Mấy ngày nay Lý ma ma cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Kiểu thám tử nằm vùng này từ xưa đến nay không có mấy người có kết cục tốt đẹp. Lý ma ma nàng ra được sảnh đường vào được phòng bếp, là ma ma nhất đẳng trong Vương phủ, thể diện biết bao nhiêu!
Cuối cùng sau khi nhận được mệnh lệnh này của chủ tử, vừa không đảm bảo được khí tiết của tuổi già vừa uổng công trở thành kẻ lừa đảo nử tử nhà lành.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Cho nên cũng không thể trách được việc Miên Đường tỏ ra lạnh lùng với nàng.
Chỉ là thời gian ở cùng với Miên Đường thực sự không ngắn, rõ ràng biết nàng xuất thân không tốt nhưng tiểu nương tử Miên Đường này lại khiến người ta yêu thích không thôi. Đột nhiên cắt đứt quan hệ với Liễu nương tử như thế, dù là lão ma ma với ý chí sắt đá đối nhân xử thế cũng không thể chịu được.
Nhưng không ngờ, Miên Đường lại đột nhiên chân thành nói xin lỗi nàng, điều này thực sự khiến lão ma ma nàng càng thêm xấu hổ.
Nàng vội vàng nói mình không thể nhận nổi lời nói này của phu nhân.
Miên Đường mỉm cười: “Đừng gọi ta là phu nhân nữa, ta cũng chưa thành thân với hắn, cứ gọi ta là Liễu cô nương đi.’’
Dẫu biết đó là sự thật, nhưng Lý ma ma khó khăn sửa miệng, nàng thở dài một tiếng, cũng không hề lên tiếng, chỉ giúp đỡ Liễu Miên Đường rửa sạch cắt rau, rồi xắt mỏng thịt.
Bởi vì có người giúp đỡ nên Liễu Miên Đường làm rất nhanh, bỏ vào trong nồi xào chín, nêm gia vị rồi dọn ra đĩa.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Những món ăn kèm khác mà Lý ma ma đã làm trước đó cũng được dọn lên bàn.
Chờ đến khi Miên Đường bưng mâm thức ăn vào trong phòng thì đã thấy Thôi Hành Chu và đại cữu cữu nàng ngồi xếp bằng trước bàn đặt trên giường đất bắt đầu uống rượu.
Nhưng bởi vì trên người vẫn còn bị thương nên Lục Tiễn không thể uống rượu, đành phải lấy nước ấm thay thế.
Lúc đầu hắn không ngờ Thôi Hành Chu sẽ chủ động ngồi ăn cơm cùng mình, nên không khỏi nghi ngờ hắn lại đến đây nói mấy lời khách sáo gì đó.
Những chuyện mà Miên Đường đã làm dưới danh nghĩa của “Lục Văn” ở trên Ngưỡng Sơn ấy, ngoại trừ Lục Tiễn và đệ đệ Lục Mộ ra thì không một ai hay biết, ngay cả phụ thân trong nhà cũng bị hai người lừa gạt.
Cho nên Lục Tiễn không sợ mấy tiêu sư dưới trướng của mình sẽ lỡ lời tiết lộ khi bị người của Thôi quan gia này thẩm vấn.
Nhưng nếu Thôi quan gia cứ luôn nói bóng nói gió hay lập bẫy trong lời nói của mình bất cứ lúc nào như thế này thì thật khiến người khác cảm thấy khó đối phó.
Nhưng khi ngồi vào bàn, Thôi Hành Chu cũng không dẫn dắt đề tài câu chuyện về Ngưỡng Sơn mà chỉ hỏi thăm Lục tiên sinh về phong tục vùng tây bắc, ẩm thực và những điều thú vị khác.
Lục Tiễn đã ở Tây Bắc một thời gian dài, đương nhiên vô cùng quen thuộc với những vấn đề này.
Vì thế hai người một hỏi một đáp, dần dần cũng nói nhiều thêm, bầu không khí nhàn nhã này chẳng khác gì những buổi tán gẫu bình thường hàng ngày.
Thấy hắn không đề cập đến chuyện phản loạn ở Ngưỡng Sơn, Lục Tiễn cũng dần dần yên lòng, chẳng qua lúc đầu thoạt nhìn khó có thể thoải mái như Thôi Hành Chu mà thôi.
Nhưng một khi Hoài Dương vương đã muốn hạ mình chiêu hiền đãi sĩ thì giọng điệu thân thiết hoà đồng đến mức những người quen biết hắn cũng không dám nhận. Hơn nữa cách nói năng của hắn vốn dĩ cũng đã vô cùng uyên bác hiểu biết, trò chuyện với hắn chắc chắn sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Lục Tiễn thân là người trong giang hồ, vốn là người thích nói chuyện và kết giao với người khác, đôi khi tình bằng hữu giữa nam nhân với nhau chỉ cần dăm ba câu là đã có thể nảy nở nhanh chóng.
