Ngoại trừ Đại cữu cữu, đây là lần đầu tiên Thôi Hành Chu gặp những người Lục gia khác. Hắn muốn để lại ấn tượng tốt với ông ngoại Miên Đường, vì thế để Miên Đường quay lại xe ngựa của nàng.
Sau đó Thôi Hành Chu để mặc Miên Đường, chỉ bảo phu xe đánh ngựa đến Lục gia.
Miên Đường không cản được hắn, đành bảo phu xe của mình đi nhanh nhưng đi chậm hơn xe ngựa của Thôi Hành Chu chút.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Lúc nàng tới trước cửa Lục phủ thì thấy Thôi Hành Chu đang “hàn huyên” cùng Đại cữu cữu và mấy biểu ca biểu đệ.
Bởi vì hôm nay chỉ là đính hôn nên không thông báo cho bạn bè thân thích, người tới toàn là người thân Lục gia, đơn giản là làm chứng, chứng kiến hai nhà Lục - Tô ký hôn thư, rồi bàn bạc lễ nạp thái.
Chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá ngừng ở trước cửa, người Lục gia vô cùng ngạc nhiên.
Hôm nay Nhị gia Lục gia mang thân phận nhạc phụ nên phải trầm tính lại, đợi trong sảnh với lão thái gia. Cho nên ở ngoài cửa chỉ có Đại gia chờ Tô gia, chuẩn bị đợi trưởng bối Tô gia tới, đón lễ nạp thái.
Kết quả chờ tới chờ lui, xe ngựa Tô gia chưa tới, chẳng biết ở đâu xuất hiện chiếc xe ngựa thế này, đến khi Hoài Dương vương chống quải bước xuống, Lục Tiễn nhìn đến trợn tròn mắt.
Bất chấp lễ tiết, chạy chậm đến trước mặt Thôi Hành Chu, nhỏ giọng nói: “Vương… Vương gia, hôm nay trong phủ bọn ta có chuyện quan trọng, ngài… Nếu ngài muốn hỏi tội, liệu có thể… Có thể hoãn lại không?”
Trong lòng Lục Tiễn có quỷ, thấy Hoài Dương vương ông nghi ngờ chuyện của cháu gái mình đã bại lộ, thấy Thôi Hành Chu bước xuống, ông chỉ nghĩ cản hắn lại để tránh ảnh hưởng đến hôn sự Nhị đệ trông mong.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Thôi Hành Chu cũng có đặt lời của Miên Đường nói vừa rồi trong lòng. Nàng nói, hôm nay biểu muội nàng thành hôn, đừng có để giọng khách át giọng chủ, không cho hắn tới.
Tới là chắc chắn phải tới rồi! Có điều quả thật hắn không nên cầu thân ngay hôm nay. Nói chung vẫn phải để lại ấn tượng tốt với lão nhân gia, rồi từ từ đề thân, tự nhiên nước chảy thành sông.
Vì thế Thôi Hành Chu học theo bộ dáng của Miên Đường, thấp giọng nói: “Miên Đường nói với ta, trong phủ ngài có hỉ sự. Cho nên mong Lục tiên sinh đừng để lộ, cứ nói với người khác ta là bạn cũ của ngài.”
Lục Tiễn nghe vậy, không hiểu hôm nay vị vương gia này tới đây là định nói chuyện gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn vương gia “À” một tiếng.
Đúng lúc này, mấy tiểu bối đến, tò mò quan sát Hoài Dương vương, nhất thời không biết vị công tử khí chất cao quý này là ai.
Thôi Hành Chu không xem mình là người ngoài, lên tiếng trước: “Lục tiên sinh, làm phiền giới thiệu, mấy vị công tử này là công tử quý phủ?”
Lục Tiễn lại “À” một tiếng, đếm mấy tiểu bối, giới thiệu từng người với Hoài Dương vương.
Cho nên lúc Miên Đường đuổi tới, Thôi Hành Chu đã làm quen với mấy biểu huynh biểu đệ của nàng, hô bạn gọi bè.
Sau khi Miên Đường biết chuyện Thôi Hành Chu giả làm bạn cũ của Đại cữu cữu tới, lập tức âm thầm ra hiệu bằng mắt với Hoài Dương vương, ý bảo hắn mau đi đi. Nhưng Thôi Hành Chu lại vờ như không thấy, sai người hầu lấy lễ vật xuống mang vào phủ.
