Mạc Như không nghĩ thái phi luôn luôn hiền lành hôm nay bỗng nhiên dẫn hào bộc bắt người.
Có điều nhân mạch của hắn trong phủ vẫn luôn linh hoạt, tranh thủ nháy mắt với gã sai vặt ở một bên, dùng khẩu hình nói hai chữ "vương gia".
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Cũng không biết gã sai vặt kia có thể nhanh nhẹn nghĩa khí có, chuyển lời đến vương gia cứu hắn không.
Lúc đầu hắn còn không để ý lắm, nghĩ thái phi chẳng qua là hỏi hỏi, lấp liếm cho qua là được.
Đợi sau khi Mạc Như bị giải vào trong viện thái phi, trường côn thô to, roi dính muối từng cái quất lên, Mạc Như mới phát giác thái phi hôm nay sửa lại gia phong, lập ý không hỏi ra chút thực tế sẽ dùng đại hình tiếp đãi.
Thái phi nghiêm mặt, trước hỏi Hoài Tang huyện chủ kia là người thế nào.
Mạc Như cảm thấy chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, chỉ nói thực ra nàng là ngoại tôn nữ của Lục gia Tây Châu. Thái phi cố gắng nghĩ nghĩ Lục gia Tây Châu, thực sự không nhớ nổi có vương tôn hầu tướng nào an cư lạc nghiệp ở Tây Chu.
Thế là lại hỏi Lục gia được ấm phong* gì. Mạc Như thành thật nói: "Chỉ là mở một tiêu cục, tổ tiên tựa như không có ấm phong..."
(*Ấm phong: thời phong kiến do cha ông có công mà để lại quyền lợi cho con cháu được đi học và bổ nhiệm làm quan.)
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Thái phi nghe vậy trừng mắt, hai mặt nhìn nhau với Liêm Sở thị bên cạnh. Liêm Sở thị lại hỏi tiếp: "Vậy phụ thân nàng làm cái gì?"
Mạc Như cũng là nhanh nhẹn, bỏ qua chi tiết phụ thân Miên Đường bị trảm kia không nói đến, chỉ nói là đơn giản là vọng tộc Liễu gia Bái Sơn, tổ tiên cũng là từng theo Thánh tổ khai quốc đi đánh trận.
Thái phi trong lòng thoáng an ủi, chỉ cảm thấy còn có thể, nhà ngoại tuy thấp chút nhưng nhà cha lại rất tốt, huống chi nữ tử này vừa mới được thưởng, có thể thấy gia thế vẫn được.
Nhưng Liêm Sở thị lại nghe ra kỳ quặc bên trong, nếu như nhà cha của nữ tử này danh vọng, tại sao Mạc Như là nói đến nhà ngoại thấp kém trước? Tiểu tử này láu cá, tất nhiên có quỷ, thế là liền lại hỏi thêm một câu: "Phụ thân nàng ta bây giờ là chức quan gì? Làm quan nơi nào?"
Mạc Như cảm thấy lời nói Liễu gia lão gia đang làm nhiệm vụ ở dưới âm tào địa phủ, không phải hắn nên nói, thế là nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân thật sự không rõ..."
Sở thái phi sau đó lại hỏi: "Vậy ta hỏi những gì ngươi biết, ngươi nói vương gia khi trở về, sao lại đến phố bắc Linh Tuyền trấn nghỉ qua đêm?"
Mạc Như không cách nào nói qua loa là không biết, thế là chần chờ nói: "Vương gia... Là đi thăm bạn..."
Liêm Sở thị nghe được đập bàn trước: "Điêu nô xảo quyệt lớn mật! Còn dám giấu diếm, người đâu dùng dây nịt đánh hắn, xem hắn có nói thật hay không!"
Đám tráng nô vụt vụt vụt đánh, đánh Mạc Như bong gân, nhúng nước muối rồi lại đánh lên.
Mạc Như trong lòng biết tính tình vương gia, hận nhất người bên cạnh nhiều lời lộ bí mật. Hôm nay nếu như hắn nói ra tình hình thực tế Hoài Tang huyện chủ và vương gia chưa thành hôn mà đã ở bên nhau, cho dù qua ải trước mắt này cũng tuyệt đối không qua được cửa của vương gia.