Hai người chỉ mới trò chuyện một lúc, Lục Tiễn đã cảm thấy lúc trước nếu vị Thôi Cửu này và cháu gái mình được cưới hỏi đàng hoàng thì sẽ là một cặp tiểu phu thê xứng đôi đến nhường nào!
Lúc Miên Đường bưng thức ăn lên, thấy Thôi Cửu và Đại cữu cữu thân thiết hoà hợp như thế, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Thôi quan gia sống ở phố bắc Linh Tuyền lâu như vậy nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn nói chuyện quá ba câu với người hàng xóm nào đó. Nhưng bây giờ sao lại nhiệt tình ân cần với một tiêu sư buôn lậu khoáng sản như thế?
Miên Đường bưng đồ ăn đặt lên bàn, sau đó xoay người muốn đi ra ngoài. Nhưng Thôi Hành Chu lại chủ động dịch vào trong nói: “Đại cữu cữu không phải là người ngoài, nàng cũng ngồi xuống ăn cơm đi, những thứ còn lại cứ để nha hoàn làm là được rồi.’’
Trước kia mỗi lần Triệu Tuyền đến nhà ăn cơm, Miên Đường đề phải tránh hiềm nghi trốn vào trong sương phòng ăn một mình, cho nên lúc này Thôi Hành Chu mới chủ động mở miệng bảo Miên Đường ở lại ăn cơm cùng nhau.
Miên Đường suy nghĩ một chút rồi nói: “Không được, ta sẽ sang phòng bên cạnh ăn…’’
Đương nhiên đại cữu cữu không phải người ngoài, nhưng nếu Thôi quan gia đã không phải là phu quân của nàng, bây giờ ngồi cùng một bàn ăn cơm, thì khó tránh khỏi hiềm nghi của người khác.
Liễu Miên Đường cảm thấy mặc dù mình không nên đối xử lạnh nhạt với Thôi Cửu nhưng cũng phải biết phân biệt trong ngoài, nên tránh tị hiềm thì tốt hơn.
Nhưng Thôi Hành Chu lại không muốn nàng tiếp tục cảm thấy khó xử không được tự nhiên với mình nữa, dứt khoát kéo tay nàng ngồi xuống giường sưởi, sau đó sai nha hoàn lấy một bộ chén đũa sạch đặt trước mặt nàng, lại gắp món tôm chua ngọt yêu thích của nàng vào chén.
Nơi hoang dã ở Kim Giáp Quan vùng tây bắc không hề có tôm, số tôm này là Thôi Hành Chu sai người đi đến một thị trấn cách đây khá xa mua với giá cao mấy ngày trước.
Lúc đó làm như thế chỉ là muốn cho Miên Đường ăn uống vui vẻ hơn nữa, nhưng ai ngờ chờ đến khi số tôm này đến nơi thì tình cảm phu thê ân ái giữa hai người cũng đi đến hồi kết.
Miên Đường nhìn chằm chằm vào mấy con tôm vàng ruộm kia, đương nhiên biết đây là do Thôi Cửu cố ý sai người đi mua về.
Mặc dù hắn lợi dụng mình, động cơ không trong sáng nhưng bình thường hắn thực sự đối xử rất chân thành với nàng… Mẫu thân Miên Đường mất sớm, phụ thân và huynh trưởng nàng giống hệt nhau, chưa bao giờ quan tâm đến Miên Đường.
Đây cũng chính là lý do khiến Miên Đường tạo thành tính cách một khi người khác đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ hết lòng báo đáp.
Thôi Cửu đối xử tốt với nàng từng chút từng chút một, mặc dù năm đầu tiên chưa xảy ra chuyện gì nhưng sau khi dọn đến trấn Linh Tuyền, những quá khứ đó thực sự khó quên trong đời.
Cho nên khi hắn gắp đồ ăn vào bát nàng, Miên Đường cũng lặng lẽ ăn hết.
Trong lúc nhất thời, Lục Tiễn nhìn cặp trai gái trước mắt mình, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng xứng đôi.
Mặc dù cháu gái đã nghĩ thoáng, chỉ muốn rời đi luôn, nhưng người làm cữu cữu như hắn làm sao có thể làm ra những chuyện hồ đồ như thế được? Phải biết rằng, trước khi hắn vạch trần âm mưu lừa đảo kia thì cháu gái và phu quân nàng vẫn ngọt ngào đường mật đến mức không thể cho phép người khác nói xấu hắn nửa lời.
Bây giờ tan vỡ như thế, hắn nhìn mà cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc!