Khi Thôi Hành Chu đi theo Lục Tiễn vào thính đường, hắn vấn an với ông cụ đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị.
Hiện giờ hắn tên là Thôi Cửu, Miên Đường không tiện mở miệng đuổi hắn đi. Đành trơ mắt nhìn hắn hàn huyên với ông ngoại, còn khách khí nhường chỗ cho hắn.
Lục Tiễn giống phụ thân, là người trong giang hồ, thích kết giao với đủ hạng người, cho nên có bạn cũ đến nhờ vả là chuyện bình thường.
Có điều vị công tử trẻ tuổi trước mặt này không nói rõ là hắn đang làm gì. Trông hắn quần áo lụa là, khí chất cao quý còn muốn hơn cả Trấn Nam hầu trước đó, có lẽ anh tuấn giỏi giang hơn.
Hẳn hắn cũng là người trong giang hồ, mặc dù trên tay có vết chai do cầm đao nhưng lại thiếu hào khí không câu nệ tiểu tiết của giang hồ thô lỗ.
Lục Võ đánh giá trên dưới một phen, tuy tạm thời không nhìn thấu Thôi công tử này nhưng không thể không thừa nhận, hắn đúng là mỹ nam tử hiếm có.
Lục Thanh Anh sắp đính hôn đứng ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm hắn ―― trên đời này thế mà có nam tử anh tuấn đến thế, đáng tiếc… Hắn bị què.
Chẳng qua, rất nhanh người ta cũng làm như không thấy khuyết điểm này.
Sau khi Thôi Hành Chu hàn huyên với ông cụ, hắn sai người trình quà gặp mặt lên, cái khác không đề cập tới, chỉ đôi hạch đào bằng ngọc chạm khắc tinh tế, hóa ra là chạm khắc từ ngọc bích vàng hòa điền. Có câu nói “Ngọc bích đứng đầu là ngọc bích vàng, tiếp đến là ngọc mỡ dê”.
Này nếu như ở tiền triều, ngọc bích không được lưu truyền dân gian, mà là vật ngự cống hoàng gia! Tuy đương triều không cấm nhưng chất ngọc bích này rất hiếm, trong dân gian cũng không lưu truyền nhiều, dù chỉ là một mảnh nhỏ mặt vòng cổ bằng ngọc bích, nào có đôi hạch đào lớn thế!
Mấy nam nhân Lục gia trước khi áp tải đồ đều phải định giá trước, tất nhiên biết không ít trân bảo. Thế nhưng ngọc bích có vàng, kết cấu lại mịn, không đến mức vô giá nhưng cũng không thể định giá được!
Sau khi Lục Thanh Anh nghe phụ thân thì thầm giải thích giá trị của đôi hạch đào làm bằng ngọc bích vàng kia, nàng ta nhìn Thôi Hành Chu, cảm thấy Thôi công tử bạn cũ của Đại bá anh tuấn thêm mấy phần. Tiếc là nàng ta đã đính hôn với Tô gia, không biết Thôi công tử đã thành thân chưa?
Thoáng chốc, trên dưới Lục phủ đều buồn bực: Rốt cuộc Thôi công tử này là ai mà tùy tiện cầm ngọc quý như thế đi tặng?
Miên Đường ngồi cùng với nhóm biểu tỷ, tuy đau đầu nhưng không thể duỗi tay xoa đầu được. Nàng thật muốn kéo Thôi Cửu hỏi: Cái này mà kêu lễ không quá trọng?
Lục Võ biết tùy tiện nhận lấy quà này không ổn, vội nói: “Thôi công tử, công tử đến thăm, Lục gia chúng ta phải chiêu đãi rượu thịt ngon mới đúng, hà tất làm đại lễ, mong công tử mau cất đi, lão hủ không thể nhận được.”
Thôi Hành Chu mỉm cười nói: “Gia mẫu thích sưu tầm mấy thứ này, đồ trong nhà rất nhiều, chỉ là chọn bừa một món thôi, còn sợ lão thái gia không thích nữa kìa, ta nhận được ân tình của Lục tiên sinh, nhận được bảo bối của Lục gia, có là núi vàng núi bạc cũng cam lòng.”
