Mà Tuy vương bên kia, lẽ ra phải vào kinh. Nhưng giờ nửa đường thê nhi* gặp chuyện, nếu gã vào kinh thì có vẻ quá vô tình với thê nhi rồi.
Không biết tại sao, tin thê nhi mình bị bắt bị đồn ầm ầm cả lên. Nói là đạo tặc Đông Châu bắt Vương phi của gã đi làm áp trại phu nhân.
Thế là trên đầu Tuy Vương một mảnh xanh mướt… Dù danh tiết thê tử bị mất cũng phải tận tâm chuộc người lại, nếu không lại phải nghe đồn Tuy Vương chỉ cần bạc không cần người, ảnh hưởng tình nghĩa phu thê nhiều năm, danh tiếng tốt lành mà gã tích góp nhờ việc tu hành ăn chay niệm phật sắp theo nước chảy về biển Đông mất rồi.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Cho nên khi bọn cướp đòi tiền, Tuy Vương chỉ có thể cắn răng đi chuộc, chuộc người về sớm chút, gã cũng muốn vào kinh thật sớm.
Hiện giờ, Lưu Dục ngồi trên ngôi hoàng đế cũng đã vững. Suy cho cùng thì y nhờ tay dính máu mới rồi trên ngôi vị hoàng đế được, người không phục y có một đống. Lúc này trong kinh thành chỉ thiếu một hiền vương cân bằng quyền lực các bên.
Lưu Bái nâng đỡ Lưu Dục lên ngôi là vì muốn mượn tay y diệt trừ phe đối lập trước. So với thân phận hoàng thúc công của Lưu Bái thì thân phận của hoàng tử lưu lạc dân gian từ nhỏ kia đáng nghi ngờ hơn nhiều.
Trong thư phòng hoàng cung, có người đang tận tình khuyên can vạn tuế, đừng cho Tuy Vương vào kinh.
Người khuyên can đó tất nhiên là Thạch Nghĩa Khoan quá hiểu tính tình của Tuy Vương. Bây giờ ông ta lắc mình một cái biến thành quốc trượng, hy vọng con rể ngồi trên ngôi hoàng đế vững chút, ông ta cũng dần dần vứt bỏ chủ cũ, một lòng suy nghĩ lợi ích cho mình.
Lưu Dục nghe quốc trượng khuyên can, thở dài một hơi nói: “Trong lục bộ, ngoài trừ người trong Công Bộ thì tất cả đều là người do Thái hoàng Thái hậu xếp vào. Trẫm không thể sai khiến được. Do lúc trước biến loạn, trẫm phải điều thân binh mình đến Tam Tân mới ổn định được cục diện ở kinh thành, hiện tại quanh Tam Tân liên tục tăng binh, đều là tướng quân thân tín của Thái hoàng Thái hậu. Hiện giờ Thái hoàng Thái hậu nhớ Lưu Bái, bảo gã nhập kinh, trẫm không cản được…”
Lúc trước, y có thể lật đổ yêu hậu Ngô gia và tiểu hoàng đế là vì yêu hậu không được lòng dân, trước kia thượng vị cũng lai lịch bất chính, y mới tìm được cớ xé đại kỳ.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Thái hoàng Thái hậu vẫn luôn ở ẩn sau màn đức cao vọng trọng, được các lão thần hết sức kính trọng, y không động đến được. Hoàng hậu của y ngày ngày đi thỉnh an Thái hoàng Thái hậu, duy trì vẻ hòa hợp êm thấm ngoài mặt. Có điều nhiều ngày qua, Thái hoàng Thái hậu vô cùng thương nhớ Tuy Vương, ai cũng không cản được.
Chẳng qua Lưu Dục hiểu rõ, một khi Tuy Vương vào kinh, chính cục ngày càng gian nan, quyền lực của mình khó mà khống chế được thế lực của Tuy Vương.
Bây giờ trên triều đình giống như đang chiên một con cá mềm, trở mạnh quá cá bị nát thành miếng nhỏ, nếu không làm gì thì lại khét.