Cho nên nhân lúc bầu không khí trong bữa ăn đang hoà thuận, Lục Tiễn chủ động hỏi ý tứ của Thôi Cửu.
“Lúc trước Miên Đường gặp nạn, được quan gia ra tay cứu giúp mới có thể bảo toàn tính mạng, ơn cứu mạng này toàn bộ trên dưới Lục gia chúng ta suốt đời không thể quên được. Lúc này tại hạ xin lấy nước thay rượu kính quan gia một ly.’’
Phần ân tình này Thôi Hành Chu xứng đáng nhận được, đường nhiên cũng nâng chén đáp lại, uống với Lục Tiễn một ly.
Lục Tiễn đặt chén rượu xuống, lại lên tiếng hỏi: “Nhưng Miên Đường và quan gia ngài đã chung sống với nhau hơn một năm trời, không sính lễ không người mai mối, thực sự không tránh được miệng lưỡi thế gian… Không biết quan gia có tính toán gì không?’’
Về chuyện này, Thôi Hành Chu cũng đã nghĩ xong xuôi, hiếm khi thấy vị đại cữu cữu này là người am hiểu lễ nghĩa và biết phân biệt nhân tình thế thái, dễ nói chuyện hơn Liễu Miên Đường không hiểu chuyện lại còn hay cáu kỉnh nhiều.
Nếu hắn đã nhắc đến, Thôi Hành Chu cũng thuận nước đẩy thuyền nói: “Vấn đề này đương nhiên là phải bổ sung rồi, chỉ là bây giờ tây bắc vẫn còn chiến tranh loạn lạc, ta cũng không tiện thành thân. Miên Đường mất phụ mẫu, phía bên phụ tộc cũng không có người đàng hoàng, đợi đến khi trở về Chân châu, còn xin nhờ Đại cữu cữu đây đứng ra làm chủ, còn về phần sinh lễ, ta sẽ cho người chuẩn bị kỹ càng, sẽ không để Miên Đường phải mất mặt…’’
Lục Tiễn vừa hỏi xong đã nín thở chờ đợi câu trả lời của Thôi Cửu. Lúc này nghe thấy hắn thành khẩn nói rõ kế hoạch của mình như thế, Lục Tiễn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi hai người bọn họ đang nói chuyện, Miên Đường vẫn luôn cúi đầu xuống, rõ ràng cũng đã nghe rõ những gì hai người kia nói.
Lục Tiễn thấy Thôi Cửu cũng có ý muốn cưới Miên Đường, yên tâm hỏi tiếp: “Không biết bên trên ngài còn có trưởng bối nào nữa không?’’
Thôi Hành Chu gật đầu nói: “Phụ thân mất sớm, nhưng mẫu thân vẫn còn sống, cơ thể cũng khoẻ mạnh.’’
Nghe vậy, Lục Tiễn không yên lòng hỏi lại: “Chuyện hôn nhân đại sự này ngài có thể tự mình làm chủ sao? Không cần phải thông báo cho mẫu thân ngài một tiếng?’’
Thôi Hành Thu thờ ơ nói: “Việc này, ta có thể tự mình làm chủ.’’
Sau này Miên Đường nhận sính lễ kèm theo lá thư mời về nhà chồng, đó là quý thiếp, nàng khiến người ta yêu thích như thế, có lẽ cũng có thể hợp lòng mẫu thân.
Thấy Thôi Hành Chu chắc chắn như thế, Lục Tiễn lại yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn còn một chuyện, nếu không nói rõ thì nó vẫn luôn là một vấn đề nan giải.
“Nếu quan gia đã có ý định cưới cháu gái của ta… Không biết ngài có thể cho ta biết tên họ của mình không?’’
Thôi Hành Chu biết đến lúc này thân phận của mình đã không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, vì thế dứt khoát nói rõ ra.
“Tại hạ tên là Hành Chu.’’
Nghe vậy, Lục Tiễn gật gật đầu, chỉ cảm thấy cái tên “Thôi Hành Chu” này thật tao nhã lịch sự.
Nhưng Liễu Miên Đường vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Chàng… Chính là Hoài Dương vương Thôi Hành Chu… Ở phủ Chân Châu?’’
Nghe Miên Đường nói vậy, Lục Tiễn cũng vô thức nhớ đến… Hoài Dương vương ở Chân Châu? Vị Vương gia tàn nhẫn hung hãn thiếu chút nữa đã quét sạch toàn bộ đội quân tinh nhuệ của Ngưỡng Sơn, làm hại Miên Đường phải dẫn theo người đào thoát khắp nơi kia… Chẳng phải cũng gọi là Thôi Hành Chu sao?
Nghĩ đến đây, Lục Tiễn ngạc nhiên hoảng hốt nhìn về phía Thôi Hành Chu, rất muốn nghe hắn nói mình chẳng qua chỉ là trùng tên trùng họ với vị Hoài Dương vương kia thôi.