Nghe hắn nói lời này, Lục Mộ nhịn không được hỏi: “Đại ca cho ngươi bảo bối gì vậy?”
Lục Tiễn biết vương gia đang ám chỉ cái gì, vội vàng thoái thác trước: “Làm gì có! Ta chưa từng hứa…”
Cháu gái Miên Đường và vị vương gia này lén lút ước định, làm gì có quan tâm người trưởng bối như ông ta có đồng ý hay không? Cái nồi này, ông không đội đâu nha!
Đúng lúc này, đội nhân mã đính hôn của Tô gia đã tới, người gác cổng vội vã vào báo, nhất thời người Lục gia cũng không hỏi tiếp rốt cuộc Thôi Hành Chu nhận được cái gì của Lục gia đã đi đón người Tô gia.
Lục gia đính hôn, Thôi Hành Chu chẳng hứng thú, chào hỏi Lục Tiễn rồi tự đi dạo hoa viên Lục gia. Lục Tiễn phải thay lão thái gia đón tiếp người Tô gia, lát nữa còn phải bồi rượu, tạm thời không bồi hắn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người hầu dẫn hắn đi dạo hoa viên, còn ông thì bị nhị đệ kéo đi.
Bây giờ Miên Đường xem Hoài Dương vương như quả pháo có thể nổ bất cứ lúc nào, tất nhiên không yên tâm để hắn đi lung tung ở nhà ông ngoại.
Nàng khác họ, sau khi chào hỏi với người Tô gia ở cửa cho đủ số là có thể thích đi đâu thì đi, không tham gia tiệc đón tiếp cũng không sao.
Phải đưa Thôi Hành Chu đi trước khi người Lục gia quay lại!
Thôi Hành Chu thấy Miên Đường lén lút quan sát mọi người, thấy không có ai mới đuổi theo, nhất thời cảm khái nói: “Ta là tới cầu hôn, không biết tại sao lại có cảm giác trộm khuê nữ người ta…”
Miên Đường không muốn nói nhảm với hắn, nhỏ giọng nói: “Giờ không còn sớm, vương gia mau về đi.”
Thôi Hành Chu trở tay kéo nàng, nói: “Ta phải về chứ, đợi lát nữa ông ngoại nàng rảnh, ta nói chuyện với ông ấy xong sẽ về với nàng… Nếu trộm khuê nữ của người ta, không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng, nàng trông chừng ta kỹ vào, tránh cho ta xông loạn khỏi viện.”
Đúng lúc này, có tiếng ho khan vang lên, Miên Đường quay đầu lại thì thấy ông ngoại mình mặt mày u ám nhìn Thôi Hành Chu nắm tay nàng.
Miên Đường vội hất tay Thôi Hành Chu ra, nói với ông ngoại: “… Thôi công tử lạc đường, con dẫn hắn…”
Lục Võ sống cả một đời, dáng vẻ vừa rồi Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường, làm gì giống mới quen?
Hơn nữa vị công tử họ Thôi này… Mặt Lục Võ càng thêm âm u, nói: “Mời Thôi công tử đến thư phòng lão hủ tán gẫu một chút.”
Thôi Hành Chu gật đầu đáp ứng, đi theo phía sau Lục Võ đến thư phòng. Còn Miên Đường thì hận không thể lập tức xảy ra động đất, tránh cho Thôi Hành Chu chọc ông ngoại tức chết.
Nàng quay đầu lại hỏi Lý ma ma: “Trong vương phủ các bà không có ai quản được vương gia sao? Hắn hành sự như con ngựa hoang như thế không sợ làm mẫu thân hắn tức chết à?” Miên Đường cảm thấy dù sao cũng phải hỏi trước xem Thôi Hành Chu sợ ai, mới xiết chặt được dây cương của tên vương gia điên này.
Lý ma ma thành thật nói: “Thật ra ban đầu thì có… Nhưng lão vương gia đã qua đời mấy năm rồi…”
Miên Đường không tin hỏi: “Thế thái phi đâu… Đúng rồi, hắn có hứa hôn với một biểu muội đúng không? Di mụ* để hắn giải trừ hôn thư đơn giản vậy á? Mặc… Mặc kệ hắn?”
*Dì.