Hắn là người bên cạnh vương gia, cũng không phải là gã sai vặt trong Bình vương phủ, gió tanh mưa máu cũng là thường thấy, thế là cắn chặt răng, kêu rên chịu đựng.
Thái phi lúc đầu cũng là tức giận, nhưng thấy sau lưng Mạc Như bị đánh đến tróc da tróc thịt, thật sự dọa người, mềm lòng nói: "Tạm dừng tay đi! Tên điêu nô xảo quyệt này, hắn là vương gia của ngươi, cũng là nhi tử của ta! Ngươi cho rằng ta không biết hắn bên ngoài nuôi ngoại thất? Còn mạnh miệng giấu diếm cho hắn, gia nhi* ngoan ngoãn đều bị mấy thứ không có tiền đồ như các ngươi làm hư, hôm nay nếu như ngươi mạnh miệng, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi phủ!"
(*Gia nhi: cách gọi chung đàn ông thế hệ trước hoặc sau như cha con, chú cháu)
Liêm Sở thị ở một bên lại ghét bỏ thái phi quá mềm yếu, chỉ hung hăng nói: "Thái phi, điêu nô xảo quyệt bực này, ngươi còn giữ hắn làm gì? Chỉ giáng một gậy đánh chết, kéo ra bãi tha ma cho chó ăn là được!"
Ngay khi Liêm Sở thị còn chưa dứt, có người ở bên ngoài cất giọng nói: "Di mẫu uy phong thật lớn, gã sai vặt của ta, ngươi nói giết là giết, sao ta không biết chưởng sự của vương phủ lúc nào đổi thành Liêm gia rồi?"
Liêm Sở thị liếc mắt nhìn, chỉ thấy Thôi Hành Chu một mặt tức giận chắp tay sau lưng đứng trước sảnh đường, lạnh lùng nhìn Mạc Như bị đánh đến máu me đầm đìa.
Mạc Như thấy vương gia cứu tinh đã đến, thật sự là thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này hai mắt đảo một cái, trực tiếp ngất đi, miễn cho lại có người hỏi chuyện hắn.
Liêm Sở thị không ngờ là Thôi Hành Chu lại trở về nhanh như vậy, vốn nghĩ có thể đào được chút gì hữu dụng từ trong miệng tên sai vặt này, lại kích động thái phi đối lập với Thôi Hành Chu, trong chuyện này sẽ không có việc của bà ta nữa rồi. Cho nên hôm nay bà ta không để ý đến nữ nhi ngăn cản, nghĩ kế cho thái phi thẩm vấn tên sai vặt này.
Thế nhưng ngay tại lúc bà ta phát uy, Thôi Hành Chu lại vừa hay tới.
Liêm Sở thị không khỏi bày ra bộ dáng của trưởng bối nói: "Mẫu thân ngươi bởi vì chuyện ở Linh Tuyền trấn kia khóc mấy lần với ta, hôm qua thấy ngươi không trở lại, cũng lo lắng vô cùng. Hôm nay lại thấy ngươi một thân mùi rượu quay về, sao có thể không hỏi cặn kẽ? Nhưng là gã sai vặt này nói lời quá đáng giận, cũng là làm mẫu thân ngươi tức giận, ta mới tức giận khiển trách hắn mấy câu."
Thôi Hành Chu phất phất tay, lệnh thị vệ sau lưng khiêng Mạc Như đi chữa thương, bên miệng thản nhiên nói: "Đa tạ di mẫu hao tâm tổn trí, lo liệu chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ cho mẫu thân ta, canh giờ cũng không sớm, chắc hẳn di phụ cũng nhớ nhung thê nữ, ngài và Liêm biểu muội tranh thủ thời gian hồi phủ thôi."
Đây là trắng trợn đuổi người!
Sở thái phi ở một bên nghe cũng cảm thấy có chút không lễ mạo, mở miệng nói Thôi Hành Chu lời nói không chu toàn, để người làm di mẫu là Liêm Sở thị chớ có để trong lòng.