Nhưng Thôi Thành Chu lại bình tĩnh nói: “… Đúng là tại hạ.’’
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Tiễn đã hiểu rõ toàn bộ sự việc. Chẳng trách khi hắn mang trên người tội danh buôn lậu khoáng sản cho Man tộc, khó tránh khỏi tội nặng, nhưng Thôi Cửu lại có thể điềm nhiên thả hắn ra khỏi doanh trại, hơn nữa còn sắp xếp đến Võ Ninh mà không cần phải xin chỉ thị của bất cứ người nào.
Hắn chính là chủ soát của toàn bộ quân doanh Đại Yên ở Tây bắc, chỉ là thả một phạm nhân mà thôi, cần phải xin chỉ thị của người nào?
Lục Tiễn im lặng một lúc lâu sau vẫn không mở miệng nói gì, có đánh chết hắn cũng không thể nào ngờ được, người lừa gạt cháu gái hắn.. Lại chính là đối thủ một mất một còn của nàng – Thôi Hành Chu!
Lúc trước khi Miên Đường chỉ huy thuộc hạ của mình đánh du kích, vài lần phát động đánh bọc sườn thuộc hạ của Hoài Dương vương khiến đội quân của hắn phải nhận thất bại ê chề.
Sau đó, có lẽ chính những thất bại liên tiếp của đội quân Chân Châu đã chọc giận Hoài Dương vương, hắn đích thân ra mặt, tự mình thống lĩnh binh lính, chôn hố bẫy, thiết lập cạm bẫy, cẩn thận từng bước từng bước dẫn dụ Miên Đường đang nhất thời lơ là vào trong đó.
Cũng chính vì lần thất bại thảm hại duy nhất ấy của Miên Đường đã làm tổn thất không ít quân tốt và khiến cũ bộ Đông Cung bất mãn, bắt đầu nhân cơ hội gây khó dễ cho Miên Đường…
Còn phía bên Hoài Dương vương, mặc dù đánh một trận thắng vẻ vang nhưng dường như vị Vương gia kia cũng không hề hả giận chút nào, vẫn treo giải thưởng kếch xù truy nã Lục Văn, quyết không cho hắn một con đường sống!
Trời ơi!
Lúc này Lục Tiễn mới nhận ra rằng, hai đối thủ không đội trời chung với binh đao gươm giáo đã từng như nước với lửa lại là phu thê, hơn nữa còn ở chung với nhau gần hai năm trời.
Nhất thời, khi Lục Tiễn ngẩng đầu lên nhìn hai con người ngồi ở phía đối diện một lần nữa, lại không cảm thấy trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa nữa mà chỉ hận không thể khiến Miên Đường cách Thôi Hành Chu càng xa càng tốt, tuyệt đối không thể để hắn nhìn ra bất cứ manh mối nào cả!
Rõ ràng những suy nghĩ trong đầu Miên Đường toàn hoàn khác với đại cữu cữu của mình. Sau khi thấy Thôi Cửu không ngần ngại gật đầu thừa nhận, nàng cũng im lặng một lúc, sau đó hỏi thẳng: “Chàng hứa hẹn với đại cữu cữu của ta sẽ hạ sính lễ, là vì cưới muốn cưới ta làm chính thế hay là thị thiếp?’’
Thực ra đây là một câu hỏi rất dễ trả lời, nhưng Thôi Hành Chu lại im lặng nhìn nàng.
Hắn kế thừa vương vị khác họ, nên cho dù không muốn bám váy nữ nhân tạo quan hệ mà cưới một nữ tử quý tộc quyền thế nào đó để vinh quang diệu tổ thì ít nhất cũng phải cưới một cô nương có xuất thân rõ ràng.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước hắn lại đồng ý mối hôn sự với biểu muội… Con đường làm quan của dượng không được tốt lắm, nhưng chung quy vẫn là một vị quan bình thường thanh liêm chính trực, sau này thê tử không thể dựa vào nhà mẹ đẻ để áp bức hắn. Về mọi mặt, biểu muội cũng vô cùng thích hợp với vị trí Vương phi, nếu không phải khi hắn gặp biến cố ở tây bắc, nàng có suy nghĩ chần chừ chờ đợi thì Thôi Hành Chu cũng sẽ không huỷ bỏ hôn ước.