Lý ma ma thở dài một hơi, thật ra bà hiểu lý do Miên Đường sốt ruột như thế, bà thành thật giải thích: “Bình thường vương gia rất nghe lời thái phi, có điều vương gia là người có chủ kiến, nếu đã quyết định chuyện gì rồi, thái phi cũng khó mà lay chuyển… Về phần Liêm tiểu thư… Đã là chuyện của quá khứ… Vương gia không phải là người dễ dàng quay đầu lại…”
Miên Đường không tin lời Lý ma ma nói. Lúc trước ở Vũ Ninh Quan bà cũng nói giúp cho hắn quá trời, không phải hắn cũng mắc lỗi à? Làm người phải tiến về phía trước chứ!
Làm sao tin được người không đáng tin đó? Bây giờ hắn muốn cưới mình làm vợ, qua một thời gian sau thấy chán, đổi ý dễ như trở bàn tay vậy.
Giờ hắn khăng khăn tới làm phiền người nhà nàng, nếu ông ngoại bị chọc giận…
Miên Đường càng nghĩ càng không yên tâm, cuối cùng dứt khoát đi đến thư phòng, vốn nàng cho rằng bên trong sẽ truyền đến tiếng quát mắng của ông ngoại, ai dè, bên trong hết sức im ắng.
Miên Đường thích nằm trong thư phòng của ông ngoại, nàng biết chỗ nào nghe lén tiện nhất.
Vì thế nàng đi tới chỗ cửa sổ gần núi giả, chọc thủng một lỗ trên cửa sổ, thăm dò động tĩnh bên trong.
Vừa nhìn vào, Miên Đường hết cả hồn, Thôi Hành Chu thế mà ngồi xếp bằng trên đệm, uống trà với ông ngoại nàng.
Hắn am hiểu trà đạo, động tác pha ấm trà thơm vô cùng lưu loát, đợi lá trà ra vị, rót một chén trà đưa cho Lục lão gia tử.
Lục Võ lại không nhận chén trà, cẩn thận đánh giá Thôi Hành Chu, đột nhiên nói: “Cháu gái ta ở Tây Bắc từng kết thân với một vị cố nhân, nghe lão đại nhà ta nói, hình như người đó cũng họ Thôi…”
Dù sao Lục Võ cũng quá già đời rồi, thấy đại nhi tử với vị Thôi công tử này không giống bạn bè tâm đầu ý hợp mà có vẻ xa cách với kính sợ.
Ông cũng không nghĩ nhiều, có điều vừa rồi nhìn thấy Thôi công tử nắm tay Miên Đường mà Miên Đường vẫn để cho hắn nắm, trong lòng lập tức rõ như gương sáng.
Có điều Miên Đường là cô nương, da mặt mỏng, ông phải giữ mặt mũi cho nàng. Vì thế ông gọi tiểu tử kia vào thư phòng hỏi chuyện.
Thôi Hành Chu có biết chuyện Tuy vương viết thư chơi xấu, kể chuyện Liễu Miên Đường thành thân giả với người ta ở Tây Bắc.
Hôm nay hắn không định nhắc đến chuyện đó, nếu Lục Võ đề cập đến thì hắn sẽ thoải mái thừa nhận.
“Làm bạn hai năm với Miên Đường đúng là tại hạ…”
Lúc Thôi Hành Chu mở miệng thừa nhận, thân hình già nua của Lục Võ như được truyền thêm sức mạnh, vùng dậy nhảy dựng lên xoay người rút thanh trường kiếm treo trên tường.
Miên Đường thầm kêu không ổn, vội đẩy cửa sổ ra, xách làn váy leo vào từ cửa sổ. Có điều chỉ vậy không ngăn được ông ngoại, ông đã đâm kiếm về phía Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu ngồi ở tại chỗ lách mình né tránh, cuối cùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm. Lục Võ thấy đâm không trúng hắn, dứt khoát giơ chân đá cái chân què của hắn.
Lần này Thôi Hành Chu không tránh, bị lão nhân đá đến rên rỉ.
Miên Đường quỳ xuống đất, kéo cánh tay lão nhân gia, gấp gáp nói: “Ông ngoại, không thể như thế!”
Lục Võ chỉ lo giẫm đạp. Thôi Hành Chu cũng không né, chỉ đỡ chân bị thương bị lão nhân gia đá, có lẽ miệng vết thương bị rách, quần trắng lộ ra vết máu.
