng sợ hãi, nếu anh đẩy nhanh tốc độ cô chắc chắn sẽ điên mất.
“Vì sao?” Dường như nhận ra suy nghĩ của cô, Quan Quý Minh chuyển động nhanh hơn, mặc kệ từ chối hay tiếp nhận, anh đều nhìn chằm chằm vào biểu cảm muốn nói lại thôi trên mặt cô.
“Anh Quan… xin anh dừng lại…” Cô yêu kiều khóc lên.
“Nói cho anh một lý do.” Anh ngậm lấy một bên tai cô, trầm khàn nói.
“Nói cho anh một lý do, anh sẽ dừng lại sao?” Cô cắn môi, suy yếu vô lực nói.
“Chỉ cần một lý do, anh sẽ không chuyển động như vậy nữa.” Sau đêm qua, sự tự chủ của anh vẫn còn khá tốt, không quá vội vàng phát tiết nữa, ngược lại càng muốn chìm đắm trong cơ thể cô lâu hơn một chút.
Cận Tiểu Đình run rẩy rên lên một tiếng, sau đó mở miệng đứt quãng: “Em… em đã có… bạn trai… chúng ta làm như vậy… là không đúng…” quả nhiên Quan Quý Minh dừng lại không chuyển động nữa, anh cười chua xót, đã đến nước này rồi mà cô vẫn chọn người đàn ông khác.
“Anh Quan…” Cô nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng anh cũng đã dừng lại.
“Tiểu Đình.” Anh đột nhiên nâng nửa thân trên lên, nhưng bên dưới vẫn kết hợp chặt chẽ với cô, khi Cận Tiểu Đình còn chưa hiểu được anh muốn làm gì thì anh đã mở miệng giải thích cho sự nghi hoặc của cô, “Lý do này anh không chấp nhận.”
Nói xong, anh lại đâm vào một cách mãnh liệt khiến cho chiếc giường cũng phải lay động, Cận Tiểu Đình không thể thừa nhận chuyển động mạnh mẽ như thế, cô không thể theo kịp nhịp độ của anh, chỉ đành thở gấp khóc xin, hai tay không ngừng đấm lên lồng ngực rắn chắc của anh biểu thị sự kháng nghị, ngay cả hai chân cũng phát huy tác dụng, nhưng đều vô ích. Anh quá to khỏe, căn bản giống như một con thú hoang dã đang đối mặt với con mồi thèm khát đã lâu, anh chắc chắn không buông tha!
Cuối cùng Cận Tiểu Đình cũng bỏ cuộc, cô níu chặt cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào ngực anh, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở trở nên gấp gáp, những tiếng rên rỉ liên tục tràn ra khỏi miệng.
Mãi đến khi anh thúc mạnh như muốn đâm thủng cô, một dòng khí nóng bỏng tràn vào cơ thể cô, bên tai vang lên tiếng rống trầm đục, thân thể rắn chắc ấy lại đổ ập lên cô thì cô biết mọi thứ đã xong…