Nhưng phụ thân của Miên Đường bị kết tội và xử tử, huynh trưởng vẫn đang trong quá trình thụ án sung quân, ngoại tổ phụ chỉ là một tiêu sư giang hồ, đại cữu cữu của nàng gần đây lại buôn lậu khoáng sản…
Lùi lại ngàn bước, cho dù hắn thực sự bị sắc mê muội, một lòng một dạ muốn cưới con gái của tội nhân làm chính thê thì các trưởng lão của Thôi gia và mẫu thân cũng tuyệt đối không thể chứa chấp Miên Đường trong nhà! Lúc hắn không ở nhà, nếu mẫu thân nghe người khác xúi giục gây khó dễ cho nàng thì ai có thể bảo vệ được nàng đây?
Đức hạnh không xứng đáng, thì dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ là bi kịch.
Cho nên không bằng Miên Đường hãy lấy danh phận quý thiếp vào phủ, tránh cho mẫu thân và những người trong gia tộc phản đối, đến lúc đó hắn hết lòng sủng ái nàng, thì địa vị trong nhà đâu kém chính thê là bao?
Hắn nguyện ý hạ sinh lễ, lấy quy cách của một quý thiếp cưới nàng là đã đủ để chứng minh tình nghĩa và sự quan tâm của hắn dành cho nàng. Nhưng tại sao nữ nhân này lại không thể nhận ra sự nhượng bộ của hắn mà lại được voi đòi tiên, luôn mơ tưởng đến những điều không thể chứ?
Nhưng không chờ hắn mở miệng, Miên Đường đã cho hắn một câu trả lời chắc chắn: “Chàng nói không cần phải thông báo với mẫu thân, tự mình có thể làm chủ được chuyện này. Đường đường là một Hoài Dương vương, chắc hẳn ngài không đến mức không đếm xỉa đến luân thường đạo lý mà ngỗ nghịch bất hiếu như thế, nhưng nếu chỉ là nạp thiếp, những chuyện nhỏ nhặt như thế này đúng là không nên quấy rầy Thái phi mới phải… Lúc trước Miên Đường có nhiều chuyện không hiểu, đắc tội với Vương gia, xin ngài hãy rộng lượng bỏ qua!’’
Nói rồi, nàng dứt khoát bước xuống giường sưởi, quỳ trên mặt đất trịnh trọng hành lễ với Hoài Dương vương.
Mà Lục Tiễn cũng nhanh chóng bừng tỉnh từ trong những suy nghĩ của mình, vội vàng theo cháu gái xuống giường, quỳ gối trước mặt Hoài Dương vương.
Thôi Hành Chu đang định đứng dậy đỡ hai người dậy thì lại nghe Miên Đường nói tiếp: “Nhưng dân nữ tự biết mình thô bỉ nông cạn, không xứng lọt vào mắt xanh của Vương gia. Mẫu thân quá cố đã từng có gia huấn để lại cho dân nữ rằng, sau khi dân nữ trưởng thành, “dù nghèo túng cũng không làm thiếp của người khác, nghèo túng cũng không làm vợ kế’’. Có gia huấn này, dân nữ thực sự không thể đảm đương được tình cảm yêu thích của Vương gia, xin Vương gia không cần để ý đến những lời nói lúc nãy của đại cữu cữu dân nữ. Ông ấy không biết thân phận tôn quý của ngài, thực sự là tuỳ tiện mở miệng làm khó Vương gia…’’
Năm xưa mẫu thân nàng trở thành vợ kế của phụ thân nhưng cuối cùng lại bị ghét bỏ đủ mọi chuyện, chê bai bà không bằng người trước, cho nên lời dặn dò trước lúc lâm chung của mẫu thân quá cố cũng chính là bài học đúc kết từ xương máu và nước mắt của bà. Những lời của Miên Đường vừa mạnh mẽ hùng hồn vừa vô cùng thuyết phục.
Lúc này Lục Tiễn đang âm thầm vả miệng của mình, nếu sớm biết Thôi Cửu chính là Diêm vương muốn lấy mạng Miên Đường, có đánh chết hắn cũng sẽ không mở miệng đưa ra yêu cầu buộc Thôi Hành Chu phải chịu trách nhiệm như thế.
Cũng may cháu gái có kiêu hãnh riêng của mình, không làm thị thiếp của Vương gia, hắn lập tức tiếp lời: “Thảo dân không biết Vương gia tôn quý, lúc nãy còn cuồng ngôn, xin Vương gia thứ tội, cứ xem như thảo dân chưa nói gì…’’
Hôm nay Thôi Hành Chu mang theo tâm thế chiêu hiền đãi sĩ đến đây, nhưng đến bây giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu, sắc mặt u ám giống như sắp nổi trận lôi đình.
Liễu Miên Đường! Nàng giỏi lắm!
Cái gì mà di mệnh của mẫu thân? Cái gì mà cảm thấy ti tiện không xứng! Tất cả đều chỉ là cái cớ cho việc không biết thoả mãn của mình!