Liễu Miên Đường bất đắc dĩ đành nói ra thân phận của Thôi Hành Chu, nàng hét lên với ông ngoại: “Hắn… Hắn là Hoài Dương vương… Ông ngoại, ông mau dừng tay!”
Lục Võ đạp liên tục mấy đạp, trong đầu mới dần dần nhận ra cháu gái hét cái gì.
Hiện giờ công trạng của Hoài Dương vương ghi danh nghìn đời, từ ông lão cho đến trẻ con để chỏm tóc ở vương triều Đại Yến, có ai mà không biết đến uy danh của đại soái Tây Bắc đánh đuổi Man tộc?
Lục Võ không ngờ vương gia có công trạng lớn lao như thế lại là hạng người vô sỉ đi lừa cháu gái của ông, thoáng chốc ngớ người, sau đó trừng mắt nói với Miên Đường: “Hắn nói với con? Nói vậy mà con cũng tin!”
Thôi Hành Chu bất đắc dĩ đứng lên, mặc kệ cái chân máu chảy đầm đìa, sau đó nói với Lục Võ: “Lão nhân gia, tại hạ thật sự là Thôi Hành Chu.”
Sau đó giương giọng hét với Mạc Như ở ngoài cửa đối diện: “Đi, đi lấy thánh chỉ vạn tuế sắc phong tới cho lão nhân gia xem.”
Chốc sau Mạc Như đi vào, cung kính lấy quyển trục màu vàng trong hộp gấm ra, mở cho Lục Võ xem.
Dấu ngọc tỷ chói lọi đó không phải là thứ người bình thường dám làm giả. Nếu là lừa khuê nữ, thế chính là bỏ vốn gốc!
Thật ra sau khi Lục Võ nói nghi ngờ ra cũng dần dần tỉnh táo lại. Người này tay ra hào phóng, quà gặp mặt tùy tiện chọn cái đã là ngọc bích vàng nội cống của tiền triều, có thể thấy xuất thân bất phàm. Vừa rồi hắn pha trà tuyệt đối không phải dân thường.
Quan trọng hơn là, ban nãy so chiêu với tiểu tử này, tuy hắn không đứng dậy nhưng đánh ngang tay với ông, có thể thấy hắn không tầm thường.
Nếu là hạng người lừa sắc tầm thường, há có bản lĩnh đó? Lúc trước đại nhi tử nói đến tên háo sắc này, lúc nào cũng ấp a ấp úng, không chịu nói ra tên họ. Giờ Lục Võ mới biết, hóa ra là không dám nói!
Miên Đường cũng sốt ruột, nàng cũng không ngờ lão nhân gia đi đứng vất vả lại đánh Thôi Hành Chu dã man như thế.
Mặc dù chuyện họ Thôi làm không đúng, nếu đổi thành người khác dù có bị nhà cô nương người ta đánh chết cũng đáng! Nhưng hắn lại là đại soái Tây Bắc, đường đường là Hoài Dương vương, thiên quân vạn mã còn đang hạ trại ở ngoài ngoại thành, ông ngoại đạp đến miệng vết thương hắn rách ra, nếu như hắn trở mặt, ông ngoại có thể bị bắt vào ngục ngay lập tức, bị phạt trọng hình.
Nghĩ vậy, Miên Đường cũng bực, xoay người nhìn Thôi Hành Chu, thật ra Thôi Hành Chu không hề xấu hổ buồn bực, hắn quy quy củ củ đứng lên, ôm quyền nói với Lục Võ: “Miên Đường từng nói, người thương nàng nhất trên đời chính là lão nhân gia ngài. Lúc trước ta với nàng có chút hiểu lầm, nàng giận dỗi bỏ đi cùng Đại cữu cữu. Khi đó ta bị chiến sự Tây Bắc quấn lấy, không thể đuổi theo nàng. Hiện giờ Tây Bắc đã yên ổn, ta cũng đã khải hoàn về triều, cố tình đi ngang qua Tây Châu, chuẩn bị tới cửa cầu thân, không biết lão nhân gia có đồng ý giao phó Miên Đường cho ta không, tất nhiên ta sẽ đối xử với nàng như trân như bảo!”