Liêm Sở thị cũng là muốn mặt mũi, chỉ sắc mặt cứng ngắc đứng dậy rời đi.
Đợi Liêm Sở thị dẫn biểu muội hồi phủ rồi. Thôi Hành Chu mới xoay mặt hỏi Sở thái phi: "Mẫu thân, người muốn hỏi cái gì, tạm chờ nhi tử làm xong chuyện, tự nhiên sẽ một năm một mười nói cho người, làm sao lại học những phụ nhân chanh chua hà khắc tư hình gia nô kia để mất phong thái?"
Sở thái phi cũng nghiêm mặt nói: "Ngươi chừng nào thì có thể làm xong? Nào có thời gian nói chuyện với nương ngươi? Ngươi xem cả triều này có nhà ai cưới con dâu mà người làm mẹ chồng không biết nhà con dâu làm cái gì? Ngươi lại là giống phụ thân ngươi, khi hắn nạp thiếp cũng không thương lượng với ta, ngươi cưới vợ cũng không cần người nương vô dụng này quan tâm..."
Nói đến cuối cùng, Sở thái phi khơi dậy u oán kiếp trước kiếp này, chỉ khóc nức nở lên.
Thôi Hành Chu bình sinh cũng không thể chịu được nước mắt của mẫu thân, chỉ thở dài đi qua, quỳ gối bên chân mẫu thân nói: "Mẫu thân, người cũng nghe ngóng khắp triều xem, ai khiến người bớt lo giống như nhi tử chứ, còn thay người suy tính chu đáo khắp nơi? Nữ tử mà nhi tử chọn nhất định là tài đức vẹn toàn, người thẩm vấn xuất thân của nàng như vậy, chẳng phải là làm cho bọn hạ nhân cũng coi thường nàng sao?"
Sở thái phi không nói lại nhi tử, chỉ hỏi: "Vậy ngươi nói phụ thân nàng làm quan ở đâu?"
Thôi Hành Chu cảm thấy sớm muộn cũng không gạt được mẫu thân, liền nói: "Phụ thân nàng năm đó bị liên lụy thư viện Đại Sơn, đã bị trảm..."
Sở thái phi ngàn vạn không nghĩ tới tân nương lại là xuất thân như vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, ngã người về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi ngơ ngác nhìn nhi tử nói: "Nữ tử xuất thân như vậy ngươi cũng dám cưới, Thôi gia chúng ta không chọn được tức phụ sao?"
Thôi Hành Chu trấn định nói: "Nếu muốn chọn thì có một đống lớn, nhưng đều không phải là người mà nhi tử muốn, bây giờ hôn sự của ta và nàng đã trình lên vạn tuế, nàng cũng nhận được sắc phong của vạn tuế, là huyện chủ cao quý, tự có đất phong thực ấp, mẫu thân không bắt bẻ được xuất thân của nàng."
E ngại vạn tuế mở kim khẩu, Sở thái phi quyết định trước không soi mói xuất thân của tân nương tử, lại hỏi: "Vậy ngươi nói xem, phố bắc lại là chuyện gì?"
Thôi Hành Chu: "Là nuôi một người..."
"Nàng ta lại là nhà nào?"
"Cũng là ngoại nữ Lục gia Tây Châu..."
Năng lực chống đỡ của Sở thái phi bây giờ cũng ngày càng tăng, mặc nhi tử nói thế nào cũng đều lù lù bất động, chỉ run run nói: "Này... Là hai tỷ muội cùng hầu hạ một mình ngươi?"
Thôi Hành Chu cười cười: "Nhi tử nào dám làm chuyện hoang đường như thế? Hai người đều là một..."
Sở thái phi đến cuối cùng không trụ được nữa, lại dựa vào thành ghế: "Ngươi... Vậy mà trước khi cưới đã cùng nàng thông dâm ở cùng một chỗ? Nàng cũng coi là xuất thân trong sạch, trưởng bối của nàng sao lại mặc kệ?"