Chẳng lẽ nàng tưởng Vương phủ cũng giống như trạch viện ở phố Bắc trấn Linh Tuyền sao? Muốn làm chủ mẫu thì sẽ được làm chủ mẫu? Hắn vì nàng mà suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, hết nhường lại nhịn, nhưng nàng đều không biết thương cảm, giọng điệu kia giống như hắn khiến cho nàng ấm ức nhiều lắm không bằng!
Từ trước đến nay Thôi Hành Chu vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn thành thói, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều có giới hạn của mình, bây giờ hắn vì Miên Đường mà nhượng bộ hết lần này đến lần nàng nhưng lại không được cảm kích.
Những việc mặt nóng dán mông lạnh như thế này Thôi Hành tuyệt đối sẽ không bao giờ làm nữa, cho nên hắn mặc kệ hai người kia quỳ ở đó, phải một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói với Liễu Miên Đường: “Nàng đã nghĩ kỹ chưa, sau này sẽ không hối hận?’’
Miên Đường vẫn không ngẩng đầu nhìn lên, nhưng giọng điệu lại kiên quyết lạ thường: “Xin Vương gia đừng lo lắng, dân nữ tuyệt không hối hận.’’
Thôi Hành Chu siết chặt nắm tay, nói: “Vậy được rồi… Ta đã chuyển nhượng toàn bộ cửa hàng nhà cửa ở trấn Linh Tuyền sang tên của nàng từ lâu rồi, bây giờ khế đất tiệm thuốc ở Võ Ninh cũng đứng dưới danh nghĩa của nàng, ngày mai ta sẽ bảo Lý ma ma đưa tất cả những khế đất đó cho nàng, ngoài ra còn có một ít ruộng đất, nàng có tiền bạc phòng thân, sau này cũng có thể tự do thoải mái hơn một chút…’’
Vừa dứt lời, Thôi Hành Chu lập tức duỗi chân ra bước xuống giường sưởi, vén vào choàng bên ngoài lên, sải bước đi ra khỏi phòng.
Thấy hắn đã rời đi, Liễu Miên Đường nhanh chóng đứng dậy đỡ đại cữu cữu lên, đúng lúc này lại nghe thấy bên ngoài sân có tiếng ngựa hí vang, hẳn là Thôi Hành Chu đã lên ngựa bỏ đi.
Lục Tiễn vẫn còn sợ hãi: “Hắn… Những lời hắn nói lúc nãy là sự thật sao, hắn thực sự là Hoài Dương Vương?’’
Thực ra tâm trạng của Miên Đường còn phức tạp hơn nhiều so với đại cữu cữu, bây giờ cuối cùng nàng cũng đã hiểu tại sao lần đó ở trấn Linh Tuyền, khi hai người đang nói chuyện phiếm thì Thôi Cửu lại giận tím mặt giận dữ rời đi.
Hoá ra là nàng đang nói xấu trước mặt chính chủ.
Lúc đó hắn không sai người bắt mình lại, cũng coi như là đại nhân đại lượng.
Mặc dù mối quan hệ phu thê giữa hai người là giả, nhưng Liễu Miên Đường vẫn luôn hiểu rõ tính tình của Thôi Cửu, hắn là một người kiêu ngạo từ trong xương cốt, hôm nay mình đã nói rõ ràng rành mạch như thế, hắn tuyệt đối không có ý định giữ người lại.
Từ này về sau, hai người nước sông không phạm nước giếng, tự giữ gìn sức khoẻ là được.
Ngày hôm sau, Lý ma ma bưng đến một chiếc hộp, bên trong đựng đầy khế đất nhà cửa ruộng đất, chỉ riêng ngân phiếu cũng đã nhiều đến kinh ngạc, nhưng Miên Đường không nhận lấy, mà chỉ nhàn nhạt dặn dò để nó sang một bên.
Miên Đường không biết có phải trước kia Hoài Dương vương cũng đã từng nuôi thị thiếp bên ngoài hay không, nhưng khi mỗi người một ngả, hắn lại suy nghĩ chu đáo mọi mặt.
Nhưng nhớ đến những chuyện xảy ra ở trấn Linh Tuyền, Hoài Dương vương thực sự gieo rắc lòng tốt khắp nơi, chẳng trách… Có thể khiến vị Hạ Trân tiểu thư kia nhớ mãi không quên.
Có lẽ ngoại trừ tướng mạo không tầm thường thì việc ra tay hào phóng cũng làm tăng thêm vẻ hào nhoáng lộng lẫy của hắn. Ngay cả một mối nhân duyên ngắn ngủi như sướng sớm cũng sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng mỹ mãn hài lòng khi được ở bên cạnh Vương gia, không thể bắt bẻ ở điểm nào.