Lúc nãy Lục Võ động nguyên khí, giờ bị thân phận thật sự của Thôi Hành Chu làm cho kinh hãi, nhất thời như bị rút cạn sức lực, được Miên Đường đỡ ngồi xuống ghế bên cạnh.
Ông ho khan vài cái, uể oải nói: “Ngài cũng định nạp thiếp?”
Thôi Hành Chu lập tức đáp: “Ta chưa cưới thê tại sao phải nạp thiếp? Tất nhiên là cưới Miên Đường làm chính thê!”
Lục Võ nghe vậy không tin, chỉ trầm mặt nói: “Vương gia, tuy nhà của bọn ta xuất thân tiêu sư, không so được với vương hầu công tướng nhưng không phải là cỏ dại để người ta khi dễ. Ngài quyền cao chức trọng, không thể lừa gạt cô nương nhà bọn ta. Ngài nói cưới thê là tự hứa hôn với bọn ta à? Trưởng bối nhà ngài có ai? Tam môi lục sính thì sao?”
Miên Đường nghe vậy, nóng nảy nói: “Ông ngoại, con không…”
Đáng tiếc nàng còn chưa nói xong, Thôi Hành Chu đã ngoan ngoãn đáp: “Lão nhân gia yên tâm, ta đã suy nghĩ về những thứ này rồi. Luật pháp Đại Yến viết, nếu làm hôn thư mà không có cha mẹ ở đó, phải có quan gia ra mặt làm người chứng hôn. Huyện thừa Tây Châu là Lý Quang Tài đã viết hôn thư xong, khi nào hai nhà chúng ta ký hôn thư y sẽ đưa quan gia có mặt mũi đến làm chứng. Tam môi lục sính cũng không thiếu, đợi ta đưa Miên Đường quay về Chân Châu sẽ làm lễ nạp thái ở vương phủ, bảo đảm tổ chức tưng bừng, không để Miên Đường mất mặt.”
Lục Võ nghe thế rất hài lòng, gật gật đầu nói: “Mặc dù khá xa nhưng đến lúc đó, ta sẽ bảo hai nhi tử của ta ra mặt, không để Miên Đường không có người bên nhà mẹ đẻ…”
Miên Đường trăm triệu không ngờ, mới tức thì một già một trẻ này còn giương cung bạt kiếm, thế mà giờ đã bàn chi tiết về hôn lễ, lại còn thảo luận vô cùng khí thế.
Nàng nổi giận, lớn tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ: “Hiện tại con đã tự lập nữ hộ, làm chủ một nhà! Ai nói con muốn gả cho hắn!”
Lục Võ sửng sốt, nói: “Con không muốn gả… Là vì hắn có tật xấu gì à?”
Thôi Hành Chu nghe xong lập tức nói: “Từ nhỏ tại hạ đã nghiêm khắc với bản thân mình, cũng không có sở thích bất lương, lúc ở bên Miên Đường cũng là cử án tề mi*, chung sống hòa hợp, nếu không phải bất đắc dĩ lừa nàng, làm nàng giận, hẳn sớm đã có cả con trai con gái, cung phụng trước sau cho lão nhân ngài.”
*Vợ chồng tôn trọng nhau.
Lục Võ thấy Miên Đường trừng mắt với Thôi Hành Chu, dường như khuôn mặt nhỏ giận đến không nói nên lời, suy nghĩ một chốc rồi ông nói: “Thỉnh vương gia đi trước, ta có vài lời muốn nói với cháu gái ta.”
Thôi Hành Chu chắp tay, đứng dậy chuẩn bị rời đi, có điều chân bị thương rất nặng, được Mạc Như đỡ, gắng gượng đi ra ngoài.
Sau khi vương gia đi, Lục Võ mới hỏi: “Con thật sự không muốn gả cho hắn?”
Miên Đường lặng lẽ gật đầu, sau đó chậm rãi nói ra băn khoăn trong lòng với ông ngoại.
Lục Võ nghe xong, cảm thấy cô nương nhà mình có trí khí, theo lão nhân gia ông, nhìn vẻ ngoài và cách ăn nói của Thôi Hành Chu cực kỳ xứng với Miên Đường. Chỉ là gia thế hắn quá cao, đúng là điểm yếu không thay đổi được.