Lưu Dục như đi trên băng mỏng, đành cố gắng giữ bình tĩnh ngoài mặt.
Thạch Nghĩa Khoan biết giờ lòng của Lưu Dục cũng không yên, ông ta góp ý với Lưu Dục: “Nếu chuột đã vào kho thóc, thế thì phải cho một con mèo con vào trị nó. Nếu vạn tuế không làm gì cả, hiển nhiên con chuột kia ăn no căng bụng, thế nhưng nếu cho một con mèo vào hù nó thì nó làm gì có tâm tư hại người?”
Lưu Dục nhăn mày lại: “Ngươi nói mèo con là chỉ ai?”
Thạch Nghĩa Khoan ngẩng đầu nói: “Tuy Vương ở Huệ Châu với Hoài Dương vương đánh đấm nhau đến lợi hại. Theo mật thám của thần ở Thanh Châu báo, hình như thê nhi của Tuy Vương bị người của Hoài Dương vương phái đi cải trang thành đạo tặc bắt mất… Thần cảm thấy, cũng chỉ có con ác miêu Hoài Dương vương này có thể kiềm chế được con chuột gian ác kia!”
Lưu Dục nghe vậy mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Quốc trượng biết đấy, Thôi Hành Chu cũng không phải người thân cận với trẫm.”
Đương nhiên Thạch Nghĩa Khoan biết, nếu không ông ta đã không tiến cử Hoài Dương vương. Quan đại thần có khúc mắt với đế vương càng tốt, dù có được việc cũng không được đế vương ân sủng.
“Hoài Dương vương ngang ngược bất tuân, tất nhiên chả phải lương thần gì. Suy cho cùng hắn mang họ Thôi, không giống như Tuy Vương lòng mang ác ý, chỉ cần bệ hạ khống chế đúng cách, dĩ nhiên có thể sử dụng lưỡi đao sắc Hoài Dương vương này…”
Nói đến đây, Thạch Nghĩa Khoan dừng chút rồi lại nói: “Sớm hay muộn gì Tuy Vương cũng phải vào kinh, hiện giờ gã âm thầm bồi dưỡng thế lực, cành lá đan xen khó gỡ, đến cả trong phủ thần cũng có tai mắt của gã, đây là lý sao tại sao thần bảo bệ hạ cho mọi người lui hết mới dám góp ý, mong bệ hạ sớm ngày ra quyết định, tránh bị nịnh thần cản tay!”
Lưu Dục trầm mặc, tay nắm chặt thành quyền. Nếu y ngồi vững trên đế vị, thiên mệnh phủ khắp tứ phương thì người y muốn giết chết nhất không phải là Tuy Vương, mà là người đang chiếm hữu Liễu Miên Đường, Thôi Hành Chu!
Thạch Nghĩa Khoan dè dặt nhìn sắc mặt vạn tuế, mở miệng nói tiếp: “Tâm của bệ hạ phải rộng lượng hơn chút, hiện giờ hắn chỉ là một thần tử của ngài, dù lúc trước có chuyện gì không vui bệ hạ cũng phải nghĩ cách hóa giải, khiến hắn cam tâm cúi đầu trước bệ hạ, làm chó làm ngựa…”
Lưu Dục nghe thế, chậm rãi hít một hơi, ôn hoà nói với Thạch Nghĩa Khoan: “Trẫm biết ái khanh khổ tâm nhiều, việc điều Hoài Dương vương vào kinh báo cáo trẫm sẽ cân nhắc… Gần đây Hoàng hậu lại có long chủng, hay nhớ nhung mẫu thân mình, mong quốc trượng cho phép mẫu thân nàng vào cung thăm nàng.”
Nhờ vậy Thạch Nghĩa Khoan mới biết chuyện nữ nhi có thai, tất nhiên là mặt mày hớn hở đồng ý.