Từ sau ngày hôm đó, Hoàng Dương vương không trở về Võ Ninh một lần nào nữa, chỉ để lại lời nhắn, đợi đến khi vết thương của Lục Tiễn khỏi hẳn, Kim Giáp quan sẽ phái hộ vệ đến hộ tống Liễu Miên Đường và đại cữu cữu của nàng trở về Lục gia ở Tây Châu.
Ban ngày, Miên Đường vẫn sinh hoạt như thường lệ, đồng thời bắt đầu chuẩn bị hành lý rời khỏi Võ Ninh.
Lý ma ma và Phạm Hổ đều là những người hầu thân cận của Vương phủ, Liễu Miên Đường đương nhiên không cần phải bận tâm, nhưng Bích Thảo và Phương Hiết có được phép nhập vào Vương phủ hay không thì vẫn còn là một câu hỏi.
Lý ma ma nói, ý của Vương gia là hai nha đầu quá thô bỉ tầm thường, không thể chịu được khi vào Vương phủ, cũng may các nàng đều giỏi làm việc nặng nên cứ đưa khế ước bán thân của hai người họ cho Liễu nương tử.
Khi Liễu Miên Đường vẫn còn dàng do dự thì Phương Hiết và Bích Thảo đã khóc lóc quỳ xuống trước mặt nàng, cầu xin phu nhân tỏ lòng thương xót, nhất định phải đưa hai người rời đi, bằng không, nếu vào Vương phủ, chẳng phải sẽ bị trăm người như Lý ma ma quản thúc sao? Đâu còn khiến người ta cảm thấy tự do tự tại như lúc còn ở trạch viện nho nhỏ này?
Miên Đường nhìn Bích Thảo khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chậm rãi nói: “Nếu đi theo ta, cuộc sống có lẽ sẽ không còn được như xưa nữa, thậm chí là hơi thiếu thốn, như thế các ngươi cũng bằng lòng sao?’’
Hai người không ngừng gật đầu, lúc này Miên Đường mói nói: “Vậy được rồi, nhưng mà có một chuyện, đừng gọi ta là phu nhân nữa, cứ gọi Liễu cô nương là được rồi.’’
Dẫu sao hai nha hoàn kia cũng được Lý ma ma dạy dỗ nửa năm trời, quyết không chịu gọi lung tung, cuối cùng mới miễn cưỡng sửa miệng thay đổi xưng hô gọi Miên Đường là “Tiểu thư”.
Mặc dù vết thương của Lục Tiễn khá nghiêm trọng nhưng cũng may được chữa trị kịp thời.
Trong khoảng thời gian này quả thực có một số người không rõ danh tính muốn trà trộn vào Võ Ninh gây bất lợi cho Lục Tiễn, nhưng xung quanh trạch viện này đều có trọng binh canh giữ, đám đạo chích đó còn chưa kịp đến gần thì đã bị bắt giữ ngay lập tức.
Có lẽ vì đã nắm được đầy đủ chứng cứ buộc tội bè phái của Tuy vương gian xảo đó, trong tháng Tư, Hoài Dương vương đã trình lên triều đình một bức tấu chương tỏ ý có người trong triều cấu kết với A Cốt Phiến buôn lậu quặng sắt.
Ngô Thái hậu buông rèm nhiếp chính biết được đã vô cùng tức giận, lập tức hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt, nhưng đáng tiếng manh mối và chứng cứ trong tấu chương mà Hoài Dương vương nộp lên còn hạn chế, mặc dù chuyện này liên luỵ đến vô số quan viên khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến tên thủ lĩnh lộ diện.
Trong lúc nhất thời, các quan chức ở khắp tây bắc bị chặt đầu vô số xem như răn đe cảnh cáo, vụ án buôn lậu quặng sắt này dường như cũng không thể giải quyết được gì.
Ngay sau đó đã đến lúc điều động và phân chia lại các khoản chi quân sự hàng năm trong triều đều hạch toán, quân đội tây bắc vốn dĩ vẫn luôn xếp ở phía sau cùng không nhận được miếng canh thịt ngon lành gì, năm nay lại được lót vào mắt xanh của hộ bộ, không những được chia phần chính mà Tuy vương và các Vương gia địa phương khác cũng đi đầu trong việc quyên góp…
Triều thần cùng buồn bực băn khoăn, Tuy vương đối xử tốt với Hoài Dương vương như thế từ lúc nào vậy?
Quân nhu lương thảo từ Huệ Châu lập tức được vận chuyển thẳng về phía tây bắc, không còn tầng tầng lớp lớp quan viên tham ô, năm nay không cần lo lắng về quân nhu và lương thực ở vùng tây bắc nữa.
Chẳng qua là trên con đường giao thương từ trung tâm Đại Yến đến Man tộc tây bắc, các quan chức địa phương liên tục bị chặt đầu, nên bách tính ở Võ Ninh cũng nghe thấy ít nhiều, những lúc rảnh rỗi không có việc gì, người dân cũng sẽ bàn tán về vị buôn lậu quặng sắt gây chấn động địa phương này.