Nếu Miên Đường không liên quan gì đến hắn, Lục Võ cũng cảm thấy gả cao không phải chuyện tốt. Miên Đường tự lập nữ hộ, kén rể là tốt nhất. Đến lúc đó Miên Đường giữ tiền đắn đo phòng ốc tiền nhà, sau này cũng nở mày nở mặt.
Nhưng nàng đã thất thân cho vương gia nọ, hơn nữa hai năm làm phu thê, cùng ăn cùng ở, thử hỏi sau này làm sao gả cho người khác? May mà vương gia đó còn biết chịu trách nhiệm, chịu cưới Miên Đường làm chính thê. Nếu gả cho hắn có thể giữ thanh danh cho Miên Đường, ngẩng đầu làm người.
Có điều Miên Đường không đồng ý, người làm ông ngoại như ông miễn cưỡng nàng cũng không tốt, vì thế thở dài một hơi nói: “Đúng là gả cao không tốt, vả lại không biết tính tình thái phi kia thế nào, con gả qua đó có bị khinh thường hay không… Lúc trước mẫu thân con gả đến Liễu gia là trèo cao, làm hại mẫu thân con bị phụ thân con ghét bỏ cả đời, sống u uất không được vui vẻ. Bây giờ đến phiên con, ta làm sao có thể để con gả vào nhà cao cửa rộng chịu tội? Nếu con không đồng ý thì ta từ chối vị vương gia kia vậy.”
Miên Đường nhíu mày không nói gì, qua một lúc lâu sau mới nói: “Ông ngoại, con tự lập nữ hộ chính là không muốn liên lụy Lục gia. Cho nên ông đừng lo về hôn sự này, con tự giải quyết với hắn là được. Đôi khi hắn hơi ngang ngược kiêu ngạo nhưng không phải người khinh nam bá nữ như Tuy vương…”
Lục Võ nghe thế, nghe ra được chút ý tứ, hỏi: “Nếu hắn không phải vương gia, mà là binh sĩ bình thường, con có bằng lòng gả không?”
Miên Đường không nói gì, yên lặng đặt trường kiếm của ông ngoại về chỗ cũ, sau đó thi lễ cáo từ với ông ngoại.
Lục Võ nhìn bóng lưng của nàng, thở dài một hơi. Mấy chuyện nữ nhi tình trường đó ông không tham gia nổi.
Từ lúc Hoài Dương vương làm bộ làm tịch đến lúc bị đánh, ăn mấy cú đá của ông, có lẽ cũng biết cháu gái ông khó dỗ, phải chịu chút khổ.
Chủ ý của Miên Đường là đúng, hôn sự của nàng, ông không quyết định, để nàng tự quyết định vậy!
Sau khi rời Lục phủ, Liễu Miên Đường mới phát hiện Thôi Hành Chu không đi mà ngồi trong xe ngựa chờ nàng.
Lúc Mạc Như mời nàng lên xe, Miên Đường lên xe ngựa, nhìn cái chân vẫn chưa băng bó của hắn, thở hổn hển nói: “Ông ngoại không có ở đây, ngài khổ cho ai xem? Ông ngoại ta yếu như thế, chẳng lẽ chàng không tránh được? Một hai phải để bị đá mấy đá, làm ông ngoại ta gánh tội danh đánh công thần của Đại Yến!”
Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Nếu ta không để bị đá mấy cái, làm sao ông ngoại nàng nguôi giận nhanh như vậy? Ta thấy cả Lục phủ chỉ có mỗi lão nhân gia ông là thông tình đạt lý nhất, nàng rảnh rỗi nhớ học ông ngoại nàng, đừng có tính tình thối như tảng đá trong nhà xí.”
Miên Đường đang kiểm tra vết thương cho Thôi Hành Chu, lấy băng vải trong hòm thuốc trên xe ngựa ra, băng bó cho hắn, nghe thấy hắn mỉa mai mình, nàng ngẩng đầu cười lạnh nói: “Ta vừa thối vừa bướng đấy, không dám để vương gia ngài ôm hôn!”
Thôi Hành Chu cảm thấy lời này rất có đạo lý, vì thế ôm lấy Liễu Miên Đường hôn một cái: “Lạ thật! Ngửi thì không thơm mà tại sao hôn lại thơm như vậy?”