Giờ trong hậu cung nhiều giai nhân, chỉ riêng tôn phi Vân Nương mới được nạp đã xinh đẹp hơn Thạch hoàng hậu, có điều hiếm khi được thánh ân long sủng, tất nhiên là nữ nhi béo của ông ta độc sủng hết. Cho nên Thạch Nghĩa Khoan muốn giữ vững giang sơn cho con rể, ông ta mới có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Sau khi quốc trượng lui ra, Lưu Dục ở trong thư phòng ngồi ngơ ngác một hồi, sau đó đứng dậy rút một quyển trục họa tranh trên kệ sách ra.
Trên bức họa là một nữ tử mặc y phục đi săn, tay cầm cung tên, mặt mày vẫn luôn thanh tú như phù dung mới nở.
Gần đây y mới biết được tình hình hỗn loạn ở Chân Châu. Chuyện Liễu Miên Đường một mình xông vào Chân Châu cứu Sở thái phi, mật thám y sắp xếp đã bẩm báo một năm một mười với y.
Dù Miên Đường có bị mất trí nhớ thì vẫn là nữ tử có dũng có đức, đời này y cũng sẽ không gặp được một Liễu Miên Đường thứ hai.
Thế mà hết lần này đến lần khác y lại đánh mất Miên Đường.
Mấy ngày nay Lưu Dục mất ngủ rất nghiêm trọng, ngoại trừ việc triều đình lục đục với nhau, nỗi nhớ nhung về Miên Đường cũng khiến y không ngủ được.
Triệu Thôi Hành Chu vào kinh cũng tốt, ít nhất y có thể ngắm nàng từ xa, dù là nàng chẳng nhớ được y.
Ánh nến trong ngự thư phòng leo lắt, Lưu Dục nhìn người trong tranh, ánh mắt ngày càng si dại…
Trong kinh thành có người mất ngủ, trái lại thì nhiều ngày qua Liễu Miên Đường ngủ rất ngon, dẫu sao thì ngủ trên đệm giường mềm mại ở Hầu phủ ngon hơn trên ván cửa nhiều.
Chân Châu khắp nơi hoang tàn, Thôi Hành Chu ở lại đó xử lý công vụ phức tạp. Hắn cũng không cho Liễu Miên Đường đi quá xa, đến cả trấn Linh Tuyền cũng không được.
Vậy nên Liễu Miên Đường dứt khoát ở trong Hầu phủ với thái phi. Lúc trước, khi phỉ binh vào thành, tuy cũng có quấy phá Hầu phủ nhưng sau đó vì tìm kiếm thái phi đã chạy ra khỏi thành, bọn họ chưa kịp đập phá đã đi mất.
Thái hầu phu nhân nhớ lại tình hình khi đó mà lòng vẫn còn sợ hãi, nắm tay thái phi nói lúc đó rất nguy hiểm, tiếp đó lại hỏi thăm thái phi việc tu sửa vương phủ.
Thái phi nghe vậy xoay qua hỏi Miên Đường: “Phí tu sửa phủ chúng ta tốn bao nhiêu?”
Miên Đường lấy chiếc bàn tính vàng với hạt bàn tính làm bằng ngọc trai to bằng bàn tay từ trong lòng ngực ra, gảy một lúc rồi nói: “Nếu dùng tiền đúng cách thì số lượng chừng một bàn tay.”
Thái hầu phu nhân hỏi thử: “50 vạn lượng?”
Miên Đường mỉm cười nói: “Bởi vì còn trợ cấp cho gia đinh hộ viện đã mất, hơn nữa Vương gia muốn nhân cơ hội này mở rộng phủ trạch… Đại khái cần 500 vạn lượng.”
Thái hầu phu nhân cảm thấy con số này rất lớn. Nếu là bình thường, đối với phú hộ như phủ Hoài Dương vương thì chẳng thấm vào đâu, dẫu sao thì phủ Hoài Dương vương sống xa hoa lãng phí, số chi tiêu mỗi năm có thể so với vương hầu kinh thành.