Trong quá trình điều tra và xử lý vụ án, Liễu Miên Đường thực sự sợ đến toát mồ hôi thay cho đại cữu cữu mình, bản thân Lục Tiễn cũng ăn không ngon ngủ không yên.
Suy cho cùng vụ án buôn lậu này vô cùng rắc rối phức tạp, hắn thân là người lót đường trên con đường làm ăn này, sao có thể thoát khỏi liên quan? Chỉ cần một quan chức nào đó khai ra hắn thì toàn bộ già trẻ trên dưới của Lục gia đều phải chịu liên luỵ…
Nghĩ đến kết quả xấu nhất, Lục Tiễn lại một lần nữa hối hận vì lúc trước đã không nghe theo lời khuyên bảo của Miên Đường mà sa vào trong vũng nước đục ngầu này. Hắn càng hận bản thân mình bị thương, không thể lập tức mang theo cháu gái thoát khỏi sự kiểm soát của Hoài Dương vương…
Nhưng khi vụ án buôn lậu quặng sắt dần dần trở nên lắng xuống, cũng không có bất cứ người nào nhắc đến tên tuổi Lục Tiễn của tiêu cục Thần Uy.
Trong lòng Liễu Miên Đường biết rõ, lúc trước Thôi Hành Chu nói sẽ bảo vệ đại cữu cữu chu toàn đều không phải là lừa gạt, nhưng cũng chỉ có bản thân Hoài Dương vương mới biết rõ hắn đã hao tâm tổn phí như thế nào mới có thể sắp xếp ổn thoả mọi chuyện trong đó.
Bởi vì… Hắn sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà ở Võ Ninh này một lần nào nữa.
Mặc dù ban ngày Liễu Miên Đường không có thời gian rảnh rỗi, vẫn luôn bận rộn thu xếp chuẩn bị về nhà, nhưng mỗi đêm nửa tỉnh nửa mộng ngủ say, nàng sẽ theo thói quen đưa tay sờ sờ phần gối bên cạnh, mỗi lần chạm vào khoảng không lạnh lẽo, phải một lúc lâu sau nàng mới nhớ ra mình không còn là phu nhân Thôi gia nữa rồi, còn bên gối… Cũng sẽ không còn ai đến nằm cạnh nàng nữa.
Vì thế trong khoảng thời gian còn lại, đêm nào Miên Đường cũng không thể ngủ được, chỉ là nàng vẫn luôn ép buộc bản thân không nên nghĩ đến nguyên nhân mình mất ngủ nữa. Đôi khi nàng sẽ dứt khoát ngồi dậy, thắp đèn dầu, dưới ánh sáng mờ ảo tập viết lại bảng chữ mẫu đã bị bỏ quên từ lâu, không hiểu tại sao những kiểu chữ rời rạc đã lâu không được thay đổi lại có thể luyện được ra hình ra dạng…
Trong một thị trấn nhỏ ở vùng biên giới tây bắc, sau khi trải qua một phen phong ba tẩy rửa quan trường, cũng dần dần trở về vẻ bình yên vốn có.
Thỉnh thoảng Miên Đường cũng nghe được tin tức về Hoài Dương vương từ những lời tán gẫu của những người quân binh lính xung quanh nàng. Nghe nói toàn bộ binh tướng ở Kim Giáp Quan đã thay đổi kế hoạch phòng ngự như thường ngày và bắt đầu chuyển sang toàn lực phản kích, giành lại những thị trấn quan trọng đã bị chiếm đóng bởi người Man.
Tài năng chỉ huy được rèn giũa trong quá trình trấn áp bọn thổ phỉ ở Chân Châu một lần nữa được phát huy trong không gian rộng lớn trống trải ở vùng tây bắc.
Nghe nói quân đội mà Hoài Dương vương huấn luyện mỗi người đều giống như hổ như sói, suy cho cùng, nhìn khắp toàn bộ Đại Yến này, có bao nhiêu chủ soái có thể ngày ngày cùng ăn cùng ở cùng luyện tập dưới trời mưa hay cái nắng như thiêu như đốt với binh lính của mình? Chỉ có vị Hoài Dương vương kế thừa vương vị khác họ mới làm đủ những điều này.
Chỉ là trong quân đội cũng có mấy người âm thầm oán giận, nói dạo gần đây Hoài Dương vương giống như không biết mệt mỏi không ngừng huấn luyện binh mã, mặt mày lạnh lùng ít nói, dáng vẻ tàn bạo thực sự vô cùng đáng sợ…
Chẳng lẽ… Hắn không buồn ngủ sao?