Thôi Hành Chu cũng không muốn nói tỉ mỉ chuyện Ngưỡng Sơn cho mẫu thân, thế là nửa thật nửa giả nói là lúc trước nàng ra ngoài ngoài ý muốn rơi xuống nước bị thương, được hắn cứu, chỉ là y phục của nàng mỏng manh, được hắn tự mình từ trong nước ôm lấy, hắn cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm, sau khi đưa nàng về cứu chữa thì để nàng tại phố bắc, đợi sau khi thương thế tốt sẽ tìm người nhà của nàng, cũng tới cửa cầu hôn, căn bản không phải như ngoại nhân đồn đãi.
Sở thái phi nghe, sau khi nghẹn họng nhìn trân trối, lại cảm thấy theo tình hình thì nhi tử đích thật là nên quan tâm đến trong sạch của nữ tử, thế nhưng xuất thân nàng thấp như vậy, nhấc vào phủ làm thiếp hầu hạ cũng coi như đối xử hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng ta rồi, làm gì nhất định phải cưới vào cửa làm thê chứ?
Thế nhưng đợi đến ngày hôm sau, khi Thôi Hành Chu đón Liễu Miên Đường từ Linh Tuyền trấn về phủ, Sở thái phi ngồi trên cao trường xem xét đã lập tức hiểu được.
Nhi tử của bà cái khác không giống lão tử của hắn, thế nhưng tật xấu háo sắc này lại giống y đúc!
Chỉ thấy khi Hoài Tang huyện chủ kia từ trên chiếc kiệu nhỏ đi xuống, người mặc váy dài thắt eo màu hồng cánh sen nhạt, eo nhỏ nhắn như cành liễu trước gió xuân, cổ trắng tuyết như mỡ đông tinh xảo, đôi mắt, chiếc mũi kia, không có chỗ nào không tinh xảo động lòng người, chớ nói nhan sắc của Liêm Bình Lan kia không bằng một phần vạn của nữ tử này, ngay cả mỹ nhân mà Sở thái phi gặp ở kinh thành trong đời này cũng thua nàng mấy bậc.
Cũng khó trách nhi tử luôn luôn tỉnh táo tự kiềm chế hoàn toàn giống như trúng tà, bị nữ tử này mê hoặc đến không biết cái gì, nhất định phải dùng ân cứu mạng để nàng lấy thân báo đáp.
Khi Liễu Miên Đường nửa cúi đầu, quỳ lạy Sở thái phi, lại chậm chạp không thấy Sở thái phi nói miễn lễ mời ngồi, trong sảnh đường nhất thời tĩnh lặng cực kỳ.
Thôi Hành Chu có chút không vui, nền đất cứng như vậy, Miên Đường hôm nay mặc lại là váy mỏng, chân của nàng có thương cũ không chịu được lạnh, quỳ lâu như vậy sao mà chịu được?
Thế là hắn dứt khoát đứng dậy, sải bước đi đến dìu Miên Đường dậy.
Sở thái phi không thể nhìn được đức hạnh có tức phụ là quên mất mẫu thân này của nhi tử, không vui nói: "Sao? Nàng muốn làm con dâu Thôi gia, ta còn không nhận được một bái của nàng ta chắc?"
Miên Đường biết hôm qua Sở thái phi tất nhiên là bị xuất thân của mình dọa sợ, hôm nay bà tức giận cũng là hiển nhiên. Đã sớm nghĩ đến trưởng bối Thôi gia sẽ lạnh nhạt mình, nàng cũng là tâm tính bình thản, trường hợp như này cũng không đến phiên mình đi dỗ Sở thái phi, cứ vậy cúi đầu nhàn nhàn đứng sau lưng Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu hôm qua thật ra đã nói với mẫu thân rất nhiều, đại khái là Miên Đường trước kia đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng làm người thành tâm thành ý, hy vọng mẫu thân đối đãi nàng giống như nữ nhi, chớ có làm nàng cảm thấy bức bách.
Đáng tiếc Thôi Hành Chu đối với tâm tư nữ tử lại không thông suốt giống như binh thư.
Sở thái phi trong lòng khó chịu, há dăm ba câu có thể vỗ về?