Có điều, thái hầu phu nhân cũng biết chuyện phủ Hoài Dương vương bị cướp sạch không còn gì, cho dù ở biệt viện còn có tiền lời từ điền ngân, trong một chốc cũng không giúp được, hỏi tiếp: “Tiền trong phủ các ngươi vẫn có đủ không, có cần Hầu phủ ra một ít giúp vượt qua cửa ải khó khăn không?”
Thái phi nghe xong không trả lời ngay, ngóng trông nhìn Miên Đường, chờ nàng đáp.
Miên Đường nhìn thái hầu phu nhân mỉm cười nói: “Trước cảm tạ thái hầu phu nhân tương trợ, thái phi và ta ở nhờ nơi đây đã khiến cho Hầu phu nhân nhọc lòng, sao có thể để ngài tốn kém nữa, số tiền đó ta dùng của hồi môn của mình ra ứng, tạm thời không cần mượn thêm.”
Thái hầu phu nhân có biết xuất thân của vị Vương phi tương lai này.
Nói thật thì thái hầu phu nhân cũng giống như những người khác, ban đầu có phần hơi xem thường vị Hoài Tang huyện chủ này, còn nói thẳng với nhi tử Triệu Tuyền của mình rằng, nếu y học theo Hoài Dương vương, bất thình lình mang một nữ nhân không đứng đắn về làm chính thê, bà lập tức nằm vào trong quan tài, có thành quỷ cũng không để y sống yên ổn.
Kết quả, nhi tử lại nổi tính xấu lên, than ngắn thở dài nói, nếu có thể cưới nữ tử như nàng, dù y có làm tân lang một ngày rồi phải nằm vào quan tài y cũng cam tâm tình nguyện.
Thái hầu phu nhân giận đến nhéo lỗ tai y, dạy dỗ một trận nên thân.
Nhưng giờ xem ra Hoài Dương vương đúng là nhặt được bảo bối. Ứng 500 vạn lượng, một huyện chủ nho nhỏ xuất thân dân thường nói lấy là lấy, còn rộng rãi hơn cả tiểu thư thế gia vọng tộc.
Khó trách bây giờ Sở thái phi chẳng có uy nghiêm của mẹ chồng, việc lớn việc nhỏ gì bà cũng trông mong nhìn con dâu tương lai, đợi nàng làm chủ.
Nghe thái hầu phu nhân nói mấy lời cực kỳ hâm mộ sự rộng rãi của nàng, Miên Đường khiêm tốn nói: “Ta dốc hết vốn liếng lần này là do Vương gia nói sau này sẽ trả bội, còn phải cho ta thêm ba phần lợi tức nữa!”
Thái hầu phu nhân nghe vậy không ngừng được cười: “Mấy người trẻ các ngươi đúng là làm bậy, sau này là phu thê cả rồi, lợi tức cái gì không biết!”
Miên Đường chỉ cười không nói gì, nàng không thể nói mình cò kè mặc cả với Hoài Dương vương nâng lợi tức lên bốn phần được!
Nếu không lỡ hết rồi, ngoài bốn huynh đệ Trung Nghĩa không có việc làm, còn có nhóm người Ngưỡng Sơn cũ lưu lạc tứ phương, tạm thời chưa tề tựu được.
Mọi người đều phải ăn cơm. Một tiếng đại đương gia kia không phải là gọi không, nghiệt mình tạo mình phải nhận. Nàng muốn thu xếp cho những người này, không thể để bọn họ vào rừng làm cướp nữa.
Sau khi xong thái phi kể về quá trình thoát khỏi hiểm nguy của bà, ánh mắt của thái hầu phu nhân khi nhìn Miên Đường cũng thay đổi.
Nhìn qua nữ tử này trông rất yếu đuối, thế mà vào lúc quan trọng lại anh dũng phi thường đến thế!
Nói vậy, trái lại thì nàng chính là phúc tinh của vương phủ, Hoài Tang huyện chủ còn đáng tin cậy hơn vị hôn thê lúc trước của Hoài Dương vương là Liêm tiểu thư nhiều.